• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Lấy ác trị ác (1 Viewer)

  • Phần 2

7.

Tiếu Lam mất mặt, ở trường học bị người ta chỉ trỏ.

Hơn nữa lúc trước cô ta quá phách lối, chọc cho rất nhiều người bất mãn, nhao nhao bỏ đá xuống giếng.

Cô ta rời trường sớm, chẳng biết đi đâu.

Lương Mẫn trở nên lo lắng, bà ta không dám ở nhà một mình đối mặt với tôi, liền quấy rầy bố tôi.

Bố tôi bận việc ở công ty không thể rời đi, bà ta nghi thần nghi quỷ ông ta ngoại tình, ngày hai bữa cãi nhau ầm ĩ với bố tôi.

Bố tôi bực mình, dứt khoát không về nhà. Hỏi tới thì nói công ty bận rộn.

Lương Mẫn trơ mắt nhìn địa vị của mình khó mà giữ vững, sao có thể cam tâm? Bà ta nghi ngờ, lén lút theo dõi bố tôi.

Bố tôi mang theo thư ký tham dự tiệc tối của công ty, bà ta xông vào tát thư ký hai cái, không ngờ chồng thư ký đó lại là nhân vật lớn trong giới luật sư.

Bố tôi đã xoa dịu cơn giận của đối phương bằng cách trả tiền rượu, cười lấy lòng và tiền bồi thường.

Thậm chí, có một lần bố tôi thuận tay đỡ nữ trợ lý thiếu chút nữa bị trẹo chân, bà ta liền phát đ iên hất văng cô ấy ra xa vài mét. Nếu không cấp cứu kịp thời, tính m ạng của nữ trợ lý sẽ không giữ được.

Lúc này đây, sự tình liên quan đến m ạng người, bố tôi dù giàu đến đâu cũng không thể làm được gì.

Lương Mẫn bị b ắt vì tội cố ý giet người và sắp phải đối mặt với á n t ù.

Nhưng vào lúc này, Tiếu Lam đã biến mất đã lâu lại quay trở lại. Cô ta đưa Lương Mẫn đi làm giám định tâm thần.

Báo cáo chứng minh rằng Lương Mẫn bị rối loạn tâm thần gián đoạn.

Trong thời gian phát bệnh, bà ta đã mất khả năng nhận biết đúng sai và kiểm soát hành vi của mình, ngay cả khi đã phạm tội, cũng không cần phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tiếu Lam đưa Lương Mẫn về nhà.

“Tiếu Tiếu, tôi biết tất cả đều là chị làm.” Tiếu Lam ngả bài.

“Chị hận mẹ tôi vì đã c ướp đi bố của chị và ép chet mẹ chị nên muốn trả thù bà phải không?”

Tôi cũng ngả bài: "Bà ta không phải là người duy nhất tôi muốn trả thù”.

Tiếu Lam cau mày, mấy giây sau chợt nhận ra: "Chị động tay vào váy ba lê của tôi? Tại sao? Tại sao chị lại làm như vậy?”

“Bởi vì cô vốn không nên đứng trên sân khấu kia, cô tước đoạt cơ hội được khiêu vũ của tôi, vậy tôi cũng sẽ tước đoạt cơ hội của cô.”

"Mẹ con các người để lại cho tôi hai bàn tay trắng, tôi ăn miếng trả miếng có gì là sai?"

Tiếu Lam: "... Cô cho rằng cô còn có thể đắc ý bao lâu!"

“Tôi cũng không biết mình đắc ý được bao lâu." Tôi thản nhiên mỉm cười, người đi đến Myanmar làm sao còn có tương lai gì đáng nói?

Tập trung vào thời điểm hiện tại. Vui vẻ được lúc nào hay lúc ấy.

Dù chỉ có một khoảnh khắc được chiếu sáng trên con đường tối tăm, vào thời điểm bạn sắp rời đi, khi nghĩ lại bạn sẽ cảm thấy rằng cuộc đời này không phải chỉ toàn là những nỗi thất vọng.

Tiếu Lam như đ ấm vào bông gòn, bất lực lại tức giận: "Tiếu Tiếu, tôi sẽ khiến chị phải trả giá.”

"Lại đưa tôi về Myanmar sao?"

“Vậy thì có gì phải sợ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.”

"Ngược lại là cô đã quên thân phận của Cố Niệm sao? Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thế lực của Cố gia lớn như vậy, làm sao có thể bị t//iêu d//iệt hoàn toàn chỉ trong một đêm?"

8.

Tám năm trước, Lương Mẫn nói bố tôi có một khách hàng ở Thái Lan, cần một phiên dịch tiếng Trung, bà ta đã nhờ tôi giúp đỡ ông ta trong hai tháng sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi đã không muốn đi.

Nhưng bà ta ám chỉ tôi, nếu tôi đi giúp bà ta việc này, bà ta có thể trả lại di vật mà mẹ tôi để lại khi còn sống.

Tôi đoán được bà ấy không có ý tốt, dù sao khoảng thời gian đó Tiếu Lam bởi vì tôi được đặc biệt trúng tuyển vào Bắc Vũ mà nổi giận.

Nhưng để lấy lại di vật của mẹ tôi, tôi vẫn đi.

Tôi tưởng tượng ra một vạn cách bà ấy h//ãm h//ại tôi, nhưng đã không ngờ, từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.

Không có khách hàng Thái nào cần phiên dịch tiếng Trung.
Bà ta chỉ dùng cách này, đi đường vòng, b//ắt c//óc tôi đến miền Bắc Myanmar.

Tôi không biết bà dùng lý do gì để giải thích cho bố tôi về sự mất tích của tôi, nhưng tôi biết những năm qua, bố tôi chưa bao giờ tìm kiếm tôi.

Tôi thậm chí không ngừng nghi ngờ bố tôi đóng vai đồng phạm trong vụ việc này.

Trong khoảng thời gian trở về, có vài lần tôi đều muốn chính miệng hỏi bố. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bố tôi lại trở nên rụt rè.

Tôi ngu ngốc mong đợi rằng sau khi trả thù Lương Mẫn và Tiếu Lam, tôi có thể tiếp tục mối quan hệ bố con với ông ấy.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi quá mức ngu ngốc.

Nhất là sau khi biết, bố tôi lại đầu tư xây dựng nhà máy ở Myanmar.

Đúng vậy, gần đây bố tôi đúng là đang bận rộn, bận rộn mở rộng biên giới ở phía bắc Myanmar, mà Tiếu Lam biến mất, cũng là bởi vì cô thay mặt bố tôi đến Myanmar để lãnh đạo cho ông ấy.

“Bố cho rằng, bố đi Myanmar kiếm tiền, trên thực tế chẳng qua chỉ là một con dê béo đưa tới cửa mà thôi. "Tôi cười lạnh," Ở Myanmar, không ai có thể toàn thân trở về.”

“Đó là chị! "Tiếu Lam vẻ mặt khinh thường "Cố gia có lợi hại hơn nữa thì thế nào? Cây đổ bầy khỉ tan, Cố gia rơi đài tính là cái rắm! Trước kia là thế lực của Cố gia, sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi.”

"Ồ, quên nói cho chị biết, ông chủ của công viên lớn nhất miền đông Myanmar là bố tôi, bố ruột của tôi!"

9.

Tiếu Lam trông như một người chiến thắng, trịch thượng, khinh thường và kiêu ngạo.

Tôi thực sự không hiểu những kẻ l ừa đ ảo phải tự hào về điều gì.

Tôi thật sự nghĩ mãi mà không rõ, ph ạm t ội l ừa đ ảo có gì mà kiêu ngạo.

Người đi trên con đường này, kết cục không phải chết tha hương thì cũng là về nước ngồi t ù.

Nhất thời nở mày nở mặt, thật đúng là cho rằng có thể vinh hoa phú quý cả đời.

Đại khái là muốn chứng minh với tôi, người từng đi đến miền Bắc Myanmar, không phải đều bị sỉ nhục như tôi và cuối cùng trở về nhà trong sự xấu hổ, cũng có người giống như cô ta nhảy lên trở thành tiểu công chúa ở miền Đông Myanmar, trở thành người giet cừu giet lợn.

Tiếu Lam đưa tôi và Cố Niệm đến Diệu Ngõa Đế, Myanmar.
So với miền Bắc Myanmar, miền Đông Myanmar mới là nơi đẫm m áu và đáng sợ nhất.

Nơi này, không chỉ là địa phương ngay cả chính phủ Myanmar cũng quản không được, thậm chí còn có quân đội địa phương hộ tống.

Nơi có đi không có về, trạm cuối cùng của cuộc đời.
Tôi đoán bố ruột của Tiếu Lam là kẻ sống ngoài vòng pháp luật, nhưng không ngờ ông thực chất lại là ông chủ lớn của Diệu Ngoã Đế.

Vậy bố tôi...... đoán chừng lành ít dữ nhiều.

"Bố, con mang hai người đến cho bố. Kiểm tra xem họ có phải là vợ con Cố Bất Tri không."

Tiếu Lam nắm cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên nhìn lên, những ký ức đã ngủ yên nhiều năm bỗng bừng tỉnh.

Là hắn!

Thì ra, hắn chính là bố ruột của Tiếu Lam!

“Vợ và con của Cố Bất Tri?”

Bố Tiếu Lam liếc nhìn tôi rồi nói: "Cố Bất Tri bảo vệ vợ và con rất tốt, người trên đường chưa từng gặp qua. Nhưng quả thật nghe nói trước khi bị cảnh sát đ//ánh chet, hắn đã sắp xếp cho vợ và con chạy trốn.”

"Trốn thoát?" Tiếu Lam cười lạnh, "Cố Gia đã chiếm căn cứ miền bắc Myanmar hàng chục năm và tích lũy được khối tài sản đáng kinh ngạc, dễ dàng sắp xếp cho vợ và con anh ta ra nước ngoài, tại sao lại để họ trở về nhà không một xu dính túi?”

Tiếu Lam thừa nhận: "Chà, cô hoàn toàn không phải là vợ của Cố Bất Tri!”

"Cô xứng đáng mắng bố tôi?" Cố Niệm xông tới, ném Tiếu Lam xuống đất, sau đó cưỡi lên người, b//óp cổ, quát: "Con khốn này, dám khi dễ mẹ tôi sao?Tôi sẽ đ//ánh chet cô!"

Bố của Tiếu Lam là Thẩm Liên Sơn sai người ngăn Cố Niệm lại.

Thẩm Liên Sơn nhìn Cố Niệm: "Nghe nói Cố Bất Tri có đứa con trai khỏe mạnh.”

"Khụ khụ khụ... Bố, nó muốn b//óp chet con! Mau giet nó, coi như là thay mẹ báo thù!"

Tiếu Lam trốn ở sau lưng Thẩm Liên Sinh, vẫn còn khiếp sợ.
Thẩm Liên Sơn chỉ vào tôi: "Nhốt nó vào thủy lao, còn đứa bé này..."

Đùng!

Thẩm Liên Sơn còn chưa nói xong, tiếng s//úng đột nhiên vang lên.

Kinh hãi tất cả mọi người.

Tiếu Lam trước hết phục hồi tinh thần lại, cô ta đỡ lấy bả vai trúng đạn của Thẩm Liên Sơn, "Bố không sao chứ, bố đừng dọa con. Tại sao còn đứng đó? Mau giet con thú nhỏ này đi."

Tay sai của Thẩm Liên Sơn chen chúc xông lên, vây quanh Cố Niệm.

Cố Niệm lại không hề có vẻ sợ hãi, nó học theo bộ dáng giet người của bố mình, thần thái lạnh lùng giơ s//úng, ung dung mà bình tĩnh.

Cố Bất Tri từng nói, Cố Niệm có thiên phú hơn anh, thích hợp ở lại miền Bắc Myanmar chống đỡ vương quốc Cố Gia hơn.

Trên mặt nó, lộ ra sự thành thạo không phù hợp với tuổi tác: "Tôi không buông tha bất cứ người nào làm tổn thương mẹ tôi.”

Cho dù khí chất của nó có mạnh mẽ đến đâu thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.

Các tay chân của Thẩm Liên Sơn dễ dàng khống chế được nó.

“Giet nó, mau giet nó!" Tiếu Lam không ngừng kêu gào.

Bất quá, Thẩm Liên Sơn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Tốt, tốt, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, con so với Cố Bất Tri càng quyết đoán càng tàn nhẫn!"

10.

Hành vi bất thường của Thẩm Liên Sơn, khiến tôi rất bất an.
Đáy mắt hắn tham lam, hiện lên ánh sáng xanh lục.

"Nếu như con nguyện ý, ta có thể nhận con làm con nuôi, con đi theo ta cố gắng! Ta sẽ giúp con xây dựng lại Cố gia, sau này toàn bộ miền đông Myanmar sẽ là của con!"

“Ba, ba nói cái gì?" Tiếu Lam thất thần kinh ngạc, không thể tin nhìn Thẩm Liên Sơn.

Thẩm Liên Sơn ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn cô, ông nhìn thẳng vào Cố Niệm: "Con sinh ra là để làm việc này, con sẽ trở thành vua không ngai của cả Myanmar!"

Tôi căng thẳng nhìn Cố Niệm.

Tôi đã từng hứa với một người, phải mang Cố Niệm rời xa Myanmar, nơi hoa ác nở rộ này, tuyệt đối không thể để nó đi theo vết xe đổ.

Nhưng... Từ nhỏ Cố Niệm đã coi s//úng ống đ//ạn dược như đồ chơi, nó đã tiếp xúc với đủ loại thủ đoạn và hành vi mà Cố Bất Tri chưa từng biết đến.

Cơ thể nó chứa đầy máu tội lỗi...

“Được” Cố Niệm ngẩng cao đầu, bình tĩnh mà nhàn nhã nắm giữ uy lực kinh người của cấp trên, “Nhưng tôi có một điều kiện.”

"Con nói đi, con nói đi."

Cố Niệm cười nhạt: "Tôi muốn ông giet chet một người phụ nữ tên là Lương Mẫn trước mặt mẹ tôi."

...... Lương Mẫn?

“Bà ta ép chet bà ngoại tôi, lại lừa mẹ tôi đến Myanmar. Bà ta chet, mẹ tôi mới vui. Mẹ tôi vui, tôi mới vui!”

Mũi rất chua xót, tôi cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống.

Cố Niệm......

Khi trở về nhà.

Họ đều nói rằng nó sinh ra đã á//c đ//ộc, bảo tôi vứt bỏ nó đi.

Nhưng tôi biết, nó không phải như vậy.

Nó thực sự không như vậy.

Mảnh giấy trắng của nó vô tình rơi vào thùng thuốc nhuộm, dính đầy những vết bẩn đầy màu sắc và che đi sự hồn nhiên ban đầu của nó.

Gọi người, nhìn lầm bản tính của nó.

“Không thành vấn đề!”

Càng làm cho tôi ngoài ý muốn chính là, Thẩm Liên Sơn lại không chút do dự gật đầu.

Tựa như... Lương Mẫn không phải người phụ nữ đã sinh con gái cho hắn, mà là một miếng giẻ rách tầm thường, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Lòng tham thực sự khiến người ta phát điên.

“Đi mang người tới đây.”

“Bố, bố đ//iên rồi sao! Đó là mẹ, là mẹ con! Sao bố có thể......”

Lúc Thẩm Liên Sơn đẩy Tiếu Lam ra, khẽ liếc cô ta một cái: "Tôi đã ngủ với hàng ngàn hàng vạn phụ nữ, bà ấy nói sinh cho tôi một đứa con gái thì tôi phải tin? Biết đâu bà ấy có đối xử với tôi như một người lương thiện hay không?”

Tiếu Lam hét lên: "Bố sao bố có thể nói như vậy, mẹ con theo bố cả đời…”

“Cái gì mà cả đời, lúc trước bà ấy chê tôi nghèo, chạy đi làm tiểu tam của người ta, con điếm thối không biết xấu hổ đừng mong làm chậm trễ sự phát tài của tôi.”

Thẩm Liên Sơn sai người dẫn Lương Mẫn tới, hắn đầu tiên là một cước đá trúng bụng Lương Mẫn, đạp cho bà ta gào khóc.

"Bây giờ ta sẽ giet bà ấy để trả thù cho bà và mẹ con."

Lương Mẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, đã chet dưới s//úng của Thẩm Liên Sơn.

Bà ta tuyệt vọng ngã xuống đất.

M//áu chảy liên tục từ phía sau đầu và chẳng mấy chốc nó đã trở thành một vũng m//áu.

Bất giác, tôi nhớ lại cảnh mẹ tôi nhảy lầu t//ự s//át năm đó.

Lúc này đây, m//áu Lương Mẫn nở rộ ra hoa mẫu đơn, rốt cục so với m//áu của mẹ tôi nở rộ càng thêm rực rỡ.

Tiếu Lam trực tiếp sụp đổ, tê liệt ngã trên mặt đất.

"Mẹ, bà ấy chet rồi." Cố Niệm đi đến bên cạnh tôi, vẻ mặt chân thành tha thiết "Sẽ không bao giờ có người bán mẹ nữa, sau này mẹ cũng không cần ngày ngày sợ hãi đêm đêm gặp ác mộng nữa. Mẹ, mỗi ngày nắng sớm chiếu qua đều là những ngày tốt lành rồi."

Tôi ôm Cố Niệm vào lòng với những cảm xúc phức tạp và bật khóc.

Cố Niệm, nó...nó thực sự đã biết mọi thứ.

Nó thực sự biết tất cả những điều mơ hồ, tuyệt vọng, vô tận... ẩn giấu.

Nó chỉ mới tám tuổi.

"Mẹ, con có thể bảo vệ mẹ." Cố Niệm nhếch môi cười với tôi, đôi mắt trong suốt như hạt thủy tinh, đánh thẳng vào trái tim tôi.

Tôi từng chán ghét nó, thậm chí là sợ hãi nó.

Nó sinh ra đã có gen khác với người thường, đã là một tiểu quỷ, đi theo Cố Bất Tri.

Quỷ lớn bắt quỷ nhỏ.

Tôi không biết mình đã làm bao nhiêu điều điên rồ.

Nhưng bây giờ, nó lại dùng bản lĩnh mà Cố Bất Tri đã dạy cho nó, để bảo vệ tôi bằng mọi giá.

Điều này làm tôi... xấu hổ.

11.

Thẩm Liên Sơn tham lam muốn có được tài sản kếch xù Cố Bất Tri để lại.

Nhưng tôi biết rõ, Cố Niệm lừa hắn ta, tài khoản ngân hàng và mật mã của Cố Bất Tri không ai biết, ngoại trừ... chỉ có một mình tôi.

"Đưa nó về Trung Quốc, tôi sẽ nói cho ông số tài khoản cùng mật mã. Nếu không, tôi liền mang theo mấy trăm tỷ Cố Bất Tri để lại cho tôi cùng nhau tiến vào quan tài!"

Cố Niệm phải rời khỏi nơi này, nó phải an toàn.

Thẩm Liên Sơn có chút không kiên nhẫn, hắn tùy ý xử lý vết thương trên vai một chút, bộ mặt dữ tợn: “Cô đang đùa tôi à?”

"Nó còn nhỏ, nó biết được bao nhiêu?"

“Có ý gì?” Thẩm Liên Sơn ánh mắt sáng lấp lánh “Cố Bất Tri còn để lại cái gì?”

“Rất nhiều rất nhiều.”

Tôi cười khẽ một tiếng: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó an toàn, tôi mới có thể nói cho ông biết.”

“Bố đừng tin chị ta, chị ta chính là kẻ l//ừa đ//ảo.” Tiếu Lam kêu gào, cô ta hận không thể cho tôi và Cố Niệm lập tức đi chet.

Tôi đưa mắt nhìn Tiếu Lam: "À, thiếu chút nữa đã quên cô rồi.”

“Chị... chị muốn làm gì?" Tiếu Lam khẩn trương nuốt nước miếng.

"Biết sợ hãi tôi bây giờ không phải đã muộn sao?Tiếu Lam, từ bước đầu tiên cô bước vào nhà tôi, cô đã đ//iên cuồng c//ướp đoạt tất cả vốn thuộc về tôi. Lúc trước cũng là bởi vì cô không thi đậu Bắc Vũ mà tôi thi đậu, mẹ cô vì làm cho cô hạnh phúc, mới đem chị bán đến Myanmar.”

"Hơn nữa, kế hoạch và lộ trình này đều do cô lên kế hoạch, thậm chí còn là người liên lạc mà cô tìm kiếm, bảo hắn bán tôi từ Thái Lan sang Bắc Myanmar."

Cái gọi là người liên lạc, chính là Thẩm Liên Sơn.

Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn chính là hóa thành tro tôi đều biết.

"Cô và mẹ cô, đều chạy không thoát." Tôi cười lạnh, nhìn về phía bố ruột của Tiếu Lam, cũng chính là Thẩm Liên Sơn năm đó cùng Lương Mẫn b//ắt c//óc tôi từ Thái Lan đến Myanmar, ông ta cũng chạy không thoát.

“Nhìn thấy cô ấy tôi liền nhớ tới sự nhục nhã mà tôi từng phải chịu, hận trong đầu khiến tôi lập tức không nhớ nổi tài khoản và mật mã Cố Bất Tri để lại.”

Thẩm Liên Sơn hiểu ngay: "Cô muốn thế nào?”

"Rất đơn giản, tôi chịu qua nhục nhã, cô ta cũng phải chịu một lần, không, muốn ngàn lần vạn lần!"

Một cô gái, bị bán đến miền Bắc Myanmar, gặp phải nhục nhã gì có thể tưởng tượng được.

Không cần tôi nói quá rõ ràng, Thẩm Liên Sơn cũng hiểu.
Nhưng vì ham muốn và lợi ích ích kỷ, ông đã không ngần ngại hy sinh chính con gái mình.

“Bố!” Tiếu Lam ý thức được mình sắp phải đối mặt với cái gì, cuống quít bắt lấy tay Thẩm Liên Sơn, đau khổ cầu khẩn: "Bố, con là con gái ruột của bố, bố không thể đối xử với con như vậy...... Bố, nó lừa bố, nó cái gì cũng không biết. Bố con van bố thả con đi, con sẽ giúp bố kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.”

Thẩm Liên Sơn đá cô ta ra: “Cho dù mỗi ngày cô có bán đi, cô cũng không kiếm được dù chỉ một phần vạn tài sản Cố Bất Tri để lại!”

Tiếu Lam, Tiếu Lam.

Thật ngu ngốc.

Cô ta thực sự đã ảo tưởng đánh đổi của cải bằng tình cảm gia đình vô giá trị nhất trong mắt những kẻ cờ bạc.

Nhìn những người đàn ông lần lượt lao vào Tiếu Lam và nghe tiếng hét xé lòng của cô ấy, nỗi hận thù bấy lâu nay trong lòng tôi cũng dần dần tiêu tan.

Lương Mẫn, Tiếu Lam.

Các người đã hủy hoại cuộc đời tôi, và bây giờ tôi cũng hủy hoại cuộc đời các người.

Từ nay về sau, tôi không còn hận các người nữa.

Không phải vì các người đã phải trả giá mà vì tôi đã quyết định buông bỏ bản thân.

Chỉ bằng cách buông bỏ bản thân, bạn mới có thể thực sự bắt đầu lại.

Buông tha chính mình, mới có thể chân chính bắt đầu lại từ đầu.

Mỗi ngày nắng sớm chiếu qua, đều là ngày tốt.

Tôi không muốn làm thất vọng mọi ngày tốt lành trong tương lai.

12.

Thẩm Liên Sơn nói được làm được, hắn phái người giao Cố Niệm vào tay cảnh sát Trung Quốc.

Sau khi xác nhận nó thật sự an toàn, tôi đem tài khoản và mật mã Thụy Sĩ của Cố Niệm nói cho Thẩm Liên Sơn.

Thẩm Liên Sơn từ trong tài khoản rút đi mười triệu đô la Mỹ.
“Cô che giấu tôi sao? Cố Bất Tri làm sao có thể chỉ có một ngàn vạn đô la mỹ.”

Tôi cười khẽ một tiếng: "Tôi không phải kẻ ngốc, nói cho ông biết toàn bộ, ông còn có để cho ta sống sao?"

Thẩm Liên Sơn hừ lạnh một tiếng: "Bố cô ngốc như lợn, không ngờ lại sinh ra một người thông minh như cô.”
Đó không phải là thông minh.

Bất quá là một loại thấp nhất trong ngàn vạn thủ đoạn tự bảo vệ mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại là một loại hữu dụng nhất.
Thẩm Liên Sơn biết trong tay tôi còn có tiền, không cần lo lắng về sau mà ở sòng bạc "khua chiêng đánh trống".

Sau khi nếm được ngon ngọt, không thể khống chế, từng bước từng bước lún sâu hơn.

Chỉ trong ba ngày, Thẩm Liên Sơn đã đem một ngàn vạn đô la thua sạch không nói, còn nợ thêm năm trăm vạn đô la.
Chính xác.

Tiếu Lam đến chet cũng không biết, ông chủ lớn nhất Diệu Ngõa Đế miền đông Myanmar trong miệng cô ta, bất quá là một tên liều mạng bị bao vây ở Diệu Ngõa Đế mà thôi.

Trong nhiều năm qua, hắn ta liên tục lừa gạt mọi người để đổi lấy cơ hội vượt qua.

Sau khi không lừa được ai, ông ta đã lừa dối chính con gái mình.

Tiếu Lam không phụ kỳ vọng, lừa được bố tôi đến đầu tư xây dựng nhà máy.

“Ông cũng có một cô con gái tốt, đúng không?"

Tôi bóng gió "ám chỉ" Thẩm Liên Sơn, quả nhiên mắt hắn sáng lên, nhưng rất nhanh liền buồn bã: "Nó bị chơi hỏng rồi, không đáng bao nhiêu tiền.”

“Không phải nó sẽ có giá trị nếu ông mở nó ra sao?”

Đôi mắt thâm quầng của Thẩm Liên Sơn bỗng nhiên sáng lên: "Người trà trộn qua Myanmar không giống nhau, đầu óc chính là sinh động.”

Tiếu Lam nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình có một ngày sẽ trở thành cây rụng tiền của bố ruột mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom