-
Chương 4 END
Ta và Bùi Ngọc nhìn nhau cười.
Một lúc lâu sau, Bùi Ngọc than thở: “Nếu kiếp trước đệ cũng kiêu dũng thiện chiến như tỷ tỷ thì cũng không rơi vào kết cục như thế.”
Ta vỗ vai nó: “A Ngọc, ai cũng có chí hướng riêng, đừng làm khó bản thân của hiện tại vì chuyện đã qua.”
“Kiếp này đệ và ta đều đã làm hết sức rồi, không phải cũng rất tốt sao?”
Ta và Bùi Ngọc đều rất cẩn thận, chưa từng bại lộ chuyện trùng sinh.
Nhất là ở trước mặt người ch .t.
Cái ch .t quá rõ ràng, lỡ người khác cũng gặp được kỳ ngộ này, người chịu thiệt sẽ là tỷ đệ chúng ta.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
18.
Khi thiên hạ đang nghi ngờ hoàng đế gi .t quý phi là để ra oai phủ đầu với ta, đột nhiên có người truyền tin ra ngoài.
Muội muội cùng cha khác mẹ của Trung Dũng vương có một đứa con riêng, cha ruột là hoàng đế.
Ta hỏi Bùi Ngọc: “Không phải hoàng đế không sinh được à?”
Bùi Ngọc cười nói: “Con của Bùi Tố đúng là của hoàng đế, nhưng đệ đã truyền tin hoàng đế không sinh con được ra khắp hoàng cung rồi.”
Ta nhướng mày cười, cũng hiểu ý Bùi Ngọc.
Hoàng đế trời sinh đa nghi, sao hắn ta lại không nghi ngờ Bùi Tố cho được chứ?
Nếu Bùi Tố đến nhờ ta, thay mận đổi đào, nói đứa bé kia không phải của hắn ta, hắn ta sẽ làm gì chứ?
Đáng tiếc, đó là đứa con duy nhất của hoàng đế trong kiếp này.
“Đi thôi A Ngọc, về kinh làm chủ cho muội muội của chúng ta.”
“Tỷ tỷ của ta làm quý phi ch .t ở trong cung, muội muội của ta lại sinh cho hoàng đế một đứa con, thiên hạ này có nhiều nữ tử như thế, sao hoàng đế cứ muốn ức hiếp Bùi gia chứ?
Lần này ta quay lại đế kinh.
Tướng ở bên ngoài, không có chiếu chỉ không được về kinh.
Nhưng lúc này không có ai dám cản ta vào kinh cả.
Ai cũng biết, một nửa giang sơn Đại Hạ bây giờ đều do Trung Dũng vương định đoạt, vị hoàng đế ngồi ở đế kinh chỉ để trang trí mà thôi.
Đế quốc mục nát phải sụp đổ rồi.
…
Ngày ta về kinh, Bùi phủ thiết yến.
Kế mẫu và Bùi Tố đều chú ý làm lành.
Cha ta đã ch .t, Bùi Tố vào cung không phải là hoàng hậu, lại có một đứa con trai không rõ cha, sống ở đế kinh rất khó khăn.
Người quen đều biết, ta và Bùi Tố không thân thiết.
Nó lấy danh nghĩa của ta đi giao thiệp cũng bị cười nhạo.
Mấy năm qua Bùi Ngọc rất cần mẫn, tung tin tức ra, nói mẹ ta ch .t không rõ ràng, là cha ta cố ý hại ch .t bà để cưới kế mẫu.
Nay ta không thân với kế mẫu và kế muội cũng không có ai nói gì, chỉ nói là báo ứng.
“Ca ca, huynh thật sự muốn làm người bất trung bất nghĩa sao?”
Trên tiệc rượu, Bùi Tố bưng ly rượu nói lời khẩn thiết.
“Con của muội cũng là huyết mạch Bùi Thị, sau này nó nhận tổ quy tông, lên làm hoàng đế, ca ca cũng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”
“Một bút không viết hai chữ Bùi, cháu ruột làm hoàng đế, lại danh chính ngôn thuận, không phải rất tốt à?”
Ta suýt chút nữa bật cười.
“Bùi Tố, ai dạy ngươi nói lời này thế?”
“Ta thấy ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa rồi, đứa con trai không rõ cha của ngươi cũng xứng làm hoàng đế à?”
“Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta giữ lại mẹ con các ngươi còn có tác dụng.”
“Bùi Ngọc!”
Sắc mặt Bùi Tố rất khó coi.
“Ngươi thật sự muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ cha ở dưới cửu tuyền khó yên sao?”
“Ngươi chưa cưới đã sinh con, cha cũng không bật xác, có thể thấy cha rất rộng lượng, có thể chứa được ngươi đương nhiên cũng chứa được ta.”
Ta đưa tay ra nhận lấy ly rượu trong tay Bùi Tố, cười lạnh, bóp miệng mẹ kế ngồi bên cạnh, đổ vào.
Bùi Tố muốn ngăn cản nhưng một nữ tử yếu đuối như nó sao ngăn được ta chứ?
Nó chỉ khó thể đau khổ kêu gào, nhào lên người mẹ kế.
“Bùi Ngọc, ngươi gi .t mẹ!”
Ta gõ bàn, lạnh lùng nhìn gương mặt sợ hãi đến trắng bệch của mẹ kế.
“Rượu này do ngươi bưng tới đó Bùi Tố.”
“Khủng khiếp thật, chẳng lẽ mẹ con các ngươi muốn hạ thủ với ta sao?”
“Nhưng ta là mệnh quan triều đình, ngươi có biết hạ độc mệnh quan triều đình phải chịu tội gì không? Ngươi và tiểu súc sinh của ngươi cũng chẳng cần ta lên tiếng đâu, tự nhiên sẽ có người tiễn các ngươi lên đường.”
Đã đến nước này rồi mà Bùi Tố còn muốn hạ độc ta.
Hóa ra hoàng đế lại thích loại ngu xuẩn như thế này.
Có lẽ chính là vật họp theo loài.
“Có biết tại sao hoàng đế để ngươi đi đối phó với ta, chính mình không ra mặt không?”
“Bởi vì hắn muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, ngươi tự cho rằng ngươi sinh con cho hắn đã nở mày nở mặt lắm rồi, ngươi hắn lại không muốn nhận con của ngươi.”
Bùi Tố khóc thành tiếng: “Không thể nào, nếu ngươi không ngang ngược ngăn cản, ta đã vào cung từ lâu rồi?”
Ta cười nói: “Ngươi bịa chuyện tự lừa mình luôn đấy à? Lừa ca ca thì được, đừng có tin luôn đấy chứ?”
“Ban đầu tại sao thánh chỉ vào cung lại rơi xuống đầu Bùi Nhan, là do tỷ ấy cầu xin à? Ngươi và hoàng đế là phế vật chỉ biết tránh phía sau bắn lén, muốn quyền thế lại sợ trách nhiệm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ.”
“Ngươi!”
Ta nhún vai.
“Ai nha, muội muội nhìn kìa, mẹ ngươi ch .t rồi!”
Ta nhìn mẹ kế đau khổ giãy giụa, chậm rãi cong môi lên.
Bùi Tố còn sống trong trạch viện này, cho rằng đối với ta chỉ là tỷ muội tranh đấu, có hoàng đế làm chỗ dựa, cho ta một ly rượu độc là có thể giải quyết rồi.
Nhưng hôm nay ta không đóng vở kịch trưởng nữ để tang cho mẹ với bọn họ nữa.
“Bùi Tố, hại ch .t mẹ ruột, có cảm giác thế nào?”
Bùi Tố quay đầu lại, ánh mắt đầy thù hận.
“Đừng có hận ta, dù hận thì ngươi làm gì được ta chứ?”
19.
Sau khi ra ngoài, ta sai người mang con của Bùi Tố đến gặp ta.
Đứa bé ch .t tiệt, nhìn vừa giống Bùi Tố vừa giống cha nó, ta nhìn thấy mà tức giận.
Đứa bé kia ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta bất thiện.
“Ngươi chính là Bùi Ngọc sao?”
Ta gật đầu, chờ nó nói tiếp.
“Loạn thần tặc tử! Thiên hạ này là của phụ hoàng, ngươi mau quỳ xuống dập đầu cho ta, nếu không phụ hoàng xuất binh cho ngươi đẹp mặt.”
“Chậc, đáng ghét ghê.”
Ta cúi người xuống, dù sao cũng là trẻ con, trên người ta có sát khí do gi .t chóc để lại, nó sợ tái cả mặt.
Ta không rảnh để tranh cãi với một đứa bé, chỉ muốn xem đứa bé này có giống hoàng đế không thôi.
Tốt lắm, rất giống.
“Mang vào cung đi.”
…
“Trung Dũng vương, sao ngươi dám tự tiện xông vào cửa cung?”
Hộ vệ của hoàng đế giơ kiếm lên, giọng nói hơi run rẩy.
Bọn họ sợ ta.
Đương nhiên phải sợ ta rồi.
Quyền lực ấy à, ở trong tay ai thì người đó có quyền chi phối thiên hạ.
“Tránh ra, hôm nay ta tới nói chuyện với hoàng đế.”
“Có chuyện gì tốt chứ?”
Có người to gan hỏi.
Ta liếc hắn ta, đá hắn ta bay xa.
“Thứ gì chứ, đến lượt ngươi hỏi ta chắc?”
Cánh cửa đỏ thẫm cũng giống như kiếp trước, hoàng cung vẫn giống như trí nhớ của ta.
Kiếp trước, ta xách đao, ch .t trước cánh cửa đỏ thẫm này.
Khi đó hoàng đế đã nói gì?
Hắn ta nói ta không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ đến phiên ta hỏi hắn ta rồi.
Sau khi ta vào cung, Từ Hằng Chi cũng mang binh vào kinh, mười dặm bên ngoài kinh thành chính là đại quân dưới trướng của ta.
Trong thành đã đóng cửa, dân chúng cũng đánh hơi được nguy hiểm, mọi người đều núp trong nhà, không biết sắc trời bên ngoài như thế nào.
Hoàng đế ngồi trên đại điện, thấy ta cả người sát khí vào cung mà không có chiếu chỉ, gương mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Trung Dũng Hầu, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ vạn dân chỉ trích à?”
Ta cong môi lên: “Ngài nói thế, đáng sợ thật.”
“Thần nào muốn tạo phản chứ, hôm nay thần tìm ngài là vì hiến kế cho giang sơn Đại Hạ.”
Ta ôm đứa trẻ đã sợ ngây người lên.
“Bệ hạ, ngài nhìn xem đứa bé này có giống ngài không?”
“Đây chính là đứa con trai mà muội muội của ta thập tử nhất sinh mới sinh ra được cho ngươi, ngươi có vui không?”
Ta có trọng binh, cũng có gia thế ủng hộ, dù hôm nay ta muốn hoàng đế thoái vị thì hắn ta cũng chỉ có thể mắng ta ở trong lòng rồi ảo não nhường ghế cho ta thôi.
Mặt hoàng đế đầy nhục nhã, hắn ta nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng nói ra một câu.
“Là con trai của trẫm.”
“Hoàng thượng nhận là tốt rồi, ngày mai lâm triều, phong đứa bé này làm thái tử đi.”
20.
“Quân hầu lấy ngai vàng luôn cũng không ai dám nói gì, vì sao còn phải phong thái tử chứ?”
Thôi Bình Huy bàn chuyện chính trị với ta xong, không khỏi hỏi ta.
Ta cong môi lên cười, không giải thích với hắn.
Có thể lấy được đế kinh không đổ m .áu là tốt nhất.
Dưới quyền của ta là binh sĩ cùng ta vào sinh ra tử, nếu có cách, ta không hy vọng bọn họ ch .t vì đấu đá quyền lực.
“Bình Huy, ngươi từng đến quận Bắc Định, dân chúng ở đó sống rất khó khăn.”
“Nhưng ngươi nhìn đế kinh đi, khi Bùi Tố đắc sủng, một bộ y phục cũng đủ để một nhà ba người ở biên cương sống năm năm.”
“Thật ra bách tính rất chất phác, chỉ cần có cơm ăn, cơm no áp ấm, dù có sống khổ hơn nữa thì họ vẫn kiên trì.”
“Kẻ làm vua không nghĩ cho con dân thì không xứng với bách tính vừa chất phác vừa thực tế.”
Thôi Bình Huy hành lễ với ta.
“Quân hầu có thể đảm bảo sau này không để dân chúng chịu khổ không?”
Ta cao giọng cười lên: “Khi ta còn sống đương nhiên là được, còn sau khi ta ch .t thì là chuyện của hậu nhân.”
“Bình Huy, trên đời này không có thứ gì là không thay đổi hết. Khi Đại Hạ lập quốc, không phải cũng muốn cứu vạn dân thiên hạ khỏi nước sôi lửa bỏng hay sao?”
Ta cầm tay Thôi Bình Huy: “Ta hy vọng, ít nhất lúc chúng ta còn sống, có thể khiến người của thời đại này cơm no áo ấm.”
Ánh mắt Thôi Bình Huy rất dịu dàng, hắn cầm tay ta:
“Ta không dám nói, nhưng đây cũng là mong muốn của ta.”
…
Hôm sau, hoàng đế vừa không phục vừa không cam lòng nhận con trai của Bùi Tố.
Rốt cuộc Bùi Tố cũng thực hiện được nguyện vọng, làm chủ trung cung.
Còn hoàng hậu, được ta và quần thần làm chứng, nàng ấy đã hòa ly với hoàng đế.
“Thiên hạ nào có hoàng hậu hòa ly cơ chứ?”
Hoàng đế muốn phát điên.
Ta cười: “Sau này có rồi.”
Hoàng hậu loáng thoáng vẫn là hình dáng lúc xưa.
Tới chỗ không người, nàng ấy hàng đại lễ với ta:
“Quân hầu đúng là gương sáng cho nữ tử thiên hạ.”
“Ngày đó biết được người bình định vương đình Đột Quyết và Cao Xương là quân hầu, ta ở trong cung đã rơi lệ.”
“Chúng ta là nữ tử, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, nếu không có quân hầu chỉ cho ta một con đường, cả đời này ta cũng sẽ không nghĩ đến, nữ tử cũng có thể kiến công lập nghiệp.”
“Sau này nghiệp lớn của quân hầu đại thành, ta và tỷ muội trong nhà cũng muốn tham gia khoa cử, cúc cung tận tụy vì bệ hạ.”
“Hay lắm!”
Ta vỗ hay cười to.
“Ta cần những nữ tử có chí khí như ngươi!”
“Khi đó, ngươi và đệ đệ của ta làm quan cùng triều, đừng nhường nó nhé.”
Hoàng hậu mỉm cười, nay đã không thể gọi nàng ấy là hoàng hậu nữa rồi.
Nàng ấy có tên, Thôi D ao.
Đến khi chúng ta về với cát bụi, trên sử sách cũng sẽ có tên nàng ấy.
21.
Nửa tháng sau, đế hậu muốn thiết yến ở trong cung, đón gió tẩy trần cho ta.
Từ Hằng Chi sửa sang lại y phục cho ta, cười nói:
“Bệ hạ của chúng ta cũng học người ta bày hồng môn yến nữa.”
“Hắn cũng chỉ có bản lĩnh này thôi.”
Khi ta vào cung, trên người còn mang bội kiếm, thu hút ánh nhìn của người khác.
Hoàng đế và Bùi Tố ngồi ở trên cao, ánh mắt Bùi Tố nhìn ta rất xấu xa, không biết lại muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa.
Đợi người tới đủ, Bùi Tố không chờ được nữa, đứng lên chỉ vào ta nói lớn:
“Hôm nay triệu các vị tới là có chuyện muốn nói!”
“Thật ra Trung Dũng vương là nữ tử, nàng ta căn bản không phải là Bùi Ngọc, mà là đại tỷ của ta, Bùi Nhan!”
Quần thần trong tiệc rượu nghe tin này thì chấn động, không ngừng thảo luận.
Ánh mắt hoàng đế lộ ra ý cười: “Bùi Nhan, một nữ nhân như ngươi xuất đầu lộ diện, ngươi cho rằng ngươi giấu trời qua biển được sao?”
“Nếu bây giờ ngươi tạ tội với trẫm, trẫm có thể không nhắc lại chuyện cũ, nếu không thì danh dự trăm năm của Bùi gia sẽ bị ngươi phá hủy!”
Bùi Tố cũng hùa theo: “Tỷ tỷ, không phải là tỷ không dám nhận đó chứ? Quần thần ở đây! Tỷ có dám nghiệm thân không?”
Hai người đó kẻ xướng người họa, giống như bắt được cái chuôi hoàn hảo.
Ta lại không khỏi bật cười.
“Ta vốn là nữ tử, có gì không dám nhận chứ?”
Ta dứt khoát như thế khiến Bùi Tố và hoàng đế ngơ ngác.
“Ngươi! Ngươi đã thừa nhận, còn không mau nhận tội đền tội!”
“Đền tội sao?”
“Đền tội gì chứ?”
“Bệ hạ, ngài phát điên à?”
Ta rút kiếm khỏi vỏ, bổ đôi cái bàn trước mặt, đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt quét khắp nơi, không có ai dám đối mặt với ta.
“Nay biên cương được dẹp yên, quốc triều an ổn, do một tay ta giành được.”
“Ngươi không cho rằng ta là nữ tử thì lập chiến công cũng không được thừa nhận đó chứ?”
Ta quay đầu lại nhìn quần thần, vẫn quét mắt một vòng, vẫn không ai dám đối mặt với ta.
Tộc trưởng Thôi thị lên tiếng đầu tiên: “Đương nhiên là không!”
“Chiến công của Quân hầu, thiên hạ đều biết, chẳng lẽ còn có ai vì thế mà nghi ngờ sao? Thôi gia đã biết thân phận của Quân hầu từ lâu rồi, cũng muốn giúp Quân hầu hoàn thành đại nghiệp!”
Nói xong, mặt ông ta không khỏi lộ ra vẻ xúc động: “Thần chỉ thương cho Quân hầu, Nam chinh Bắc chiến vô cùng cực khổ, không biết Bình Huy chăm sóc Quân hầu có thỏa đáng không?”
“Bình Huy ngưỡng mộ Quân hầu đã lâu, đa tạ Quân hầu săn sóc.”
Thôi tộc trưởng đã nói như thế, tiếng thảo luận đều im bặt.
Đúng vậy, dù ta có là Bùi Nhan thì công trận và sự ủng hộ của dân chúng cũng là sự thật.
Mọi người phản ứng lại, lập tức thầm mắng Thôi thị gian xảo, bắt đầu suy nghĩ con cháu mình có thích hợp không, có thể đưa đến bên cạnh ta không.
Ta xách kiếm, tiến lên.
“Bệ hạ, ngài có biết ta đợi ngày này bao lâu không?”
“Ta chỉ muốn để ngài mở to mắt ra nhìn xem mình thua trước một nữ nhân như thế nào.”
“Bùi Tố, nay con trai ngươi chính là thái tử, chỉ cần hoàng đế ch .t, ngươi chính là thái hậu.”
Ta nhìn Bùi Tố, chậm rãi nói.
“Ngươi cần con trai hay cần bệ hạ?”
Nói xong, ta kéo tay Bùi Tố, đưa cho nàng ta một thanh đao.
Bùi Tố run rẩy nhìn về phía hoàng đế.
“Bệ hạ.”
“Tố Nương, đừng tin ả!”
Bùi Tố cầm đao không cử động.
Hoàng đế cùng ả hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
Bùi Tố không không khỏi lộ ra xúc động, tiến lại gần.
Chỉ trong chớp mắt, hoàng đế đột nhiên đoạt lấy thanh đao, kề vào cổ Bùi Tố.
“Cứu giá!”
Hoàng đế hốt hoảng kêu lên, nhưng trong cung cấm không có ai dám tiến lên.
Mấy lão tộc tông thất lộ ra vẻ không đành lòng, mặt xám xịt, nhưng cũng không dám bỏ qua cơn giận của ta để đi cứu hoàng đế.
Ai cũng biết, hoàng đế đã là nỏ mạnh hết đà, mặt trời ban trưa thật sự là ta, Trung Dũng hầu Bùi Nhan, thiên hạ đã đổi chủ rồi.
Ta kịp thời chặn đao lại, Bùi Tố chỉ bị thương ngoài da.
“Bệ hạ! Ngươi lại đối xử với ta như thế!”
Bùi Tố nhặt đao lên, tức giận phản kích.
Hoàng đế bị ta đá một cước, bị thương phế phủ, trong tay Bùi Tố lại có đao, hắn ta khó tránh rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng Bùi Tố tự tay kết liễu hoàng đế.
“Là ngươi ép ta!”
Hoàng đế lăn xuống đất, ch .t rất không có thể diện.
Bùi Tố quay đầu lại, vén tóc thái tử, hô to như phát điên:
“Ta là thái hậu rồi, con à, con sẽ làm hoàng đế!”
Nàng ta còn chưa nói hết câu đã ngạc nhiên cúi đầu xuống, thấy thanh đao sắc bén trong tay thái tử đ .âm xuyên qua ngực mình.
Thái tử lau nước mắt nói: “Ta báo thù cho phụ hoàng, Quân hầu sẽ nâng ta làm hoàng đế!”
Bùi Tố ngã ngửa ra sau, ta tóm lấy cổ nàng ta, thấp giọng nói:
“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi thật à?”
Ta chỉ muốn xem cả nhà ngươi chó cắn chó mà thôi.
Sau lưng ta, quần thần sửng sốt không nói lên lời.
Ta lạnh lùng thu ánh mắt lại: “Ngây ra đó làm gì? Bệ hạ ch .t rồi, còn không mau nâng thái tử lên ngôi.”
Ta lau vết m .áu trên mặt thái tử: “Đáng thương quá.”
“Nước không thể một ngày không có vua, thái tử, lên ngôi đi.”
22.
Ba năm sau, tân đế lấy lí do bản thân vô tài vô đức, không xứng ở đế vị, hạ chiếu nhường ngôi cho ta.
Ta từ chối mấy lần, cuối cùng được quần thần mời lên ngôi hoàng đế, đổi quốc hiệu là Đại Chu, đổi niên hiệu thành Kiến Vũ, phong trưởng tử Thôi thị làm chính quân, lại lập Bắc tướng quân Từ Hằng Chi và con trai Sùng Duyên hầu, Hoắc Giang Ngạn làm trắc quân.
Nữ đế lên ngôi, triều đình đổi mới hoàn toàn, từ thế gia đến thứ dân đều có nữ tử làm quan, đi lên con đường chính trị.
Nữ đế lại lập thái nữ, sau ba đời nữ đế, người đương thời nhìn thấy nữ tử không thể làm quan trong sách cổ chỉ cảm thấy thế sự xoay vần.
…
Sau khi ta lên ngôi hoàng đế, đương nhiên có rất nhiều tông tộc hoàng thất bất mãn, nguy cơ và tân sinh cùng tồn tại.
Nhưng như vậy cũng không sao, dù sao ta cũng dấy binh lấy được thiên hạ, muốn đối nghịch với ta thì phải cân nhắc mình có bao nhiêu bản lĩnh.
Mà ta cũng lấy dân làm gốc, giảm lao dịch, bớt thuế, nghỉ ngơi lấy sức, mở rộng biên giới để giao thương, phục hồi nông nghiệp, hướng thiên hạ đi lên con đường phồn vinh.
Lại một kỳ đi săn mùa Xuân, Bùi Ngọc đi theo bên cạnh ta, nói xong chính sự, nó đột nhiên cười nói:
“Nghe nói năm nay Bắc địa tiến cống một đôi vương tử song sinh, vô cùng xinh đẹp.”
“Tỷ tỷ, hậu cung của tỷ chuẩn bị thêm người mới à?”
Ta bắn trúng một con thỏ rừng, cong môi lên nói:
“Khi đó xem rồi tính.”
Sử ký chép:
Chu Thái tổ Bùi Nhan, thiện chinh chiến, thông binh sự.
Lấy tên đệ đệ Bùi Ngọc xuất chinh Nhạn Môn quan, Bắc định Đột Quyết, sau dẹp Cao Xương, chưa từng thua trận.
Hoàng đế cuối cùng của tiền triều nhường ngôi cho Thái tổ, Thái tổ nhân ái yêu dân, khi tại vị không xuất chinh, thiên hạ bình yên, ít dùng hình phạt, tội nhân cũng hiếm, dân làm đồng áng, cơm no áo ấm, sử gọi là Kiến Vũ thịnh thế.
(Hết)