11.
Ra khỏi Đường Sơn Các, Nguyễn ma ma ghé vào tai ta thấp giọng hỏi: "Cứ như vậy mà bỏ qua sao?”
Ta nhìn về phía hòn non bộ xa xa, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đây là một trận chiến sinh tử, làm sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy được? Nhưng ta muốn về sau đường đường chính chính sống tiếp, cho nên phải để cho bọn họ ra tay trước mới được. Ma ma yên tâm, bọn họ không nhịn được bao lâu nữa đâu.”
Nguyễn ma ma đau lòng sờ sờ tóc ta.
“Tiểu thư của ta sao mệnh khổ như vậy.”
Đúng vậy, mạng ta khổ, nhưng ta cũng may mắn. Bởi vì ông trời cho ta cơ hội được sống lại một lần nữa, giúp ta chuyển bại thành thắng!
12.
Từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy Giang Sương ta đã bắt đầu mưu đồ hết mọi chuyện. Cho nên đã sớm truyền lời cho ngoại tổ phụ, ta muốn mấy hộ vệ của ông lên thuyền đến kinh thành.
Bọn họ từng đối chiến với giặc Oa, không thể đánh đồng với những hộ vệ chưa từng thấy máu ở kinh thành. Cho nên, lúc phụ thân sắp xếp người lén đốt cháy Minh Lang Uyển, lập tức bị bọn họ phát hiện.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Ta hạ mắt xuống: "Giang Sương bây giờ đang ở đâu?”
“Đang đi theo bên người Thừa Ân Hầu. Thừa Ân Hầu còn bảo nàng ta mang khăn che mặt, nói là ánh mắt của nàng ta giống tiểu thư nhất, chỉ cần che mặt sẽ không có người nghi ngờ hai người. Đến lúc đó sẽ nói do mặt bị l ửa đ ốt, để lại sẹo.”
Xem ra, kiếp trước bọn họ chính là đã dùng chiêu này để lừa dối mọi người.
“Đi, ta cùng ngươi đi xem một chút.”
Hộ vệ đưa ta chạy tới bên cạnh phụ thân và Giang Sương thì thấy bọn họ đang trầm mặt chờ tin tức.
“Đợi lát nữa lửa lớn, ta sẽ đưa con qua bên kia. Con phải làm bộ như từ bên trong chạy ra, cũng không cần nói chuyện, do cổ họng bị sặc khói.”
Giang Sương cẩn thận đáp một tiếng "Vâng". Phụ thân yêu thương nhìn nàng ta một cái: "Lần này để con chịu ấm ức rồi. Không nghĩ tới tiểu tiện chủng kia lại đột nhiên giống như biến thành một người khác!”
“Đến lúc đó con lấy được của hồi môn trong tay nó rồi, trước tiên bán đi hai cửa hàng, qua một thời gian ngắn trong nhà cũng sẽ khôi phục lại bình thường.”
Nói xong, hắn nhìn về phía xa xa ánh lửa mờ mịt, cảm thán một câu: "Yến quốc công thế tử làm việc vẫn luôn chu toàn, trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành rồi.”
Thế tử Yến quốc công? Bùi Dục? Thật bất ngờ, Bùi Dục lại tự mình đến đây?
Đang lo mối thù kia với hắn nên báo như thế nào, hắn lại tự đưa tới cửa, thật sự là trời giúp ta!
Ta cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía phụ thân và Giang Sương đang vui mừng hiện rõ trên mặt. Thì ra bọn họ đã sớm cấu kết với nhau, Bùi Dục cũng không phải thật sự thích Giang Sương, tất cả đều là tiền tài làm động lòng người.
Yến quốc công phủ xuất hiện Bùi quý phi, sinh ra Tam hoàng tử. Muốn đoạt đích thì phải tốn rất nhiều bạc. Cho nên bọn họ coi trọng Thừa Ân Hầu phủ có núi vàng núi bạc.
Kiếp trước, Giang Sương gả đến phủ Yến quốc công cùng với số hồi môn khổng lồ kia, hẳn là phụ thân đang mượn đường hiến cho Tam hoàng tử.
“Đi, chúng ta trở về!”
Ta nhìn về phía hộ vệ: "Bùi Dục cũng từng trải qua một thời gian trong quân doanh, ngươi có tự tin có thể giấu được hắn không?"
“Tiểu thư yên tâm! Chúng ta am hiểu nhất chính là che dấu tung tích!”
Ta cười rộ lên, cũng đúng, nếu không phải giỏi che dấu tung tích, làm sao xuyên qua hải vực giặc Oa nắm giữ để buôn bán đây.
"Vậy để cho bọn họ xem bản lĩnh của chúng ta đi!"
13.
Giang Sương mới vừa lén lút xông vào đã bị hộ vệ làm cho hôn mê bất tỉnh. Ta đem quần áo, trang sức của hai người chúng ta thay xong, thế lửa đã lan tràn đến cửa phòng.
Ta lần nữa nhìn Giang Sương nằm bất động trên giường, lần này đến phiên ngươi trở thành th i th ể ch áy đen!
Quay đầu lại, ta theo vị trí Bùi Dục cố ý để lại cho ta lảo đảo xông ra ngoài. Phụ thân một tay ôm ta, lớn tiếng khóc hô: "Nguyệt Nguyệt của ta, con muốn hù chết phụ thân sao.”
Ta thừa cơ vùi đầu vào lòng hắn, tránh né ánh mắt như chim ưng của người bên cạnh. Hắn mặc y phục của gã sai vặt, nhưng thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó không giận tự uy, rõ ràng không phải thân phận người bình thường.
Càng không nói đến, khuôn mặt kia của hắn cho dù hóa thành tro ta cũng sẽ không quên. Chính là hắn, kẻ tự tay không hề thương tiếc đẩy ta vào trong lửa.
Phụ thân kéo ta đến bên cạnh Bùi Dục: "Thế tử, đây là tiểu nữ của ta, Giang Nguyệt.”
Lúc ánh mắt Bùi Dục liếc tới, hắn nhấn mạnh: "Ánh trăng à!”
“Ha." Bùi Dục cười lạnh một tiếng, nhưng không có mở miệng phản bác. Một tấm vải che mặt mà thôi.
Phụ thân lại đẩy ta về phía Bùi Dục, nhỏ giọng khen tặng: "Thế tử, đến lúc đó nhờ ngài chiếu cố tiểu nữ của ta nhiều hơn.”
Bùi Dục nghĩ đến hôn ước giữa chúng ta, cuối cùng cũng nghiêm túc cúi đầu nhìn ta một cái. Ta nhân cơ hội lại tới gần hắn một chút, mặt mày cong cong nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt ta, rốt cục lộ ra một chút ý cười. Nhưng ý cười còn chưa tới đáy mắt, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi dám!”
Tất cả mọi người hoảng sợ, nhìn m áu t ươi từ trước ngực Bùi Dục từ từ tuôn ra, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi mặt đất bị nhiễm một màu đỏ tươi, Bùi Dục rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ôm con d ao g ăm bén nhọn trên ngực ngã xuống đất. Chet không nhắm mắt!
Ta nhìn về phía thân thể của phụ thân, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn đang giật mình, nói: "Phụ thân, chuyện người bảo ta làm đã hoàn thành!"
Khóe mắt hắn muốn nứt ra trừng ta: "Giang Nguyệt?!”
Ta nhìn hắn cong miệng cười cười. Tiếp theo, đến lượt các ngươi chó c ắn chó rồi. Khi binh sĩ Bùi Dục mang đến kịp phản ứng xông tới nơi này, nhóm hộ vệ kịp thời xuất hiện cứu ta và phụ thân đi.
Các binh sĩ ở phía sau đuổi theo tới cùng, thế tử đã chet, bọn họ mà ra ngoài cũng đừng nghĩ đến chuyện sống nữa. Trừ phi đem kẻ đầu sỏ gây chuyện bắt về, có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội.
Cho nên bọn họ cực kỳ hung hãn, nhóm hộ vệ rốt cục cũng không thể địch lại, không cẩn thận bỏ rơi Thừa Ân Hầu ở phía sau.
Ta nhìn phụ thân hoảng sợ đứng giữa một đám binh sĩ, không nhịn được cười lớn. Lần này, hắn hết đường chối cãi rồi!
Lừa thế tử Yến quốc công tới, giở trò xấu, giet thế tử, chính là vì hắn đổi ý, luyến tiếc khi dùng một khoản tiền lớn như vậy cống hiến cho Tam hoàng tử.
Đương nhiên, khi Tam hoàng tử và Yến quốc công đi điều tra cửa hàng của mẫu thân, sẽ phát hiện tài chính và hàng hóa trong cửa hàng đã sớm bị điều đi.
Chỉ để lại cửa hàng, nhưng khế đất lại không tìm thấy nên đương nhiên họ cũng không thể sử dụng được.
Cho nên, đây hết thảy đều là do một tay Thừa Ân Hầu thiết kế, tội của hắn không thể tha!
Ta tin rằng, dưới cơn thịnh nộ ngập trời của Tam hoàng tử cùng Trấn Quốc Công, hắn sẽ được hưởng thụ tư vị mà hắn chưa từng hưởng thụ!
14.
Cuối cùng ta cũng hội hợp lại với Nguyễn ma ma và đám người Thúy Nhi. Ma ma kích động ôm lấy ta: "Tiểu thư, người hù chet ma ma rồi!”
Ta trấn an vỗ vỗ lưng bà, người bên cạnh ta đều an bài t ử th i có dáng người tương đương hóa thành tiêu thi thay thế bọn họ. Bọn Tam hoàng tử muốn điều tra rõ ràng cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Thừa Ân Hầu nhất định sẽ nói cho bọn họ biết người giet Bùi Dục là Giang Nguyệt ta, mà không phải ‘Giang Nguyệt’. Nhưng họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một mánh khóe của hắn để bảo vệ con gái mình.
Nhưng làm chuyện gì tất sẽ lưu lại dấu vết. Tìm ra chân tướng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên, ta không thể để chúng có cơ hội đó.
Nếu như muốn thật sự an toàn, ta phải triệt để lật đổ bọn họ mới được!
“Đến phủ của Ngũ hoàng tử!”
15.
Ta quỳ gối trước mặt Ngũ hoàng tử, cúi đầu không dám nhìn hắn, trước mắt chỉ có một góc áo xanh thẳm như ẩn như hiện.
Qua thật lâu, đỉnh đầu mới truyền đến một tiếng cười nhạo.
“Tiểu thư đây là muốn đoạn đuôi cầu sinh?”
Ta cúi đầu thấp hơn một chút: "Ta chỉ nghĩ, những thứ này nên tặng cho người xứng đáng hơn.”
“Ngươi rất biết nói chuyện!”
Thật ra ta cũng không giỏi nói chuyện, chỉ là vì ta đã trải qua. Năm sau Thái tử vẫn luôn triền miên trên giường bệnh sẽ hoàn toàn buông tay nhân gian, Hoàng đế vì đau buồn thân thể cũng lập tức trở nên suy yếu.
Thủ đoạn đoạt đích của các hoàng tử dần dần lộ ra ngoài. Bởi vì đời này ta ra tay sớm, cho nên mọi chuyện vẫn còn chưa phát sinh.
Nhưng ta biết, kiếp trước chính là bởi vì Tam hoàng tử nhiều lần thất bại ở trong tay Ngũ hoàng tử, cho nên tiền tài vận dụng được càng lúc càng lớn, đã dần dần khiến kẻ vô tri như ta phát hiện, bọn họ mới hạ quyết tâm trừ khử ta.
"Ta nghe nói Thẩm gia các ngươi lưu lại di huấn, tuyệt không tham dự công việc hoàng gia, không thể dùng tiền tài dao động quan trường? Hiện tại ngươi lại đang làm trái với di huấn của gia tộc sao?”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống mặt đất, như một đóa hoa nở rộ.
“Tổ huấn là vì muốn cho hậu bối sống thật tốt, hiện giờ hậu bối sống không nổi nữa, tổ huấn tự nhiên cũng chỉ có thể vứt ra sau đầu.”
Năm đó tổ tiên định ra di huấn này chính là sợ hậu bối cuốn vào việc đoạt đích, cuối cùng cửa nát nhà tan.
Nhưng cũng chính tổ huấn này, để Thừa Ân Hầu phủ cùng Trấn Quốc Công phủ biết chỉ có thể hoàn toàn trừ khử ta, tìm người thay thế ta thì mới có thể chiếm đoạt toàn bộ tiền tài của Thẩm gia cho Tam hoàng tử sử dụng.
Thành cũng vì tổ huấn này, bại cũng vì tổ huấn này. Cả đời này, không có gì có thể khiến ta vì nó mà mất đi tính mạng của mình!
“Tốt, hay cho một câu ném ra sau đầu.”
Tiếng bước chân dần dần vang lên bên tai, ta có thể cảm nhận được Ngũ hoàng tử cách ta càng ngày càng gần.
“Đề nghị của ngươi ta tiếp nhận, hiện tại, nói một chút yêu cầu của ngươi đi.”
“Chờ Ngũ hoàng tử vinh đăng đại bảo thì cho Thẩm gia một thân phận hoàng thương!”
Ở thời đại này, thương nhân có địa vị thấp nhất, vậy ta cần phải có một chức quan để làm.
“Một lời đã định!”
́ ́:
Năm 62 công nguyên, Hoàng đế bệnh nặng, hạ di chiếu truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử Lý Thế Chân.
Tam hoàng tử Lý Nguyên Thiên mưu phản bức cung, bị Ngũ hoàng tử ch ém đ ầu.
Năm sau, hoàng triều Đại Nguyên thiết lập chức quan đệ nhất hoàng thương, do Thẩm thị Tuyền Châu vinh đăng.
Lúc này, ta đang ngồi trên một chiếc thuyền hàng hải mới chế tạo của Thẩm gia, nhìn công báo trong tay khẽ mỉm cười.
Từ nay về sau, trời cao biển rộng, mặc ta bay lượn. Nghe nói bên kia biển có quái nhân tóc vàng mắt xanh mọc đầy lông, còn có quái vật có thể phản chiếu ra bộ dáng của mình.
Những thứ này ta đã từng nghe qua, hiện giờ đều phải đi tận mắt nhìn một cái.
"Tiểu thư, thật ra lúc trước nếu chúng ta trực tiếp chạy trốn tới trên biển, Tam hoàng tử kia cũng không làm gì được chúng ta!" Thúy Nhi nhỏ giọng than thở bên tai ta.
Ta vuốt chóp mũi nàng: "Cho dù chúng ta chạy trốn được, nhưng ngoại tổ phụ lớn tuổi như vậy cũng muốn ông theo chúng ta chạy trốn sao?”
Ta nhìn về phía mặt biển bao la hùng vĩ, thở dài một tiếng.
“Hơn nữa, cho dù chúng ta chạy trốn thì những vật chất kia đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa. Còn không bằng dùng chúng để đổi lấy tự do cho tất cả chúng ta.”
Hoài bích kỳ tội*, có đôi khi có bỏ thì mới có được!
{* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪): Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ ngọc quý mà thân phận của lão không xứng đề có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.}
[HOÀN]
Bình luận facebook