-
Phần II
5.
Tống Chi Hành cũng không lập tức kiểm tra ta.
Ngược lại vẫn giống như kiếp trước, quy quy củ củ dạy ta nữ giới, nữ huấn.
Nhưng ta không còn giấu mình như kiếp trước, mang mọi suy nghĩ, lý luận của mình ra nói với Tống Chi Hành:
“Tại hạ kém hèn, chẳng tường sự lý, bẩm sinh lại không thông minh cũng chẳng có tài cán. Nhờ ân đức của tiên phụ che chở...???", ta lặp lại câu đầu trong sách Nữ giới.
"Nếu phụ nhân này đã ngu muội thì sao có thể viết ra cả cuốn sách dài thế này? Tất cả những gì bà ấy viết cũng chỉ thể hiện tham vọng của nam tử trên thế gian này!"
“Nữ tử phải nằm dưới giường, luôn thể hiện mình thấp kém như kẻ hầu người hạ? Thật nực cười! Nhìn lại xem trong triều có nữ tử nào hèn mọn đến mức chỉ ngủ dưới giường, để nhường chăn ấm nệm êm cho phu quân không? Sách thế này thì học có tác dụng gì? Dạy nữ tử chỉ có thể dựa vào nam nhân à?”
“Nhưng có phải tất cả nam nhân trên thế gian này đều đáng để dựa vào không? Những thứ nam nhân có thể học, chẳng lẽ nữ nhân lại ngu dốt không học được hay sao?”
Tống Chi Hành nghe ta nói một hồi, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn, lẳng lặng nhìn ta.
Ta thản nhiên đối mắt với hắn, mặc kệ cho hắn đánh giá.
Tống Chi Hành trầm mặc một lát rồi bắt đầu hỏi ta một vài vấn đề.
Ta lưu loát đáp lại.
Hỏi xong, hắn lại bắt đầu trầm mặc.
“Tiên sinh, hay là hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta học tiếp.”
Ta hạ lệnh tiễn khách, hắn cũng không giận, hành lễ với ta rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Tống Chi Hành lại hỏi ta một vài vấn đề khác mới mẻ hơn.
Cứ như vậy trong vài ngày liền.
Hôm nay sau khi hỏi ta vài chuyện, Tống Chi Hành trầm mặc hồi lâu rồi đặt sách vở xuống:
“Thẩm đại tiểu thư, vì sao tiểu thư phải giấu tài?”
Ta hơi cúi đầu, nhớ lại chuyện kiếp trước.
Những thứ này, thật ra cũng là kiếp trước Tống Chi Hành lén dạy cho ta.
Ta nhìn Tống Chi Hành: “Không giấu thì phải làm gì?”
“Phụ thân, mẫu thân ta chỉ vì mấy câu nói của thầy bói mà nhốt ta trong tiểu viện nho nhỏ này.”
“Bắt ta học lễ nghi trong cung, học nữ giới nữ huấn, học giúp phu quân dưỡng tử, học cầm kỳ thi họa, tất cả những kỹ năng có thể lấy lòng nam nhân, ta đều phải học cho tinh.”
“Nhưng trước nay họ chưa từng hỏi ta, ta muốn học cái gì, muốn làm cái gì.”
“Phụ mẫu như vậy, nếu để bọn họ biết được nữ nhi của mình không giống người thường, ngài cảm thấy họ sẽ tự hào hay là đem ta bỏ lồng heo?”
Tống Chi Hành trầm mặc hồi lâu:
“Lần sau khi ta tới sẽ mang cho tiểu thư một ít thoại bản, kể cho tiểu thư chút chuyện thú vị bên ngoài, được không?”
Ta cười: “Không.”
Tống Chi Hành hơi mím môi.
Ta nhìn thẳng vào hắn: “Ta cần ngài giúp ta, Tống Chi Hành.”
“Ta nên giúp tiểu thư thế nào?”
“Ta muốn ngài dẫn ta đi dặp một người.”
“Trưởng công chúa Phượng Nghi.”
Tống Chi Hành giật mình, nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.
Ta tưởng hắn sẽ hỏi sao ta lại biết hắn là người dưới trướng Trưởng công chúa.
Nhưng hắn lại không hỏi gì cả.
Kiếp trước, bọn họ che giấu rất khá.
Nếu không phải trước lúc Hoàng Đế băng hà, Trưởng công chúa trùng hợp lại có việc ra khỏi kinh.
Vị trí tân hoàng cũng chưa chắc đã thuộc về Lý Trinh.
Lý Trinh vừa lên ngôi đã cầm tù trưởng công chúa, thế lực phía dưới nàng ấy cũng cứ vậy mà tan rã.
Lần nay, ta đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.
Ta thoải mái nhìn thẳng Tống Chi Hành:
“Tìm một con đường cho nàng ấy, tìm một con đường cho ta và cũng vì tìm một con đường cho tất cả nữ tử trên thế gian này.”
6.
Tống Chi Hành không trực tiếp đồng ý với ta.
Ngược lại mấy ngày liền, hắn không đến hầu phủ nữa.
Thẩm Diệu Phù lại thường xuyên chạy đến tiểu viện của ta:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội kể cho tỷ nghe, hôm nay rạp hát biểu diễn hay lắm!”
“Còn nữa, kẹo hồ lô bán bên đường, ăn rất ngon.”
“Ai nha, muội vốn định phần cho tỷ tỷ mà cuối cùng ăn ngon quá nên quên luôn. Tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?”
Ta nhìn Thẩm Diệu Phù bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.
Ta đột nhiên hơi hiểu hiểu, vì sao phụ mẫu lại thiên vị nàng ta.
Phế vật không có đầu óc thế này, trừ bỏ yêu thương nhiều một chút, nuôi thành một đứa ngốc thì còn có thể làm gì?
Chẳng trách tổ mẫu không thích phụ thân ta, cũng không thích Thẩm Diệu Phù.
Vì cả hai đều không có đầu óc.
Phụ thân thì đoạt công lao của thân ca ca, trở thành hầu gia.
Nữ nhi thì đoạt mệnh của thân tỷ tỷ, lên làm Hoàng Hậu.
Thật là một đôi cha con hợp nhau.
Thẩm Diệu Phù thấy ta không thèm đáp lời, vẫn tiếp tục lải nhải.
Ta ngại ồn ào, trực tiếp kéo nàng ta đang ngồi trên ghế xuống, lôi ra ngoài.
Thẩm Diệu Phù ở ngoài cửa khóc nửa ngày, không thấy ai tới dỗ mới bỏ đi.
Nhưng không bao lâu sau, liền có người tới báo phụ thân tìm ta.
“Thẩm Thanh Quân, sao con lại bắt nạt muội muội mình thế hả? Muội muội con sức khỏe không tốt, con thân là tỷ tỷ nên nhường nhịn nó!”
“Còn nữa, tại sao mấy ngày nay không thấy Tống đại nhân tới phủ? Có phải con gàn bướng hồ đồ, chọc giận Tống đại nhân rồi không?”
“Thẩm Thanh Quân, lá gan con ngày càng lớn rồi đó! Đừng tưởng có tổ mẫu chống lưng rồi muốn làm gì thì làm!”
Ta cười:
“Chuyện muội muội sức khỏe không tốt thì liên quan gì đến con? Hai người bọn con cũng chẳng phải thai song sinh, không thể nói con tranh hết dinh dưỡng của muội muội đúng không? Nói là thân mình suy nhược mà khóc lớn khóc lâu thật đấy!”
“Còn nữa, tổ mẫu chỉ là nhìn trúng ca ca của phụ thân mà thôi, oán niệm của phụ thân cũng thật lớn!”
“Ngươi… chuyện của vi phụ, một nữ nhi như ngươi sao lại dám nghị luận! Một nữ nhân chỉ cần hiểu chuyện giúp chồng dạy con là được!”
Ta lạnh lùng nhìn về phía ông ấy:
“Nữ nhi thì làm sao? Sau này phụ thân nhìn thấy con, chẳng phải vẫn cần quỳ xuống thỉnh an đấy thôi! Vẫn phải quỳ xuống trước mặt nữ nhi mà cầu tình!”
Phụ thân tức giận đến run người, giơ tay lên định cho ta một bạt tai.
Đúng lúc này, Tống Chi Hành đột nhiên xuất hiện, cản tay phụ thân lại:
“Hầu gia, thật ngại quá, hôm nay tại hạ đến muộn. Mấy ngày trước tại hạ bị nhiễm phong hàn nên không dám tới sợ lây cho Thẩm tiểu thư.”
Phụ thân xấu hổ hạ tay xuống:
“À… Ra thế, ha ha ha, sao không nói sớm!”
Tống Chi Hành lạnh lùng nhìn phụ thân ta: “Nếu không còn việc gì, ta sẽ mang Thẩm tiểu thư đi ôn tập lại kiến thức mấy ngày trước.”
Tiễn phụ thân đi rồi, ta với Tống Chi Hành vòng ra sau thính ngoại, mới thấy có một cô nương đang ở đó.
Cô nương kia cung kính hành lễ với ta:
“Thẩm tiểu thư, nô tỳ là người bên cạnh Trưởng công chúa, rất thành thạo thuật dịch dung.”
“Phiền toái Thẩm tiểu thư trao đổi xiêm y với nô tỳ để tiện cho tiểu thư xuất phủ.”
Nghe vậy, ta không nhịn được cong cong khóe miệng.
Quả nhiên, Trưởng công chúa sẽ không cự tuyệt ta.
7.
Sau khi thay đổi xiêm y, ta liền cúi đầu theo Tống Chi Hành rời khỏi hầu phủ.
Mãi đến khi lên xe ngựa, ta mới phát hiện hắn đang ngơ ngẩn nhìn ta, mãi một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Ta không phản ứng lại, ngồi một mình nghĩ lại chuyện đời trước.
Lăn lộn trong cung mấy năm, ta cũng phát triển được một ít nhân thủ của riêng mình, nên cũng biết được không ít tin tức hữu dụng.
Trong đó có một tin chắc chắn sẽ khiến Trưởng công chúa cảm thấy hứng thú.
Chính là lệnh bài triệu tập ám vệ mà tiên hoàng lưu lại.
Đến thời điểm này, lệnh bài chắc hẳn còn chưa bị Hoàng Thượng tìm được.
Một lát sau, xe ngựa dừng ở hẻm sau phủ công chúa.
Sau khi gặp công chúa, ta cũng không loanh quanh lòng vòng, nói thẳng:
“Trưởng công chúa, tiểu nữ có thể giúp người đánh bại Thái Tử.”
Trưởng công chúa nhướng mày: “Nhưng bổn cung nhớ rõ, phụ thân ngươi gần đây thường xuyên qua lại với Thái Tử mà.”
Ta cong cong khóe miệng: “Thì sao ạ? Tiểu nữ chính là muốn cả hầu phủ phải bị diệt.”
Trưởng công chúa dừng lại một lát:
“Bọn họ chính là phụ mẫu, là muội muội của ngươi mà?”
Đúng vậy, là phụ mẫu, là muội muội.
Cũng là những kẻ muốn mạng của ta.
“Trên ngọn núi ngoài thành có thế lực mà trưởng công chúa cần.”
“Nhưng tiểu nữ hy vọng trưởng công chúa sẽ không rút dây động rừng, để vị kia biết được thì không tốt.”
Trưởng công chúa nhìn ta chằm chằm:
“Thẩm tiểu thư, ngươi có biết nếu lừa gạt bổn cung sẽ có hậu quả gì không?”
Ta gật gật đầu: “Thiên đao vạn quả, chết không đáng tiếc.”
“Nhưng công chúa yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”
Cuối cùng, công chúa phất phất tay, dặn ta ở lại phủ công chúa vài ngày.
Thấy bóng dáng vội vàng rời đi của nàng ấy, ta biết.
Công chúa đã tạm tin ta.
Hai ngày sai, công chúa tươi cười đầy mặt tới tìm ta:
“Thẩm đại tiểu thư, nói đi, ngươi muốn bổn cung làm gì cho ngươi?”
Ta cười.
Xem ra đội ám vệ mà tiên hoàng lưu lại kia.
Đã được công chúa hoàn toàn thu phục.
Con đường này, ta không chọn sai rồi.
8.
Vài ngày sau, trong kinh thành đột nhiên truyền ra tin tức nhị tiểu thư Thẩm gia bát tự phú quý, mang mệnh phượng hoàng.
Ban đầu chỉ là lời đồn đại trong dân chúng.
Nhưng sau đó không biết tại sao, càng truyền càng mạnh, truyền vào tận trong cung.
Phụ thân lại gọi ta qua.
Ta vừa đến đại sảnh, ông ấy liền lệnh cho ta quỳ xuống:
“Lời đồn đại bên ngoài là do ngươi làm phải không?”
“Thẩm Thanh Quân, ngươi thật quá đáng! Muội muội ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi muốn hại ch*t nó phải không?”
Ta nhếch nhếch môi, kêu oan:
“Phụ thân, người cũng đánh giá con quá cao rồi đó.”
“Con ngày ngày đều ở trong tiểu viện, không bước chân ra khỏi phủ. Dù con có ý định đó thì phụ thân có cho con cơ hội thực hiện không?”
Mẫu thân ngồi một bên khóc lóc, như là tiểu nữ nhi bà ấy yêu thương nhất phải chịu tổn thương lớn lắm:
“Hu hu hu… Tiểu nữ đáng thương của ta… Hu hu hu… Lão gia, giờ phải làm sao đây?”
Ta nhìn về phía Thẩm Diệu Phù, mặt mũi nàng ta lại có vẻ hưng phấn:
“Mẫu thân, truyền thì cứ truyền đi. Như vậy con liền có thể trực tiếp cùng với…”
Phụ thân lập tức ngắt lời nàng ta:
“Im! Phù Nhi, chú ý lời nói!”
Ông ta hơi chột dạ nhìn ta, sợ bị ta phát hiện ra manh mối.
Ta giả ngơ hỏi lại: “Phụ thân, lời của muội muội là có ý gì? Muội ấy cùng với ai? Là Thái Tử sao?”
Thẩm Diệu Phù lúc này mới ảo não bịt miệng lại, trong mắt lại đầy hận ý.
Ta cười.
Nàng ta hận cái gì chứ.
Ta đây sẽ giúp nàng sớm được ở bên Thái Tử mà.
Nhưng chuyện thân phận của nàng ta sẽ là gì thì ta không thể định đoạt được nữa rồi.
Đương kim Hoàng Thượng của chúng ta ghét nhất là những người tự cho mình là đúng.
Ta vừa nghĩ đến đây, giây tiếp theo liền có người tới báo, Tần công công bên người Hoàng Thượng tới.
Gọi chúng ta ra ngoài tiếp chỉ.
Phụ thân nhanh chóng mang theo chúng ta ra ngoài tiếp chỉ.
Ta lén nhìn, Tần công công chậm rãi tuyên chỉ, mặt phụ thân ngày càng tái đi.
Đến cuối cùng mặt đã trắng bệch như người ch*t.
Ý tứ của thánh chỉ ta cũng phỏng đoán được.
Hoàng Hậu muốn tổ chức yến tiệc ngắm hoa, mời các thế gia trong kinh đến tham gia.
Còn hạ chỉ riêng yêu cầu phụ thân ta mang theo cả nhà đến tham gia.
Thẩm Diệu Phù đứng một bên lẩm bẩm: “Cũng chỉ là một yến tiệc ngắm hoa mà thôi, sao phải hạ thánh chỉ nhỉ.”
“Ta còn tưởng là…”
Tưởng gì? Tưởng là thánh chỉ tứ hôn cho nàng ta cùng Thái Tử à?
Thẩm Diệu Phù không khỏi quá ngây thơ rồi.
Tần công công liếc Thẩm Diệu Phù, che miệng cười cười:
“Hầu gia đừng để ý. Mấy lời đồn gần đây đã truyền đến tai Hoàng Thượng. Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cảm thấy thập phần hứng thú với chuyện mệnh phượng hoàng này đấy.”
Phụ thân ta sợ tới mức vội vàng kéo tay Tần công công, nhét vài thỏi vàng vào tay áo ông ấy:
“Mệnh phượng hoàng gì chứ, hạ thần thật sự không hiểu, Tầm công công giúp hạ quân giải thích được không?”
Tần công công cười tươi, đồng ý:
“Nhưng mà đến lúc đó hầu gia nhớ mang cả hai vị tiểu thư đến. Trong thánh chỉ đã viết rõ rồi.”
“Nếu không… chỉnh là cãi lời thánh chỉ đó nha.”
Phụ thân vội vàng gật đầu phụ họa, lại lôi kéo Tần công công nói chuyện một hồi.
Ta cảm thấy chẳng có gì thú vị, không nhìn nữa, trực tiếp hồi tiểu viện.
9.
Đến ngày vào cung, mẫu thân còn kéo riêng ta ra một góc, dặn dò:
“Thanh Quân à, con nhớ để ý muội muội nhé, có chuyện gì thì thay muội muội con xử lý, nhớ chưa?”
Ta lười trả lời, quay người lên xe ngựa luôn.
Vẫn còn mộng tưởng mang ta ra làm đá lót đường cho Thẩm Diệu Phù ư?
Đúng là nằm mơ.
Trên đường đi Thẩm Diệu Phù ríu ra ríu rít, ồn ào đến mức ta đau cả đầu.
Nàng ta cứ ở đó suy nghĩ viển vông, ảo tưởng mình sẽ được ai, ai, ai nhìn trúng.
Ta nhìn về phía Thẩm Diệu Phù, hôm nay nàng ta trang điểm thập phần minh diễm.
Rực rỡ như hoa.
Ta khẽ lắc đầu.
Tính tình như vậy, có xảy ra chuyện gì cũng đáng.
Nhưng chẳng liên quan gì đến ta?
Kiếp trước nhờ có ta lót đường, Thẩm Diệu Phù mới dễ như trở bàn tay bước lên hậu vị.
Lần này, ta muốn nàng ta sớm được gả vào Đông Cung, cho nàng ta hảo hảo thưởng thức.
Không phải ai cũng có thể bò lên hậu vị.
Sủng ái của bậc đế vương chính là thứ hư ảo nhất.
Vào trong cung rồi, các vị đại nhân thì đang khen tặng lẫn nhau, phụ nhân thì thảo luận chuyện trang điểm xiêm y.
Sau một hồi hàn huyên, Hoàng Hậu nhìn một lượt toàn bộ cung yến:
“Bổn cung nghe nói… nhị tiểu thư Thẩm gia mang mệnh phượng hoàng hôm nay cũng tới phải không?”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Thẩm Diệu Phù thì đang bị mẫu thân gắt gao kiềm chế lại.
Nhưng Thẩm Diệu Phù vẫn vùng ra được, đột nhiên đứng lên chạy tới trước mặt Hoàng Hậu:
“Hoàng Hậu nương nương, nhị tiểu thư Thẩm gia chính là ta, Thẩm Diệu Phù.”
Ta hơi cong khóe môi.
Nàng ta bị phụ thân, mẫu thân chiều hư, chẳng có chút quy củ nào.
Hoàng Hậu cau mày, nét mặt có chút không vui:
“Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?”
Trưởng công chúa bên cạnh cười cười, như có như không nhìn một lượt từ trên xuống dưới váy áo của Thẩm Diệu Phù:
“Thẩm nhị tiểu thư hôm nay ăn mặc, trang điểm thật kĩ càng nha! Còn xinh đẹp diễm lệ hơn hoa trong cung của Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu càng thêm khó chịu.
Mẫu thân sợ tới mức vội vàng chạy lên kéo Thẩm Diệu Phù xuống:
“Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chọc giận Hoàng Hậu nương nương.”
Phụ thân cũng nhanh chóng quỳ xuống cầu Hoàng Thượng khoan thứ.
Hoàng Thượng nheo nheo mắt, thoải mái cười lớn:
“Cớ gì hầu gia phải lo lắng vậy? Tính cách Thẩm nhị tiểu thư thật thú vị! Hoàng cung suốt ngày âm trầm nặng nề này thật sự không xứng với tiểu nữ ngây thơ hồn nhiên như Thẩm nhị tiểu thư!”
Ý tứ trong câu này đã quá rõ ràng, chính là đang cự tuyệt Thẩm Diệu Phù.
Nhưng nàng ta đâu có hiểu, còn tưởng là đang được khen!
Thẩm Diệu Phù cười hì hì, hành lễ:
“Tạ Hoàng Thượng khen, thần nữ thật sự cũng cảm thấy có lẽ trong cung thiếu chút tinh thần phấn chấn vui vẻ!”
Sắc mặt Hoàng Hậu ngày càng khó coi.
Không biết vị đại thần nào đột nhiên đưa ra đề nghị Thẩm Diệu Phù cùng vài vị tiểu thư thế gia khác tỷ thí một chút, để xem thực lực của người mang mệnh phượng hoàng thế nào.
Hoàng đế cùng Trưởng công chúa liếc nhìn nhau, Trưởng công chúa mở miệng:
“Bổn cung thấy đề nghị này cũng không tồi, vừa ngắm hoa vừa thưởng thức tài nghệ của các vị tiểu thư thì còn gì bằng.”
Trưởng công chúa tùy ý chọn vài người, cuối cùng là chọn ta, cùng nhau tỷ thí với Thẩm Diệu Phù.
Tỷ thí được chia làm ba lần, cũng coi như cho Thẩm Diệu Phù cơ hội lấy lại mặt mũi.
Nhưng cơ hội đó Thẩm Diệu Phù cũng không nắm được.
Lần nào nàng ta cũng đứng cuối cùng.
Ta cố ý giấu mình, chỉ lấy vị trí thứ ba.
Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng:
“Đây mà gọi là mệnh phượng hoàng à? Chẳng có tài cán gì.”
Bên dưới mọi người bắt đầu sôi nổi nghị luận, cười nhạo hầu phủ.
Ta nhìn sắc mặt phụ thân hết xanh lại trắng, thật sự quá thú vị.
Thẩm Diệu Phù mắt đỏ hoe, nhìn về phía Thái Tử Lý Trinh ngồi cách đó không xa.
Lý Trình siết chặt tay, chần chờ một hồi rồi cuối cùng cũng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu:
“Phụ hoàng, nhi thần thấy Thẩm nhị tiểu thư thật sự thú vị, đối với nàng ấy nhất kiến chung tình, chi bằng… ban cho nhi thần đi.”
10.
Ánh mắt Thẩm Diệu Phù nhìn Lý Trinh đầy sùng bái.
Còn ta chỉ cười thầm.
Ban cho?
Tốt xấu gì Thẩm Diệu Phù cũng là nhị tiểu thư Hầu phủ mà lại chỉ có thể được ban cho Lý Trinh, không khác gì hạ nhân.
Lý Trinh này vẫn muốn giữ mặt mũi nhưng lại không lỡ vứt bỏ cơ hội có được mệnh phượng hoàng.
Mà có lẽ hiện tại hắn vẫn cảm thấy Thẩm Diệu Phù mới mẻ.
Phụ thân run rẩy quỳ rạp xuống, nhìn nhìn ta:
“Cái này… Hoàng Thượng, tiểu nữ nhà thần còn nhỏ, còn chưa tới tuổi hôn phối.”
“Hơn nữa… đại nữ nhi nhà thần còn chưa xuất giá, tiểu nữ đã gả ra ngoài… Vậy không hợp quy củ.”
Ông ta cố ý dùng từ “hôn phối” thay cho “ban tặng” như ý của Lý Trinh.
Nhưng Thẩm Diệu Phù lại không vui.
Nàng ta trực tiếp quỳ xuống, nhìn Hoàng Thượng:
“Hoàng Thượng, thần nữ tâm duyệt Thái Tử đã lâu, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn!”
Thật sự là bị phụ mẫu nuông chiều quá, trở nên vô pháp vô thiên rồi.
Ta cũng có chút tò mò, sau chuyện này, liệu phụ mẫu có hối hận với quyết định của mình không?
Chắc là không đâu.
Trong mắt bọn họ, Thẩm Diệu Phù có thế nào cũng là cực hảo.
Hoàng Thượng im lặng một lát, sau đó đột nhiên chuyển ánh mắt về phía ta:
“Thẩm gia đại tiểu thư, chuyện này, ngươi nghĩ sao?”
Ta ung dung đứng dậy, hành lễ với Hoàng Thượng:
“Hồi Hoàng Thượng, muội muội của thần nữ… tâm duyệt Thái Tử cũng là lẽ thường tình. Thái Tử ngọc thụ lâm phong, xuất sắc hơn người, đương nhiên sẽ là đối tượng tâm duyệt của đông đảo nữ tử.
“Còn chuyện hôn ước tất nhiên là lệnh phụ mẫu, lời bà mai. Chuyện hôn ước của nữ nhi chúng thần chắc hẳn sẽ do phụ mẫu quyết định.”
Trưởng công chúa cười lên tiếng:
“Cô nương này cũng thật cơ linh, tên gọi là gì?”
Ta thành thành thật thật lại hành lễ với Trưởng công chúa, cùng phối hợp diễn kịch.
Trưởng công chúa thập phần thưởng thức nhìn ta một hồi lâu, sau đó nói với phụ thân muốn mời ta đến phủ Công chúa làm khách vài ngày.
Phụ thân vội vàng cảm tạ Trưởng công chúa.
Khách khách sáo sáo nói qua nói lại vài câu, cuối cùng cũng bỏ qua được chuyện khôi hài vừa rồi.
Tống Chi Hành cũng không lập tức kiểm tra ta.
Ngược lại vẫn giống như kiếp trước, quy quy củ củ dạy ta nữ giới, nữ huấn.
Nhưng ta không còn giấu mình như kiếp trước, mang mọi suy nghĩ, lý luận của mình ra nói với Tống Chi Hành:
“Tại hạ kém hèn, chẳng tường sự lý, bẩm sinh lại không thông minh cũng chẳng có tài cán. Nhờ ân đức của tiên phụ che chở...???", ta lặp lại câu đầu trong sách Nữ giới.
"Nếu phụ nhân này đã ngu muội thì sao có thể viết ra cả cuốn sách dài thế này? Tất cả những gì bà ấy viết cũng chỉ thể hiện tham vọng của nam tử trên thế gian này!"
“Nữ tử phải nằm dưới giường, luôn thể hiện mình thấp kém như kẻ hầu người hạ? Thật nực cười! Nhìn lại xem trong triều có nữ tử nào hèn mọn đến mức chỉ ngủ dưới giường, để nhường chăn ấm nệm êm cho phu quân không? Sách thế này thì học có tác dụng gì? Dạy nữ tử chỉ có thể dựa vào nam nhân à?”
“Nhưng có phải tất cả nam nhân trên thế gian này đều đáng để dựa vào không? Những thứ nam nhân có thể học, chẳng lẽ nữ nhân lại ngu dốt không học được hay sao?”
Tống Chi Hành nghe ta nói một hồi, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên bàn, lẳng lặng nhìn ta.
Ta thản nhiên đối mắt với hắn, mặc kệ cho hắn đánh giá.
Tống Chi Hành trầm mặc một lát rồi bắt đầu hỏi ta một vài vấn đề.
Ta lưu loát đáp lại.
Hỏi xong, hắn lại bắt đầu trầm mặc.
“Tiên sinh, hay là hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta học tiếp.”
Ta hạ lệnh tiễn khách, hắn cũng không giận, hành lễ với ta rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Tống Chi Hành lại hỏi ta một vài vấn đề khác mới mẻ hơn.
Cứ như vậy trong vài ngày liền.
Hôm nay sau khi hỏi ta vài chuyện, Tống Chi Hành trầm mặc hồi lâu rồi đặt sách vở xuống:
“Thẩm đại tiểu thư, vì sao tiểu thư phải giấu tài?”
Ta hơi cúi đầu, nhớ lại chuyện kiếp trước.
Những thứ này, thật ra cũng là kiếp trước Tống Chi Hành lén dạy cho ta.
Ta nhìn Tống Chi Hành: “Không giấu thì phải làm gì?”
“Phụ thân, mẫu thân ta chỉ vì mấy câu nói của thầy bói mà nhốt ta trong tiểu viện nho nhỏ này.”
“Bắt ta học lễ nghi trong cung, học nữ giới nữ huấn, học giúp phu quân dưỡng tử, học cầm kỳ thi họa, tất cả những kỹ năng có thể lấy lòng nam nhân, ta đều phải học cho tinh.”
“Nhưng trước nay họ chưa từng hỏi ta, ta muốn học cái gì, muốn làm cái gì.”
“Phụ mẫu như vậy, nếu để bọn họ biết được nữ nhi của mình không giống người thường, ngài cảm thấy họ sẽ tự hào hay là đem ta bỏ lồng heo?”
Tống Chi Hành trầm mặc hồi lâu:
“Lần sau khi ta tới sẽ mang cho tiểu thư một ít thoại bản, kể cho tiểu thư chút chuyện thú vị bên ngoài, được không?”
Ta cười: “Không.”
Tống Chi Hành hơi mím môi.
Ta nhìn thẳng vào hắn: “Ta cần ngài giúp ta, Tống Chi Hành.”
“Ta nên giúp tiểu thư thế nào?”
“Ta muốn ngài dẫn ta đi dặp một người.”
“Trưởng công chúa Phượng Nghi.”
Tống Chi Hành giật mình, nhìn ta bằng ánh mắt dò xét.
Ta tưởng hắn sẽ hỏi sao ta lại biết hắn là người dưới trướng Trưởng công chúa.
Nhưng hắn lại không hỏi gì cả.
Kiếp trước, bọn họ che giấu rất khá.
Nếu không phải trước lúc Hoàng Đế băng hà, Trưởng công chúa trùng hợp lại có việc ra khỏi kinh.
Vị trí tân hoàng cũng chưa chắc đã thuộc về Lý Trinh.
Lý Trinh vừa lên ngôi đã cầm tù trưởng công chúa, thế lực phía dưới nàng ấy cũng cứ vậy mà tan rã.
Lần nay, ta đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.
Ta thoải mái nhìn thẳng Tống Chi Hành:
“Tìm một con đường cho nàng ấy, tìm một con đường cho ta và cũng vì tìm một con đường cho tất cả nữ tử trên thế gian này.”
6.
Tống Chi Hành không trực tiếp đồng ý với ta.
Ngược lại mấy ngày liền, hắn không đến hầu phủ nữa.
Thẩm Diệu Phù lại thường xuyên chạy đến tiểu viện của ta:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội kể cho tỷ nghe, hôm nay rạp hát biểu diễn hay lắm!”
“Còn nữa, kẹo hồ lô bán bên đường, ăn rất ngon.”
“Ai nha, muội vốn định phần cho tỷ tỷ mà cuối cùng ăn ngon quá nên quên luôn. Tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?”
Ta nhìn Thẩm Diệu Phù bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.
Ta đột nhiên hơi hiểu hiểu, vì sao phụ mẫu lại thiên vị nàng ta.
Phế vật không có đầu óc thế này, trừ bỏ yêu thương nhiều một chút, nuôi thành một đứa ngốc thì còn có thể làm gì?
Chẳng trách tổ mẫu không thích phụ thân ta, cũng không thích Thẩm Diệu Phù.
Vì cả hai đều không có đầu óc.
Phụ thân thì đoạt công lao của thân ca ca, trở thành hầu gia.
Nữ nhi thì đoạt mệnh của thân tỷ tỷ, lên làm Hoàng Hậu.
Thật là một đôi cha con hợp nhau.
Thẩm Diệu Phù thấy ta không thèm đáp lời, vẫn tiếp tục lải nhải.
Ta ngại ồn ào, trực tiếp kéo nàng ta đang ngồi trên ghế xuống, lôi ra ngoài.
Thẩm Diệu Phù ở ngoài cửa khóc nửa ngày, không thấy ai tới dỗ mới bỏ đi.
Nhưng không bao lâu sau, liền có người tới báo phụ thân tìm ta.
“Thẩm Thanh Quân, sao con lại bắt nạt muội muội mình thế hả? Muội muội con sức khỏe không tốt, con thân là tỷ tỷ nên nhường nhịn nó!”
“Còn nữa, tại sao mấy ngày nay không thấy Tống đại nhân tới phủ? Có phải con gàn bướng hồ đồ, chọc giận Tống đại nhân rồi không?”
“Thẩm Thanh Quân, lá gan con ngày càng lớn rồi đó! Đừng tưởng có tổ mẫu chống lưng rồi muốn làm gì thì làm!”
Ta cười:
“Chuyện muội muội sức khỏe không tốt thì liên quan gì đến con? Hai người bọn con cũng chẳng phải thai song sinh, không thể nói con tranh hết dinh dưỡng của muội muội đúng không? Nói là thân mình suy nhược mà khóc lớn khóc lâu thật đấy!”
“Còn nữa, tổ mẫu chỉ là nhìn trúng ca ca của phụ thân mà thôi, oán niệm của phụ thân cũng thật lớn!”
“Ngươi… chuyện của vi phụ, một nữ nhi như ngươi sao lại dám nghị luận! Một nữ nhân chỉ cần hiểu chuyện giúp chồng dạy con là được!”
Ta lạnh lùng nhìn về phía ông ấy:
“Nữ nhi thì làm sao? Sau này phụ thân nhìn thấy con, chẳng phải vẫn cần quỳ xuống thỉnh an đấy thôi! Vẫn phải quỳ xuống trước mặt nữ nhi mà cầu tình!”
Phụ thân tức giận đến run người, giơ tay lên định cho ta một bạt tai.
Đúng lúc này, Tống Chi Hành đột nhiên xuất hiện, cản tay phụ thân lại:
“Hầu gia, thật ngại quá, hôm nay tại hạ đến muộn. Mấy ngày trước tại hạ bị nhiễm phong hàn nên không dám tới sợ lây cho Thẩm tiểu thư.”
Phụ thân xấu hổ hạ tay xuống:
“À… Ra thế, ha ha ha, sao không nói sớm!”
Tống Chi Hành lạnh lùng nhìn phụ thân ta: “Nếu không còn việc gì, ta sẽ mang Thẩm tiểu thư đi ôn tập lại kiến thức mấy ngày trước.”
Tiễn phụ thân đi rồi, ta với Tống Chi Hành vòng ra sau thính ngoại, mới thấy có một cô nương đang ở đó.
Cô nương kia cung kính hành lễ với ta:
“Thẩm tiểu thư, nô tỳ là người bên cạnh Trưởng công chúa, rất thành thạo thuật dịch dung.”
“Phiền toái Thẩm tiểu thư trao đổi xiêm y với nô tỳ để tiện cho tiểu thư xuất phủ.”
Nghe vậy, ta không nhịn được cong cong khóe miệng.
Quả nhiên, Trưởng công chúa sẽ không cự tuyệt ta.
7.
Sau khi thay đổi xiêm y, ta liền cúi đầu theo Tống Chi Hành rời khỏi hầu phủ.
Mãi đến khi lên xe ngựa, ta mới phát hiện hắn đang ngơ ngẩn nhìn ta, mãi một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Ta không phản ứng lại, ngồi một mình nghĩ lại chuyện đời trước.
Lăn lộn trong cung mấy năm, ta cũng phát triển được một ít nhân thủ của riêng mình, nên cũng biết được không ít tin tức hữu dụng.
Trong đó có một tin chắc chắn sẽ khiến Trưởng công chúa cảm thấy hứng thú.
Chính là lệnh bài triệu tập ám vệ mà tiên hoàng lưu lại.
Đến thời điểm này, lệnh bài chắc hẳn còn chưa bị Hoàng Thượng tìm được.
Một lát sau, xe ngựa dừng ở hẻm sau phủ công chúa.
Sau khi gặp công chúa, ta cũng không loanh quanh lòng vòng, nói thẳng:
“Trưởng công chúa, tiểu nữ có thể giúp người đánh bại Thái Tử.”
Trưởng công chúa nhướng mày: “Nhưng bổn cung nhớ rõ, phụ thân ngươi gần đây thường xuyên qua lại với Thái Tử mà.”
Ta cong cong khóe miệng: “Thì sao ạ? Tiểu nữ chính là muốn cả hầu phủ phải bị diệt.”
Trưởng công chúa dừng lại một lát:
“Bọn họ chính là phụ mẫu, là muội muội của ngươi mà?”
Đúng vậy, là phụ mẫu, là muội muội.
Cũng là những kẻ muốn mạng của ta.
“Trên ngọn núi ngoài thành có thế lực mà trưởng công chúa cần.”
“Nhưng tiểu nữ hy vọng trưởng công chúa sẽ không rút dây động rừng, để vị kia biết được thì không tốt.”
Trưởng công chúa nhìn ta chằm chằm:
“Thẩm tiểu thư, ngươi có biết nếu lừa gạt bổn cung sẽ có hậu quả gì không?”
Ta gật gật đầu: “Thiên đao vạn quả, chết không đáng tiếc.”
“Nhưng công chúa yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”
Cuối cùng, công chúa phất phất tay, dặn ta ở lại phủ công chúa vài ngày.
Thấy bóng dáng vội vàng rời đi của nàng ấy, ta biết.
Công chúa đã tạm tin ta.
Hai ngày sai, công chúa tươi cười đầy mặt tới tìm ta:
“Thẩm đại tiểu thư, nói đi, ngươi muốn bổn cung làm gì cho ngươi?”
Ta cười.
Xem ra đội ám vệ mà tiên hoàng lưu lại kia.
Đã được công chúa hoàn toàn thu phục.
Con đường này, ta không chọn sai rồi.
8.
Vài ngày sau, trong kinh thành đột nhiên truyền ra tin tức nhị tiểu thư Thẩm gia bát tự phú quý, mang mệnh phượng hoàng.
Ban đầu chỉ là lời đồn đại trong dân chúng.
Nhưng sau đó không biết tại sao, càng truyền càng mạnh, truyền vào tận trong cung.
Phụ thân lại gọi ta qua.
Ta vừa đến đại sảnh, ông ấy liền lệnh cho ta quỳ xuống:
“Lời đồn đại bên ngoài là do ngươi làm phải không?”
“Thẩm Thanh Quân, ngươi thật quá đáng! Muội muội ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi muốn hại ch*t nó phải không?”
Ta nhếch nhếch môi, kêu oan:
“Phụ thân, người cũng đánh giá con quá cao rồi đó.”
“Con ngày ngày đều ở trong tiểu viện, không bước chân ra khỏi phủ. Dù con có ý định đó thì phụ thân có cho con cơ hội thực hiện không?”
Mẫu thân ngồi một bên khóc lóc, như là tiểu nữ nhi bà ấy yêu thương nhất phải chịu tổn thương lớn lắm:
“Hu hu hu… Tiểu nữ đáng thương của ta… Hu hu hu… Lão gia, giờ phải làm sao đây?”
Ta nhìn về phía Thẩm Diệu Phù, mặt mũi nàng ta lại có vẻ hưng phấn:
“Mẫu thân, truyền thì cứ truyền đi. Như vậy con liền có thể trực tiếp cùng với…”
Phụ thân lập tức ngắt lời nàng ta:
“Im! Phù Nhi, chú ý lời nói!”
Ông ta hơi chột dạ nhìn ta, sợ bị ta phát hiện ra manh mối.
Ta giả ngơ hỏi lại: “Phụ thân, lời của muội muội là có ý gì? Muội ấy cùng với ai? Là Thái Tử sao?”
Thẩm Diệu Phù lúc này mới ảo não bịt miệng lại, trong mắt lại đầy hận ý.
Ta cười.
Nàng ta hận cái gì chứ.
Ta đây sẽ giúp nàng sớm được ở bên Thái Tử mà.
Nhưng chuyện thân phận của nàng ta sẽ là gì thì ta không thể định đoạt được nữa rồi.
Đương kim Hoàng Thượng của chúng ta ghét nhất là những người tự cho mình là đúng.
Ta vừa nghĩ đến đây, giây tiếp theo liền có người tới báo, Tần công công bên người Hoàng Thượng tới.
Gọi chúng ta ra ngoài tiếp chỉ.
Phụ thân nhanh chóng mang theo chúng ta ra ngoài tiếp chỉ.
Ta lén nhìn, Tần công công chậm rãi tuyên chỉ, mặt phụ thân ngày càng tái đi.
Đến cuối cùng mặt đã trắng bệch như người ch*t.
Ý tứ của thánh chỉ ta cũng phỏng đoán được.
Hoàng Hậu muốn tổ chức yến tiệc ngắm hoa, mời các thế gia trong kinh đến tham gia.
Còn hạ chỉ riêng yêu cầu phụ thân ta mang theo cả nhà đến tham gia.
Thẩm Diệu Phù đứng một bên lẩm bẩm: “Cũng chỉ là một yến tiệc ngắm hoa mà thôi, sao phải hạ thánh chỉ nhỉ.”
“Ta còn tưởng là…”
Tưởng gì? Tưởng là thánh chỉ tứ hôn cho nàng ta cùng Thái Tử à?
Thẩm Diệu Phù không khỏi quá ngây thơ rồi.
Tần công công liếc Thẩm Diệu Phù, che miệng cười cười:
“Hầu gia đừng để ý. Mấy lời đồn gần đây đã truyền đến tai Hoàng Thượng. Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cảm thấy thập phần hứng thú với chuyện mệnh phượng hoàng này đấy.”
Phụ thân ta sợ tới mức vội vàng kéo tay Tần công công, nhét vài thỏi vàng vào tay áo ông ấy:
“Mệnh phượng hoàng gì chứ, hạ thần thật sự không hiểu, Tầm công công giúp hạ quân giải thích được không?”
Tần công công cười tươi, đồng ý:
“Nhưng mà đến lúc đó hầu gia nhớ mang cả hai vị tiểu thư đến. Trong thánh chỉ đã viết rõ rồi.”
“Nếu không… chỉnh là cãi lời thánh chỉ đó nha.”
Phụ thân vội vàng gật đầu phụ họa, lại lôi kéo Tần công công nói chuyện một hồi.
Ta cảm thấy chẳng có gì thú vị, không nhìn nữa, trực tiếp hồi tiểu viện.
9.
Đến ngày vào cung, mẫu thân còn kéo riêng ta ra một góc, dặn dò:
“Thanh Quân à, con nhớ để ý muội muội nhé, có chuyện gì thì thay muội muội con xử lý, nhớ chưa?”
Ta lười trả lời, quay người lên xe ngựa luôn.
Vẫn còn mộng tưởng mang ta ra làm đá lót đường cho Thẩm Diệu Phù ư?
Đúng là nằm mơ.
Trên đường đi Thẩm Diệu Phù ríu ra ríu rít, ồn ào đến mức ta đau cả đầu.
Nàng ta cứ ở đó suy nghĩ viển vông, ảo tưởng mình sẽ được ai, ai, ai nhìn trúng.
Ta nhìn về phía Thẩm Diệu Phù, hôm nay nàng ta trang điểm thập phần minh diễm.
Rực rỡ như hoa.
Ta khẽ lắc đầu.
Tính tình như vậy, có xảy ra chuyện gì cũng đáng.
Nhưng chẳng liên quan gì đến ta?
Kiếp trước nhờ có ta lót đường, Thẩm Diệu Phù mới dễ như trở bàn tay bước lên hậu vị.
Lần này, ta muốn nàng ta sớm được gả vào Đông Cung, cho nàng ta hảo hảo thưởng thức.
Không phải ai cũng có thể bò lên hậu vị.
Sủng ái của bậc đế vương chính là thứ hư ảo nhất.
Vào trong cung rồi, các vị đại nhân thì đang khen tặng lẫn nhau, phụ nhân thì thảo luận chuyện trang điểm xiêm y.
Sau một hồi hàn huyên, Hoàng Hậu nhìn một lượt toàn bộ cung yến:
“Bổn cung nghe nói… nhị tiểu thư Thẩm gia mang mệnh phượng hoàng hôm nay cũng tới phải không?”
Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Thẩm Diệu Phù thì đang bị mẫu thân gắt gao kiềm chế lại.
Nhưng Thẩm Diệu Phù vẫn vùng ra được, đột nhiên đứng lên chạy tới trước mặt Hoàng Hậu:
“Hoàng Hậu nương nương, nhị tiểu thư Thẩm gia chính là ta, Thẩm Diệu Phù.”
Ta hơi cong khóe môi.
Nàng ta bị phụ thân, mẫu thân chiều hư, chẳng có chút quy củ nào.
Hoàng Hậu cau mày, nét mặt có chút không vui:
“Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?”
Trưởng công chúa bên cạnh cười cười, như có như không nhìn một lượt từ trên xuống dưới váy áo của Thẩm Diệu Phù:
“Thẩm nhị tiểu thư hôm nay ăn mặc, trang điểm thật kĩ càng nha! Còn xinh đẹp diễm lệ hơn hoa trong cung của Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu càng thêm khó chịu.
Mẫu thân sợ tới mức vội vàng chạy lên kéo Thẩm Diệu Phù xuống:
“Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chọc giận Hoàng Hậu nương nương.”
Phụ thân cũng nhanh chóng quỳ xuống cầu Hoàng Thượng khoan thứ.
Hoàng Thượng nheo nheo mắt, thoải mái cười lớn:
“Cớ gì hầu gia phải lo lắng vậy? Tính cách Thẩm nhị tiểu thư thật thú vị! Hoàng cung suốt ngày âm trầm nặng nề này thật sự không xứng với tiểu nữ ngây thơ hồn nhiên như Thẩm nhị tiểu thư!”
Ý tứ trong câu này đã quá rõ ràng, chính là đang cự tuyệt Thẩm Diệu Phù.
Nhưng nàng ta đâu có hiểu, còn tưởng là đang được khen!
Thẩm Diệu Phù cười hì hì, hành lễ:
“Tạ Hoàng Thượng khen, thần nữ thật sự cũng cảm thấy có lẽ trong cung thiếu chút tinh thần phấn chấn vui vẻ!”
Sắc mặt Hoàng Hậu ngày càng khó coi.
Không biết vị đại thần nào đột nhiên đưa ra đề nghị Thẩm Diệu Phù cùng vài vị tiểu thư thế gia khác tỷ thí một chút, để xem thực lực của người mang mệnh phượng hoàng thế nào.
Hoàng đế cùng Trưởng công chúa liếc nhìn nhau, Trưởng công chúa mở miệng:
“Bổn cung thấy đề nghị này cũng không tồi, vừa ngắm hoa vừa thưởng thức tài nghệ của các vị tiểu thư thì còn gì bằng.”
Trưởng công chúa tùy ý chọn vài người, cuối cùng là chọn ta, cùng nhau tỷ thí với Thẩm Diệu Phù.
Tỷ thí được chia làm ba lần, cũng coi như cho Thẩm Diệu Phù cơ hội lấy lại mặt mũi.
Nhưng cơ hội đó Thẩm Diệu Phù cũng không nắm được.
Lần nào nàng ta cũng đứng cuối cùng.
Ta cố ý giấu mình, chỉ lấy vị trí thứ ba.
Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng:
“Đây mà gọi là mệnh phượng hoàng à? Chẳng có tài cán gì.”
Bên dưới mọi người bắt đầu sôi nổi nghị luận, cười nhạo hầu phủ.
Ta nhìn sắc mặt phụ thân hết xanh lại trắng, thật sự quá thú vị.
Thẩm Diệu Phù mắt đỏ hoe, nhìn về phía Thái Tử Lý Trinh ngồi cách đó không xa.
Lý Trình siết chặt tay, chần chờ một hồi rồi cuối cùng cũng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu:
“Phụ hoàng, nhi thần thấy Thẩm nhị tiểu thư thật sự thú vị, đối với nàng ấy nhất kiến chung tình, chi bằng… ban cho nhi thần đi.”
10.
Ánh mắt Thẩm Diệu Phù nhìn Lý Trinh đầy sùng bái.
Còn ta chỉ cười thầm.
Ban cho?
Tốt xấu gì Thẩm Diệu Phù cũng là nhị tiểu thư Hầu phủ mà lại chỉ có thể được ban cho Lý Trinh, không khác gì hạ nhân.
Lý Trinh này vẫn muốn giữ mặt mũi nhưng lại không lỡ vứt bỏ cơ hội có được mệnh phượng hoàng.
Mà có lẽ hiện tại hắn vẫn cảm thấy Thẩm Diệu Phù mới mẻ.
Phụ thân run rẩy quỳ rạp xuống, nhìn nhìn ta:
“Cái này… Hoàng Thượng, tiểu nữ nhà thần còn nhỏ, còn chưa tới tuổi hôn phối.”
“Hơn nữa… đại nữ nhi nhà thần còn chưa xuất giá, tiểu nữ đã gả ra ngoài… Vậy không hợp quy củ.”
Ông ta cố ý dùng từ “hôn phối” thay cho “ban tặng” như ý của Lý Trinh.
Nhưng Thẩm Diệu Phù lại không vui.
Nàng ta trực tiếp quỳ xuống, nhìn Hoàng Thượng:
“Hoàng Thượng, thần nữ tâm duyệt Thái Tử đã lâu, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn!”
Thật sự là bị phụ mẫu nuông chiều quá, trở nên vô pháp vô thiên rồi.
Ta cũng có chút tò mò, sau chuyện này, liệu phụ mẫu có hối hận với quyết định của mình không?
Chắc là không đâu.
Trong mắt bọn họ, Thẩm Diệu Phù có thế nào cũng là cực hảo.
Hoàng Thượng im lặng một lát, sau đó đột nhiên chuyển ánh mắt về phía ta:
“Thẩm gia đại tiểu thư, chuyện này, ngươi nghĩ sao?”
Ta ung dung đứng dậy, hành lễ với Hoàng Thượng:
“Hồi Hoàng Thượng, muội muội của thần nữ… tâm duyệt Thái Tử cũng là lẽ thường tình. Thái Tử ngọc thụ lâm phong, xuất sắc hơn người, đương nhiên sẽ là đối tượng tâm duyệt của đông đảo nữ tử.
“Còn chuyện hôn ước tất nhiên là lệnh phụ mẫu, lời bà mai. Chuyện hôn ước của nữ nhi chúng thần chắc hẳn sẽ do phụ mẫu quyết định.”
Trưởng công chúa cười lên tiếng:
“Cô nương này cũng thật cơ linh, tên gọi là gì?”
Ta thành thành thật thật lại hành lễ với Trưởng công chúa, cùng phối hợp diễn kịch.
Trưởng công chúa thập phần thưởng thức nhìn ta một hồi lâu, sau đó nói với phụ thân muốn mời ta đến phủ Công chúa làm khách vài ngày.
Phụ thân vội vàng cảm tạ Trưởng công chúa.
Khách khách sáo sáo nói qua nói lại vài câu, cuối cùng cũng bỏ qua được chuyện khôi hài vừa rồi.
Bình luận facebook