Từ hôm ta bò như sâu về nhà lần đó, ta cũng chưa đi qua nhà Lưu Tam Cân thêm lần nào nữa.
"Vấn đề không phải ở chỗ danh dự của ta." - Ta ngồi bên cạnh trâu nhỏ, "Là tại hắn mà."
Trâu nhỏ quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn là biết nó lại cáu kỉnh rồi.
Ta lấy một nắm cỏ đưa ta bên miệng nó: "Trâu nhỏ, lần trước là bất đắc dĩ nên ta mới phải làm vậy. Ta với mi là bạn chí cốt đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử cùng nhau mà, ta mời mi ăn lẩu bò đền bù nhé."
Trâu nhỏ run lên, ngoan ngoãn há miệng ăn cỏ trong tay ta.
Đêm đó ta không mời trâu nhỏ ăn lẩu bò được.
Vì trong phòng ta có người.
Lần này Lưu Tam Cân không cầm dao mổ lợn tới nữa, mà cầm hẳn một cây kiếm dài.
Ta nhìn máu trên lưỡi kiếm, sợ đến mức muốn la lên, chưa kịp mở miệng thanh kiếm kia đã kề sát bên cổ ta.
Nhưng cảm giác lần này không đúng lắm, vì tay Lưu Tam Cân đang phát run.
Ta nhìn sang đó, thấy cổ tay áo hắn sẫm màu lại.
Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là máu.
Hắn mặc đồ màu đen, nên mới khó nhìn ra vết máu.
"Bị thương?" - Ta nhìn hắn, bày ra vẻ mặt bỉ ổi của người chiếm thế thượng phong.
Lưỡi kiếm run rẩy kề sát cổ ta thêm một chút.
"Thôi thôi, ta đùa chút thôi mà." - Ta không dám nhúc nhích nữa.
Dù đang bị thương, hắn vẫn dư sức ăn đứt cái mạng nhỏ này của ta.
"Đi lấy đến đây ít thuốc đi." - Giọng điệu của hắn có chút nặng nhọc, xem ra là bị thương không nhẹ, nói xong hắn thu kiếm lại.
Ta đáp ứng, ra cửa tỏ ý định gọi người tới.
"Được rồi, ta cùng cô... ngủ một lần vậy." - Hắn không tự nhiên lên tiếng.
Cánh tay đang đặt trên cửa của ta cứng đờ lại, ta ngoảnh đầu nhìn hắn, vẻ mặt mười phần nghiêm túc nói: "Một tháng."
Đùa chứ, hiếm gì mà ăn lời được từ hắn.
Lưu Tam Cân chống kiếm xuống mặt đất, nghiến răng: "Năm ngày."
"Nửa tháng, không thôi chả thèm nữa." - Ta ra vẻ nhượng bộ.
Trong phòng im lặng hồi lâu.
Sau cùng, hắn nhắm mắt xuôi tay nói: "Cô dám kêu người tới, ta sẽ giết cô."
Ta vui vẻ đáp: "Được thôi!"
7.
Ta không biết tí y thuật nào, Lưu Tam Cân lại không cho ta gọi người tới, sau cùng ta chỉ có thể tới chỗ thầy lang mua một bịch thật nhiều thuốc cầm máu về.
Thầy lang nhìn đống thuốc đó, lại nhìn ta.
Ta cười khà khà: "Trâu nhà cháu sắp đẻ, cháu sợ nó băng huyết ấy mà."
Vì cuộc sống giường chiếu hạnh phúc của ta, lại phải để trâu nhỏ chịu chút tủi thân rồi, dù sao đi nữa nó cũng đâu phải sợ ảnh hưởng đến danh dự gì đâu.
Chờ tới khi ta đem theo thuốc trở về, Lưu Tam Cân đã ngã trên giường ta.
Nhìn như sắp chết tới nơi rồi vậy.
Ta định cởi bỏ đồ hắn đang mặc, xem thử vết thương của hắn.
Nhưng tay vừa mới đụng vào người hắn đã bị bắt lại.
"Để ta tự làm."
Ta lưu luyến buông tay ra: "Rồi rồi rồi, ngươi tự làm."
Lưu Tam Cân bị thương khá nặng, trên người có đến mấy vết thương đang chảy máu, vết thương trên cánh tay thì sâu đến mức lộ cả xương.
Thế mà lúc ta bôi thuốc, lông mày hắn không hề nhăn lại một chút nào.
Không hổ là người đàn ông của ta.
"Trâu nhỏ, thân già chị đây sắp nở hoa rồi." - Ta lấy cho trâu nhỏ một nắm cỏ, đút ta bên miệng nó.
Trâu nhỏ nhìn thấy ta, thở phì phì mấy cái.
Ta ghét bỏ nước mũi của nó, nhưng vẫn cứng họng cãi cho xong: "Tuy là lần trước hắn trói ta lại là quá đáng thật, nhưng đấy là tại mi chưa thấy được cơ bụng tám múi kia của hắn.
Không có việc gì mà cơ bụng tám múi không giải quyết được đâu em ạ."
Trâu nhỏ trừng mắt nhìn ta.
"Nếu có, thì thêm hai múi cơ ngực là được rồi."
Trâu nhỏ chịu thua cúi đầu ăn cỏ.
Lúc ta quay trở lại phòng đã không thấy Lưu Tam Cân đâu nữa.
Mới có ba ngày mà hắn hết đau rồi đó hả.
Chiếu theo tốc độ hồi phục vết thương này, chẳng phải không bao lâu nữa là hắn có thể ngủ cùng ta rồi ư?
Động trời động đất động đến cả trâu nhỏ rồi.
8.
Để chứng minh mình không đói khát đến thế, chờ sau khi Lưu Tam Cân rời đi được ba ngày, nghe bác gái nhà bên nói Lưu Tam Cân lại mở hàng thịt rồi, chiều hôm đấy mặt trời xuống núi rồi, ta mới lôi cái váy tím thướt tha dưới đáy rương ra lượn lờ tới nhà Lưu Tam Cân.
Lưu Tam Cân cầm con dao phay trong tay, liếc mắt nhìn ta.
Cái liếc mắt kia phải nói là mị hoặc chúng sinh, làm ta bước vào cửa cũng bước hụt, ngã sấp mặt xuống sàn.
Lưu Tam Cân để con dao lên thớt, cười nhạo một câu: "Cô cũng khách sáo quá rồi đó, không cần làm ra đại lễ thế đâu."
Ta bò dậy, nói: "Đêm động phòng mà, sao mà không làm lễ cho được."
Ta vừa dứt lời đã thấy vẻ mặt Lưu Tam Cân ửng đỏ.
Hắn càng ngại ta càng có hứng trêu đùa hắn nha.
Ta tới bên cạnh hắn, vươn đôi tay thon dài mịn mướt như ngọc, cách một lớp áo vẽ vòng tròn trên ngực hắn: "Đúng không nhỉ?"
Xúc cảm tốt ghê luôn ấy.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa, màu đỏ trên mặt hắn đã đậm hơn, cùng với hình tượng lạnh lùng của hắn trước kia đúng là một trời một vực.
"Hay là..." - Ta lại lướt thêm một vòng nữa trên ngực hắn: "Ngươi không làm được?"
Lời vừa thoát ra, tay của ta đã bị hắn nắm lấy.
Quả nhiên, chiêu này có tác dụng thật.
Bị ta khích tướng, Lưu Tam Cân đưa ta vào phòng.
Hắn đóng hết cửa sổ lại.
Lăn lộn nguyên đêm, ta mới thỏa mãn chìm vào giấc mộng.
"Ta từ trước ta nay chưa biết thất hứa là gì." - Trước khi hoàn toàn chìm sâu vào cơn mơ, ta nghe thấy Lưu Tam Cân nói.
9.
Ta bị tiếng heo éc éc cho tỉnh ngủ.
Biết nói gì giờ?
Loại cảm giác này đặc biệt lắm đó, hôm nay về nhà ta phải khen trâu nhỏ mấy câu mới được, nó còn chưa bao giờ đánh thức ta kiểu này lần nào đâu.
Ta cầm quần áo rơi vương vãi dưới sàn lên mặc vào, đang muốn đi ra khỏi phòng thì nghe thấy ngoài nhà vang lên giọng của ai đó.
"Tam Cân à, chuyện lần trước thím nói con nghĩ như thế nào rồi?"
Là giọng của thím Vương, cũng chỉ có cái miệng của thím ấy mới vang xa đến mức đủ cho cả thôn nghe như thế này.
Giờ ta mà bước ra khỏi cửa là kiểu gì ngày mai trai gái già trẻ lớn bé trong thôn đều sẽ biết chuyện đêm qua ta ngủ với Lưu Tam Cân.
Dù sao thì, miệng lưỡi người đời vẫn đáng sợ lắm.
Ta quay vào phòng, quyết định chờ cho đến khi thím Vương rời đi.
Chờ tới lúc ta sửa soạn lại quần áo đàng hoàng, chải chuốt tóc tai gọn gàng, thím Vương rốt cuộc cũng chịu rời đi, vì Lưu Tam Cân có thèm đáp lời thím ấy đâu.
Ta vui vẻ đi ra, vừa mới đặt tay lên cửa.
"Tam Cân à, lần trước thím bảo con cân nhắc con gái nhà ông Nhị, ngươi nghĩ sao rồi?"
Giờ lại đến lượt thím Lưu ghé qua.
Người mai mối cho Lưu Tam Cân tổ đội nhau đến đây luôn đó hả?
Ngay lúc ta chuẩn bị xoay người quay trở lại giường, lại nghe có người nói: "Nghe nói con bé góa chồng họ Bạch kia dạo gần đây rất hay ghé qua chỗ ngươi, đừng nói là ngươi và nàng ta có tình ý rồi đấy nhé?"
Gì vậy trời, mắc gì kéo ta vô?
Ta ghé vào trên cửa, cẩn thận nghe ngóng.
"Tam Cân này, ngươi không nên chỉ nhìn bộ dạng nàng ta xinh đẹp thế mà động lòng, nghe đâu trước khi xuất giá nàng ta cũng không phải dạng đàng hoàng gì đâu." - Đột nhiên lại có người thêm vào một câu.
Ê ta không đàng hoàng chỗ nào cơ chứ, chẳng qua mấy tên đàn ông đến ve vãn ta kia, cóc ghẻ không ăn thịt được thiên nga, nên ra ngoài đồn đại lung tung thôi mà.
Nhưng mà không ai tin ta, đến cha ta còn không tin, đó cũng là lý do mà ta để Tần Tự bắt ta về làm vợ một cách dễ dàng như thế.
Ta bị tiếng con dao chặt mạnh xuống thớt làm cho giật mình.
Lưu Tam Cân vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối đột nhiên mở miệng, hắn nói: "Thì? Không đàng hoàng như thế nào?"
Bọn họ bắt đầu líu ra líu ríu.
Cuối cùng Lưu Tam Cân khẽ cười một tiếng, lại chặt thêm một tiếng thật mạnh.
"Dù sao nàng ta cũng chỉ là một góa phụ thôi mà." - Không biết bà thím nào chịu không được mà nói.
"Góa phụ thì sao nào?"
Không biết qua bao lâu, trong sân lại yên tĩnh trở lại.
Ta chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch cùng câu nói "Góa phụ thì sao nào?" kia của Lưu Tam Cân.
Nhưng đến lúc Lưu Tam Cân đẩy cửa bước vào, ta lại chạy vụt đi nhanh như một cơn gió.
"Mi thì biết cái gì? Đấy không gọi là chạy trối chết." - Ta ngồi bên cạnh trâu nhỏ, thay mình tự biện minh: "Ta chẳng qua là có hơi đói bụng. Mệt mỏi cả đêm, lại nhịn cả sáng, ai mà chịu nổi."
Trâu nhỏ nhìn ta, vẻ mặt vô tội.
Ta định kể với nó chuyện đêm qua, nhưng nhìn đến cặp mặt trong veo thuần khiết kia của nó, ta cắn một miếng bánh nướng.
"Quên đi, mi đừng nghe, chuyện này không hợp kể cho trẻ nhỏ."
Tìm đến hắn là ta, có khóc khàn giọng vẫn muốn nữa cũng là ta.
Đêm đó, ta mang theo một mặt đầy nước mắt, lại tới tìm Lưu Tam Cân.
10.
Ta nhìn tám múi cơ bụng của Lưu Tam Cân, bỗng dưng có cảm giác giờ quay đầu là bờ có phải không.
Dùng mười đồng thuốc đổi lại mấy đêm ngủ cùng hắn, ôi, mười đồng còn chưa đủ thuê kỹ nam trong lầu xanh đâu.
Dù có đủ thì cũng đào không ra người đẹp như Lưu Tam Cân.
"Này?" - Lưu Tam Cân đứng bên cạnh ta, cao giọng lên một chút.
Ta định thần lại, mới nhớ ra hình như hắn vừa nói gì đấy với ta.
"Gì cơ?" - Ta hỏi lại.
Lưu Tam Cân nhíu mày, nhắc lại: "Ngày mai đừng đến đây tìm ta, mai ta ra ngoài xử lý chút việc."
Một, hai, ba, bốn, năm... Mười lăm từ.
Hắn thế mà nói với ta một câu dài đến tận mười lăm từ, đây là câu dài nhất hắn nói với ta từ trước đến giờ luôn rồi đó.
Ta được cưng mà hoảng, ngoài mặt vẫn hồn nhiên đáp: "Không được. Nửa tháng là nửa tháng, thiếu một ngày một giờ một phút một giây cũng là thiếu."
Lưu Tam Cân giật giật mí mắt.
Ngay lúc mặt hắn đen lại, ta bổ sung thêm một câu: "Thiếu một ngày thì bù mười ngày."
Gương mặt đen như đít nồi kia thế mà nghe xong câu này lại đỏ ửng.
"Mười ngày? Lòng dạ cô còn đen tối hơn lão già cầm đồ bên thôn Tây kia rồi đó."
Ta cười cười: "Đó là cha ta, ổng lúc nào cũng bảo ta là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà."
Hắn quay đầu lại, không thèm nhìn ta: "Ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô."
Ta ngã vào ngực hắn, trừng mắt nhìn hắn: "Ta cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như ngươi."
Ngón tay còn nhẹ nhàng lướt trên sống mũi hắn.
Rõ ràng đã ăn qua một lần, nhưng mị lực của hắn vẫn quyến rũ đến chết người.
Lưu Tam Cân bắt tay ta lại, thở dài: "Ngày mai thực sự có chính sự."
Ủa mổ lợn không phải là chính sự của hắn hả?
"Ngươi không được rồi à? - Ta nhìn hắn, "Mới có hai ngày đó nha?"
Nhưng rõ ràng là, hắn vẫn rất được, vô cùng được ấy chứ.
Xong xuôi, hắn mở cửa sổ cạnh giường ra.
Ánh trăng chiếu vào, hắn hỏi ta: "Trước đây cô cũng là bộ dạng như thế này à?"
Ta mệt đến không muốn mở mồm, chỉ qua loa đáp lại: "Như nào cơ?"
Tiếp đó Lưu Tam Cân nói thêm cái gì, ta một chữ cũng nghe không lọt tai nữa, ngủ luôn một giấc đến rạng sáng.
11.
Chuyện chính sự của Lưu Tam Cân thực sự không phải là mổ lợn.
Vì lúc ta tỉnh dậy đã không thấy hắn đâu nữa.
Ta ra cửa thì thấy cửa treo bảng "Nghỉ bán".
Nhưng Lưu Tam Cân vẫn lừa ta.
"Ba ngày." - Ta càng nghĩ càng bực mình, ném cọng cỏ lại trước mặt trâu nhỏ: "Mi có cho rằng hắn chạy mất rồi không?"
Trâu nhỏ nhìn cọng cỏ trước mặt, bĩu mỏ kêu lên.
"Mi nói đi!" - Giờ nhìn trâu nhỏ ta cũng thấy bực mình, "Mi với hắn không phải đếu giống nhau còn gì? Mi họ Ngưu, hắn họ Lưu! À quên, có cùng đâu! Nhưng mà lúc đó hắn còn muốn thịt mi, không phải có ta thì mi đã giống mấy con lợn ở lò mổ của hắn rồi đó."
Trâu nhỏ như nghe hiểu lời ta nói, cảm kích hướng về phía ta khịt khịt mũi.
Ta được dỗ vui vẻ cầm cỏ đem ta bên miệng nó.
"Không được, ta nay ta phải đi xem một chút, hắn có đem đồ vàng quý giá gì trong nhà theo không." - Ta lắc lắc cỏ trên tay.
Trâu nhỏ trừng con mắt: "Ọooooo."
Xem ra nó cũng ủng hộ ta đây.
Vậy nên ta đó ta liền lẻn vào nhà Lưu Tam Cân.
Ngay lúc ta đang lục tung mọi thứ lên tìm thử, lưỡi kiếm lạnh toát đặt ngang cổ ta.
Ta vội vàng giơ hai tay lên: "A, hiểu nhầm hiểu nhầm thôi!"
Hiểu lầm thật mà!
Ngay lúc ta đang muốn mở miệng giải thích một chút, thanh kiếm kia loảng xoảng rơi xuống, sau đó là tiếng một vật nặng đập vào mặt đất.
Ta hoảng loạn đứng im.
"Lưu ca?"- Ta kêu hai tiếng, quay đầu lại, thế mà lại thấy Lưu Tam Cân ngã trên mặt đất.
Ta cam chịu bước tới: "Ngươi không ngã lên giường luôn đi được à?"
Chờ ta kéo được hắn lên giường, thay xong quần áo đã là nửa đêm.
Cũng may là trong nhà ta còn thừa lại ít thuốc từ lần trước.
Lấy thuốc đi ra đến chuồng trâu thì thấy ánh mắt long lanh lấp lánh của nó nhìn ta.
Ta cũng nhìn nó, vô cùng khổ não.
"Mi cũng không thể mới đẻ có 2 ngày đã xuất huyết tiếp rồi đúng không?" - Ta nhìn chút thuốc ít ỏi trong tay, rơi vào trầm tư.
12.
Thầy lang nhìn thuốc trong tay ta, im lặng.
Ngay lúc ta tự hỏi mình có nên quỵt tiền chạy hay không, thì thầy lang đột nhiên lên tiếng: "Hôm qua trong trấn xảy ra án mạng rất nghiêm trọng."
Ông nói tiếp.
"Nghe nói kẻ gây án cũng bị thương rất nghiêm trọng. " - Ông ấy nhìn ta, ngữ khí vô cùng căng thẳng.
Ta mà không hiểu ý của ông ấy là gì nữa thì ngu hơn con bò rồi.
Ta cười nhạt: "Vậy sao? Dù sao trấn cũng cách xa làng mình mà, chắc chẳng ảnh hưởng gì đâu."
Sau cùng ông ấy thở dài, lắc lắc đầu rồi tính tiền cho ta.
"Không phải bố con có quan hệ thân thiết với ta, ta cũng không dám kê thuốc này cho con." - Ông ấy một bên nhận tiền, một bên nói.
Ta cười cười.
Lúc chuẩn bị rời đi, ông ấy nói: "Trâu nhà con, lần sau có bệnh đừng tìm đến ta nữa. Ta không chữa."
Ông ấy chắc hẳn đã nhận ra gì đó rồi.
Ta càng nghĩ càng sợ, ôm bịch thuốc chạy tới nhà Lưu Tam Cân.
Thật ra lần đầu lúc ta đến đây, thấy hắn giết người, ta đã nghi ngờ về thân phận của hắn, nhưng ta chỉ một lòng quan tâm đến cơ thể kia, không quá để tâm đến thân phận của hắn.
Quả đúng là treo dao trên đầu mà huhu.
Ta bưng bát thuốc đã sắc đến trước giường, Lưu Tam Cân cũng vừa lúc tỉnh dậy.
Hắn nhìn ta, lại nhìn bát thuốc trong tay.
"Lưu ca, nên uống thuốc rồi."
Lưu Tam Cân nhận lấy bát thuốc uống hết một hơi.
Nếu trong này mà bỏ độc, hắn uống thế là hết cứu luôn.
Hắn nên cảm thấy may mắn vì đã gặp được ta đi, phúc phận tu mười đời mới có được đó.
Bình luận facebook