• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hỉ xung hỉ (1 Viewer)

  • Chương 2

6.

Sáng sớm hôm sau, ta sai Lê Hương ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Lê Hương mang theo chút bạc vụn ra ngoài, chỉ sau thời gian khoảng một chén trà đã vội vã quay về.

“Phu nhân, có chuyện rồi, hôm qua trong ngủ có người ch*t!”

Hóa ra trong viện của Phương Tri Hứa có một nha hoàn to gan lớn mật, nửa đêm bò lên giường hắn ta.

Phương Tri Hứa dù bị âm khí nhập thể, thân thể yếu ớt nhưng cũng đủ sức lôi kéo nha hoàn kia vào cuộc hoan lạc. Điều này chỉ càng chứng tỏ bản chất xấu xa của hắn.

Hai kẻ đó sau cuộc vui thì chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó lão sắc quỷ lại tới, lão tưởng nha hoàn kia là ta, bèn hùng hục suốt đêm, đến gần sáng mới phát hiện đã câu nhầm hồn, tức giận đến mức xé nát hồn phách của nha hoàn ngay tại chỗ.

Nha hoàn kia thất khiếu đổ máu, ch*t ngay trên giường Phương Tri Hứa.

Lão quỷ nghĩ rằng ta cố tình sắp đặt người thay thế mình, hai lần bị qua mặt nên càng tức giận.

Lão định dùng khăn lụa tìm ta, nhưng thiếp canh đã bị lão phu nhân xé nát, khiến khăn lụa mất tác dụng.

Không tìm thấy ta, lão quỷ càng đ///iên máu, nhập vào người Phương Tri Hứa rồi xông thẳng vào phòng lão phu nhân, suýt nữa đã bóp ch*t bà ta.

Cả phủ rối loạn suốt đêm, mãi đến canh năm lão quỷ mới chịu rời đi, mọi thứ mới trở lại yên ổn.

Còn nha hoàn kia, đáng thương thay, bò lên giường chủ tử thành công nhưng chưa kịp hưởng phúc ngày nào đã bị bọc chiếu, đưa ra ngoài chôn vội. Mạng của nàng thậm chí không đáng bằng một chút vết thương trên cổ lão phu nhân.

Ta thong thả dùng bữa sáng, trang điểm nhẹ rồi làm bộ hốt hoảng chạy tới viện của lão phu nhân.

"Ngươi còn biết đường đến đây hả?", Phương Tri Hứa giận dữ ném chén trà vào chân ta, trừng mắt quát: "Tối qua trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi ch*t ở đâu? Sao chẳng màng tới?"

Ta nhẹ nhàng dịch chân, tránh những mảnh vỡ, cố kìm nén cơn giận trong lòng, đáp bằng giọng nhu mì: "Phu quân bớt giận, hôm qua lão phu nhân nghe chuyện hỉ sát, sợ thiếp liên luỵ đến chàng nên đã lệnh cho thiếp chuyển đến ở trong một tiểu viện hẻo lánh nhất. Vậy nên thiếp mới không kịp thời nghe được tin tức.”

Phương Tri Hứa nào chịu nghe giải thích? Hắn thở hổn hển, mặt xanh lét, mắt thâm quầng không tí sức sống nhưng vẫn còn muốn mắng ta.

Lão phu nhân nằm trên giường túm túm ống tay áo hắn, nháy mắt ra hiệu.

Lão phu nhân bị thương không nhẹ, nói không được, nếu không cũng chẳng đến phiên Phương Tri Hứa giáo huấn ta.

Nhìn thoáng qua dấu tay in hằn trên cổ bà ta, ta cố nén cảm giác muốn cười khi người gặp họa.

Phương Tri Hứa hiểu ý lão phu nhân, nuốt mấy lời mắng chửi ta xuống, liếc nhìn ta, Mới biết hứa được lão phu nhân ám chỉ, mắng chửi người nói nuốt vào bụng, kiêu căng ngạo mạn nói: “Nếu không phải ngươi gây ra tai họa, ta cùng mẫu thân sao phải chịu liên lụy? Việc này tất cả do ngươi gây ra, theo lý ta phải bỏ ngươi, nhưng mẫu thân là người rộng lượng, không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ. Vậy nên chúng ta đã mời Tiếu thiên sư tới để hóa giải mọi chuyện."

Hắn tiếp tục, giọng hống hách: "Ngươi phải cảm tạ lòng nhân từ của mẫu thân. Chi phí mời thiên sư ngươi sẽ tự lo liệu, coi như chuộc tội. Thiên sư là người có tiếng, phải tiếp đãi long trọng, không được để mất mặt Phương gia."

Khổ quá, nghĩ ra cả đống lý do sứt sẹo, cuối cùng cũng là muốn moi bạc của ta chứ gì.

Trong lòng ta cười lạnh, trên mặt lại giả bộ kinh sợ: "Phu quân nói rất phải, phu quân yên tâm, Tiếu thiên sư tới, thiếp sẽ khoản đãi cẩn thận, không để phu quân mất mặt. Nhưng…”

Nghe đến từ "nhưng", sắc mặt Phương Tri Hứa và lão phu nhân lập tức biến đổi, như hổ rình mồi nhìn về phía ta. Ta mà dám từ chối, chắc định xông vào ăn thịt ta luôn.

Ta cúi đầu, vờ khó xử: "Hôm nay là ngày hồi môn của thiếp, thấy phu quân mệt mỏi, chi bằng để thiếp tự về một mình, còn phu quân ở nhà nghỉ ngơi?"

Sắc mặt Phương Tri Hứa khá hơn: “Ngươi cũng còn biết nghĩ đấy, đúng là ta đang rất mệt mỏi, ngươi tự mình đi đi, đi rồi liệu giờ mà về, Tiếu thiên sư khoảng sau giờ Ngọ sẽ tới.”

Ta cúi đầu vâng dạ, dẫn theo Lê Hương cùng bà mối Vương, mang theo một ít châu báu hồi môn trở về nhà cha mẹ.

Về nhà mẹ đẻ rồi, cần gì giả bộ nữa?

Cha ta chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, hai cha con ta ngồi uống rượu bàn chuyện.

Ta nói thẳng chuyện hỉ sát với cha: “Cha à, cha giúp con điều tra về Triệu lão thái gia ở Võ Lăng xem lão ta thực sự vô đạo đức đến mức nào."

Cha ta gật đầu đồng ý, dặn dò: "Con gái, cha gả con vào Phương gia vì nghĩ họ là dòng dõi quan lại, tương lai con cái của con sẽ có chỗ dựa, không mang tiếng chỉ là phường buôn bán. Nhưng giờ Phương gia đã sa sút, ta cũng có chỗ suy nghĩ, nhận chuyện hỉ sát này, cha sẽ phái ít người về cùng con, bề ngoài nói là để bảo vệ Phương gia, nhưng thực chất họ sẽ nghe con sai phái, chống lưng cho con.”

Quả không hổ là cha ta, luôn chu đáo đáng tin!

Ta một thân một mình về nhà, khi quay lại Phương gia, đoàn người đi theo lại cực kỳ hùng hậu.

Tiếu thiên sư đã tới, đang ngồi trò chuyện với Phương Tri Hứa và lão phu nhân.

7.

Ta vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nhạy bén nhận ra ánh mắt của Tiếu thiên sư lướt qua ta từ trên xuống dưới, đôi mắt sâu hun hút bỗng lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Ta khẽ cúi đầu chào Tiếu thiên sư, sau đó ngồi xuống cạnh Phương Tri Hứa.

Hắn vừa uống xong viên đan dược mà Tiếu thiên sư đưa cho, âm khí trong cơ thể đã tiêu tan hơn phân nửa, tinh thần phấn chấn, khí thế cũng trở nên kiêu ngạo hơn.

Phương Tri Hứa khẩn khoản cầu xin Tiếu thiên sư giúp loại trừ tà ám, còn tuyên bố sẽ hậu đãi đàng hoàng.

Ta nghe mà thấy buồn cười.

Nghèo rớt mùng tơi mà còn khoác lác, chẳng qua là muốn dùng tiền của ta dát vàng lên mặt mình.

Một kẻ ham hư vinh, phù phiếm!

Dù nghĩ vậy, ta vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, tỏ ra như thể "Phu quân nói cái gì cũng đúng."

Tiếu thiên sư gật gù, trầm ngâm nói: "Tà ám này không phải tầm thường, thay vì diệt trừ nó, chi bằng cắt đứt nghiệt duyên giữa nó và phu nhân nhà ngươi, để nó không còn quấy rầy nữa. Như vậy sẽ hợp lý hơn."

Lời nói của Tiếu thiên sư mập mờ, không trực tiếp nhắc đến thân phận của Triệu lão thái gia, thế nên Phương Tri Hứa và lão phu nhân vẫn chẳng hay biết gì.

Nhưng cả hai đều ân cần cung kính với Tiếu thiên sư, tôn thờ ông ta như thánh nhân, nên Tiếu thiên sư nói gì cũng là lẽ phải.

Theo lời Tiếu thiên sư, nguyên nhân của sự việc hỉ sát là do quỷ tân nương gây ra. Nếu không phải nàng đổi thiếp canh với ta, ta đã không bị Triệu lão thái gia dây dưa.

Vậy nên cách tốt nhất là triệu hồi quỷ tân nương, yêu cầu nàng ta hủy chuyện thể gả, tự mình nối tiếp mối duyên với quỷ tân lang, vậy thì quỷ đi đường của quỷ, người đi đường của người, không còn liên quan đến nhau nữa.

Lời giải thích của Tiếu thiên sư có vẻ hợp lý.

Ta hỏi ý kiến bà mối Vương, bà ấy cũng đồng ý rằng đó là một biện pháp tốt, chỉ có điều bà ấy không có đủ năng lực để triệu hồi nữ quỷ Hoàng Gia Vinh kia tới.

Bà mối không làm được, nhưng Tiếu thiên sư thì có.

Tiếu thiên sư mở đàn tụ pháp, ngồi xếp bằng niệm chú, lắc nhẹ chuông chiêu hồn trong tay.

Một lát sau, Hoàng Gia Vinh và nha hoàn của nàng hiện thân. Cả hai che một chiếc dù đen, ánh mặt trời không xuyên qua được, dưới tán dù tỏa ra âm khí dày đặc và lạnh lẽo.

Lão phu nhân sợ đến mức run rẩy, gắt gao túm lấy tay con trai mình. Phương Tri Hứa tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự căng thẳng.

"Ngươi chính là Hoàng Gia Vinh?" Tiếu thiên sư nghiêm nghị hỏi.

Nữ quỷ cúi đầu: "Nô gia chính là Hoàng Gia Vinh, thiên sư triệu gọi nô gia là vì chuyện gì?"

Tiếu thiên sư đáp: "Hoàng thị, nhân duyên của ngươi đã do phụ mẫu định đoạt, cớ gì lại đổi thiếp canh để liên lụy đến phu nhân Phương gia? Vì hành động này mà Phương phủ phải chịu sự quấy nhiễu. Hãy mau thu hồi thiếp canh, tự mình xuất giá, đừng gây thêm phiền phức cho phu nhân của Phương gia."

Hoàng Gia Vinh điềm tĩnh đáp: "Bẩm thiên sư, thiếp canh đã bị lão phu nhân của Phương gia xé nát, không thể thu hồi được."

"Lớn mật!" Tiếu thiên sư gầm lên, "Nếu đã không còn thiếp canh, ngươi tồn tại còn có ích gì? Hoàng thị, ngươi đã ch*t rồi còn phá quy tắc của âm phủ, cưỡng ép kết duyên âm hôn, nay không chịu hối cải, thì phải tru diệt ngươi, để ngươi hồn phi phách tán!"

Hoàng Gia Vinh sợ hãi khôn cùng, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tiếu thiên sư, biết rằng mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn, vội vàng van xin: "Thiên sư bớt giận, nô gia nguyện tìm Triệu lão thái gia để nối lại nhân duyên, xin ngài tha mạng."

Tiếu thiên sư nói: "Hối hận đã muộn!" rồi phất mạnh chiêu hồn linh trong tay.

Nha hoàn của Hoàng Gia Vinh nhanh chóng che chắn cho chủ nhân, chịu một đòn chí mạng. Hồn quỷ yếu ớt của nàng chỉ kịp thốt lên "Tiểu thư!" trước khi tan biến vào không khí.

Nhìn nha hoàn ch*t thảm, Hoàng Gia Vinh đau đớn tột cùng, khóc lóc thảm thiết. Nhưng Tiếu thiên sư vẫn lạnh lùng, không mảy may dao động.

"Để mạng lại!" Tiếu thiên sư lại chuẩn bị ra đòn lần nữa.

Ta vội bước tới trước ngăn cản: "Thiên sư hãy khoan! Hà tất phải đuổi cùng gi*t tận? Hoàng Gia Vinh cũng là kẻ có số phận bi thảm, nếu nàng đã đồng ý đi tìm Triệu lão thái gia để nối lại nhân duyên, chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết sao?"

Tiếu thiên sư trừng mắt nhìn ta, rồi quay sang nhìn Phương Tri Hứa, kẻ đã sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Ông ta lạnh lùng nói: "Nếu Phương phủ đã không tin tưởng ta, thì ta sẽ rời đi. Đã mời ta đến còn cản trở việc diệt trừ tà ma?"

Nghe vậy, Phương Tri Hứa tái mặt, vội vã lao tới, túm chặt lấy ta, giận dữ quát: "Đồ đàn bà ngu xuẩn! Nếu còn dám chọc giận Tiếu thiên sư, ta sẽ là người đầu tiên xử lý ngươi!"

8.

Ta bị kéo sang một bên, chưa kịp định thần đã thấy Tiếu thiên sư rút kiếm gỗ ra đ/â/n thẳng vào ngực Hoàng Gia Vinh.

Hoàng Gia Vinh không có cơ hội tránh né, chỉ phát ra tiếng cười the thé đầy tuyệt vọng trước khi chết, ánh mắt u tối nhìn thẳng về phía ta.

“Phương phu nhân... mệnh cách ngươi cực quý... Triệu lão quỷ… sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu... Ngươi hãy tự cầu phúc đi. Gia Vinh ta thì… mệnh khổ… mệnh khổ cực kỳ… ha ha… mệnh khổ!!!”

Kiếm gỗ đ///âm sâu vào ngực, Hoàng Gia Vinh hét lên một tiếng đầy thê thảm rồi im bặt.

Ta giãy ra khỏi tay Phương Tri Hứa, nhìn kiếm gỗ rơi trên mặt đất, nhớ tới từng tiếng “mệnh khổ” đầy thảm thiết của Hoàng Gia Vinh, trong lòng rối bời.

Lão phu nhân cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh, giọng run rẩy hỏi Tiếu thiên sư: “Xin hỏi thiên sư, nữ quỷ vừa rồi nhắc đến Triệu lão thái gia, chẳng lẽ là Triệu gia ở Võ Lăng, lão thái gia… đã mất cả trăm năm đó?”

“Đúng vậy, đó chính là Triệu gia ở Võ Lăng.”

Lão phu nhân cùng Phương Tri Hứa đều giật mình, mắt qua mày lại.

Ta vừa nhìn ánh mắt đó đã hiểu ngay trong đầu họ đang tính toán điều gì. Bất giác, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.

“Nữ quỷ kia nói không sai. Phương phu nhân mệnh cách vô cùng quý giá.” Tiếu thiên sư tiếp lời, giọng đầy uy nghi. “Ngay từ lần đầu gặp, chỉ cần nhìn qua tướng mạo, ta đã biết Phương phu nhân mang trong mình mệnh cách đại phú đại quý. Có thê tử thế này, Phương công tử chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.”

Phương Tri Hứa và lão phu nhân nghe đến đây, sắc mặt lại biến đổi, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ta, như đang đánh giá một món đồ quý giá.

“Thiên sư nói thật sao?” Lão phu nhân hỏi, giọng vẫn không giấu nổi sự nghi ngờ. “Con dâu nhà ta thật sự có mệnh cách vượng phu, vượng gia như thế?”

“Không thể nào sai được,” Tiếu thiên sư khẳng định. “Phương phu nhân không chỉ vượng phu, mà còn vượng gia, vượng vận. Gia đình bên ngoại của nàng chắc hẳn cũng rất thịnh vượng, đúng không?”

Lão phu nhân gật đầu lia lịa, ánh mắt càng nhìn ta càng sáng rỡ, như thấy trước một tương lai huy hoàng. “Nếu đã vậy, ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ Triệu lão thái gia vẫn còn dòm ngó con dâu nhà ta?”

Nghe thấy ta mệnh cách quý giá, mẹ con bọn họ chắc chắn sẽ không tính chuyện dâng ta cho Triệu gia nữa.

“Lão phu nhân yên tâm, một khi ta đã can thiệp, sẽ không có chuyện tà ma quấy phá. Ngay cả Triệu lão thái gia cũng không thể không tuân theo quy củ của âm phủ, lên dương gian làm xằng làm bậy được.”

“Thiên sư cao thâm, thật khiến người khác khâm phục.” Phương Tri Hứa nịnh nọt.

Tiếu thiên sư khoát tay, khiêm tốn nói: “Phương công tử quá lời rồi, nhưng mà nói đi nói lại, ta với Triệu gia cũng có quen biết, không tiện làm khó dễ Triệu lão thái gia, mà Phương gia chắc cũng không muốn kết oán với Triệu gia đúng không?”

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, Phương gia ta còn muốn dựa vào Triệu gia, sao lại muốn kết oán được? Có thể giải quyết mà không gây thù chuốc oán là tốt nhất.”

“Vậy thì…” Tiếu thiên sư nói, Còn một biện pháp nữa, nhưng cần Phương phu nhân và Phương công tử phối hợp.”

“Tiếu thiên sư cứ việc phân phó, phu thê chúng ta nhất định tận lực.” Phương Tri Hứa khẳng định chắc nịch.

Phương pháp của Tiếu thiên sư rất đơn giản, tên là: Chính duyên trảm âm duyên.

Ta và Phương Tri Hứa là phu thê chính duyên, còn với Triệu lão thái gia thì còn không thể gọi là nghiệt duyên vì thiên địa không chấp nhận âm duyên.

Chỉ cần phu thê chúng ta đồng lòng dùng chính duyên mnahj mẽ cắt đứt âm duyên, thì từ đó Triệu lão thái gia sẽ không còn nhớ đến ta nữa, ta có thể kê cao gối mà ngủ.

“Ý Phương công tử thế nào?” Tiếu thiên sư hỏi.

Phương Tri Hứa không ngần ngại trả lời: “Cực kỳ tốt! Xin thiên sư chỉ dẫn.”

Tiếu thiên sư lấy ra một thanh khảm đao, trông có vẻ cũ kỹ, không sắc bén như những thanh đao thông thường. Lưỡi đao thậm chí có phần đen xỉn, dường như đã được sử dụng qua nhiều năm.

“Đây là khảm đao cùn,” Tiếu thiên sư nói, “cần hai người các ngươi dùng máu để mài đao. Nhớ kỹ, tất cả những việc làm từ giờ trở đi đều phải cùng nhau thực hiện, thiếu một người cũng không được.”

Dưới sự chỉ dẫn của Tiếu thiên sư, ta và Phương Tri Hứa cùng nhau mài đao, cho đến khi lưỡi đao phát ra ánh sáng sắc lạnh.

Tiếu thiên sư đại hiển thần uy, vươn hai ngón tay, câu từ không trung ra một sợi dây màu trắng mờ mờ, lệnh cho chúng ta chém đứt.

Ta và Phương Tri Hứa cùng nắm lấy khảm đao, chém xuống sợi dây mỏng.

Đừng nhìn bề ngoài dây chỉ mảnh mai, nhưng khi lưỡi đao chạm vào, cảm giác như cả cơ thể ta bị xé toạc. Cơn đau truyền khắp cơ thể khiến chúng ta suýt nữa buông tay, nhưng lời cảnh báo của Tiếu thiên sư vang lên đúng lúc: “Nếu buông tay, tất cả công sức sẽ đổ xuống sông, Triệu lão thái gia đêm nay sẽ lại tìm đến.”

Ta và Phương Tri Hứa biết rõ sự tình nghiêm trọng, đành cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng, khi sợi dây đứt ra, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng ta. Còn Phương Tri Hứa suy yếu đến mức ngã quỵ xuống đất, không thể đứng dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom