1.
“Sao lại là ngươi, thê tử của bản hầu đâu?”
Ta theo sát Phó Cảnh, bay trong không trung.
Ta chứng kiến hắn vui mừng nhấc khăn hỉ lên nhưng sau khi nhìn rõ mặt tân nương tử thì mặt lập tức biến sắc.
Hắn lui về sau vài bước.
Bàn tay buông thõng, cây gậy để nhấc khăn hỉ tuột khỏi tay rơi xuống đất, tạo ra tiếng lách cách rõ ràng trong đêm.
Khăn hỉ lại che xuống.
Hắn xoay người, định bỏ đi.
Tân nương ngồi trên giường vội vã tự xốc khăn hỉ lên.
Gương mặt xinh đẹp động lòng người giờ phút này đã đẫm lệ.
Gương mặt này… quen quá.
Xung quanh người nàng ta có một lớp khói đen, khác với người thường.
Ta thấy nàng ta vươn tay ra, xuyên qua người ta, ôm chặt Phó Cảnh từ sau lưng.
Mặt nàng ta dán trên lưng Phó Cảnh, hai tay ôm chặt hắn, nước mắt dính ướt hỉ phục: “Phu quân, đừng đi! Ta chính là thê tử của chàng mà.”
Phó Cảnh gạt tay nàng ta ra không chút do dự, giơ tay cởi bỏ hỉ phục, ném xuống đất.
Tân nương cũng bị hắn gạt ngã ra đất.
Hắn dùng sức quá lớn, tạo ra một luồng gió khiến ngọn nến đỏ gần hắn lay động, cũng khiến ta lắc lắc lư lư.
Đến khi hắn ra đến cửa, một ngọn nến chợt tắt ngúm.
Không khí trong phòng tăng thêm vài phần quạnh quẽ.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Phó Cảnh.
Tháng trước, Hoàng Đế đã hạ chỉ tứ hôn Tuyên Bình Hầu với nữ nhi của trưởng công chúa.
Tuyên Bình Hầu Phó Cảnh vốn đã có người trong lòng, cũng đã chuẩn bị thành hôn.
Nhưng ý chỉ của thiên tử sao có thể cãi.
Cuối cùng hai bên mỗi người lùi một bước, cho vị hôn thê của Tuyên Bình Hầu làm bình thê, vào phủ cùng một ngày với Giang Duẫn Hòa, nữ nhi của trưởng công chúa.
Ta vội vàng đuổi theo hắn.
Hắn chạy đến một căn phòng khác, căn phòng kia ở nơi hẻo lánh trong phủ, hắn đẩy cửa phòng, cả phòng tràn ngập sắc đỏ của ngày vui nhưng lại không một bóng người.
Sắc mặt Phó Cảnh trắng bệch.
“Người đâu? Phu nhân đâu? Sao phu nhân không ở đây?”
Một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới, “rầm” một cái quỳ thẳng xuống đất.
“Hầu gia thứ tội, gian phòng này từ hôm qua đã không có người ạ.”
Gian phòng ngủ này trang trí thanh nhã, nhìn thoáng qua ta đã rất thích.
Trên mặt đất có một chiếc khăn voan đỏ.
Nhưng ta còn chưa nhìn rõ cái khăn hình dạng ra sao thì cửa phòng đã bị Phó Cảnh đóng mạnh lại.
“Đi tìm, mau đi tìm cho bản hầu!” Hắn cuồng loạn kêu to.
Rất nhiều người tụ tập lại, ta đừng giữa đám người, họ xuyên qua người ta, tay chân luống cuống, chạy ngược chạy xuôi.
Phó Cảnh cũng vội vã chạy đi tìm cùng mọi người.
2.
Đợi khi hắn trở về đã là đêm khuya.
Người hắn nghiêng nghiêng ngả ngả, cố gắng đi đến hậu viện.
Ta cũng bay theo hắn đến hậu viện.
Từng dấu chân hắn in hằn trên lớp tuyết dày, hắn ngồi xuống bàn đá bên hồ, đưa tay phủi lớp tuyết trên bình và chén rượu đi, sau đó tự rót cho mình một chén rượu, ngồi uống dưới ánh trăng.
“Bọn họ lừa ta, người trong tân phòng không phải là nàng…”
Hắn giống như một hài tử yếu đuối, ngồi lẩm bẩm một mình.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, bóng Phó Cảnh hắt xuống lớp băng mỏng trên mặt hồ.
Hắn uống hết một chén rượu, đứng lên nhìn mặt hồ, dường như đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng lưu luyến.
Nơi mà ánh mắt hắn đang nhìn, bên dưới chính là thithe của ta.
Thithe ta ẩn dưới lớp băng, chìm trong bùn lầy, không thấy được ánh mặt trời.
Hắn chỉ cần phá vỡ mặt băng, đào xuống mấy tấc là sẽ phát hiện ra ta.
Ta không ngừng bay quanh người hắn, muốn gây sự chú ý, muốn nhắc hắn hãy nhìn kĩ dưới hồ.
Nếu hắn phát hiện ra x///ác của ta, ít ra ta cũng sẽ được an táng đàng hoàng.
Nhưng hắn không có phản ứng gì, chỉ cứ thế đổ từng ly rượu vào miệng.
Ta nghe hạ nhân nói, sức khỏe của hắn không tốt.
Hắn mặc phong phanh như vậy, lại còn uống rượu lạnh, sẽ bị phong hàn mất thôi.
Nhìn hắn suy sụp như thế, trong lòng ta đột nhiên dâng lên từng đợt đau buồn.
Giống như trước nay ta luôn lo lắng cho hắn như vậy.
Dường như ta cố gắng muốn nhớ lại gì đó nhưng đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Ánh trăng chiếu lên mái tóc hắn.
Có những sợi tóc bạc ẩn ẩn sau lớp tóc đen, số lượng nhiều đến giật mình.
Hắn cũng chỉ mới gặp chuyện buồn thôi mà, sao đã sinh ra tóc bạc rồi?
Ta còn đang thắc mắc thì đột nhiên có người xuất hiện.
“Hầu gia!” Tiếng gọi của một nam nhân đầy vẻ gấp gáp truyền đến, phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Nam nhân thở hồng hộc, đứng lại vuốt ngực một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Thuộc hạ A Khánh, thỉnh Hầu gia sai khiến.”
“Không thấy Kim Ngân đâu… ngươi nhất định phải tìm được nàng cho bản hầu.”
Trong tay hắn nắm chặt một miếng ngọc bội, hai mắt đỏ hoe, giọng gần như đang cầu xin.
Hắn nhìn A Khánh, giống như đang nhìn cọng rơm cứu mạng.
A Khánh đồng ý rồi lại biến mất trong bóng đêm.
Kim Ngân, tên của một loại cây chịu được mùa đông giá lạnh, thật là một cái tên hay.
Mọi người đều đang tìm nàng ta, không biết giờ phút này có ai đang tìm ta không.
Ngày hôm qua, ta ch*t đuối dưới hồ nước này, biến thành một vong hồn.
Ta ch*t ở hầu phủ nên không thể rời nơi này, thậm chí còn mất hết ký ức khi còn sống.
Ta cần tìm lại ký ức của mình, giải thoát chấp niệm của bản thân mới có thể vào luân hồi chuyển kiếp.
Ta nhìn lại tình trạng thithe của mình, muốn tìm ra chút manh mối về thân phận của bản thân.
Ta mặc một bộ đồ hết sức bình thường, thậm chí còn hơi rách rưới, cũng không có trang sức quý giá gì.
Khả năng cao ta chỉ là một tỳ nữ.
Nhưng mà… trên người ta cũng có một miếng ngọc bội, cực kỳ giống miếng ngọc bội trong tay Phó Cảnh.
Không lẽ là trùng hợp.
3.
Chuyện Lăng Kim Ngân mất tích khiến cả hầu phủ xôn xao.
Có người nói Trưởng công chúa không ưa nàng ta, phái người bắt nàng ta đi.
Cũng có người nói chính Lăng Kim Ngân không muốn hầu chung một chồng nên bỏ đi.
Những lời này là từ miệng hạ nhân truyền tới tai ta.
Nhiều ngày qua, mặt Phó Cảnh lúc nào cũng buồn bã, trên dưới Tuyên Bình Hầu phủ cũng luôn âm trầm đìu hiu.
Người vui nhất có lẽ là Giang Duẫn Hòa, nàng ta thích Phó Cảnh đã lâu, bây giờ Lăng Kim Ngân mất tích, nàng ta ngày ngày tặng đồ cho Phó Cảnh, chờ hắn đáp lại.
Nhưng Phó Cảnh không nhận đồ, cũng không để ý đến nàng ta, thậm chí còn muốn đưa nàng ta thư hòa li.
Giang Duẫn Hòa dù thế nào cũng không đồng ý hòa ly.
Nàng ta là nữ nhi của Trưởng công chúa, thân phận tôn quý, Phó Cảnh cũng không thể không nể mặt nàng ta.
Ta thở dài.
Cô nương này còn không hiểu sao, rõ ràng là Phó Cảnh thật sự không thích nàng ta, nàng ta cứ vồ vập như thế sẽ chỉ khiến hắn thêm chán ghét.
“Bản hầu cùng Kim Ngân đã bái đường, tên nàng ấy đã được ghi vào gia phả, nàng ấy mới là thê tử của bản hầu, bản hầu không có tình cảm với tiểu thư, cưới tiểu thư là do không thể làm trái thánh ý, dù tiểu thư có ở lại cũng không thể chiếm vị trí phu nhân Hầu phủ.”
“Phu quân……” Hai mắt Giang Duẫn Hòa đẫm lệ, níu cánh tay áo Phó Cảnh.
“Thỉnh Giang tiểu thư tự trọng.” Hắn dứt khoát vung tay ra, “Trời đông lạnh lẽo, những vật chống lạnh sẽ có hạ nhân đưa tới, bản hầu đi trước.”
“Nếu nàng ta vẫn không quay lại thì sao?”
Giang Duẫn Hòa không giữ được bình tĩnh nữa, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Phó Cảnh.
“Vậy bản hầu sẽ vẫn chờ nàng ấy, dù sống hay ch*t, tóm lại, bản hầu chỉ yêu một mình nàng ấy mà thôi.”
Phó Cảnh thờ ơ, không quan tâm đến ánh mắt của Giang Duẫn Hòa.
Chưa được sánh đôi chưa đành ch*t, chỉ cầu chắp cánh chẳng cầu tiên! (*)
(*) Trích bài thơ Trường An Cổ Ý của tác giả Lư Chiếu Lân.
Giang Duẫn Hòa đi tới chắn bước đi của Phó Cảnh.
“Phu… Hầu gia, ngày mai mẫu thân thiếp thân muốn tới phủ thăm, nếu để mẫu thân biết hai chúng ta thành hôn đã mấy ngày mà còn chưa viên phòng chắc chắn sẽ quở trách thiếp thân, thỉnh Hầu gia thương tình thiếp thân, đêm nay ở lại đây.”
Bả vai nàng ta hơi run lên, giống như đang sợ hãi, cũng giống như đang nức nở.
Nàng ta nói tiếp: “Thiếp thân cũng biết ép hôn không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng thiếp thân đối với hầu gia là thật lòng thật dạ, ngày hôm đó thiếp thân vẫn luôn ở trong phòng, không biết chuyện Kim Ngân cô nương mất tích.”
“Thiếp thân hổ thẹn trong lòng, không dám mơ tới vị trí Hầu phu nhân, nguyện làm trắc thất.”
Ta bỗng cảm thấy hơi thương hại nàng ta.
Nhưng nàng ta không hiểu, thái độ hèn mọn đó chỉ có thể gợi lên cảm giác đồng tình trong phút chốc chứ không thể dùng mãi được.
Phó Cảnh nghe được câu cuối, sắc mặt khá hơn.
Vậy mà thực sự ở lại qua đêm.
Nhưng mà hắn vẫn mặc đầy đủ quần áo nằm ngủ, không hề động tay vào Giang Duẫn Hòa.
Đêm khuya, ta đứng trên đầu giường, nhìn Phó Cảnh đang ngủ say.
Miệng hắn lẩm bẩm: “Kim Ngân, đừng rời xa ta.”
Bàn tay quơ quắng lung tung nhưng chẳng bắt được gì.
4.
Sau chuyện kia, thái độ của Phó Cảnh đối với Giang Duẫn Hòa tốt lên không ít.
Hắn thường xuyên tới phòng nàng ta ngồi một lát rồi về.
Sáng sớm, những đồ vật giúp chồng lạnh được đưa đến phòng Giang Duẫn Hòa, có than sưởi cùng một ít chăn nệm, đều là đồ tốt nhất.
Đợi Phó Cảnh rời đi, mặt Giang Duẫn Hòa lập tức thay đổi.
Vẻ dịu dàng yếu đuối biến mất không tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt đầy mưu mô, ngoan độc.
Nàng ta đuổi hết hạ nhân ra ngoài, dùng bàn tay được sơn sửa cẩn thận cào nát đệm bông.
Bông bên trong bay bay trong không khí rồi rơi xuống đất, giống như một trận tuyết rơi.
Khi ta mới ch*t, trên người cũng đầy tuyết.
Giọng nói nàng ta đầy oán hận: “Ta đường đường là nữ nhi nhà Trưởng công chúa, sao có thể thua dưới tay một đứa mồ côi.”
Nàng ta còn chưa hả giận.
Trên bàn bày một chậu cây kim ngân, là hôm qua Phó Cảnh mang tới.
Hiện tại vốn không phải mùa hoa kim ngân nở, nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân nên trên cây nở được vài đóa nho nhỏ, có thể thấy người chăm sóc đã cực kỳ kĩ càng.
Nàng đi tới bàn, tức tối giật hết hoa rồi lá trên cây kim ngân đó.
Nhìn cây kim ngân trụi lủi, nàng ta bật cười:
“Kết cục của nàng ta à… cũng chỉ giống cái cây cỏ dại này mà thôi.”
Nàng ta gạt chậu cây xuống, bùn đất bắn ra tung tóe.
Nàng ta nhấc chân, dẫm nát cây kim ngân vốn đã trụi lủi.
Ta muốn dùng tay đỡ lấy chậu cây nhưng không được.
Tiếc thật đấy, ta than thở trong lòng.
Nàng ta dùng sức cào cấu cái cây, chất lỏng màu hồng hồng từ thân cây nhiễm ra móng tay nàng ta rồi chảy xuống khe hở giữa các ngón tay.
Sền sệt, đo đỏ, tựa như m///áu.
Có hình ảnh chợt lóe lên trong đầu ta.
Ta bất giác sờ sờ đầu, hình như chỗ này cũng từng trải qua cảm giác như vậy.
5.
Trưởng công chúa sáng sớm đã đến Hầu phủ.
Bà ta mặc một chiếc áo khoác lông thú rất dày, thong dong quý phái, móng tay còn đeo bọc vàng, nhẹ nhàng bước xuống kiệu.
Giang Duẫn Hòa nhìn thấy Trưởng công chúa, cực kỳ vui mừng, nhanh chóng đón bà ta vào phòng.
Ta cũng vội vàng bay theo họ.
Cửa phòng được hạ nhân đóng lại.
Mẹ con họ ngồi hai bên ghế, ở giữa là chậu than sưởi ấm.
Hai bên là hai tỳ nữ thân cận.
“Nương nghe nói, hôm qua trước mặt Phó Cảnh, con đã tự xin làm thiếp?”
“Là…”
“Hầu gia không thích con, muốn bỏ con, con chỉ có thể ra hạ sách này.”
Giang Duẫn Hòa gục đầu xuống, khóc nức nở.
Trưởng công chúa gỡ móng vàng trên tay trái xuống, đau lòng xoa xoa đầu Giang Duẫn Hòa.
“Con gầy đi rồi, tội nghiệp Hòa nhi, sớm biết thế này ta đã không cầu bệ hạ tứ hôn.”
“Nương, con không hối hận, con thích Hầu gia nhiều năm như vậy, con tin sớm muộn gì chàng cũng sẽ thấu tấm chân tình của con.”
“Thôi.” Trưởng công chúa thở dài một hơi, bà ta vẫy vẫy tay, tỳ nữ bên người dâng lên một túi giấy nhỏ.
Bà ta mở túi giấy ra, dùng móng vàng bên tay phải gẩy gẩy thuốc bột màu đỏ trong túi: “Đây là kỳ dược của Tây Vực, tên là Hồng Tiêu Tán, nam nhân dính phải sẽ thần hồn điên đảo, đến khi hắn đã cùng phòng với con rồi, dần dần sẽ không thể rời xa con.”
Giang Duẫn Hòa nhìn gói thuốc bột màu đỏ, chưa dám giơ tay ra nhận, trên mặt đầy lo lắng.
“Nương, nhỡ đâu Hầu gia biết được, có trách tội con không?”
Trưởng công chúa nhẹ nhàng đặt gói thuốc vào tay nàng ta: “Đứa ngốc này, đến khi hắn đã không thể bỏ được con thì còn trách tội gì nữa.”
“Nhưng mà dược này có tác dụng phụ… Mà thôi, cũng chưa từng xảy ra nên con không cần biết.”
Để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ta vô cùng khinh thường loại hành vi này.
Ta bay lượn trong không trung, muốn thổi lên một cơn gió.
Nhưng mà cơn gió nhẹ quá, không thổi bay được thuốc bột.
Trưởng công chúa liếc nhìn Tinh Nhi, tỳ nữ của Giang Duẫn Hòa.
Tinh Nhi lập tức tiến lên nhận lấy gói thuốc, ta chỉ biết trơ mắt nhìn.
Ta để ý thấy trên tay Tinh Nhi đeo một chiếc vòng bạc, không phải vật quý giá gì nhưng lại có chút quen mắt.
Phó Cảnh sai người hầu đưa trà đến cho hai mẹ con Trưởng công chúa.
“Trà này là do Hầu gia tự mình chọn, được trộn với một ít hoa kim ngân, có tác dụng giải độc mát gan, mời hai vị nếm thử.” Người hầu kia vừa rót trà vừa nói.
Nước trà trong veo, thấm vào ruột gan.
Ta nghĩ đến chậu cây Kim Ngân bị chà đạp kia, sau khi biết chuyện, Phó Cảnh cũng không nói gì, chỉ sai hạ nhân tới dọn dẹp.
Nhưng trong một đêm nọ, ta lại thấy hắn ôm chậu kim ngân trong lòng, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hóa ra con người có lạnh lùng đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm mại.
Hắn thật sự rất rất yêu cô nương Kim Ngân kia.
Lạ thật, tại sao nhìn người ta được yêu, trái tim ta cũng hơi thắt lại.
Đợi người hầu của Phó Cảnh ra ngoài, Trưởng công chúa thẳng tay gạt chén trà kia xuống đất: “Người cũng ch*t rồi còn nhớ mãi không quên, mấy loại trà thấp kém này còn dám lấy ra khiến bổn cung ghê tởm.”
Giang Duẫn Hòa vội vàng che miệng Trưởng công chúa lại, nhỏ giọng nói: “Nương bớt giận, nói nhỏ thôi, đừng để người ngoài nghe được.”
“Hừ… để nàng ta ch*t là quá dễ dàng cho nàng ta.”
Giọng Trưởng công chúa nhỏ đi nhiều, khi nói câu này, hai mắt nhìn chằm chằm Tinh Nhi.
Tinh Nhi lập tức quỳ xuống dập đầu, Giang Duẫn Hòa ra mặt xin cho, nàng ta mới may mắn giữ được mạng.
Hóa ra Kim Ngân… là do họ gi*t.
Phó Cảnh mà biết được chuyện này chắc sẽ đau khổ lắm.
Đến bây giờ hắn vẫn cho rằng Kim Ngân còn sống.
Tưởng tượng đến ánh mắt trìu mến của hắn khi nói về Kim Ngân, trái tim ta bất giác co rút đau đớn.
Bình luận facebook