3.
Người nàng gặp đầu tiên, là Quý Tần.
Quý Tần sinh ra trong một gia đình võ quan, năm đó Quý đại nhân chinh chiến sa trường, Quý Tần nhập cung làm bạn học với Tứ hoàng tử, khi ấy công chúa đã gặp Quý Tần. “Nương nương lúc còn sống không quan tâm đến công chúa, người từ nhỏ đã cô đơn, tính tình lãnh đạm, từ nhỏ nô tì đã ở bên cạnh người cho nên vẫn luôn rất hiếu kì, tại sao Quý Tần lại lọt được vào mắt xanh của công chúa. Mãi đến sau này mới biết, nguyên nhân là vì ngưỡng mộ."
"Ngưỡng mộ Quý Tần?"
"Không." Phục Ngọc lắc đầu, "Là Lương Anh, Lương Anh Lương Anh, có thể ngài cũng đã biết, họ ban đầu của Lương Anh, không phải họ Lương."
Nghe Phục Ngọc nói vậy, tôi liền biết đó là ai.
Đây là bí mật của đời trước, năm đó khi phụ thân của Quý Tần chinh chiến trên sa trường, đã đại bại dưới tay của quân Tây Lương ở Nguyên Dương, cuối cùng điều tra ra được là do một vị tướng lĩnh dưới trướng của Quý đại nhân tạo phản, tiết lộ cơ mật trong quân doanh, bệ hạ phẫn nộ, truyền lệnh xử trảm tất cả già trẻ lớn bé trong gia đình vị tướng đó, chỉ duy nhất một cô bé trốn thoát.
Sau đó Đại Lương chiến thắng trở về, mới phát hiện ra vị tướng đó thực chất là bị Tây Lương mưu hại, đáng tiếc đã quá muộn rồi, phụ thân của Quý Tần bèn nhận cô bé kia làm nghĩa nữ, Lương Đế vì để thể hiện sự khoan dung của hoàng thất, đã ban cho đứa trẻ đã trốn thoát đó một cái họ, chính là họ Lương, mọi việc ăn uống ngủ nghỉ của cô bé ấy đều được sắp xếp theo quy cách của công chúa, thậm chí còn được đi học ở Thái Học giám, người này chính là Lương Anh.
Phục Ngọc ngẩng đầu đưa mắt nhìn tôi: "Quý Tần đối với Lương Anh.......rất tốt."
Tôi im lặng trước câu nói của Phục Ngọc.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một đoạn kí ức đã phủ đầy bụi ẩn giấu trong kẽ hở thời gian mà thôi.
Đó là một ngày đầu xuân tháng 4, trong cung đang rất thịnh hành thả diều giấy, khắp nơi trên bầu trời xanh thẳm ở các vườn hoa trong cung đều có thể nhìn thấy những con diều giấy đủ màu sắc, trên mỗi thân diều đều buộc một dây ruy băng, trên ruy băng treo những chiếc chuông nhỏ tinh xảo, tiếng chuông réo rắt từ trên không trung vọng xuống, khiến các cô nàng trong cung thích thú không thôi.
Lần đầu tiên Sơ Dương nhìn thấy Quý Tần, là lúc hắn đang đứng ở một góc ít người lui tới trong Ngự Hoa viên, thiếu niên anh tuấn cầm trong tay một con diều giấy lớn, nhìn thiếu nữ trước mặt, cực kì ôn hoà và dịu dàng: "A Anh, đây là con diều giấy ta làm cho nàng, có thích không?"
Cô gái nhỏ dung mạo vẫn chưa quá sắc nét, vậy mà lại có một nụ cười quái ác nhất thế gian. Sơ Dương nhìn Lương Anh nhận lấy con diều, ngay khi chàng thiếu niên còn chưa kịp cong môi nở nụ cười, cô nàng đã bất cẩn khiến con diều giấy rơi xuống vũng đất ẩm ướt dưới chân. Ngay sau đó đang lúc Quý Tần định cúi người xuống nhặt thì một đôi giày thêu tinh xảo đã nhanh chân hơn giẫm lên nó. Sơ Dương từ trong khe hở của những chạc cây xanh ngắt nhìn qua, vừa hay nhìn thấy trước lúc Lương Anh rời đi trên môi nở một nụ cười nham hiểm mà vô tội.
Sơ Dương vốn không có ý nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nàng chỉ muốn yên tĩnh đi dạo trên con đường nhỏ lát đá trắng trong vườn, nhưng đang lúc vừa nhấc chân rời đi nàng nhìn thấy Quý Tần vẫn đứng lẻ loi tại chỗ cùng với con diều giấy dưới đất, bước chân bỗng chốc có phần do dự.
Sơ Dương ngay cả một con diều giấy cũng không có.
Nghĩ đến điều này, bước chân của nàng lại chuyển hướng, sau đó nàng nở một nụ cười chỉ vào con diều giấy dưới đất, nàng hỏi Quý Tần đang đứng ngẩn ra tại chỗ: " Con diều này ngươi còn cần nữa không? Nếu không cần có thể cho ta không?"
Quý Tần trong chốc lát bỗng sững người, sau đó vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là có thể."
"Con diều giấy đó nô tì đã nhìn thấy rồi, giữa màu sắc sặc sỡ hằn lên một dấu chân, cơn mưa mùa xuân khiến đất như bùn nhão, thứ bùn đất này không thể lau sạch được. Công chúa cứ kiên trì lau mãi chỗ bẩn đó, " Phục Ngọc kể tới đây, không biết đã nhớ đến điều gì, trên mặt thoáng hiện nét cười, "Chỗ nào có thể lau sạch được chứ? Bất kể lau thế nào cũng đều để lại dấu vết. Có điều như vậy cũng không sao, sau này công chúa dẫn ta theo đi thả diều nhé."
Đó là lần thứ 2 nàng gặp Quý Tần.
Sơ Dương thích yên tĩnh, hơn nữa nàng ở trong cung vốn không được sủng ái, nơi nàng chọn để thả diều cũng rất vắng vẻ, trong khu vườn bên cạnh cũng có vài tiểu thái giám đang hầu hạ người khác thả diều. Diều của bọn họ đều là đặc biệt chuẩn bị cho các hoàng tử và công tử thế gia, Đại Lương coi trọng võ học, họ luyện tập lực cánh tay và kĩ năng sử dụng cung tên bằng cách bắn diều trên bầu trời.
Con diều giấy của Sơ Dương vừa chao đảo sải cánh trên bầu trời, một mũi tên lông vũ cũng bay vọt lên, "phập" một tiếng, xuyên thủng diều của nàng, thân diều bị rách một mảng lớn, còn chưa kịp nới lỏng dây, đã chao đảo rơi xuống đất.
Sơ Dương ngơ ngác nhặt diều giấy lên nhìn, phía xa bỗng có một người vội vã chạy đến, thanh âm trong trẻo, từ sau lưng nàng cất tiếng hỏi: "Ta bắn rơi diều của người rồi sao? Tại hạ Võ An Hầu, tự Quý Tần, đã mạo phạm."
Sơ Dương đem diều giấy giấu phía sau lưng, nhìn thấy Quý Tần tay cầm cung tên, mỹ mạo thanh tú, trên mặt là một tầng mồ hôi mỏng, nàng lặp lại tên của hắn một lần, trong đôi mắt như có sóng nước khẽ dao động. Cả đời này của nàng chỉ yêu cầu duy nhất một thứ, và cũng chỉ yêu cầu điều đó với duy nhất một mình Quý Tần, nàng nghiêng đầu, sau đó mỉm cười nhìn hắn: "Quý Tần, ngươi phải đền lại cho ta một con diều mới."
Quý Tần vui vẻ cười tươi, thiếu niên anh tuấn, tóc mái chạm vào mí mắt, lại không có vẻ gì là quá hưng phấn, gật đầu nói: "Đó là đương nhiên."
Lúc còn trẻ tôi đã từng cứu giúp Sơ Dương, nhưng sau đó tôi và nàng rất ít khi gặp nhau, có lần chúng tôi gặp lại ở ngoài cung, thái độ của nàng rất lạnh nhạt, mang lại cảm giác vừa dè dặt lại vừa thờ ơ, rất có phong thái của một vị công chúa. Người thân thiết với nàng cực kì ít, tôi vốn cho rằng bản thân trong mắt nàng cũng là một sự tồn tại đặc biệt.
Đến khi nghe được chuyện xưa giữa nàng và Quý Tần, tôi mới nhận ra, nàng ở trước mặt người mình thích, thì ra là dáng vẻ như vậy.
Dáng vẻ nũng nịu của người thiếu nữ, vấn vít thướt tha.
Đây không phải Sơ Dương mà tôi quen biết, đến giờ tôi mới biết sự đa tình tự cho mình là đúng của bản thân chẳng qua chỉ là trăng trong gương, hoa dưới nước.
4.
Sau khi sự việc xảy ra, ngay ngày hôm sau Quý Tần đã tặng cho Sơ Dương một con diều giấy mới, được làm bởi người thợ thủ công khéo léo nhất trong hoàng cung, trên mặt giấy mạ một lớp vàng mỏng, phần đuôi diều buộc hai chiếc chuông nhỏ, cầm trên tay sẽ phát ra tiếng kêu ting ting.
Đây là kiểu dáng mà các cô gái trong cung yêu thích nhất, sau khi diều được thả lên trời, lớp mạ vàng phát sáng lấp lánh, phản chiếu ánh nắng mùa xuân ấm áp, sự tinh xảo ấy có thể làm hài lòng hết thảy mọi cô gái trên đời này.
Thế nhưng nàng chỉ nhìn con diều tinh xảo ấy một lần, sau đó liền đem cất vào sâu trong góc phòng, không bao giờ đụng vào nó nữa.
Tôi nghĩ, thứ nàng thích rốt cuộc vẫn chỉ là con diều giấy do chính tay Quý Tần làm ra bị người khác chà đạp, nhưng lại được nàng trân trọng xem như báu vật.
"Sau này công chúa nói," Phục Ngọc nheo mắt suy nghĩ một lát rồi tiếp, "Thứ ngươi yêu thích nhất trên đời này thì nên cất giấu thật cẩn thận, giấu ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy, nếu không sẽ rất dễ bị tổn hại."
"Sau ngày đó, nô tì không còn nhìn thấy công chúa tỏ ra yêu thích bất cứ thứ gì nữa, càng ngày càng không thể nhìn thấu tâm tư của người, mãi cho đến hôm người tự sát."
Lần đầu tiên tôi gặp Sơ Dương là ngày mà mẫu phi nàng tự sát, nàng điềm tĩnh, lãnh đạm, hoàn toàn không có phản ứng nào giống với phản ứng mà một cô gái nhỏ nên có.
"Hôm đó, nô tì và công chúa từ Thái Học giám trở về, cả đám nô tài biếng nhác đều trốn đâu mất, khắp nơi trong đại điện không có một bóng người." Phục Ngọc lấy tay che mắt, cả người không kiềm được khẽ run lên, "Sau khi cánh cửa đó mở ra, nó đã trở thành kí ức kinh hoàng nhất trong đời nô tì."
Sau khi cánh cửa đó mở ra, Cẩm Phi treo mình ở chính giữa đại điện, mắt nhìn thẳng ra cửa, đã không còn nói được cũng không còn hơi thở.
Cẩm Phi không nhận được sủng ái, bà luôn lãnh đạm ưu tư, không để tâm đến tình yêu của Đế Vương, cũng không quan tâm gì đến đứa con gái duy nhất của mình, lúc nào cũng lộ vẻ u phiền, không ai có thể nghĩ đến việc bà sẽ tự sát.
Lúc đó Phục Ngọc sợ đến chân nhũn cả ra đất, Sơ Dương cũng hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, mãi một lúc lâu mới loạng choạng chạy ra ngoài, không ngừng nói: "Mau phái người thông báo cho phụ hoàng biết, tìm người của cục nội thị đến lo hậu sự, cục nội thị ở đâu? Cục nội thị..."
Phục Ngọc ngồi im dưới đất bất động, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lấm lem đầy mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Dương cứ lẩm nhẩm gọi cục nội thị như kẻ mất hồn, bước chân loạng choạng chạy về hướng đối diện.
Nàng chẳng qua chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh.
Nàng không đi tìm cục nội thị mà lại chạy đến Thái Học giám, vừa hay gặp được Quý Tần đang đến thăm Lương Anh.
Bọn họ xem như cũng có duyên gặp mặt vài lần, nàng rất hiếm khi trở nên mất bình tĩnh như thế này, thần sắc hoảng loạn, Quý Tần do dự một lát, cuối cùng tiến đến hỏi: "Văn Lạc công chúa, có chuyện gì sao?"
Rốt cuộc nàng cũng tìm được một người thân thuộc, nhịn không được run rẩy nắm chặt ống tay áo Quý Tần, đôi môi không chút huyết sắc run lên bần bật nhưng lại không nói được nửa lời, đôi mắt dần bị che phủ bởi một tầng hơi nước, chỉ có thể im lặng nhìn hắn cầu cứu.
Quý Tần lập tức biết đã có chuyện không hay xảy ra, Sơ Dương nắm tay áo kéo hắn đến Cẩm Dương điện, vừa đến nơi Quý Tần đã nhìn thấy ngay Cẩm Phi vẫn còn đang treo người ở đó.
Dù sao cũng xuất thân là công tử thế gia, Quý Tần bình tĩnh gọi một tên người hầu lại, sai hắn đi tìm tổng quản của Kính Sự phòng lập tức thông báo cho ngự tiền Lý công công, sau đó để Lý công công bẩm lên thánh thượng. Cuối cùng, khi nghe tiếng đám nô tài vội vã chạy đi làm việc theo chỉ thị xong, Quý Tần mới không hề giữ kẽ đưa tay ra lau giọt nước nơi khoé mắt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ."
Có quá nhiều việc xảy ra không thích hợp nán lại hậu viện nữa, trước khi rời đi hắn còn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, sau đó đưa tay lên xoa đầu nàng, âu yếm như đối với muội muội ruột của mình, an ủi nàng: "Đêm nay nhất định rất hỗn loạn, đám nô tài kia sẽ không có thời gian để tâm đến người đâu, buổi tối chắc sẽ có mưa lớn, nhớ mang theo dù, đừng để bị ướt."
Nàng nhìn hắn thật lâu, như muốn ghi khắc hình dáng ấy vào trong tim mình.
Cho nên, lúc tôi gặp Sơ Dương, nàng đang cầm một chiếc dù trên tay, dáng vẻ lãnh đạm, trầm mặc- đó là Sơ Dương sau khi gặp được Quý Tần, còn dáng vẻ hoảng loạn cô độc, kinh hồn bạt vía, hoang mang lo sợ đó của nàng chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt Quý Tần.
Trăn trăn trở trở, đến khi quay đầu nhìn lại, thì ra mỗi một đoạn, mỗi một tình tiết, tôi đều đến chậm một bước.
Cuối cùng lại bỏ lỡ quá nhiều.
Tôi như bị nghẹn nơi cuống họng, một cơn gió thổi qua, giấy tiền hoá thành tro bốc lên, bị gió cuốn bay đi xa.
Qua một lúc lâu, tôi mới nén giọng hỏi: "Nhưng mà sau này, nàng được gả cho Quý Tần, có phải cũng không hề hạnh phúc không? Nếu không nàng cũng sẽ không...cũng sẽ không nghĩ không thông..."
Phục Ngọc thở dài một hơi, nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Quý Tần vốn không hề thích công chúa...một chút cũng chưa từng..."
Cô ấy không nói rõ, nhưng tôi có thể đoán ra được, người Quý Tần thích là Lương Anh.
Lúc đầu bởi vì sai lầm của Quý lão tướng quân đã khiến cả nhà Lương Anh bị diệt vong, sau đó ông ấy nhận Lương Anh làm nghĩa nữ, đưa vào ở trong Quý phủ, xem như là để bù đắp cho nỗi hổ thẹn của ông ấy, Quý Tần và Lương Anh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa, Quý Tần lấy Sơ Dương, vốn chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Từ lúc Đại Lương trở nên phồn thịnh, rất ít người đồng ý gả cho nhà võ quan--Đại Lương hưng thịnh, Lương Đế háo chiến, cho nên hầu hết võ quan đều phải ở trên chiến trường, mặc dù nắm trong tay nhiều quyền lực nhưng sống chết khó lường, điều đó khiến cho những quan viên có chút quyền thế đều cảm thấy lo sợ rằng con gái họ sau khi gả vào nhà võ quan sẽ phải trở thành goá phụ.
Sau khi Quý tướng quân qua đời, thánh thượng vì để trấn an lòng dân, đã đem con gái của mình gả cho võ tướng. Thế nhưng ông ấy không nỡ lòng để các vị công chúa bình thường kia bị gả đi như thế, chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng chọn được một người, đó là Sơ Dương.
Thánh thượng ban hôn, không thể chối từ, cuộc hôn nhân này đối với những cô gái khác mà nói chính là tránh còn không kịp, nhưng với Sơ Dương thì có lẽ đây là lần duy nhất mà ông trời chiếu cố đến nàng trong cuộc đời đầy bất hạnh của mình.
Thế nhưng sự ưu ái này đã khiến nàng phải bỏ mạng.
Đêm hai người họ thành hôn, tôi được mời đến uống rượu mừng, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Quý Tần. Hắn đến chỗ tôi mời rượu, y phục đỏ tóc đen nhánh, càng làm tôn lên làn da trắng bệch, ly rượu mà hắn mời đã bị tôi từ chối với lý do tửu lượng không tốt. Tôi vốn cho rằng đây chính là khởi đầu của tất cả, quanh đi quẩn lại, đây lại là một vòng lặp nối tiếp.
Trong lúc tôi đang im lặng, Phục Ngọc lại tiếp tục kể về những chuyện xưa: "Người trong Quý phủ đều biết rằng người Quý Tần thích là Lương Anh, công chúa đương nhiên cũng biết, thế nhưng người vẫn luôn không để tâm, công chúa trước nay chưa từng tranh giành thứ gì, cũng sẽ không thèm đi tranh giành với ai. Quý Tần đối với người rất tốt, tương kính như tân, cử án tề mi, chỉ là ngài ấy không yêu người, thế nhưng so với cuộc sống trong cung vẫn tốt hơn rất nhiều."
(Cử án tề mi ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, đối đãi như khách quý)
"Lúc Quý Tần ra chiến trường, Lương Anh cũng theo cùng nhưng công chúa vẫn không nói gì. Sau đó trận chiến ở Thanh Nhai Lĩnh gặp quá nhiều khó khăn, người ở tiền tuyến trở về nói rằng tình hình chiến trận rất khốc liệt, Quý Tần còn bị thương, công chúa bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của nô tì, một mực muốn đi. Người nói cho dù thế nào cũng không thể để xương cốt của Quý Tần lưu lạc bên ngoài được, nếu như Quý Tần thật sự xảy ra chuyện công chúa vẫn muốn đem thi hài của ngài ấy về an táng ở mộ phần Quý gia."
"Trận chiến đó Quý Tần không những sống sót, còn thắng rất vẻ vang, thế nhưng công chúa không biết có phải vì bôn ba cực nhọc hao tổn khí tức hay không, cuối cùng đã bị sảy thai. Từ chiến trường trở về, tinh thần của công chúa ngày một suy giảm, trí nhớ cũng dần kém đi. Người vẫn luôn nhìn thấu mọi chuyện, cho nên việc công chúa nhảy hồ nô tì nghĩ mãi cũng nghĩ không ra tại sao người lại làm vậy."
Phục Ngọc nói đến đây thì khóc không thành tiếng: "Trước đây nô tì luôn nghi ngờ là do người bên phía Lương Anh ra tay, thế nên không dám cho ai động vào thi thể của công chúa, thế nhưng chẳng ngờ rằng công chúa lại để lại cho ngài phong thư tuyệt mệnh đó, giờ nghĩ lại có lẽ bởi vì người đã quá mệt mỏi rồi."
Tiếng nức nở của Phục Ngọc dần trở thành tiếng gào khóc, tôi nán lại đó một lúc rồi rời đi.
Đột nhiên giống như có tiếng sấm xuyên thủng mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu -- không đúng, tất cả mọi thứ dường như không đúng, Sơ Dương tuyệt đối sẽ không tự sát.
Bình luận facebook