-
Chương 2
Cữu cữu nhìn ta hồi lâu, thở dài một hơi.
Cữu cữu đứng dậy, lấy một hộp gấm từ sau lưng ra.
Trong hộp là một con d ao găm, vô cùng sắc bén, mượn ánh nến chiếu ra nửa gương mặt của ta.
“Được, vậy thì cữu cữu sẽ truyền lại chủy thủ gia truyền cho con. Nếu A Nhan đã lập lời thề, hãy làm ra chút công danh cho ta xem, sau này cũng đừng hối hận.
Nhận lấy hộp gấm, quy củ quỳ xuống, dập dầu ba cái với cữu cữu.
“Nhất định không phụ lòng tin của đại soái.”
“Tốt lắm!”
7.
Sau khi ta ở lại quân doanh bằng thân phận của Bùi Ngọc, ta làm việc thuận lợi hơn kiếp trước rất nhiều.
Cữu cữu sai thân tín đi theo chăm sóc ta, ta lại sai người chế giày. Sau khi chỉnh đốn, ta đã “cường tráng” hơn không ít, cũng có mấy phần thiếu niên khí khái hào hùng.
Nhưng mà người quen ở bên cạnh ta đều không dám coi ta là Bùi Nhan.
Dù sao, không làm quý phi sống trong nhung lụa lại chạy tới biên cương hít cát bụi, người bình thường đều không ai làm.
Nhưng ta lại không bình thường.
Sau khi chia sẻ tâm tư với cữu cữu, ông ấy thường mang ta đi lại trong quân doanh.
Người biết chân tướng chỉ có Từ Hằng Chi, ta và cữu cữu đều tiếp nhận rất tốt, chỉ có hắn ngày ngày lo lắng.
“Hằng Chi, yên tâm đi.”
Từ Hằng Chi lắc đầu cười khổ: “Chiến sự còn chưa ngừng, ta chưa thể yên tâm được.”
Chúng ta vừa thảo luận về hướng đi của người Đột Quyết vừa đi ra ngoài.
Chợt có tiếng ồn ào từ xa truyền lại.
Có hai nhóm người đứng ở hai bên đối lập của đài luyện võ, giương cung bạt kiếm, nếu không phải do quân doanh không cho phép đánh nhau, e là họ đã đánh nhau luôn rồi.
Hai phe đều có một người dẫn đầu.
Một phe là binh tướng dưới trướng của cữu cữu, sinh ra ở biên quan, hầu hết là con nhà nghèo không sống nổi nữa mới nhập ngũ.
Phe còn lại là các công tử từ đế kinh tới rèn rũa, chỉ kiếm chút quân công, sau này về đế kinh có chút hào quang để làm quan.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”
“Không có chuyện gì làm à?”
Ta cao giọng ngăn lại.
Thấy ta và Từ Hằng Chi đi tới, bách phu trưởng Tiền Vũ dưới trướng cữu cữu thu lại thanh đao đã rút ra một nửa, hừ lạnh một tiếng, giải thích:
“Xin Bùi phó tướng làm chủ cho chúng ta!”
Bên kia, một tên công tử mặt mũi trắng nõn trông khá thanh tú chợt cười lên:
“Một đám dân đen, có biết ta là ai không? Lại dám cướp đài luyện võ với ta.”
Ta từng có duyên gặp người này một lần.
Con trai của Sùng Duyên hầu, Hoắc Giang Ngạn, biểu đệ của đương kim hoàng đế, là một trong những công tử tới đây rèn rũa, thân phận tôn quý nhất.
Bên cạnh hắn có người giải thích ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện.
Hôm nay vốn nên là Tiền Vũ dẫn người lên đài luyện võ luyện tập, lại bị nhóm người Hoắc Giang Ngạn cướp chỗ.
Hai nhóm người vốn đã không vừa mắt nhau, lập tức gây gổ.
Ta liếc Hoắc Giang Ngạn, lạnh lùng nói: “Hoắc Giang Ngạn, đã vào quân doanh rồi, không bàn thân phận, đều là binh sĩ cả.”
“Quân doanh làm việc theo quy tắc, ngươi vi phạm quân kỉ, tranh chấp với người khác, ta phạt ngươi mười quân côn, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoắc Giang Ngạn thay đổi sắc mặt: “Ngươi dám!”
Ta cụp mắt xuống, che giấu sự giễu cợt trong mắt, ta có gì không dám?
Hoàng đế kiêng kị cữu cữu, thường nhét người vào quân doanh.
Hoắc Giang Ngạn là biểu đệ của hoàng đế, ta đã ngứa mắt hắn ta lâu rồi.
“Người đâu, xử theo quân pháp, kéo xuống đánh mười quân côn!”
Hoắc Giang Ngạn rút đao ra: “Ta là người của Hoắc gia Sùng Duyên hầu, con trai quận chúa Ninh An, ta xem ai dám động vào ta!”
Người xung quanh chần chờ không dám tiến lên, đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không cần thiết, không ai muốn đắc tội với người quyền quý cả.
Thấy vậy, Hoắc Giang Ngạn đắc ý cười lên: “Bùi Ngọc, đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi, ngươi đứng đó giả vờ gì chứ? Một tên thất phu không thi được khoa cử như ngươi vào quân doanh còn làm phó tướng, đúng là khiến cho người ta cười rụng răng mà.”
Ta cong môi lên: “Thế à?”
Ta xoay người lại, nhấc quân côn lên, quất ngang đầu gối của Hoắc Giang Ngạn.
“Hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là văn võ song toàn.”
Hoắc Giang Ngạn kêu lên thảm thiết, bị ta đánh cho khụy xuống đất. Ta siết ngón tay, nhấc quân côn lên, đuổi theo hắn quất mười quân côn.
Công tử trước nay chưa từng bị ai đánh lại bị ta đánh cho kêu la liên tục.
Đánh hắn xong, ta chống gậy đứng thẳng, cất cao giọng nói:
“Ta biết, trong các ngươi có rất nhiều người âm thầm khinh thường ta.”
“Một tên thư sinh thối còn chưa từng ra chiến trường, bằng vào cái gì mà quản các ngươi?”
Ta lớn tiếng nhại theo lời mấy tướng sĩ nói chuyện, trên mặt không có vẻ gì là không vui.
Bọn họ không coi trọng ta cũng bình thường, dù sao thì ta mới tới, dù có cữu cữu chống lưng thì trong mắt đại đa số mọi người ta cũng chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, vai không vác được tay không nhấc được. Bỗng dưng lên làm phó tướng, đương nhiên khó mà khiến mọi người khâm phục được.
“Nay ta mượn cơ hội này, còn ai không phục nữa thì lên so một trận đi.”
Ta đá Hoắc Giang Ngạn ra, tung người nhảy lên đài luyện võ.
“Lên đi, lần sau không còn cơ hội nữa đâu.”
8.
Người bên dưới ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích.
Ta cũng không gấp, chậm rãi chờ họ.
“Nếu không có ai lên, sau này ta còn nghe ai nói xấu về ta, ta sẽ xử theo quân pháp.”
“Ta lên!”
Dưới đài luyện võ, một hán tử vai u thịt bắp mặc áo giáo cắn răng kêu lên.
Hắn nhảy lên, trong tay cầm một thanh trường đao, cao hơn ta nửa cái đầu, nhìn trên cao nhìn xuống ta.
“Bùi phó tướng nói chuyện giữ lời, đả thương ngươi thì đừng có khóc lóc đi tìm cha đó.”
Ta cong môi lên, nâng quân côn lên gõ xuống đất: “Nói nhảm nhiều quá.”
Hán tử hét lên, nhấc đao xông lại, ta nghiêng người nhanh chóng tránh đi.
“Động tác quá chậm.”
Khi nói chuyện, ta múa quân côn đầy mạnh mẽ uy lực, mang theo sức gió quất vào người hán tử.
Thừa dịp hắn ta né tránh vì đau, ta nhấc chân lên đá vào cổ tay đang cầm đao của hắn, làm thanh trường đao bay ra, quân côn của ta thì để ngang trên cổ hắn.
Đạt được mục đích thì dừng lại.
Ta hất cằm lên, cười nói: “Người tiếp theo đi.”
Thấy ta nhanh nhẹn giải quyết tráng hán đó, tướng sĩ bên dưới cũng kích động, người này còn chưa xuống đã có người khác không đợi kịp mà nhảy lên.
“Ta tới tiếp chiêu của Bùi phó tướng!”
…
Sau khi đánh bay mười bảy người, ta cảm thấy hơi đuối rồi, chống quân côn đứng một bên.
“Như thế nào?”
“Bùi phó tướng uy vũ!”
Tiếng kêu náo nhiệt bên dưới khiến mấy vị tướng quân trong soái trướng đi ra.
Sau khi nghe được nguyên nhân, họ không khỏi cười nói:
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, đại soái, Bùi phó tướng đúng là có phong thái của ngài năm đó.”
“Từng nghe Bùi phó tướng đọc sách rất giỏi, không ngờ công phu cũng tốt thế.”
Ta và cữu cữu nhìn nhau từ xa, nghe vậy cũng nở nụ cười.
Nếu là Bùi Ngọc ở đây, có lẽ lúc này nó đã được khiêng xuống rồi.
Đệ đệ ta là một bông đóa hoa xinh đẹp, gió lớn chút cũng dễ dàng thổi bay nó.
Nghĩ đến Bùi Ngọc, nụ cười của ta cứng lại.
Trong kinh không có tin tức truyền tới, cũng không biết Bùi Ngọc vào cung sống thế nào nữa.
Nhưng mà tình thế hôm nay, không có tin tức là chuyện tốt.
Mọi người tản đi, ta nhảy xuống khỏi đài luyện võ.
Quay người lại, ta nhìn thấy Hoắc Giang Ngạn ngồi xổm dưới gốc cây.
“Ngồi đó làm gì thế?”
Hoắc Giang Ngạn bĩu môi, ngượng nghịu một lúc lâu, giống như một đại cô nương chưa xuất giá.
“Ngươi không nói thì ta đi đây.”
Nói xong, ta không để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.
Một lát sau, giọng Hoắc Giang Ngạn truyền từ sau lưng tới.
“Bùi Ngọc, xin lỗi ngươi.”
“Ta không nên nói ngươi không thi đậu khoa cử, ngươi mạnh hơn ta nhiều.”
Ta sửng sốt, khi quay đầu lại thì Hoắc Giang Ngạn đã chạy đi như một làn khói, bỏ lại ta đứng ở đó mà ngạc nhiên.
Hiếm khi có con em quý tộc, còn có thể nói ra vài câu tiếng người.
9.
Sau cuộc tỉ thí trên đài luyện võ, binh sĩ đã bớt chỉ trích ta nhiều.
Quân doanh là như thế, nắm đấm mạnh mới là đạo lí mạnh mẽ nhất.
Nhưng mà ta tới Nhạn Môn Quan lại không hoàn toàn là để tiếp nhận công việc của cữu cữu.
Tuy ta có tư lợi, nhưng cũng thật lòng muốn cứu bách tính quận Định Bắc.
Kiếp trước, sau khi cữu cữu ch .t, đại quân trở thành rắn mất đầu, trong triều lại không có ai dùng được, người Đột Quyết nhân cơ hội phá thẳng vào thủ phủ Trung Nguyên.
Dẫn đầu là quận Định Bắc, sau đó các quận ở biên ải lần lượt thất thủ. Người Đột Quyết tàn bạo thích gi .t chóc, vô số bách tính ch .t hoặc bị thương hoặc lang thang khắp nơi. Nơi nào có người Đột Quyết, nơi đó là địa ngục trần gian.
“A Sư Na thị thờ phụng lang vương, tự cho mình là hậu duệ của lang vương, xuất thân du mục chỉ biết cá lớn nuốt cá bé, sợ kẻ mạnh lại không biết nhớ ơn, chính sách lôi kéo có lẽ không có hiệu quả.”
Cữu cữu nhìn sa bàn, gật đầu: “A Nhan cảm thấy nên đối đãi với Đột Quyết Hãn quốc như thế nào mới phải?”
“Đương nhiên là đánh đến khi nào phục mới thôi.”
“Nhưng mà thảo nguyên đất rộng người thưa, đánh cho A Sử na thị phải chạy về nhà, nghỉ ngơi lấy sức một mùa Đông, năm sau họ vẫn gây hấn ở biên giới, không phải là kế hoạch lâu dài.”
“Con nghe nói, An Sử Na thị không hề đoàn kết, bây giờ nhìn xem huynh đệ thủ túc giúp đỡ nhau, nhưng lại sẵn sàng tranh giành với nhau miếng bánh thịt thiên triều.”
“Nếu có thể chia cắt từ bên trong, khiến bọn họ không tự lo được cho mình, rồi chúng ta mới đi đánh thì sẽ dễ hơn nhiều.”
Cữu cữu cao giọng cười lớn: “Nói hay lắm!”
Ông ấy chỉ vào sa bàn, nói về kế hoạch lần này.
Trong lòng ta có chút chua xót.
Kiếp trước cữu cữu cũng từng lập kế hoạch vì bách tính biên cương như thế này.
Nhưng hoàng đế lại sợ danh vọng của cữu cữu quá cao, ngầm cho phép cha ta hại ch .t cả nhà cữu cữu, đại quân trăm ngàn người da ngựa bọc thây, ba quận biên cương mất vào tay giặc, rất nhiều người vô tội phải ch .t. Tất cả chỉ đổi lấy một câu của hoàng đế: “Để cân bằng thế lực các nơi, dù sao cũng phải có người hi sinh.”
Đáng thương xương cốt trôi sông vô định, chỉ vì một người trong giấc mộng Xuân.
Một tên hoàng đế chỉ biết chơi đùa quyền mưu, lòng dạ hẹp hòi, cố chấp, không hề thương tiếc dân chúng ch .t oan, thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Cữu cữu, dù cho tất cả dân Đột Quyết đều thành binh, thuật cưỡi ngựa siêu quần, nhưng không phải triều ta không có người tài, so kèo mấy lần cũng không rơi xuống thế hạ phong, vì sao chúng ta luôn không làm gì được A Sử Na thị cơ chứ?”
Cữu cữu ngẩn người một lát, thở dài, nhưng không nói ra.
Cữu cữu là quân tử, rất trọng tình trọng nghĩa. Tiên đế có ơn tri ngộ với cữu cữu, trước lúc lâm chung còn kí thác để cữu cữu làm đại thần phụ chính.
Cữu cữu cũng hết lòng tuân thủ cam kết, vất vả chinh chiến sa trường vì hoàng đế.
Sở dĩ cữu cữu một mực không lấy vương đình Đột Quyết, cũng do hoàng đế liên tục ngăn cản.
Lòng nghi kị của hoàng đế rất nặng, hắn ta tin vào thuật cân bằng. Nếu như cữu cữu đánh hạ vương đình Đột Quyết, há chẳng phải là công cao trấn chủ hay sao?
Thấy mặt cữu cữu có vẻ do dự, ta không nói thêm nữa.
Một ngày lạnh giá không thể khiến nước đóng băng ba thước, sớm muộn cũng có ngày cữu cữu hiểu thôi.
“A Nhan, ta biết con rất thất vọng về bệ hạ, cũng biết bệ hạ không phải là minh quân.”
“Nhưng mà chuyện triều chính, vài ba câu không nói rõ ràng được. Ta là người trong cuộc, có rất nhiều chuyện thân bất do kỉ, không thể chỉ dựa vào quyết định của mình được.”
“Con phải biết, bệ hạ ngồi được trên vị trí đó là kết quả tốt nhất của nhiều thế cờ rồi.”
Ta cười nhạt: “Cữu cữu à, nhiều thế cờ, sẽ phải thỏa hiệp sĩ tộc, phải khiến quý tộc hài lòng.”
“Nhưng có ai nghĩ tới bách tính vô tội? trăm ngàn tướng sĩ biên cương vô tội không? Khi không nghĩ tới, bọn họ đã thỏa hiệp quá nhiều lần.”
Cữu cữu còn muốn nói tiếp nhưng ta khoát tay ra khỏi quân trướng.
10.
Tuy nhiên, ta biết cữu cữu có điều lo lắng của mình.
Sự thật là trong tay cữu cữu cầm trọng binh, nhưng trong quân không do mình cữu cữu định đoạt, hoàng đế cũng cài vào rất nhiều người của mình.
Muốn đại quân một trăm ngàn này đoàn kết như một thì còn phải đánh thắng thêm mấy trận nữa, để cho người của hoàng đế âm thầm biến mất.
Cũng không thể đột nhiên cầm vũ khí nổi dậy, hô to rằng: lão tử không làm nữa, phản đây!
Hành quân đánh giặc sợ nhất là vô cớ xuất binh.
Tất cả mọi chuyện đều có thể thảo luận kĩ hơn, chỉ có một chuyện không chờ được.
Mùa Đông qua đi, binh cường mã tráng, không bao lâu nữa người Đột Quyết sẽ xuôi Nam, phải nhân cơ hội này đánh chúng về tận nhà.
Sau khi bàn với cữu cữu, ta mang một nhóm tướng sĩ nhỏ đi tiêu diệt đám tán binh Đột Quyết ở gần Nhan Môn quan, tránh cho chúng ức hiếp phụ nữ và trẻ con nơi đây.
Sau mấy lần đột kích, danh tiếng của ta ở trong quân đội ngày càng tốt hơn.
Khi mọi người lần nữa gọi ta là Bùi phó tướng thì đã tâm phục khẩu phục rồi.
Tính tới ngày đại quân Đột Quyết áp sát, như kiếp trước, cha ta được bệ hạ bổ nhiệm, dẫn người đến quận Định Bắc.
Kiếp trước, ba tháng sau cữu cữu sẽ ch .t.
Cha ta liên lạc với khả hãn Hồi Lợi, cữu cữu lại không đề phòng ông ta, chiến thuật sớm bại lộ, bản đồ trú binh bên trong Nhạn Môn quan được công khai đưa vào soái trướng của đại quân Đột Quyết.
Cữu cữu ch .t không rõ ràng, còn mang tiếng xấu, nói ông ấy làm liều đầu hàng địch, hại ch .t đại quân một trăm ngàn người ở biên cương.
Sau khi cữu cữu ch .t, Bùi Ngọc thoát ch .t trong chân tơ kẽ tóc, lại bị cha ta ép quay lại biên cương, cũng ch .t trong mảnh cát vàng này.
Còn ta ở trong cung tứ cố vân thân, có lòng mà không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân liên tiếp ch .t thảm.
Cũng may, ông trời cho ta một cơ hội làm lại.
Ba ngày sau, cha ta mang thánh chỉ tới.
Lần đầu tiên nhìn thấy ta, còn chưa nói gì, ông ta đã đỏ vành mắt, tỏ ra là một người cha hiền từ.
“Nhị lang! Đen rồi, gầy rồi!”
Ông ta lau mắt, móc trong ngực ra một cái hà bao đưa cho ta.
“Cái này là do đại tỷ của con tự thay thêu, tỷ tỷ của con ở trong cung cũng ngày đêm nhớ con, nhất định con phải bảo trọng đấy.”
“Con và A Nhan đều tốt, khi trăm tuổi ta mới có mặt mũi đi gặp mẹ con.”
Nghe vậy, vẻ mặt của cữu cữu và Từ Hằng Chi ở phía sau đều vô cùng lúng túng.
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói, cha ruột của ta, ông lại không nhận ra ta là con trai hay con gái của ông.
Ta nhận lấy hà bao, kĩ năng thêu rất tốt, vừa nhìn đã biết do đích thân Bùi Ngọc thêu.
Ta ho khan, đè lại nụ cười, cũng cản trở cha ta tiếp tục nói mấy lời khủng bố.
Sau khi cha ta và cữu cữu rời đi, Từ Hằng Chi mới lại gần thấp giọng hỏi ta:
“Là cha nàng thật à?”
“Giả bao đổi trả.”
“Xem ra Bùi Ngọc giả trang rất tốt.”
Ta cong môi cười: “Đệ đệ của ta còn yểu điệu hơn ta.”
Từ Hằng Chi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ thích nữ tử phong thái hiên ngang.”
“Chậc.”
11.
Là giám quân được hoàng đế bổ nhiệm, cha ta bắt đầu thường xuyên ra vào soái trướng.
Không có ai đề phòng ông ta.
Ai có thể ngờ được ông ta không muốn sống yên lành mà lại đi đầu hàng địch phản quốc cơ chứ?
À, có thể còn là chỉ thị của hoàng đế nữa.
Nếu là thế thật, đúng là khó mà nói được ông ta có phản quốc hay không.
Đêm đến, vạn vật đều im lặng.
Ta mang theo bồ câu đưa tin được chặn lại vào soái trướng.
Bức thư được đặt trên bàn, ánh nến chập chờn, dưới ánh sáng mờ, cữu cữu xem một phong thư mật bằng sắc mặt khó coi.
Ta vẫn luôn cho người theo dõi cha ta, tối nay ông ta lén lút ra khỏi quân doanh, còn tìm một chỗ yên ắng thả chim bồ câu nữa, chim mới bay khỏi tầm mắt ông ta liền bị bắn rơi.
Chứng cứ phạm tội cha ta thông đồng với địch, giờ phút này đang ở trước mặt cữu cữu.
“Bùi Thế Triều đây là đang muốn làm gì?”
“Truyền bản đồ phòng thủ ra ngoài, Nhạn Môn Quan thất thủ, bách tính biên cương phải làm sao đây?”
“Cữu cữu, trong thư chỉ có bản đồ phòng thủ thôi sao?”
Ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt giễu cợt: “Nếu cha con không phải đầu hàng địch, mà là trung quân thì sao?"
“Bùi Nhan! Nói năng cẩn thận!”
Ta cầm mật thư lên, phủi nhẹ,
“Không phải trong thư đã viết rõ rồi à? Bệ hạ tình nguyện bỏ đi ba quận ở biên cương cũng không muốn cữu cữu được vẻ vang.”
“Cữu cữu à, người trung quân ái quốc, nhưng trung với ai chứ?”
“Một hoàng đế bỏ được cả dân chúng có đáng để một trăm ngàn tướng sĩ biên cương liều mạng không?”
Nhân lúc sắc mặt cữu cữu thay đổi, ta nói tiếp: “Cữu cữu có thấy đôi hài hôm nay cha con đi không? Mặt hài là gấm Thục đó. Cữu cữu có biết gấm Thục đắt thế nào không? Không chỉ đắt, còn mỏng nữa, không thể đụng nước, nhưng cha con lại mang nó tùy ý xuất hành. Bách tính biên cương muốn ăn no cũng là xa xỉ, các tướng sĩ mùa Đông không đủ áo bông, nhưng loại giá áo túi cơm như cha con ở trong kinh thành lại nhiều vô số kẻ.”
“Lầu son rượu thịt thối, đầy đường xác người ch .t.
Khi các tướng sĩ ở bên ngoài liều mạng bảo vệ biên cương, các quý tộc trong kinh lại cảm thấy chúng ta hèn mọn, lỗ mãng. Cữu cữu, chúng ta phải bảo vệ những bách tính chất phác vô tội của Đại Hạ chứ không phải là đám con cháu quý tộc chỉ biết hưởng thụ và hút m .áu đó.”
Cữu cữu nhắm mắt lại.
“Bệ hạ chọn cha con làm việc này là muốn làm ngư ông đắc lợi đúng không?”
“Nếu thành công, Chu Gia quân trọng thương, ta lại ch .t, bệ hạ có thể ngủ ngon rồi. Nếu thất bại, cha con bị phát hiện, vì là thông gia nên cũng dính líu đến ta, vẫn có lợi cho bệ hạ.”
Cữu cữu hành quân đánh giặc nhiều năm, trước nay luôn không phải là kẻ ngu không biết việc triều chính.
Ông ấy chỉ không ngờ tới, vị hoàng đế mà ông ấy trung thành bảo vệ nhiều năm lại không để ý đến an nguy của bách tính chỉ vì quyền lực.
Đáng tiếc, kẻ ngồi trên ngai vàng chính là một kẻ ngu ngốc như heo không hề có lòng nhân từ của kẻ làm vua.
Ánh nến chiếu lên mặt ta, ánh mắt ta trong gương đồng sáng như sao, hai ngọn lửa lóe lên trong mắt:
“Cữu cữu, người là d ao thớt ta là thịt, cữu cữu thật sự sẽ vì hôn quân mà kéo theo bách tính và một trăm ngàn tướng sĩ biên cương cùng ch .t sao?”
12.
Sau khi đổi nội dung mật thư, ta lại thả bồ câu đưa thư đi.
Cữu cữu cũng đã bắt đầu đề phòng cha ta rồi.
Ông ấy cầm tờ mật thư chặn được kia đi bàn bạc cả đêm với thân tính.
Ngày hôm sau, cha ta bước vào một cái bẫy được đặc biệt chuẩn bị cho ông ta.
Cha ta có thể ch .t nhưng không thể ch .t vì phản quốc.
Lúc này cữu cữu và ta xuất binh vô cớ, người theo lẽ phải sẽ được giúp đỡ, kẻ trái đạo sẽ không được giúp, xưa nay đều là được lòng dân mới được thiên hạ.
Trong lúc vội vàng trốn tránh, chỉ có thể mang danh phản quốc mà thôi.
Nhưng trong tay cữu cữu có trọng binh, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần bách tính xung quanh quận Định Bắc nhận ông ấy, cảm kích ông ấy thì đã coi là được lòng dân rồi.
Hoàng đế vốn không ngăn được cữu cữu, mà ta thì chỉ phải làm một chuyện: dẫn binh, đánh đuổi người Đột Quyết về quê quán, để họ nhìn thấy quân kì của ta là run sợ.
“Nhị lang, con không giỏi đánh giặc, ngày mai xuất chinh, hay con ở lại đi.”
Cha ta gọi ta ra khuyên ta đừng đi cùng cữu cữu.