• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hoán Đổi Thân Phận (4 Viewers)

  • Chương 3

Ta nhìn ông ta, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Có phải kiếp trước ông ta cũng từng khuyên Bùi Ngọc thế không?

Có lẽ cha ta còn một chút lương tâm, không muốn nhìn thấy con trai ruột cũng ch .t, nên đã điều Bùi Ngọc đi.

Nhưng mà quận Định Bắc thất thủ, những người ch .t thảm kia là con của ai, là cha của ai?

“Cha nói đúng, ngày mai con sẽ không rước phiền cho cữu cữu.”

Cha ta cười vui mừng, đưa cho ta một phong thư, để ngày mai ta cưỡi ngựa đến dịch trạm đưa thư.

Ta cầm thư, đứng dưới gốc cây.

Đất vàng cát bay, ngày ngày như là hôm qua.

Hóa ra kiếp trước Bùi Ngọc đã sống sót như thế.

Nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Vì quyền thế, cũng để nhổ cỏ tận gốc, cuối cùng Bùi Ngọc vẫn chôn thây ở Nhan Môn quan.

Làm cha bất nhân, làm chồng bất nghĩa.

Kiếp này cha bị ta tính kế cũng đáng đời.

Nếu ông ta là một người cha hiền, không chừng ta và Bùi Ngọc sẽ không lớn lệch, cả nhà chúng ta dột từ nóc rồi.

Bây giờ chân tướng phơi bày, cũng rất hợp lẽ thường.

“Cha có lên tiền tuyến không?”

Nụ cười của cha ta có chút đắc ý: “Đương nhiên rồi, ngày xưa cha con cũng đánh giặc với cữu cữu con đó.”

“Thế ạ? Sao trước kia cha không kể con nghe.”

“Chuyện rất nhiều năm trước rồi, nhắc lại làm gì chứ?”

Sau lưng ta, giọng cữu cữu truyền tới: “Cha con hai người nói chuyện gì vậy?”

Ta cao giọng nói: “Cha nói ngày xưa từng đi đánh giặc với cữu cữu.”

Cữu cữu mỉm cười, trên mặt có chút buồn bã khi nhớ về quá khứ: “Trước kia Thế Triều làm phó tướng của ta, công phu rất tốt, lại anh tuấn, mẹ con vừa thấy đã yêu rồi.”

Ta cụp mắt, quả thực không nhớ được hình dáng của mẹ.

Cha sửng sốt, lát sau nói tiếp: “Đúng vậy, Vãn Nương và ta quen nhau ở quận Định Bắc.”

“Nàng ấy thích nhất là cưỡi ngựa, đáng tiếc là sau khi vào kinh với ta thì không còn cơ hội cưỡi ngựa nữa.”

Cha à, ông cũng thấy áy náy sao?

Mẹ ta là món quà ra mắt đầu tiên để cha ta theo phe bệ hạ.

Trong khi đấu đá quyền lực, mẹ ta là người ch .t trước nhất.

Không biết kiếp trước đoàn tụ ở cầu Nại Hà, bà ấy có hối hận hay không.

13.

Nửa tháng sau, có tin báo về đại quân Đột Quyết thắng mấy trận du kích nhỏ.

Đây là bẫy rập mà cữu cữu cố ý tạo ra, chỉ chờ cha ta và người Đột Quyết mắc lừa.

Vốn dĩ ta nên rời khỏi chiến trường nhưng lúc này ta lại đang mang hai ngàn kị binh từ cánh bên đánh úp đại quân Đột Quyết.

Chân ngựa được bọc vải mềm, đi đêm không tiếng động. Hai ngàn kị binh sau lưng được ta dẫn dắt chạy thẳng tới đại doanh chỉ còn chút ít binh lính phòng vệ của địch.

Người Đột Quyết còn đang mơ giấc mộng xuôi nam, con trai của khả hãn Hồi Lợi, vương tử Qua Đa đang ở ngay trong trướng.

Trong ánh lửa, ta một mình một ngựa bắt sống Qua Đa.

Kiếp trước Bùi Ngọc và cữu cữu đều ch .t trong tay hắn ta.

Khi Bùi Ngọc ch .t, đầu lìa khỏi xác, Qua Đa treo đầu nó ở đuôi ngựa, kéo lê quanh tường thành quận Định Bắc.

Đời này, kẻ ch .t tha hương sẽ đến phiên Qua Da.

“Báo! Bùi phó tướng bắt sống Qua Đa, giờ đã đại thắng trở về!”

Trong soái trướng, cữu cữu không chờ nổi mà mang người ra đón ra.

“Bùi Ngọc đã hoàn thành quân mệnh!”

Bên kia, mai phục do ta và cữu cữu bố trí cũng báo tin chiến thắng về.

Nhưng mà cha ta không còn cơ hội sống sót quay về.

Núi hoang cây khô, một mảnh tàn thi, mấy con quạ đen đứng trên cành chê, nhìn xuống thi thể trên mặt đất.

Cha ta và thân tín của ông ta đều ch .t dưới đao của người Đột Quyết.

Trên người ông ta có một “mật thư” cuối cùng mà ta sai người bỏ lại.

Trong thư viết ông ta giả vờ đầu hàng, thật ra cũng không thật sự giao bản đồ phòng thủ ra.

Ta còn phỏng theo ghi chép của ông ta, viết một bản sắp xếp chiến thuật.

Không biết người Đột Quyết có lục soát thi thể hay không.

Nếu bọn họ lấy được bản sắp xếp chiến thuật đó, đi lên con đường không có lối về thì tốt rồi.

Đương nhiên, không lục soát cũng không sao.

Dù sao thì ta cũng không thiệt gì.



Đại quân Đột Quyết bị trọng thương, vương tử Qua Đa bị bắt sống.

Danh vọng của cữu cữu ở biên cương lên cao vô cùng.

Dù tổn thất mất cha ta, nhưng cũng không hại gì đến đại thể.

Ban thưởng từ kinh đô nhanh chóng chuyển đến, ta đoán đã cắn nát răng hàm rồi.

Lần này, người được phong thưởng chủ yếu là ta.

À, là Bùi Ngọc.

Bệ hạ lời vàng tiếng ngọc, anh hùng xuất thiếu niên, để khuyến khích ta, cho ta kế thừa tước vị của Bùi gia.

Kèm theo đó, mật thư của Bùi Ngọc cũng đến.

“Tỷ! Đánh nhẹ chút, thắng chậm chút, tỷ lập công quá nhiều, hoàng thượng sẽ sủng đệ để động viên tỷ đó!”

Suýt chút nữa ta quên mất, thâm cung nội uyển, ta còn một đệ đệ làm quý phi.

Kiếp trước cả nhà hoàng hậu cũng ch .t trong quyền mưu của đế vương, trước khi đi ta đã nói rõ với Bùi Ngọc, để nó lợi dụng điều này, tốt nhất là liên minh với hoàng hậu.

Cũng không biết Bùi Ngọc và hoàng hậu như thế nào rồi.

14.

Đêm đến, ta cầm một bầu rượu, ngồi trên cây tự rót tự uống.

“Nâng ly mời trăng sáng, với bóng nữa thành ba.”

Sau lưng ta, Hoắc Giang Ngạn mang một đĩa thịt trâu tới.

“Bùi Ngọc, ngươi, nén bi thương.”

Trên mặt Hoắc Giang Ngạn mang chút thương tiếc, hơi mất tự nhiên an ủi ta.

Trong quân đều biết tin cha ta ch .t, người không biết chuyện đều cho rằng ta đau lòng.

Ánh trăng chiếu xuống mặt Hoắc Giang Ngạn, hắn cao hơn, cũng đen hơn nhiều lần đầu ta gặp.

Ta cười, vỗ vào khoảng đất trống bên cạnh, ra hiệu cho hắn đi tới.

“Lần này tiểu hầu gia cũng lập công, định khi nào thì hồi kinh?”

Hoắc Giang Ngạn lắc đầu: “Ta muốn ở lại quận Định Bắc.”

“Hả? Còn chịu tội chưa đủ à?”

Hắn nói: “Ta không chịu tội.”

“Hôm đó, khi ngươi tỉ thí với các tướng sĩ, ta cảm thấy ngươi như thế mới là đàn ông.”

“Ta tới biên cương nhập ngũ thật ra không phải do nhà ta sắp xếp. Đại ca ta là thế tử Sùng Duyên hầu, là tiểu hầu gia danh chính ngôn thuận, còn ta ở kinh thành chỉ biết ăn uống chơi đùa thôi. Ta gây họa, cha ta nói ta là phế vật, ta tức giận mới chạy tới quận Định Bắc đầu quân.”

“Nhưng cha ta nói rất đúng, khi đó ta thật sự là một tên phế vật, tới quận Định Bắc cũng cần có người chăm sóc, còn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc nữa.”

“Nhưng ta cảm thấy ta bây giờ đã khác rồi. Bùi phó tướng, cảm ơn quân côn của ngươi hôm đó, ta cũng muốn làm một binh sĩ thực sự.”

Ta đứng lên, vỗ vai hắn, đưa bầu rượu trong tay cho hắn.

Bất kể ngày sau ra sao, ít nhất thì bây giờ ta và hắn đều thật lòng.

Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười to:

“Sảng khoái!”



Sau khi thắng trận, ta và cữu cữu đều cảm thấy phải tranh thủ thời cơ đánh thẳng vào vương đình Đột Quyết.

Cữu cữu ở phía sau áp trận, ta lãnh binh đột kích.

“Cữu cữu không cần lo đâu, khi Hoắc Khứ Bệnh lập chiến công cũng mới hai mươi tuổi thôi, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, có lẽ con cũng là một thiếu niên thiên tài đó.”

Cữu cữu lắc đầu cười khổ, vỗ vai ta:

“Tất cả phải cẩn thận, ta chờ con khải hoàn!”

“Vạn thắng!”

Ta giơ trường kiếm lên, kỵ binh sau lưng cũng hô to “vạn thắng”.

“Vua ban thánh mệnh thôi chinh chiến, rời người một đêm lấy Lâu Lan.”

“Cữu cữu, chờ con mang đầu khả hãn Hồi Lợi về làm bồn tiểu cho người!”

15.

Khi ta mang binh đánh thẳng vào vương đình, thánh chỉ của hoàng đế thong dong tới chậm.

Hoàng đế nói, đánh vào vương đình Đột Quyết hao người tốn của, bây giờ triều đình phải tu thân dưỡng tính, để bách tính biên cương có cơ hội nghỉ ngơi.

Hắn ta cũng đã chuẩn bị nghị hòa với người Đột Quyết, cưới công chúa của họ.

Nội thị truyền chỉ đuổi theo một đường cũng không đuổi kịp ta, người truyền tin nói, cữu cữu đã nhận thánh chỉ, cũng nói ta đã mang binh xuất chinh rồi.

“Chuyện lớn như thế cũng không thương nghị với bệ hạ!”

Cữu cữu không nói lời nào, nội thị đặt câu hỏi bị phó tướng bên cạnh cữu cữu mắng cho một trận.

“Có phải lúc người Đột Quyết đánh vào quận Định Bắc, chúng ta cũng phải truyền tin về hỏi bệ hạ rồi mới phản kích không?”

“Tướng ở bên ngoài có thể không nghe quân mệnh.”

Hoàng đế làm như thế chỉ vì không muốn thấy cữu cữu thế lớn mà thôi.

Nhưng chắc chắn hắn ta sẽ phải thất vọng.

Khi ta dẫn quân về, cữu cữu nghe được tin thắng lợi thì dẫn người ra đón ta.

Ta tung người nhảy xuống ngựa, giao hộp gấm trong tay cho cữu cữu.

“Con đã không phụ sứ mệnh!”

“Đầu của khả hãn Hồi Lợi, quà cho cữu cữu.”

Bách tính khắp nơi vui mừng hô lớn.

Sau mười năm, thiết kị của Đại Hạ san bằng vương đình Đột Quyết, mây đen bao phủ trên đầu bách tính biên cương rốt cuộc cũng tan đi.

Ta không chỉ là cháu ngoại của cữu cữu nữa, mà là tướng quân thiếu niên dụng binh như thần.

Sau này sử sách chép lại, cũng có một chỗ cho ta.



Sau tiệc mừng công, ta cáo bệnh không ra ngoài, thật ra là dẫn người lẻn về đế kinh.

Tin cha ta ch .t truyền về đế kinh, Bùi phủ chỉ còn kế mẫu và Bùi Tố.

Nội gián nói, hình như Bùi Tố nuôi một đứa con trai trong biệt viện.

Hoàng đế rảnh rỗi thật đấy.

Ta ở biên cương nhiều lần lập công, hắn ta vẫn dám như kiếp trước, đón Bùi Tố vào cung sao?

Huống hồ, kiếp này cha của hoàng hậu tiến lùi hợp lí, chưa từng để hoàng đế nắm được cái chuôi.

Mà ta hồi kinh là vì muốn đích thân gặp mặt nói chuyện với Thôi thị, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.

Thôi gia biết được không ít nội tình, người tiếp đãi ta là trưởng công tử của Thôi gia, Thôi Bình Huy.

“Ra mắt Trung Dũng hầu.”

Công tử Thôi thị như lan như xạ, lịch sự tuấn tú, trong tay cầm một cây quạt xếp, ngồi yên cũng phong lưu.

“Thôi gia chỉ có một yêu cầu, sau này Trung Dũng hầu mưu đoạt Trung Nguyên, hoàng phu phải là con trai của Thôi thị.”

Ta sửng sốt, hơi nhíu mày.

“Tin tức của Thôi gia nhạy bén quá.”

“Xá muội vô tình phát hiện thôi.”

Thôi Bình Huy tư thái phong nhã, tiêu tiêu quân tử, sơ sơ lạc lạc.

Hắn đứng dậy, châm trà cho ta.

“Bình Huy năm tuổi học chữ, tám tuổi đọc được văn, thuộc lòng kinh sử, hiểu cả binh sự. Trong số các công tử trẻ tuổi ở đế kinh, không có ai thích hợp với hầu gia hơn ta.”

“Thôi gia có chút tài sản, sau này có thể trở thành trợ lực cho hầu gia.”

Thôi đại công tử không hổ là mỹ nam tử đệ nhất đế kinh, khi nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, ta rất khó từ chối được thỉnh cầu của hắn.

Ta bị sắc đẹp mê hoặc rồi!

“Sao ngươi biết sau này ta sẽ xưng đế? Lỡ ta đổi lại thân phận với Bùi Ngọc, chẳng phải Thôi đại công tử ngươi sẽ chịu thiệt sao?”

Thôi Bình Huy khẽ cười: “Hầu gia không phải người bình thường, sao lại cực khổ làm giá y cho người khác chứ?”

16.

Sau khi quyết định liên hiệp với Thôi gia, ta mang theo một lượng lớn tiền tài Thôi gia cung cấp chạy về biên cương.

Sau khi bình định Đột Quyết, thế nhân cũng mơ hồ có cảm giác này rồi, số người tới đầu hàng đếm không xuể.

Cữu cữu không tham công, ai cũng biết người làm chủ Chu Gia quân bây giờ là Trung Dũng hầu.

Sau mấy lần thăm dò, hoàng đế không ngồi yên được nữa, truyền chỉ gọi ta vào kinh.

Ta lấy lí do biên cương chưa yên ổn, trì hoãn thêm một năm rưỡi.

Trong một năm rưỡi đó, ta ở quận Định Bắc nghỉ ngơi dưỡng sức, chiêu binh mãi mã.

Quyền lực là thứ ai mạnh hơn người đó thắng.

Người bình định vương đình Đột Quyết là ta, người nắm binh quyền trong tay cũng là ta.

Còn hoàng đế, hắn ta chỉ có cái danh hoàng đế Đại Hạ chính thống mà thôi.

Huyết mạch đáng mấy đồng chứ?

Giang sơn Đại Hạ của hắn ta không phải cũng cướp được từ tay hoàng đế cuối cùng của tiền triều hay sao?

Không phải hắn thích chơi trò quyền mưu, dùng đạo cân bằng hay sao?

Ta lại muốn xem xem, dựa vào tình thế hiện nay, hắn ta còn cân bằng được gì nữa.

Bên phía Bùi Ngọc, ta lấy danh nghĩa chúc thọ, quang minh chính đại mang đi tám trăm phủ binh.

Đừng nói đến việc hoàng đế không dám động vào nó, dù hắn ta có nổi điên thì cũng phải xem ta có cho hắn ta cơ hội đó không.



Hoắc Giang Ngạn luôn đi theo bên cạnh ta.

Nhà hắn cũng vui vẻ bỏ tiền cược ra, bất kể hắn có đồng ý hay không.

Ngoài mặt thì diễn tiết mục cha con ân đoạn nghĩa tuyệt, phía sau lại thông qua hắn mà bán cho ta nhiều đồ tốt.

Lão già ch .t tiệt đó rất gian xảo.

Sau cuộc nói chuyện hôm trước, Hoắc Giang Ngạn luôn trung thành với ta, mấy lần mạo hiểm vì ta, liều mình giúp ta thu phục đất đã mất.

Từ biệt kẻ sĩ ba ngày, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hoắc Giang Ngạn bây giờ giống như một khối ngọc đẹp được phủi bụi, hoặc giống một thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, sắc bén lại sáng loáng.

“Tướng quân định đi bình định Cao Xương sao?”

Hoắc Giang Ngạn đã biết còn hỏi.

Hắn không thể đi cùng được, ở đây còn có chuyện cần hắn xử lý.

“Ba ngày sau lên đường.”

“Tướng quân sẽ dẫn Từ Hằng Chi đi theo sao?”

Ta quay đầu lại, ánh mắt lộ ra ý cười: “Hằng Chi là thân vệ của ta, đương nhiên sẽ cùng đi cùng về với ta.”

Hắn cắn môi, cổ hơi đỏ lên.

“Chuyện Từ Hằng Chi làm được, ta cũng làm được.”

“Ồ? Hằng Chi làm được những gì?”

Hoắc Giang Ngạn nghiêng đầu đi, mất tự nhiên nói: “Dù sao thì ta cũng không kém hơn hắn.”

Ta che giấu ý cười trong đáy mắt, chỉnh sửa lại vạt áo cho hắn.

“Chờ ta khải hoàn.”

Sau khi Hoắc Giang Ngạn rời đi, cửu cữu mỉm cười đi ra.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

“Đại công tử Thôi thị đã tới nhiều lần, Hằng Chi do ta nhìn lớn lên, vị này của Hoắc gia cũng lột xác rồi.”

“A Nhan, con thích ai?”

Ta cười: “Có đế vương nào chỉ có một hồng nhan tri kỉ cơ chứ?”

“Giành thiên hạ vất vả như thế, con thích thêm mấy người cũng chẳng sao cả.”

Cữu cữu cao giọng cười to.

“A Nhan định khi nào sẽ đổi lại thân phận với Bùi Ngọc đây?”

“Tóm lại vẫn phải chiếu cáo thiên hạ, con vào sinh ra tử, nếu sau này sách sử không có tên con, chẳng phải con chịu thiệt rất lớn hay sao?”

“Con không sợ có người ngăn cản con lên ngôi vì con là nữ tử à?”

“Đương nhiên không sợ. Kẻ nào không phục cứ đấu với con. Vương đình Đột Quyết do con bình định, khả hãn Hồi Lợi cũng là con đích thân chặt đầu, con đâu có bỗng dưng đi được tới ngày hôm nay, con khác với những kẻ ngồi chờ phụ huynh trao lại quyền lực.”

“Cơ đồ của con, con tự giành lấy.”

Cữu cữu vỗ tay cười to: “Hay lắm! Có chí khí!”

17.

Ba tháng sau, ta bình định xong Cao Xương trở về.

Từ đó, bản đồ Đông Tây do Chu Gia quân tiếp nhận, mười ba quận biên cương chỉ biết tiết độ sứ không biết hoàng đế.

Hoàng đế ở xa truyền thánh chỉ tới, để ta vào kinh cưới Trường Bình trưởng công chúa.

Xưa nay phò mã không được lãnh binh, hoàng đế cũng không dám nói rõ là để ta giao lại binh quyền.

Ngày thánh chỉ đến, ta một kiếm bổ đôi thánh chỉ, cười lạnh quay về doanh trướng.

“Trung Dũng hầu muốn kháng chỉ sao?”

“Ta lại muốn hỏi bệ hạ định làm gì?”

Trước mặt sứ thần, ta cười gằn, nói: “Bệ hạ muốn tạo phản à?”

Theo đó còn có mật thư của Bùi Ngọc.

Trong thư, nó nói nó chuẩn bị uống thuốc giả ch .t, để hoàng hậu và Thôi gia sắp xếp rời cung.

Khi đó tội gi .t “tỷ tỷ” của ta sẽ đổ lên đầu hoàng đế.

Sau khi Bùi Ngọc chạy trốn xong, tin quý phi ch .t truyền đi khắp Đại Hạ, rốt cuộc hoàng đế không ngồi yên được nữa.

Hắn ta biết rõ, bây giờ trong tay ta cầm trọng binh, lại hoạt động ở Tây Bắc nhiều năm, không chỉ nắm biên cương trong tay mà một nửa số quận huyện bên ngoài đế kinh cũng đã mất khống chế rồi.

Tên hoàng đế luôn thích chơi thuật cân bằng rốt cuộc cũng phải cúi đầu, thánh chỉ phong vương cùng Bùi Ngọc đi tới Lũng Tây.

Xa cách nhiều năm, ta và Bùi Ngọc gặp lại lần nữa.

Cũng may lần này ta và đệ đệ gặp lại nhau khi còn sống.

“Đại tỷ! Tỷ làm được thật rồi!”

Bùi Ngọc khen ta không dứt miệng.

“Tỷ không biết đâu, kể từ khi tỷ lập được chiến công, liên tiếp thắng trận, hoàng đế thấy đệ cũng phải im miệng, ngày nào đệ cũng hoành hành ở trong cung!”

“Đệ làm quý phi vui vẻ thật đấy, nghe nói sau khi đệ vào cung, trong cung không có đứa trẻ nào được sinh ra nữa.”

Bùi Ngọc xấu hổ cười: “Phải, đệ lo lắng hoàng đế phát điên, nên đã giải quyết vấn đề từ gốc rễ, khiến hắn cả đời không cứng lên được.”

Ta phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Chẳng trách hoàng đế lại không có con, hóa ra là do Bùi Ngọc làm.

Hay lắm, quả nhiên nó nên vào cung làm quý phi, đúng là cung đấu thánh thể.

“Ta nghe nói, quan hệ của đệ và hoàng hậu rất tốt hả?”

Mặt hoàng hậu hơi đỏ lên.

“D ao Nương là một cô nương tốt, tỷ tỷ, sau này tỷ lên ngôi rồi, nhớ ban hôn cho đệ và D ao Nương.”

“Đệ vào cung mới biết, D ao Nương luôn thích thơ văn của đệ. Đệ và nàng ở trong cung cầm sắt hòa minh, mới gặp mà như quen đã lâu.”

Ta cong môi cười lên.

Kiếp trước, tuy hoàng hậu đấu với ta nhiều năm, nhưng cô nương Thôi thị luôn quang minh lỗi lạc, ta cũng kính trọng nhân phẩm của nàng ấy.

Thật không ngờ Bùi Ngọc lại có duyên phận với hoàng hậu như thế, cũng coi như chút chuyện tốt mà hoàng đế làm được.

Ta hỏi Bùi Ngọc có muốn dâng cho cha một nén nhang không.

Bùi Ngọc ngập ngừng rồi cười khổ nói: “Thôi vậy, đệ sợ đệ sẽ không nhịn được mà đốt bài vị của ông ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom