8.
Những ngày sau đó Thịnh Nghiên không xuất hiện.
Nhớ lại ngày đó tôi vô tình nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tạ Mẫn.
Có thể cậu ấy cũng không thích cô ta, có khi nào bị cô ta uy hiếp không?
Tôi vội lắc đầu.
Tôi lại bắt đầu ảo tưởng cậu ấy thích tôi, chắc tôi điên rồi, chắc tôi mắc chứng hoang tưởng rồi mới cho rằng nhất cử nhất động (*) của cậu ấy đều luôn liên quan đến tôi.
Đều là ảo tưởng của tôi mà thôi, tôi không phải nữ chính, tôi chỉ là người qua đường.
Bọn họ mới là nhân vật chính trong câu chuyện này, tình yêu thầm kín của tôi dù có mãnh liệt thế nào đi nữa nhưng ngay cả một dấu chấm trong câu chuyện của bọn họ cũng không dành cho tôi.
Tôi đột nhiên bật cười, đều tự mình hại mình thôi, thứ tình yêu đẫm máu bi thương này đáng ra tôi không nên lao vào, tôi muốn quên hết mọi chuyện, tôi muốn yêu lấy bản thân mình.
Cứ như vậy cho đến cuối học kì, tôi lại nhận được điện thoại của Thịnh Nghiên.
Lúc đó đã là 12h đêm, tôi chỉ vừa chợp mắt nên mơ mơ màng màng nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, là Thịnh Nghiên.
“Khương Khương.”
Giọng nói nhẹ nhàng, có lẽ cậu ấy đã uống say.
"Mình và Tạ Mẫn chia tay rồi, mình rất nhớ cậu, cậu có thể gặp mình không?"
Tôi nghĩ chắc mình điên rồi nên sau khi nghe xong câu này liền bật người rời khỏi giường, lao đi tìm Thịnh Nghiên.
Cậu ấy nằm trên bàn, chắc là ngủ quên.
“Thịnh Nghiên?”
Tôi vỗ lưng cậu ấy.
Cậu ấy tỉnh lại, mở mắt to nhìn tôi, có chút kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng, lại có chút mê hoặc: "Khương Khương? Là cậu sao?"
Tôi quơ quơ điện thoại : "Không phải chính cậu nói muốn gặp mình sao?"
"Mình còn tưởng đang mơ...."
Thịnh Nghiên nhíu mày lảo đảo đứng dậy, cởi áo khoác ngoài khoác cho tôi.
“Đồ ngốc này, sao cậu lại đến đây? Cậu ướt hết rồi, để mình lấy cho cậu ly sữa nóng.”
“Không cần!”
Tôi sợ cậu ấy ngã liền vội vàng đỡ cậu ấy ngồi xuống.
Sau đó thấp thỏm hỏi: "Cậu tìm mình làm gì?”
“Mình......quên rồi."
Cậu ấy xoa trán rồi lại gần, lắc lư một chút thiếu chút nữa là hôn tôi.
“Vậy còn cậu? Sao lại đội mưa chạy tới đây?”
"Bạn tốt say rượu, sao mình bỏ mặc được chứ!"
Cậu ấy lùi lại như có chút mất mát, cầm lấy ly rượu nhưng không uống.
Tay cầm chặt ly rượu: "Chỉ là anh em tốt thôi sao, Khương Khương?"
Cậu ấy ngước mắt lên mang theo một tia hy vọng, thậm chí không cam lòng, đó là vẻ mặt tôi chưa từng thấy qua.
"Cậu đối với mình không có gì hơn tình bạn sao?”
Tim tôi loạn nhịp, đập điên cuồng.
Có lẽ vì không khí của quán rượu đã khiến tình yêu bị đè nén trong tôi bấy lâu bùng nổ trong nháy mắt.
Hơn ba năm, cho tới bây giờ tôi chưa từng ngừng thích cậu ấy, dù cậu ấy có yêu Tạ Mẫn đi nữa thì tôi vẫn vừa đau lòng vừa thích cậu ấy.
Tôi giật lấy ly rượu rồi nhắm mắt uống cạn.
“Thịnh Nghiên.”
Tôi nhìn cậu ấy và muốn nói cho cậu ấy biết rằng tôi thích cậu ấy, tôi không muốn giữ mãi trong lòng rồi lại tiếc nuối.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang lời thú nhận của tôi.
Cảm xúc trong mắt Thịnh Nghiên đã tan vỡ khi nhìn thấy thông báo.
Tôi nhìn lướt qua, trong lòng thoáng chốc đã nguội lạnh.
Là Tạ Mẫn.
Thịnh Nghiên nhận điện thoại, mày càng nhíu càng sâu.
“Xin lỗi, mình phải đi một lát.”
“Mình biết rồi.”
Tôi cố gắng đè nén sự bất bình và nỗi buồn trong bụng, đưa chiếc ô trong tay cho Thịnh Nghiên: "Nhanh đi tìm cô ấy đi.”
“Khương Khương……”
Cậu ấy nhìn tôi như không biết nên nói gì, cuối cùng cắn chặt răng, không nhận lấy chiếc ô mà cứ thế quay người lao vào màn mưa.
Khương Khương ơi là Khương Khương, sao mày ngu thế, mày lại bị đàn ông lừa nữa rồi, nhanh tỉnh lại đi.
Trên đường trở về, trên mặt tôi không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
Tôi không thấy lạnh, chỉ thấy đau lòng.
Lại thêm một ngày tự mình đa tình, Tạ Mẫn chỉ gọi một cuộc điện thoại cậu ấy liền quên tôi mà chạy đi tìm cô ta.
Đúng vậy, Tạ Mẫn rất xinh đẹp, lại thông minh…
*Bốp!*
Tôi tự tát mình. Tại sao phải so với loại người đó chứ?
Tôi rõ ràng không tệ chút nào, so với cô ta còn tốt hơn ngàn lần.
Từ khi thích Thịnh Nghiên, tôi vẫn luôn tự ti và hạ thấp chính mình.
Tôi đã trở thành loại người như thế từ khi nào chứ?
Tôi không có vấn đề gì cả, là Thịnh Nghiên không xứng.
Ngừng suy nghĩ lại và yêu bản thân thật tốt đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, lau nước mắt rồi mở lại chiếc ô không để cho mình bị ướt.
Cái gọi là thích cũng vỏn vẹn từng ấy năm, chi bằng xé nát rồi đem chôn tận đáy lòng vậy.
Vài ngày sau, trước khi tôi đến một thành phố khác thực tập thì đã gặp lại Thịnh Nghiên.
Tôi không biết cậu ây lấy thông tin ở đâu ra mà vội chạy đến đến trước khi tôi lên xe.
Ánh mắt tiều tụy, giống như là đã thức rất nhiều đêm.
“Khương Khương.”
Tôi dửng dưng nhìn cậu ấy: "Cái gì?"
Cậu ấy có chút luống cuống, nhìn tôi một hồi lâu mới cười nói: "Chuyến đi này có lẽ rất lâu mới gặp lại, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu và mở cửa xe định đi.
Cậu ấy đột nhiên kéo tay tôi lại: "Cậu không có gì muốn nói với mình sao?"
Tôi nhớ đến quán rượu hôm đó.
Chỉ là cậu ấy đã dặn tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt, tôi cũng không thể không nói gì hơn.
“Cậu chăm sóc Tạ Mẫn cho tốt.”
Tôi mỉm cười, lên xe rời đi.
9.1.
Tôi ở bên ngoài thực tập, sau khi tốt nghiệp cũng không quay lại, đồ đạc đều do bạn cùng phòng giúp thu dọn giúp.
Sau khi tôi lấy được bằng tốt nghiệp, tôi đã gửi hồ sơ tố cáo bố của Tạ Mẫn bằng tên thật của mình.
Vì lo bọn họ sẽ bao che cho nhau nên tôi đã đăng kèm video và đoạn ghi âm cảnh vị bí thư này đe doạ, dụ dỗ tôi và cảnh ông ta bỏ ra một khoản tiền thuê người xóa video camera giám sát của con gái mình bị công khai trên internet.
Bí thư Tạ chắc sẽ không nghĩ tới lúc ông ấy hẹn gặp tôi, cái camera giấu trong kẹp tóc tôi đã quay lại được tất cả, đều là công sức của Trình Trì mất cả đêm làm ra.
Sự việc rất nhanh đã lan ra, tuy rằng trường học nhiều lần ém tin tức nhưng không chịu nổi sự bùng nổ của cư dân mạng, nửa tháng sau bí thư Tạ đã bị xử lý.
May là lúc này tôi đã tốt nghiệp, thật nhẹ nhõm.
Tôi đã nói rồi, kìm nén cơn giận lúc đó thật sự không uổng phí.
Chi có điều đã để Tạ Mẫn chạy mất vì tôi đã ký đơn hoà giải, cũng may việc mất đi chỗ dựa vững chắc nhất là người bố tốt của mình cũng đủ làm cô ta khó chịu.
Sau khi ra trường, tôi đã tìm được một công việc nhưng không thích lắm, sau khi làm việc được hai tháng cuối cùng lại lựa chọn thi nghiên cứu sinh.
Ngày nhận được thư trúng tuyển, tôi đã chia sẻ tin tức này với bạn cùng phòng.
Cô ấy giống như mẹ tôi, vui mừng nói: "May mắn lúc trước bà thoát ra kịp, nếu không bây giờ chắc không được như thế này đâu.”
Cô ấy nói không sai, cho nên nói người khôn ngoan không rơi vào bể tình cũng đúng.
“Bà còn nhớ cậu ấy không?" Cô ấy hỏi.
“Không, không bao giờ.”
Tôi sẽ hoàn toàn quên cậu ấy.
Sau khi nhập học tôi bắt đầu bận rộn, mọi thứ đều rất suôn sẻ, trong đầu tôi ngoại trừ nghiên cứu khoa học thì không còn thứ gì khác.
Ngoại trừ việc thức đêm thức khuya thì cái gì khổ cũng chưa từng nếm qua, muốn cái gì có cái đó.
Đồ án luận văn của tôi rất tốt, cũng đã qua vài lần yêu đương nên học được rất nhiều.
Khi bạn đủ ưu tú, bạn sẽ không cần phải tranh đua tìm kiếm gì cả, cả thế giới đều sẽ tìm đến bạn.
Năm thứ ba cao học, Trình Trì gọi điện nói là Tạ Mẫn cũng học nghiên cứu sinh chế độ 2 năm, vừa tốt nghiệp đã tìm việc làm nhưng bị hủy bỏ học vị.
“Vì sao?”
“Còn vì sao chứ? Làm giả luận văn chứ sao.”
Tôi có chút giật mình, hỏi cậu ấy: "Là cậu làm sao?”
"Cô ta chưa từng làm thí nghiệm thế mà trước khi tốt nghiệp đột nhiên tiến bộ rất nhanh, bà cũng biết cô ta tâm thuật bất chính (*) mà, không cần nghĩ cũng biết trong đó nhất định có vấn đề, mình xem qua luận văn của cô ấy quả nhiên phát hiện mấy tấm hình có dấu vết photoshop."
(*) 心术不正: Tâm thuật bất chính: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi.
Tôi bật cười.
Trình Trì đúng là còn thù dai hơn cả tôi.
Kỷ niệm 4 năm đại học cũng không có gì tốt đẹp, nhưng có một người bạn như Trình Trì là quá đủ rồi.
Chớp mắt tôi đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vài ngày sau bạn cùng phòng gọi điện thoại cho tôi.
Cô ấy nói cô ấy sắp kết hôn, hỏi tôi có thời gian trở về làm phù dâu hay không.
À đúng rồi, chú rể là Trình Trì.
/ủa, ngạc nhiên chưa bây ơi
))))/
Có quỷ mới biết hai người bọn họ hẹn hò với nhau lúc nào.
Lúc mới biết hai người bọn họ yêu nhau, tôi hơi bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên lắm.
Trước kia cũng có vài bạn học cấp hai, cấp ba của tôi lúc đi học thì rõ ràng không có điểm chung gì nhưng sau đó lại yêu đương kết hôn.
Duyên phận mà, ai biết được.
Tôi đồng ý với cô ấy rồi quay về thành phố A, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một tháng rồi ra nước ngoài học tiến sĩ.
Tôi hoàn toàn không nhớ tới Thịnh Nghiên, mấy năm bận rộn đã khiến tôi quên đi rất nhiều chuyện.
Bình luận facebook