• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] MÙA HÈ ĐẾN MUỘN (2 Viewers)

  • Phần III

7.

Mặt trời giữa trưa hè chiếu thẳng vào đỉnh đầu anh.

Anh nắm tờ rơi kia trên tay, đờ đẫn đứng đó, thậm chí không biết đầu mình đã đầy mồ hôi.

Không đợi tôi nhìn Giang Thì và bà nội thêm một lúc, Phương Chỉ đã lặng lẽ xuống xe, cô ấy nói mình sẽ tự gọi taxi ra sân bay một mình.

Ngay lập tức, chiếc túi trong tay cô ấy bị Giang Thì giật lại.

“Sao lại lừa tôi?”

“Cô ta cũng đã chết rồi! Anh nhớ ra thì có tác dụng gì? Anh nhớ ra thì cô ta sẽ sống lại chắc.”

Bỗng nhiên Giang Thì như nhớ ra điều gì, anh ấy gọi cảnh sát.

Anh ấy nói về cái ch.ế.t của tôi, anh ấy nói có một chứng cứ quan trọng có thể dùng được.

“Chứng cứ gì vậy?” Phương Chỉ đột nhiên căng thẳng.

Giang Thì không rảnh quan tâm đến cô ấy, vội vàng lên xe, bỏ cô ấy lại.

Tôi không kịp đuổi theo anh đã bị cuốn đi theo Phương Chỉ, lên tàu cao tốc.

Ngày thứ ba, Phương Chỉ bị bắt ở Vọng Kinh khi đang thu thập hành lý chuẩn bị ra nước ngoài.

Điều kỳ lạ là khi thấy hai viên cảnh sát đi về phía Phương Chỉ, tôi phát hiện ra cơ thể mình ngày càng nhẹ đi.

Bọn họ đang nói chuyện gì, tôi cũng không nghe thấy nữa.

Trước mắt tôi là đoạn ký ức trong bảy ngày đầu tiên sau khi tôi ch.ế.t dưới lòng sông.

Là ký ức của mọi người.

Hai ngày sau khi tôi mất tích, một ông lão câu cá dưới gầm cầu phát hiện ra tôi.

Những trường hợp đuối nước vào mùa hè cũng không hiếm nên ban đầu mọi người nhận định tôi ch.ế.t đuối khi đi bơi.

Nhưng bà nội và Giang Thì đều không tin.

Bà nội không tin đó là tôi, không chịu đến nhận x.á.c.

Còn Giang Thì không tin tôi ch.ế.t đuối, vì hôm đó rõ ràng tôi có hẹn ăn tối với anh ấy, tôi còn trang điểm kĩ càng, mặc chiếc váy trắng thật đẹp, sao tự nhiên lại đi bơi được.

Bà nội cầm tấm ảnh tôi chụp chung với bố đi tìm những đồng nghiệp ngày xưa của bố, cố chấp cầu xin bọn họ tìm lại lần nữa.

Giang Thì không ngủ không nghỉ tìm tôi suốt hai ngày, cuối cùng trong nhà x.á.c nhìn thấy một góc chiếc váy trắng kia, anh ấy hoảng hốt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, sau đó nặng nề ngã xuống lề đường.

Nhưng việc điều tra của cảnh sát nào giống như trong phim, chỉ dựa vào chút manh mối là có thể nhanh chóng làm sáng tỏ mọi chuyện.

Sau cái ch.ế.t của tôi, rất đông cảnh sát đã được cử đi tìm kiếm chứng cứ, nhưng như mò kim đáy bể, họ không tìm ra gì cả. Không có chứng cứ xác thực thì không thể vội vàng kết luận.

Trùng hợp thay, trên bờ kè cạnh sông là nhà của một ông cụ nhặt phế liệu, phế liệu ông cụ thức khuya dậy sớm nhặt về thường xuyên bị trộm mất, con cái ông liền bỏ tiền ra lắp cho ông một cái camera, tình cờ chiếc camera đó lại ghi lại được chuyện xảy ra tối hôm đó.

Đoạn video kia chính là chứng cứ quan trọng cho thấy Phương Chỉ cố ý gi.ế.t người.

Hóa ra, sau khi tỏ tình bị Giang Thì từ chối, Phương Chỉ nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự vẫn.

Cô ta chọn địa điểm ở gần khu tôi và Giang Thì sống, là muốn khiến tôi hoặc Giang Thì cảm thấy áy náy.

Nhưng khi thấy tôi nhảy xuống cứu, Phương Chỉ lại nảy ra một ý tưởng đáng sợ.

Ban đầu tôi muốn đánh ngất cô ta trước rồi mới cứu lên, nhưng cô ta bơi giỏi hơn tôi nhiều, cố tình giãy giụa rồi liên tục nhấn đầu tôi xuống nước.

Cô ta quay về đốt chiếc váy hoa màu tím kia đi để hủy chứng cứ.

Giang Thì không có người thân, khi anh hôn mê trong bệnh viện, cô ta dễ dàng lấy được chìa khóa nhà Giang Thì.

Phương Chỉ hệt như một fan cuồng theo đuổi Giang Thì, khi yêu thầm anh đã điều tra rõ ràng thân phận và địa chỉ nhà anh. Lúc tôi đến trường tìm Giang Thì, Phương Chỉ chỉ trong vài ngày đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết về tôi.

Sau đó, khi bị cảnh sát thẩm vấn, Phương Chỉ chống cằm cười: “Tôi không có yêu cầu cô ta cứu tôi.”

“Dù sao tôi cũng muốn ch.ế.t, chi bằng lôi cô ta theo.”

“Cô ta đúng là ngốc đến mức đáng yêu, lại còn liều mạng đẩy tôi lên bờ.”

“Tôi vốn định gọi người cứu, nhưng bỗng dưng tôi lại thấy, đây là cơ hội sống ông trời ban cho tôi.”

Khi Phương Chỉ ký tên vào biên bản lời khai.

Tôi phát hiện mình đã tự do, có thể thoát ly khỏi Phương Chỉ.

Có lẽ vì nỗi oan khuất cuối cùng cũng được giải.

Nhưng tôi cũng phát hiện tay mình dần trở nên trong suốt.

Sợ là thời gian tôi còn lưu lại trên thế giới này cũng không còn nhiều nữa.

8.

Mọi sóng gió dần lắng xuống, cuộc sống lại trôi qua như thường lệ.

Bà nội lại bày sạp rau ra chợ bán như xưa.

Nhưng bà vẫn không từ bỏ việc tìm tôi.

Bà vẫn mặc chiếc áo thun in ảnh tôi ở trên, khi bán hàng có khách nào đồng ý cầm tờ rơi, bà sẽ vui vẻ cho họ thêm ít hành lá hoặc bớt chút tiền lẻ.

Bà vẫn cố chấp như vậy, hàng xóm khuyên bà đốt cho tôi ít tiền giấy, nếu không tôi ở dưới đó không có tiền tiêu sẽ thật đáng thương.

Nhưng bà nội chưa bao giờ để vào tai, ai khuyên nhiều quá, bà sẽ tức tối mắng chửi.

“Phi! Ch.ết ch.ết ch.ết cái gì, Duyệt Duyệt nhà tôi chưa ch.ết.”

“Ai ch.ế.t? Ai ch.ế.t đi nữa thì cũng không phải Duyệt Duyệt nhà tôi!”

Cứ như vậy, không ai dám khuyên bà nữa.

Trong chợ người đến người đi, khi không có khách, bà nội sẽ ngồi trong sạp hàng ngủ gà ngủ gật, tĩnh lặng như một viên đá cuội dưới lòng sông.

Chợ đóng cửa vào buổi trưa, bà gấp cái ghế con lại, leo lên xe ba bánh lái về nhà.

Trong nhà không có ai, bà xào ít rau xanh, ngơ ngẩn nhìn đống giấy tiền đặt trên nóc TV.

TV được bật lên, chiếc quạt cũ kêu cót két.

Tôi ngồi trên mép giường bà, nhìn bà cẩn thận gấp từng tờ tiền giấy, gấp từ khi ánh nắng bên ngoài chói chang đến lúc bầu trời dần trở nên ảm đạm.

Bà cho hết đống tiền giấy vào một cái túi rồi chầm chậm đặt lên chiếc xe ba bánh.

Trên một mảnh đất hoang, bà vẽ hai vòng tròn.

“Đồ quỷ đoản mệnh! Giống hệt thằng bố cũng là quỷ đoản mệnh!”

“Sao con nhất định phải cứu người chứ, sao con lại như thế chứ…”

Bà ngồi sụp xuống, lẳng lặng móc từng chút tiền giấy ra đốt, vừa đốt vừa mắng.

Nhưng cơn gió hình như có chút nghịch ngợm, sà xuống thổi bay bọc tiền giấy bên chân bà.

Tôi nghĩ bà sẽ tức giận, sẽ chửi cơn gió ầm lên.

Nhưng bà lại không làm vậy.

Bà vui mừng đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải: “Duyệt Duyệt, là con à? Con về thăm bà nội phải không?”

Bà quay đầu lại, nhìn về phía tôi, nhưng lại không nhìn thấy tôi.

Gió đột nhiên lại ngừng, dường như nó cũng không nguyện ý đáp lại một bà già mê tín.

Bà ngơ ngác đứng một chỗ thật lâu, rồi bỗng dưng cúi đầu lau nước mắt.

“…… Tại sao? Tại sao người ch.ế.t không phải là bà chứ?”

Tôi vươn tay, muốn ôm lấy bà.

Nhưng cánh tay tôi lại xuyên qua người bà.

9.

Giang Thì thường xuyên đến thăm bà nội, mỗi lần đều mang theo rất nhiều đồ.

Anh ấy đẩy cửa bước vào, chiếc dream catcher bên cửa sổ khẽ rung rinh.

Đồ đạc của tôi vẫn được sắp xếp ngay ngắn trong nhà, giống như tôi chỉ vừa ra ngoài, chút nữa sẽ trở về.

Như thường lệ, anh ấy sẽ thay bình hoa trên bàn bằng một bó hướng dương màu trắng kem mới mua.

Hoa hướng dương ấm áp tươi đẹp, cánh hoa mỏng manh còn vương chút nước.

Giang Thì không lục xem đồ của tôi, anh ấy chỉ thoáng nhìn thấy một con mèo bằng gỗ đặt trên kệ sách, con mèo đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Cao Duyệt, chắc chắn là em không biết.”

“Lúc em không để ý, anh đã mua con chó gỗ còn lại.”

“Anh thấy nó rất giống em.”

“Nhưng anh không tìm thấy nó đâu nữa.”

Trên đuôi con mèo móc một chiếc nhẫn mĩ kí 10 đồng 3 cái tôi mua trên vỉa hè.

Giang Thì lấy chiếc nhẫn tỏ tình trong túi ra, đặt vào so so với chiếc nhẫn của tôi, sau đó tự mình cười.

“…… Xin lỗi em, anh mua nhẫn rộng mất rồi.”

“Rõ ràng theo anh nhìn là cỡ này mà…”

Có lẽ vì anh chưa bao giờ nắm tay tôi.

Anh ngồi đó một mình, nói với tôi rất nhiều chuyện.

Anh nói khi Phương Chỉ lừa anh, anh thường mơ thấy một cô gái mặc váy trắng, tay ôm bó hướng dương trắng.

Rõ ràng anh không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng luôn cảm thấy cô ấy đang cười.

Anh nói căn hộ anh mua ở Vọng Kinh giống hệt như trước đây chúng tôi từng xem qua rồi nói giỡn, nếu sau này cả hai không tìm được đối tượng, thì một nhà ba người gồm anh, tôi và bà nội sẽ sống cùng nhau.

Anh nói anh vốn không tin thần phật, nhưng sau khi tôi mất tích, anh đã quyên rất nhiều tiền cho chùa miếu, rồi còn đi một bước quỳ lạy một lần từ dưới chân núi lên chùa, anh ấy muốn dùng tất cả đưa tôi về, nhưng những câu thơ chú tiểu kia đọc, anh nghe không hiểu.

“Nhất thiết hữu vi pháp,
Như mộng, huyễn, bào, ảnh,
Như lộ diệc như điện,
Ưng tác như thị quán.” (*)

(*) Đây là bài kệ trong Kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật. Bản dịch nghĩa của Đoàn Trung Còn: Tất cả pháp hữu vi/Như mộng, huyễn, bọt, bóng/Như sương, như chớp loé/Hãy quán chiếu như thế.

“Sao lại như bọt nước được chứ, rõ ràng là tất cả của anh.”

“Có phải vì anh mua sai nhẫn rồi còn nhận sai người, nên em mới tức giận không?”

Ánh hoàng hôn chiếu vào.

Chiếu lên sườn mặt gầy gò của anh, hàng mi dài rủ xuống khiến khuôn mặt anh thêm u ám.

Rõ ràng anh đang cười nhạo chính mình, tôi lại thấy như anh đang khóc.

Anh như một cái cây đã ch.ế.t từ bên trong, lung lay sắp đổ.

“Cao Duyệt, anh thực sự rất nhớ em.”

“Thật lâu rồi anh không còn mơ thấy em.”

Tôi thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ, tôi vươn cánh tay đang dần trở nên trong suốt ra, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Giang Thì, quên em đi! Hãy đi tìm một người anh yêu và có thể cùng anh đi đến răng long đầu bạc.

Giờ anh đã đủ khả năng yêu bản thân, yêu gia đình mình.

Hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau, anh sẽ có một gia đình ấm áp, sẽ không còn cảnh mùa đông không chốn dung thân, không còn lo bị đánh bị mắng.

Phiền não lớn nhất của anh sẽ là tối nay ăn gì, hoặc buổi tối vợ anh sẽ ngây ngốc hỏi anh, nếu cô ấy biến thành một con gián, anh có còn yêu cô ấy không, sau đó anh trả lời thế nào cô ấy cũng sẽ giận dỗi.

Chỉ là… chỉ là đừng nhớ đến em nữa.

Dường như Giang Thì cảm nhận được cái gì, anh ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng gió và mấy cánh hoa hướng dương đang rung rinh.

Xem nhiều mấy truyện ngôn tình truy thê hỏa táng tràng, có đôi khi em cũng nghĩ yêu là chiếm hữu, là không phải người đó thì không được, là không chiếm được thì thà phá hủy.

Thật ra không phải, yêu là thành toàn, là mang hết những gì tốt đẹp nhất cho người ấy nhưng vẫn còn thấy chưa đủ.

Không thể mặc váy cưới nắm tay anh vào lễ đường, không thể cùng anh sống đến đầu bạc, không thể cho anh gia đình hạnh phúc trước kia chúng ta thường mơ về.

Những thứ đó em không thể cho anh, nhưng vẫn hy vọng anh sẽ có.

Không thể cùng anh đi dạo, không thể cùng anh đi đây đó ngắm nhìn phong cảnh, em nguyện ý để anh quên em đi, dắt tay một cô gái khác cùng đi.

Có lẽ chuyện có xảy ra lần nữa, em vẫn sẽ chọn nhảy xuống cứu người, vì bà nội dạy em phải sống lương thiện, vì đây là tín ngưỡng và sứ mệnh của em.

Chỉ là em có chút không cam lòng, sao em chỉ cách hạnh phúc viên mãn một chút may mắn như vậy chứ?

Là vận mệnh muốn chia cắt chúng ta.

Không cho chúng ta ở bên nhau.

***

Thời gian của tôi có lẽ không còn nhiều.

Tôi nhìn lại thế giới này lần cuối.

Đang buổi hoàng hôn, tôi thấy những nam nữ sinh đang chơi đùa trên sân thể dục, thấy tiếng nồi niêu cùng mùi thức ăn trong phòng bếp, thấy đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay con, em bé kia thật nghịch ngợm, nhất định phải vừa đi vừa nhảy cách ra một viên gạch.

Gió đêm thổi bay chiếc váy trắng loang lổ m.á.u trên người tôi, ánh trăng dịu dàng chiếu lên làn váy.

Giang Thì, tám năm qua luôn là anh chờ em, lần này em thật sự muốn đến gặp anh.

Không thể nhìn thấy người luôn lạnh lùng ít nói như anh đỏ mặt tỏ tình, thật là có chút tiếc nuối.

Chuyện anh thích em, mấy ngày nay em đã nghe đến lỗ tai mọc kén!

…… Nhưng chuyện em cũng thích anh, anh có biết hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom