9.
Tôi tỉnh lại lần thứ năm.
Lần này là một ngày trước kỳ nghỉ, các bạn cùng phòng ký túc xá với tôi vẫn còn ở đó.
Tôi nhìn mọi người thu dọn hành lý rồi thảo luận xem sẽ đi đâu trong kỳ nghỉ. Đột nhiên cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn.
"Này Tiệp Diệp, cậu định đi nghỉ ở đâu?"
Đột nhiên Lưu San hỏi tôi.
Tôi yếu ớt nói: "Dù sao bố mẹ tớ cũng bận đi làm, không thèm quan tâm tớ sống ch.ết thế nào, tớ quyết định nằm lì ở ký túc xá, không về nữa."
"Như vậy sao mà được, cậu ở ký túc xá một mình sẽ rất chán, hay là cậu đi ra ngoài chơi với chúng tớ đi?" Một người bạn cùng phòng khác, Triệu Na Na nói.
Tôi liếc nhìn Giả Tiêm, cô ấy vẫn đang đọc sách ở bên cạnh, như thể không nghe thấy chúng tôi nói gì. Tôi ngồi khoanh chân lại, trả lời: "Đâu phải chỉ có một mình tớ đâu, kỳ nghỉ nào Giả Tiêm cũng ở lại ký túc xá mà, có cô ấy thì làm sao tớ cảm thấy nhàm chán được"
"Đó là vì gia đình cô ấy ngh.èo đến nỗi không đủ tiền mua vé xe, cô ấy không ở trong ký túc xá dùng điện nước miễn phí thì còn có thể đi đâu đây?" Lưu San chế giễu nói, tức giận ném quần áo vào vali.
"Đúng vậy." Triệu Na Na giễu cợt: "Trong thẻ tớ còn nhiều tiền như vậy, còn cô ấy có sao, nỡ tiêu tiền sao? Một đứa nhà quê tìm không nổi bạn trai thì chỉ xứng ở lại ký túc xá. Tiểu Diệp, cậu xinh đẹp như vậy làm sao có thể giống cô ấy được. Mau mau tìm một chàng trai mang về cho chúng tớ xem đi, ha ha ha."
“Haiz, cậu đừng nói nữa.” Tôi hoả.ng h.ốt, mặc dù Giả Tiêm vẫn tập trung đọc sách, giả vờ như thể không nghe thấy gì. Nhưng tôi biết giọng nói của hai người họ không hề nhỏ, vòng eo thẳng tắp của Giả Tiêm run lên, chứng tỏ cô ấy đang nghe.
Nhưng tôi có thể nói gì đây, tôi chỉ có thể đưa cho Giả Tiêm một túi đồ ăn vặt sau khi họ ra ngoài ăn rồi bảo cô ấy đừng tức giận, Giả Tiêm miễn cưỡng cười với tôi.
"Hai người họ luôn nói chuyện khó nghe như vậy, nói với tớ cũng thế, cậu đừng để tâm nhé.”
Giả Tiêm âm ừ: "Tớ biết, gia đình tớ ở nông thôn, ngay từ đầu họ đã coi thường tớ rồi.”
Cô ấy cầm lấy túi khoai tây chiên rồi nhìn đi chỗ khác, tôi thấy vai cô ấy run lên.
Đúng vậy, ngay từ buổi tối đi học đầu tiên, khi Giả Tiêm lấy ra một lọ tuyết hoa cao (kem dưỡng bên Trung) đơn giản, nụ cười của Triệu Na Na và Lưu San với cô ấy đã dần nhạt đi.
Lúc dọn giường, thấy chăn ga gối đệm của Giả Tiêm hơi tối màu lại còn có chỗ vá, Lưu San nằm ở giường bên cạnh đã trực tiếp yêu cầu cô ấy đừng vượt qua ranh giới với vẻ mặt chán ghét.
10.
Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn lẩu. Lúc thanh toán, tổng số tiền hơn 200 tệ, thấy Giả Tiêm tròn mắt không nói nên lời, Triệu Na Na trở nên rất nóng nảy.
Bình thường Giả Tiêm chỉ ăn bánh bao hấp và khoai tây sợi xào trong căn tin. Vậy nên Triệu Na Na và Lưu San đều cảm thấy thật x.ấu h.ổ khi ngồi đối diện cùng cô ấy. Quần áo mà Giả Tiêm mặc đều là những mẫu lỗi thời hoặc do mẹ cô ấy may cho, cũng vì vậy hai người đó thường lấy chuyện này ra để đùa giỡn, nói xấu.
Quá đáng hơn là Triệu Na Na và Lưu San còn đi bịa đặt khắp nơi, nói Giả Tiêm không sạch sẽ, mất vệ sinh, thậm chí họ còn bảo các bạn học khác cô l.ập cô ấy...
Có lẽ là vì người sắp ch.ết thường nói lời tử tế, trước đây tôi luôn là người thờ ơ, đứng ngoài cuộc. Nhưng bây giờ sắp ch.ết, tôi lại mềm lòng.
Tôi đưa cho Giả Tiêm tất cả đồ ăn vặt mà tôi đã dự trữ trong một thời gian dài, tôi cũng đưa cho cô ấy một chiếc váy đã bị cắt mác mà tôi không muốn mặc.
Đối mặt với sự bối rối của Giả Tiêm, tôi thở dài nói: "Cậu cầm lấy đi, dù sao tớ cũng không cần những thứ này, cậu mặc trông đẹp hơn, thật đấy."
Nói thật, Giả Tiêm là người đẹp nhất trong số chúng tôi. Cô ấy cũng là cô gái mà nhiều chàng trai trong trường đại học đã phải lòng trước khi cô ấy bị Triệu Na Na và Lưu San đồn đại nói xấu.
Đôi khi tôi tự hỏi có phải vì cô ấy ngh.èo nhưng lại có một vẻ đẹp mà người bình thường không có nên cô ấy mới bị bạn cùng phòng ghen tị không nữa.
"Tiểu Diệp… Cảm ơn cậu.”
Đôi mắt của Giả Tiêm rưng rưng.
Tối hôm sau, Lưu San và Triệu Na Na chuẩn bị về nhà. Bọn họ mời tôi ra ngoài ăn cơm, cũng không có ý định gọi Giả Tiêm, Giả Tiêm cũng biết nên đã rời ký túc xá đến thư viện học bài từ sớm.
Chúng tôi gọi rất nhiều thức ăn, còn uống rượu. Từ trước đến nay tôi không bao giờ uống rượu, nhưng bây giờ tâm trạng chán nản nên uống vài ly.
Trên đường trở về ký túc xá, Lưu San đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhưng gần đó không có nhà vệ sinh. Cô ấy loạng choạng chạy vào bãi cỏ, tôi choáng váng cũng không đi theo, thấy cô ấy đi càng lúc càng xa, Triệu Na Na không yên tâm đuổi nên đã đuổi theo cô ấy.
Đêm đó, lúc đầu trời chỉ mưa nhẹ, nhưng sau đó càng lúc càng nặng hạt. Trên đường, có mấy bạn học đội sách lên che đầu vội vàng chạy đi. Nhìn dòng người hối hả, không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy hơi ho.ảng s.ợ.
Nghĩ về cô gái bị h.ãm hi.ếp mà Giả Tiêm đã nói với tôi ở vòng lặp trước, lúc này, khi nhìn sâu vào rừng cây, dường như tôi có thể tưởng tượng mình đang nghe thấy một tiếng th.ét kh.ủng kh.iếp.
Một lúc lâu sau không thấy Triệu Na Na và Lưu San quay lại, tôi định đi qua xem sao,thì lại thấy hai người họ chạy lại với vẻ mặt rất lo lắng.
Hình như hai người họ đã tỉnh rượu, mặc dù bước đi của họ vẫn còn r.un r.ẩy, giọng nói vẫn còn lè nhè, nhưng ánh mắt bọn họ vừa hoả.ng h.ốt lại vừa tỉnh táo.
"Tiểu Diệp, chúng ta mau trở về ký túc xá thôi! Đến giờ giới nghiêm rồi!”
"Đúng, đến giờ giới nghiêm rồi, mau đi thôi, đi thôi!"
Lưu San giục tôi phải đi thôi, Triệu Na Na Na ở phía sau đẩy tôi đi, tôi bị bọn họ lăn qua lăn lại đến mức buồn nôn. Nhưng bọn họ vẫn li.ều mạ.ng đẩy tôi không cho tôi quay đầu lại. Lúc đi qua cuối con đường mòn, hình như tôi nghe thấy tiếng khóc của một cô gái ở phía xa.
11.
Tối hôm đó Giả Tiêm không về, ngày hôm sau Lưu San và Triệu Na Na Na cũng không từ mà biệt. Khi tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa thì trời đã tối rồi, không còn ai trong ký túc xá, chỉ có Giả Tiêm ướt sũng trở về sau đó.
"Trời ơi, ngoài trời mưa à?" Tôi dụi mắt rồi ngồi dậy luôn. Tôi phát hiện Giả Tiêm đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn cách đây nửa tiếng trên WeChat.
"Tớ xin lỗi, tớ không nhìn thấy tin nhắn cậu gửi, để cậu phải dầm mưa như này, tớ xin lỗi!" Tôi vội vàng xin lỗi, sắc mặt Giả Tiêm có chút khó coi, nhưng cô ấy không nói gì mà xua tay với tôi.
Cô ấy trông có vẻ hơi nặng nề, cô ấy mệt mỏi ngồi xuống ghế. Dưới ánh đèn mờ, tôi thấy hình như ngón trỏ của cô ấy có màu đen.
"Giả Tiêm à, cậu đói bụng không, tớ có mì gói, cậu ăn không?" Tôi ngượng ngùng hỏi.
Giả Tiêm quay đầu lại nhìn tôi, cô ấy khẽ cười nói: "Hôm qua cậu mới cho tớ ăn rất nhiều đồ ăn vặt, cậu không nhớ sao?"
"Ừm… Nhớ chứ, nhưng đồ ăn vặt không no được. Trời lạnh như này ăn một chút gì nóng mới ngon.”
Cô ấy nhìn tôi khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, Giả Tiêm chậm rãi nói: "Ừ, vẫn là ăn cái gì nóng sẽ tốt hơn.”
Cô ấy lặp lại: "Nóng tốt hơn.”
"Cậu không sao chứ?" Tôi thận trọng nhìn cô ấy: "Triệu Na Na Na và Lưu San đã về nhà rồi, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở ký túc xá, cậu có chuyện gì có thể nói với tớ, tối qua cậu đi đâu vậy?"
Giả Tiêm không trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy chỉ nói:
"Tớ biết, bọn họ đi rồi.”
Một bài đăng đã được đăng trên diễn đàn của trường.
Hai x.ác ch.ết nữ đen kịt xuất hiện dưới tầng hầm thư viện.
Họ ch.ết trong tình trạng rất kh.ủng kh.iếp, như thể họ đã trải qua một điều gì đó rất đá.ng s.ợ trước khi ch.ết.
Bài đăng này nhanh chóng bị xóa đi, người nhìn thấy cũng không nhiều nên cũng không gây ra nhiều thảo luận. Người ở trên diễn đàn cả ngày như tôi cũng chưa vì chuyện này mà cảm thấy dao mủi lòng.
Bởi vì cùng lúc có một vấn đề quan trọng khác liên quan đến sự sống ch.ết của tôi.
Bài đăng về người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa kia xuất hiện.
Thời gian không khác lần trước, không lâu nữa sẽ có cư dân mạng "Khẩu Thôn Thập” khám phá bí mật. Chẳng mấy chốc nữa tôi cũng sẽ bị gi.ết bởi người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa đó.
12.
Trước đó, tôi đã đấu tranh với cái ch.ết, rồi tu.yệt vọ.ng hết lần này đến lần khác. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi không chịu bỏ cuộc, muốn cố gắng sống sót một lần nữa.
Tôi biết có lẽ tôi thực sự sẽ không thể trốn thoát, nhưng lần này tôi đột nhiên muốn gặp trực tiếp người phụ nữ đó, hỏi tại sao cô ta lại muốn gi.ết tôi. Ít nhất hãy cho tôi một lý do để tôi không phải sống trong vòng luẩn quẩn s.ợ h.ãi vô tận này.
Tôi đã đăng ký một tài khoản Tieba. (một tài khoản mạng xã hội của Baidu Tieba)
Tên là "Khẩu Thôn Thập".
Tôi lặp lại những gì chủ bài đăng đã làm trong trí nhớ, cho đến tối hôm đó, lúc 23
0, tôi bước ra khỏi cửa ký túc xá.
Không biết tại sao tối nay Giả Tiêm không về, vì vậy tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy và bảo cô ấy tối nay đừng về, để không bị tôi liên lụy nữa.
Tôi quyết tâm cầu xin một sự giải thoát, nếu tôi không thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã này thì tốt hơn hết là nên bình tĩnh đối mặt với nó.
Lúc 23:45, cửa sổ hành lang đột nhiên mở ra, tôi ngửi thấy mùi khét. Sau đó, có tiếng bước chân lộn xộn từ dưới lầu truyền lên.
Hình như không chỉ có một người.
"Tiểu Diệp, mau chạy đi, mau chạy đi…”
"Cô ta sẽ không bỏ qua cậu đâu, cô ta sẽ gi.ết tất cả chúng ta, gi.ết hết…”
Hai giọng nói quen thuộc vang lên từ bên dưới. Trước khi tôi kịp nghe rõ thì những giọng nói đó đã biến mất.
Một lúc sau, tôi nghe thấy có người đang đi lên.
Từng bước, từng bước, chậm rãi nặng nề, dần dần đến gần tôi.
Có mùi m.áu thoang thoảng phất qua chóp mũi tôi.
Trực giác mách bảo tôi rằng người đi lên lần này chính là người phụ nữ đó.
Không giống như những gì tôi tưởng tượng, lúc này tôi không hề cảm thấy ho.ảng lo.ạn, bất lực, tôi chỉ im lặng đứng đó chờ đợi sự xuất hiện của cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút cho đến khi có một sợi dây thừng nhẹ nhàng tròng qua cổ tôi.
Khoảnh khắc cô ta si.ết chặt, tôi nắm lấy nó.
"Giả Tiêm, cậu về rồi.”
Người phía sau đột nhiên r.un r.ẩy.
"Hóa ra cậu đã nhớ ra rồi, cậu đã sớm biết người đó là tớ.”
Giọng cô ấy lạnh lùng, tôi nhẹ nhàng nói: "Không, sau này tớ mới khôi phục trí nhớ, hiểu ra người phụ nữ đó chính là cậu.”
Tôi chậm rãi nắm lấy ngón tay của cô ấy: "Có phải ngón trỏ của cậu bị bỏng khi gi.ết hai người họ dưới tầng hầm thư viện đúng không? Khi bị lửa đố.t, nhất định cậu cũng rất đau.”
Bình luận facebook