• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Kẻ thế mạng (3 Viewers)

  • Phần 4 END

19.

“Di động của Lâm Hề chắc là để chế độ yên lặng rồi, chúng ta đến khách sạn trước đi, cô ấy không biết mẹ đến nên đi ngủ mất rồi.”

“Chờ trời sáng chúng ta hẵng về. Mẹ theo con tìm chỗ nghỉ ngơi đi, thế này làm phiền hàng xóm quá.”

“Mẹ không đi, bây giờ phải khiến cho con khốn này mở cửa ra ngay!”

Giọng nói của mẹ chồng tôi the thé, ngập tràn sự tức giận.

“Mẹ, bây giờ mẹ muốn gây sự đúng không? Hôm nay mẹ sao vậy ạ? Đợi trời sáng rồi về không được ư?”

“Không được! Đến trời sáng thì chậm rồi con trai.”

Mẹ chồng tôi khóc nức nở nói.

Tôi đang muốn nghe xem Lộ Thần khuyên mẹ chồng thế nào, không ngờ cửa sổ phòng ngủ bỗng vang lên một tiếng gì đó.

Tôi và dì Ba vội vàng chạy vào phòng ngủ kiểm tra.

Một bóng người màu đen đang cố gắng dùng đầu đụng vào cửa sổ, đâm đến mức lá bùa trên cửa sổ sắp rơi xuống luôn.

“Thứ đó không phải người càng không phải quỷ, nó chính là vận xui.”

Dì Ba lấy bút chu sa ra, chấm phấn vàng rồi vẽ lên cửa sổ một bức kim phù, gia cố thêm một lớp phòng ngự.

Lúc này, ngoài cửa lại vọng tới tiếng gõ cửa.

Mẹ chồng bảo rằng bà ta nằm mơ thấy tôi và Đồng Đồng gặp chuyện bất trắc, lo lắng không yên nên muốn vào xem.

Lộ Thần là người hiếu thảo nên bất đắc dĩ phải gọi cửa cùng mẹ mình.

Động tĩnh lớn như vậy, cho dù ngủ say đến mấy thì vẫn sẽ nghe được, nếu vẫn tiếp tục không đáp lời, có lẽ đến cả Lộ Thần cũng sẽ nhận ra chúng tôi có vấn đề.

Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, phía chân trời, mặt trời đang dần dần ló rạng.

Kim đồng hồ lúc này đã điểm năm giờ mười lăm phút.

Vận xui kia lại tiếp tục đâm mạnh vào cửa sổ ở phòng làm việc, dì Ba vật lộn cùng tôi cả đêm, lúc này đã cực kì mệt mỏi.

Dì cố gắng đi đến phòng làm việc gia cố phòng ngự, trong khi đó, tôi cầm điện thoại bấm số của cảnh sát, cho dù năm phút sau cảnh sát có đến nơi thì khi tới, họ vẫn sẽ phải xác minh thông tin. Nếu cố gắng kéo dài, chắc hẳn sẽ có thể đợi đến khi mặt trời mọc.

Tuy rằng mạo hiểm, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.

20.

Cảnh sát đến rất nhanh, hàng xóm tầng trên đi theo, trách mắng mẹ chồng tôi làm phiền người khác vào ban đêm. Cảnh sát vội vàng kiểm tra thông tin và danh tính của mỗi người, sau đó tiếp nhận đơn khiếu nại của những người này, đám đông bên ngoài trở nên cực kì hỗn loạn.

Mà mẹ chồng tôi thấy trời sắp sáng rồi, sợ hỏng chuyện, ngay trước mặt cảnh sát mà cứ như phát điên, điên cuồng đập cửa.

Cảnh sát cho rằng bà ta mắc bệnh tâm thần, nhanh chóng tiến lên khống chế bà ta.

Tôi không dám rời mắt, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Đến khi đồng hồ báo hiệu sáu giờ ba mươi phút, vận xui ngoài cửa bỗng nhiên dồn hết sức lực, đụng vỡ cửa sổ.

Bấy giờ, tôi tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.

Tất cả sự cố gắng của chúng tôi đã trở thành vô ích.

Bỗng nhiên, bên tai tôi vang lên tiếng dì Ba mừng rỡ hô to:

“Thành công rồi.”

Hoá ra, cửa số phòng làm việc vừa khéo là hướng mặt trời mọc, trong khoảnh khắc khi vận xui kia đập vỡ cửa sổ, ánh sáng mặt trời đúng lúc toả ra tứ phía, nó bị ánh sáng thiêu đốt, tan thành nhiều mảnh rồi hoá thành hư không.

Tôi và dì Ba mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, quay mặt nhìn nhau cười.

Cùng lúc đó, Đồng Đồng mở mắt, yếu ớt gọi một tiếng “Mẹ ơi.”

21.

Một tuần sau, tôi vui vẻ đưa Đồng Đồng đi thăm dì Ba.

Bởi vì, tôi không muốn chuyện cứ như vậy cho qua.

Dì Ba hiểu ý của tôi, bảo Đồng Đồng ra ngoài sân chơi.

“Con phải cân nhắc thật kỹ, chuyện này sẽ phải đánh đổi bằng tuổi thọ của con.”

“Dì Ba, cho dù phải trả giá thế nào đi nữa, những chuyện mà Đồng Đồng đã phải chịu, con nhất định phải đòi lại gấp bội.”

Dì Ba gật đầu, thở dài nói:

“Năm năm tuổi thọ để lấy lại công bằng, có đáng giá không?”

“Đáng giá!”

Tôi kiên quyết nói.

Dì Ba lấy một sợi tóc của tôi, lại lấy một sợi tóc của Đồng Đồng, sau khi bố trí trận pháp thì đốt nó trong đó.

“Dì phải niệm chú ngữ chín ngày. Một tháng sau, con sẽ nhìn thấy kết quả thôi.”

“Tất cả những người đã làm hại Đồng Đồng cả đều phải nhận lấy hình phạt thích đáng!”

“Việc này sẽ làm tổn hại công đức, nhưng cũng là do lẽ phải. Con chỉ được làm một lần này, lần sau không thể viện cớ này nữa đâu.”

Tôi gật đầu, đặt thẻ ngân hàng lên bàn của dì Ba.

22.

Bệnh của Đồng Đồng ngày càng chuyển biến tốt hơn, sắc mặt con bé dần trở nên hồng hào, hiện tại đã có thể chạy nhảy đuổi theo chim nhỏ.

Một tháng sau, cha của Lộ Thần gọi điện thoại đến, bảo chúng tôi hãy về quê một chuyến, bệnh của mẹ Lộ Thần trở nặng, phải chuyển vào khoa cấp cứu.

Lúc chúng tôi trở về thăm mẹ chồng thì mới biết, cháu trai Đồng Đồng nhà chú Tư cũng tái phát bệnh hen suyễn phải nằm viện, sau khi kiểm tra thì phát hiện thằng bé bị thêm bệnh viêm thận.

Hai vợ chồng Lộ Vũ, em trai của Lộ Thần khóc đến tối tăm mặt mũi.

Tôi và Lộ Thần đưa cho vợ chồng Lộ Vũ một vạn, đưa cho bố chồng tôi năm vạn, sau đó quay trở về thành phố.

Trên đường trở về, sau khi đưa Đồng Đồng đến trường, tôi tình cờ gặp chị Trần.

Chị Trần cầm tay tôi hỏi về tình hình của Đồng Đồng, tôi cười bảo con bé đã tốt hơn nhiều.

Chị nhìn tôi, muốn nói lại thôi, ấp úng mãi mới kể rằng, thật ra chị ấy đã lừa tôi một chuyện.

Hồi đó, chị tạm thời nghỉ việc ở nhà tôi, ngoài nguyên nhân do bệnh của con gái chị thì còn vì một nguyên nhân khác.

Có một lần, khi chị ấy mua đồ ăn trở về thì nghe thấy bạn thân Tiết Tiêu của tôi khuyến khích mẹ chồng tôi phải có cháu trai.

“Ai nha, con trai mới tốt, tương lai sau này còn có thể kéo dài hương khói cho gia đình. Không giống con gái, sau này vẫn là con người ta mà, dì nói có đúng không?”

“Nhưng hai vợ chồng Lâm Hề không muốn sinh tiếp, dì cũng đâu còn cách nào.”

“Có cách hay không chẳng phải là do dì hay sao? Con nghe nói chú tư của Lộ Thần chắc chắn sẽ có biện pháp, sao dì không tìm chú ấy hỏi thử xem?”

Nghe thế, hai mắt mẹ chồng tôi sáng lên, bà ta gật đầu.

“Cô Lâm, lúc đó tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, ngẫm lại hai người họ - một người là mẹ chồng cô, một người là bạn thân cô, tôi không biết phải làm thế nào nên mới từ chức. Mấy năm nay tôi nghe nói Đồng Đồng bị bệnh, bệnh còn càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng tôi như bị kim đâm vậy.”

“Lần trước cô đến thăm tôi còn cho tôi tiền, tôi thật sự rất áy náy, nếu tôi không nói ra chuyện này, lòng tôi sẽ rất bất an!”

Tôi gật đầu, tạm biệt chị Trần.

Gần đây tôi mới biết bạn thân Tiết Tiêu của tôi mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.

Tôi cứ thắc mắc mãi, tại sao đang bình thường lại bị ung thư, hoá ra là do cô ta đã làm chuyện xấu.

23.

Trước giường bệnh, Tiết Tiêu cười khổ nhìn tôi:

“Cuối cùng người thắng vẫn là cậu.”

“Vậy sao?”

Tôi cười nhạt, đưa quả táo đã gọt vỏ tới trước mặt cô ta.

“Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn luôn so bì hơn thua với cậu. Từ gia thế đến ngoại hình, sau đó lại là bằng cấp rồi đến chồng con.”

“Tại sao cậu lại được sống hạnh phúc như thế? Tại sao chứ?”

Tâm trạng Tiết Tiêu bị kích thích, cô ta không ngừng ho khan.

“Tại sao cậu chưa bao giờ thiếu tiền tiêu? Tại sao lúc nào cậu cũng đè đầu tôi? Ngay cả nhà cũng to hơn nhà của tôi? Tại sao tôi mua nhà ở thủ đô còn phải mượn tiền của cậu?”

Hoá ra, tình cảm ngần ấy năm của chúng tôi chỉ khiến cô ta nghĩ như vậy.

Cảm giác bất lực và thất vọng nháy mắt bao trùm cả người tôi.

Tôi cười lạnh, nói:

“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa rồi. Cho một chén gạo thì được nhớ ơn, cho cả gánh gạo lại nuôi ra kẻ thù. Tiết Tiêu, tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

Trước khi ra khỏi cửa, tôi đứng lại, nói thêm một câu:

“Đừng nói cho tôi biết về tang lễ của cậu.”

Rời khỏi bệnh viện, tôi nhìn đồng hồ, sắp đến lúc tan học rồi, bây giờ tôi phải đi đón Đồng Đồng.

Lộ Thần gọi cho tôi, anh bảo muốn cùng tôi đi đón con gái, tôi mỉm cười đồng ý với anh.

Trong khoảng thời gian này, Lộ Thần luôn hỏi tôi tại sao bệnh của Đồng Đồng bỗng nhiên lại có chuyển biến tốt hơn, tôi đều chỉ cười cho qua chuyện.

Có một số việc anh ấy không biết thì tốt hơn.

Từ đó trở đi, giữa tôi và anh ấy sẽ có một bí mật không thể nói ra.

Mà bí mật này, tôi sẽ mang theo đến khi xuống mồ.

(Hoàn.)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom