- Tác giả
- 鸠森
- Thể loại
- Ngôn tình
- Ngược
- Huyền Huyễn
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Nguồn
- Dịch: Tiểu An Bảo Bối
- Lượt đọc
- 7,211
- Cập nhật
Ngày thứ bảy sau khi tôi ch.ế.t, trúc mã tôi yêu thầm bảy năm cầu hôn một cô gái.
Đó là Phương Chỉ, học cùng trường đại học với anh, rõ ràng tháng trước mới tỏ tình đã bị anh cự tuyệt.
Tại nhà hàng Michelin, rượu vang đỏ cùng ánh nến lãng mạn.
Giang Thì ở đại học chính là hotboy của trường, hôm nay anh mặc áo sơ mi chỉnh tề xưa nay hiếm thấy, hình như anh gầy đi nhiều, mặt mũi càng thêm góc cạnh.
Phương Chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, vừa duyên dáng lại quyến rũ.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng loang lổ vết m.á.u trên người mình.
Hóa ra Giang Thì không thích kiểu con gái như tôi.
Nhưng khi Giang Thì lấy ra một bó hướng dương màu trắng kem và nhẫn, Phương Chỉ lại hơi nhíu mày.
“Không phải em thích hoa hướng dương nhất à?”
“Đúng… đúng… em chỉ là… bất ngờ quá thôi!”
Hóa ra Phương Chỉ cũng giống tôi, cũng thích hoa hướng dương trắng.
Chiếc nhẫn dùng để tỏ tình của Giang Thì quá đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vươn tay ra thử.
Chậc, rộng quá.
Nhưng kích cỡ của nó lại vừa vặn với tay Phương Chỉ, những viên kim cương lớn ở trên tay cô ấy lấp lánh rạng rỡ.
Gương mặt Giang Thì dưới ánh nến thật dịu dàng, anh nghiêm túc thổ lộ với cô ấy: “Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu rồi, nhưng hôm đó em không tới, cũng không nghe điện thoại, anh còn tưởng rằng bảy năm qua chỉ có mình anh đơn phương.”
“Anh với em quen biết tám năm, anh thích em đã bảy năm rồi.”
“Anh nghĩ hiện tại mình đã có đủ năng lực cho em cuộc sống hạnh phúc an yên.”
“Em có đồng ý ở bên anh không?”
Tôi ngơ ngác nhìn Giang Thì.
Tôi nhớ rõ Phương Chỉ chỉ là đàn em ở đại học của anh ấy.
Mà hôm nay là mốc thời gian 8 năm 7 ngày tôi và anh ấy quen nhau.
Nhưng chiếc nhẫn kia lại vừa tay Phương Chỉ như vậy.
……Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nói không chừng bọn họ đã quen nhau từ lâu.
Đó là Phương Chỉ, học cùng trường đại học với anh, rõ ràng tháng trước mới tỏ tình đã bị anh cự tuyệt.
Tại nhà hàng Michelin, rượu vang đỏ cùng ánh nến lãng mạn.
Giang Thì ở đại học chính là hotboy của trường, hôm nay anh mặc áo sơ mi chỉnh tề xưa nay hiếm thấy, hình như anh gầy đi nhiều, mặt mũi càng thêm góc cạnh.
Phương Chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, vừa duyên dáng lại quyến rũ.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng loang lổ vết m.á.u trên người mình.
Hóa ra Giang Thì không thích kiểu con gái như tôi.
Nhưng khi Giang Thì lấy ra một bó hướng dương màu trắng kem và nhẫn, Phương Chỉ lại hơi nhíu mày.
“Không phải em thích hoa hướng dương nhất à?”
“Đúng… đúng… em chỉ là… bất ngờ quá thôi!”
Hóa ra Phương Chỉ cũng giống tôi, cũng thích hoa hướng dương trắng.
Chiếc nhẫn dùng để tỏ tình của Giang Thì quá đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vươn tay ra thử.
Chậc, rộng quá.
Nhưng kích cỡ của nó lại vừa vặn với tay Phương Chỉ, những viên kim cương lớn ở trên tay cô ấy lấp lánh rạng rỡ.
Gương mặt Giang Thì dưới ánh nến thật dịu dàng, anh nghiêm túc thổ lộ với cô ấy: “Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu rồi, nhưng hôm đó em không tới, cũng không nghe điện thoại, anh còn tưởng rằng bảy năm qua chỉ có mình anh đơn phương.”
“Anh với em quen biết tám năm, anh thích em đã bảy năm rồi.”
“Anh nghĩ hiện tại mình đã có đủ năng lực cho em cuộc sống hạnh phúc an yên.”
“Em có đồng ý ở bên anh không?”
Tôi ngơ ngác nhìn Giang Thì.
Tôi nhớ rõ Phương Chỉ chỉ là đàn em ở đại học của anh ấy.
Mà hôm nay là mốc thời gian 8 năm 7 ngày tôi và anh ấy quen nhau.
Nhưng chiếc nhẫn kia lại vừa tay Phương Chỉ như vậy.
……Có lẽ là tôi tự mình đa tình, nói không chừng bọn họ đã quen nhau từ lâu.
Bình luận facebook