-
Chương 1
1.
Lúc 23:50, tôi nhận được một đoạn tin nhắn từ bạn cùng phòng:
“Tiểu Diệp, bây giờ cậu có thể mau mau đến nhà vệ sinh đón tớ được không, có ai đó đang đứng ở phòng vệ sinh của tớ.”
Tôi nhớ đến một bài đăng mà tôi vừa lướt qua:
“Trên tầng ba tòa nhà B của ký túc xá nữ, sau khi đèn tắt lúc mười một giờ rưỡi, sẽ có một người phụ nữ với khuôn mặt th.ối r.ữa cầm một sợi dây thừng đi bộ trong hành lang.”
Vài ngày trước, bên dưới có xuất hiện một bài đăng nói rằng sẽ đi tìm gặp người phụ nữ trong bài đăng trên kia, mỗi ngày chủ bài đăng đều sẽ cập nhật tình hình. Hai ngày trước, cô ấy nói rằng hình như cô ấy nhìn thấy người đó.
Thời gian cũng là 23:50, kể từ thời điểm đó đến nay, bài đăng này này vẫn chưa được đổi mới.
Lông tơ của tôi dựng lên.
Tầng ba tòa nhà B, đó là nơi tôi sống.
Phòng ký túc xá của chúng tôi nằm ở bên cạnh phòng giặt ủi ở cuối hành lang phía đông, và nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang phía tây.
Nói cách khác, nếu tôi định ra ngoài, thì tôi sẽ phải đi qua hết dãy hành lang.
Hành lang rất quanh co, phức tạp. Chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ với khuôn mặt th.ối r.ữa cầm sợi dây thừng trốn ở đấy thôi đã khiến cho tôi cảm thấy s.ợ h.ãi.
Tôi chỉ có thể tu.yệt vọ.ng cầu nguyện rằng bài đăng này là một trò đùa của một nhóm người nhàm chán.
“Tiểu Diệp, cầu xin cậu mau đến đón tớ đi, tớ ngồi xổm đến mức tê chân rồi, không dám ra ngoài, người đó cứ đứng im bên ngoài, tớ không biết phải làm sao cả, tớ thật sự sợ ch.ết kh.iếp rồi.”
Giả Tiêm vẫn tu.yệt vọ.ng thúc giục tôi.
Trong bóng tối, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chiếu vào mắt tôi. Tôi nắm chặt điện thoại, suy nghĩ xem có nên giả vờ ngủ hay không.
Hôm nay là kỳ nghỉ hè, hầu hết sinh viên trong tòa nhà đều về nhà, hai người bạn cùng phòng cũng đã ra ngoài đi du lịch với bạn trai, trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và Giả Tiêm.
Sau 11 giờ đêm, toàn bộ tòa ký túc xá sẽ cắt điện. Ngay cả khi tôi cảm thấy muốn đi tiểu, tôi cũng sẽ chọn nhịn lại thay vì đi ra đó.
Tôi tự hỏi mình có phải là người tốt bụng không, tôi và Giả Tiêm chỉ là hai nữ sinh viên đại học gầy gò bình thường. Nếu người đứng bên ngoài phòng vệ sinh của cô ấy lúc này thực sự là một người xấu, thì bây giờ tôi đi qua đó cũng chỉ là thêm một mạng nữa.
Ch.ết ti.ệt, Giả Tiêm không thể giả vờ gọi điện thoại cho người khác rồi đi ra ngoài à, nhất định phải nhờ tôi đến đón cô ấy, rõ ràng là tôi nhát gan hơn cô ấy.
Thời gian gần đây chính là thời khắc mấu chốt để tranh giành một vị trí nghiên cứu sinh sau đại học. Nếu tôi trực tiếp từ chối cô ấy, nếu cô ấy ra ngoài và nói tôi xấu tính thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi trong mắt giáo viên.
2.
Tôi nhẫn tâm quyết định giả vờ ngủ và nhấn nút tắt máy, nhưng giây tiếp theo, Giả Tiêm đã gọi video.
Ngón tay tôi vô tình ấn xuống, khoảnh khắc video được kết nối, trái tim tôi như đông cứng lại.
Ánh sáng từ cửa sổ nhà vệ sinh lọt qua, tôi thấy toàn thân Giả Tiêm đang r.un r.ẩy, cô ấy tu.yệt vọ.ng dùng ngón tay bịt kín miệng, đồng thời ra hiệu cho tôi không phát ra âm thanh, sau đó cô ấy quay camera của điện thoại di động lại.
Một đôi giày thể thao nữ bẩn thỉu đang chờ bên ngoài, không biết người đó đứng đợi bên ngoài làm gì nữa, cứ im lặng chờ mãi bên ngoài.
Một khoảng im lặng đầy ch.ết chóc, tiếng côn trùng kêu trong đêm càng thêm đáng sợ.
Đột nhiên, đôi giày đó lùi lại hai bước.
Một vài sợi tóc rủ xuống, sau đó, một khuôn mặt với ngũ quan không rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong màn hình.
Người phụ nữ đang nằm sát xuống mặt đất và nhìn vào bên trong.
Tôi lập tức che miệng mình lại để không la hét.
Người phụ nữ đó có khuôn mặt th.ối r.ữa, tôi chắc chắn rằng cô ta chính là người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa được nói đến trong bài đăng đó!
Giả Tiêm không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy vẫn chưa nhận thức được tình hình hiện tại. Khi tôi lấy hết can đảm để nhìn vào camera một lần nữa để nhắc nhở cô ấy, đôi giày ngoài cửa đã biến mất.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh. Hình như người phụ nữ kia bước vào đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định nhắc nhở Giả Tiêm rằng cô ấy có thể nhân cơ hội nhanh chóng mở cửa rồi trốn thoát thì đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Trong nhà vệ sinh có hai dãy nhà vệ sinh ngồi xổm, dựa vào ánh trăng có thể biết được đây là dãy ở phía bắc. Dãy này chỉ có hai phòng, Giả Tiêm đang ở một trong hai căn phòng đó. Còn phòng còn lại là một phòng vệ sinh đã bị bỏ ho.ang từ lâu, và nơi đó đã sớm được thu dọn lại trở thành nơi để dụng cụ.
Tại sao một người phụ nữ kia lại đi vào đó.
Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức khuôn mặt tôi tái nhợt.
Lời giải thích duy nhất là cô ta muốn trèo lên, sau đó...
"A!”
Giả Tiêm đột nhiên hét lên, màn hình hiển thị một bóng đen từ trên cao đập xuống, cô ấy đập vào cửa, điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Tôi ki.nh h.ãi nghe những âm thanh cắ.n x.é đi.ên cu.ồng ở đầu bên kia điện thoại, Giả Tiêm li.ều mạ.ng đập cửa, tôi nghe thấy tiếng kêu th.ảm th.iết của cô ấy dần biến mất.
Cảm giác t.ội l.ỗi, ho.ảng s.ợ khiến tôi cảm thấy như trái tim mình bị một đôi bàn tay to mạnh mẽ bóp chặt.
Giây tiếp theo, một đôi bàn tay dí.nh m.áu nhặt điện thoại từ dưới đất lên.
Người phụ nữ với khuôn mặt th.ối r.ữa vẫn còn vài sợi tóc dính trên khóe miệng, cô ta nở một nụ cười đáng sợ với tôi.
Tôi có thể nhận ra cô ta đang nói gì với tôi thông qua khẩu hình.
"Tôi tới tìm cô đây.”
Cuộc gọi video đã bị tắt.
3.
Trong hành lang trống trải, có tiếng kẽo kẹt khi đẩy mở một cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Tôi lập tức rời khỏi giường, cố gắng trốn thoát, nhưng đã quá muộn, tôi nghe thấy tiếng bước chân di chuyển thật nhanh trên hành lang, tiếng bước chân bịch bịch bịch như giẫm lên trái tim tôi. Tôi lập tức khóa cửa, ho.ảng s.ợ cầu mong rằng cô ta không biết tôi đang ở phòng ký túc xá nào.
Chẳng mấy chốc, âm thanh trên hành lang lắng xuống.
Mọi thứ im lặng như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tôi áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Giây tiếp theo, đột nhiên có một tiếng "Cộc" lớn, cửa ký túc xá bị đẩy mạnh một cái, hóa ra người đó đang đứng ngoài cửa!
Âm thanh đó làm tôi s.ợ h.ãi. Ngay khi tôi đang r.un r.ẩy chuẩn bị gọi cảnh sát thì tôi nghe thấy tiếng cửa sổ ngoài ban công bị đẩy mở.
Tôi mở to mắt nhìn người phụ nữ kia đang bò vào từ cửa sổ bằng tay và đầu gối.
Vào lúc ch.ết lặ.ng đó, tôi thấy đôi mắt của người phụ nữ trợn tròn như viên băng phiến.
23:40.
Tiếng đóng cửa đánh thức tôi dậy.
Cổ tôi đau dữ dội đến nỗi tôi vẫn còn cảm thấy cảm giác bị cắn mút trên đó, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lóe qua.
"Giả Tiêm!"
Ngay lập tức tôi ngồi dậy hét lên. Cô ấy đang ở hành lang lập tức phản ứng lại:
"Cậu gọi kiểu gì đấy, định h.ù tớ à, tớ đi vệ sinh một lát, cậu ngủ tiếp đi.”
Tôi sững sờ một lúc, thở hổn hển.
Lẽ nào những thứ vừa xảy ra khi nãy chỉ là một cơn ác mộng?
Nhưng giấc mơ này cũng chân thật quá mức rồi.
Nhưng may mắn đó là một giấc mơ, thật tốt, đó chỉ là mơ.
Tôi vỗ ngực thật mạnh để bình tĩnh lại, mở Douyin xem video để xua tan nỗi s.ợ h.ãi.
Vào lúc 23:50, ngay khi tôi đang lướt xem video, tin nhắn xuất hiện trên WeChat
“Tiểu Diệp, bây giờ cậu có thể mau mau đến nhà vệ sinh đón tớ được không, có ai đó đang đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh của tớ.”
Sự ho.ảng lo.ạn tột độ bao trùm lấy tôi, thậm chí tôi còn không phân biệt rõ rốt cuộc là vừa nãy tôi nằm mơ hay bây giờ tôi đã ch.ết nữa. Ngay khi chân tay tôi cứng đờ không biết phải làm gì, rất nhanh Giả Tiêm lại gửi cho tôi tin nhắn thứ hai:
“Tiểu Diệp, cầu xin cậu mau đến đón tớ, tớ ngồi xổm đến mức tê chân rồi, không dám ra ngoài. Người đó cứ đứng im bên ngoài, tớ không biết phải làm sao cả, tớ thật sự sợ ch.ết kh.iếp rồi.”
Từng câu nói đều in sâu vào mắt tôi, cảm xúc của tôi lúc này rất chân thật. Ngay lập tức tôi gọi điện đến cảnh sát rồi nói về tình hình của mình, cầu xin họ mau đến đây. Đồng thời, tôi lo lắng nhảy xuống giường, thậm chí còn không kịp mang giày.
Đúng vậy, tôi muốn chạy trốn.
Giả Tiêm tôi xin lỗi, cả tôi và cậu đều không phải là đối thủ của người phụ nữ đó. Tôi đã làm tất cả những gì có thể, bây giờ tôi chỉ muốn giữ lấy mạng sống của mình thôi, xin hãy hiểu tôi.
4.
Tôi thở mạnh, r.un r.ẩy mở cửa đi vào hành lang, chỉ cần đi nửa đường là có thể nhìn thấy cầu thang, và tôi sẽ được cứu.
Tôi nhẹ nhàng bước trên mặt đất, sợ mình sẽ làm kinh động đến người phụ nữ kia. Nhưng chưa bước được hai bước, màn hình điện thoại của tôi đã sáng lên.
Đó là một cuộc gọi video từ Giả Tiêm
Tôi chợt nhận ra rằng quá trình lần này này diễn ra nhanh hơn so với những gì tôi vừa trải qua. Ngay sau đó, cuộc gọi video tự động kết thúc, tôi s.ởn tóc gáy khi nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ cũ bị mở ra.
Chân tôi lập tức mềm nhũn đi, nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi đi.ên cu.ồng lao về phía trước bất kể động tĩnh gây ra là lớn hay nhỏ. Tôi hét lớn, vừa lăn vừa bò về phía trước, nước mắt chảy ra.
Ở phía bên kia hành lang, một bóng người lao ra khỏi bóng tối, tốc độ của cô ta nhanh hơn tôi rất nhiều. Tôi nghe thấy nụ cười kỳ lạ của người phụ nữ đang dần đến gần.
Khoảnh khắc tay tôi chuẩn bị chạm vào tay cầm cầu thang, thì tôi bị ai đó túm tóc.
Hai ngón tay đâm thẳng vào mắt tôi.
......
Một lần nữa tôi thức dậy vào lúc 22:00
Giả Tiêm vẫn chưa trở về ký túc xá, không biết cô ấy đang ở đâu.
Ngay lúc này, tôi chợt nhận ra rằng hình như mình đã bước vào một vòng lặp.
Mỗi lần thời gian trôi qua, mỗi khi Giả Tiêm ch.ết thì người tiếp theo bị gi.ết sẽ là tôi. Nhưng tôi vô tội, vòng lặp chính là cơ hội mà ông trời ban cho tôi để tôi trốn thoát.
Tôi lập tức gọi cho Giả Tiêm, sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi nhanh chóng nói với cô ấy tất cả những điều này nhanh nhất có thể. Như tôi dự đoán, Giả Tiêm không quan tâm, cô ấy nghĩ rằng tôi đang đùa.
“...Tớ biết cậu sẽ không tin," Tôi vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc: "Vậy thì đừng trách tớ vì sao không báo cho cậu, nhớ đừng đi vệ sinh lúc 23:50 tối nay. Tớ sẽ không trở về ký túc xá, cậu cẩn thận.”
Tôi thu dọn đồ đạc và bắt taxi đến khu vực sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, nghiến răng nghiến lợi chọn ở trong một khách sạn hơi đắt tiền.
Tôi đã nói trước với quầy lễ tân rằng mong họ sẽ đến gõ cửa phòng tôi vào đúng 23:50, bởi vì tối nay tôi có thể xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi nhận phòng, tôi cẩn thận kiểm tra phòng, khóa cửa ra vào và cửa sổ. Tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được an toàn.
Tôi đang cổ vũ bản thân, hy vọng mình sẽ vượt qua vòng lặp tối nay.
Lúc 230, Giả Tiêm hỏi tôi đang ở đâu, tôi thành thật trả lời rồi hỏi cô ấy có muốn đến ở cùng không, nhưng cô ấy không trả lời.
Tôi tắt đèn rồi nằm xuống giường. Lúc này tôi mới phát hiện trên tường ở cạnh giường có treo một bức tranh sơn dầu, vẽ về lưng của một người phụ nữ.
Nó không xứng với số tiền tôi đã bỏ ra.