-
Chương 2
5.
Lúc 23h40, tôi gọi video cho Giả Tiêm, hình như cô ấy không có việc gì làm. Cô ấy đang nằm trên giường ăn vặt, tôi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Tuy nhiên, chỉ hai phút sau, Giả Tiêm bất ngờ gửi một tin nhắn WeChat:
“Tiểu Diệp, xin lỗi cậu.”
Đồng tử tôi r.un r.ẩy, tôi nhắn tin hỏi nhưng cô ấy không trả lời, cô ấy cũng không nhận điện thoại của tôi. Mãi đến 23:45, cuối cùng Giả Tiêm mới nhận điện thoại của tôi.
"Giả Tiêm, cậu đang làm gì vậy, xin lỗi tớ cái gì, có chuyện gì à, có phải là cậu nhìn thấy người phụ nữ đó không?"
"Xin lỗi Tiểu Diệp, tớ, tớ…” Giả Tiêm do dự nói, giọng nghẹn ngào.
"Mau nói đi!" Tôi lo lắng gần ch.ết: "Không sao đâu cậu nói đi, tớ đã cảnh báo cậu rồi mà cậu không nghe. Mau nói cho tớ biết, có nguy hiểm gì tớ đã sớm chuẩn bị rồi!"
"Ha ha ha, đùa cậu thôi!" Giả Tiêm đột nhiên bật cười: "Chỉ là tiểu đội trưởng vừa mới kiểm tra giường của cậu, tớ đã giúp cậu giấu rồi."
“...Đồ đi.ên.”
Trái tim treo lơ lửng của tôi vừa chìm xuống thì có tiếng gõ cửa phòng tôi.
"Xin chào cô, tôi mang cho cô bữa ăn nhẹ lúc đêm.”
Tôi cứng ngắc nói: "Không cần đâu, cảm ơn.”
Người ngoài cửa không nói gì.
Trực giác mách bảo tôi rằng cô ấy vẫn chưa rời đi.
"Giả Tiêm," Tôi nhỏ giọng nói: "Tối nay cậu không đi vệ sinh sao, không thấy người phụ nữ mà tớ nói đến sao?"
"Tớ đi vệ sinh nhưng không thấy gì cả. 」
Hình như Giả Tiêm đang ăn gì đó, giọng nói nghe có chút ậm ờ: "Để tránh thời gian mà cậu nhắc tớ, tớ đã đi vệ sinh trước lúc mười một giờ rưỡi. Cậu làm tớ sợ đến mức quên mang theo điện thoại di động, lúc quay lại thì phát hiện cửa phòng ký túc xá đang mở, lúc đó tớ còn nghĩ có trộm nữa, làm tớ sợ ch.ết kh.iếp"
“...”
Mười một giờ rưỡi.
Tôi nhìn vào thông tin trên giao diện WeChat, trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm.
Lúc đó Giả Tiêm không mang theo điện thoại di động, vậy người nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu là ai?
"Tiểu Diệp, cậu còn nghe không, tớ cảm thấy gần đây cậu quá mệt mỏi với việc học, chắc cậu nằm mơ xong tưởng thật rồi. Sinh viên đại học chúng ta bây giờ phải tin vào chủ nghĩa duy vật, chúng ta không thể mê tín như vậy…”
Tôi ngơ ngác nghe những lời của Giả Tiêm, một cơn ớ.n lạ.nh chạy dọc sống lưng.
Bởi vì tôi đã phát hiện ra một điều còn khiến tôi s.ợ h.ãi hơn nữa.
Trên bức tường cạnh giường là một cái cửa sổ.
Lúc này, tôi s.ợ h.ãi nhìn cảnh đêm của thành phố, bóng lưng của người phụ nữ vừa xuất hiện đã biến mất.
Cho đến khi——
Một tiếng "Tạch" vang lên.
Cánh cửa bị mở ra.
Trong hành lang tối tăm, một người phụ nữ đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt nửa th.ối r.ữa nở nụ cười ghê rợn với tôi.
Cô ta cầm một sợi dây thừng dày rồi đóng cửa lại.
......
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, tôi nghe thấy giọng nói của nhân viên quầy lễ tân ở ngoài cửa.
Thật đáng tiếc, đã quá muộn.
6.
Khi tôi thức dậy một lần nữa, thời gian đã quay lại một tuần trước đó.
Tôi chợt nhận ra rằng không phải tôi ch.ết vì Giả Tiêm, tôi mới là người mà người phụ nữ đó nhắm đến ngay từ đầu.
Cho dù tôi trốn đến đâu, cô ta cũng sẽ đến tìm tôi. Giả Tiêm chỉ là người x.ui x.ẻo bị tôi liên lụy vào hai lần trước đó.
Tôi s.ợ h.ãi đến mức quyết định tranh thủ tuần này phải nói trước với các bạn cùng lớp về vụ việc ở hành lang ký túc xá này. Hy vọng rằng mọi người sẽ phối hợp với nhau để bắt được kẻ gi.ết người.
Nhưng cho dù tôi có cố gắng kể về ba trải nghiệm đó như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai tin tôi.
Suy cho cùng, mọi người đều chưa từng gặp người phụ nữ đó khi họ thức dậy vào ban đêm. Vì vậy tất cả họ đều nghĩ điều đó thật nực cười, một số thậm chí còn nghi ngờ rằng tôi có vấn đề về tâm thần và muốn báo cáo với giáo viên.
Tôi không nói nên lời.
Tôi chợt nhớ tới bài đăng kia, người đăng bài chắc hẳn biết điều gì đó. Nếu tôi đoán không nhầm, cô ấy cũng sống ở tầng của chúng tôi, cô ấy chắc chắn sẽ tin tôi!
Tôi tự tin đặt cược với các bạn cùng lớp rằng tôi có bằng chứng, nhưng thật không may, cho dù tôi có tìm kiếm bao nhiêu, tôi cũng không thể tìm thấy bài đăng.
Như thể nó đã biến mất, tan vào trong không khí, không để lại chút dấu vết nào trên internet.
Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người sẽ nghĩ tôi là một đứa đi.ên, sẽ không ai tin tôi, tôi chỉ có một con đường ch.ết.
Đêm đó, khi tôi tu.yệt vọ.ng ngã lên giường, Giả Tiêm toàn thân ướt sũng trở về.
"Trời ơi, ngoài trời mưa à?" Tôi ngồi dậy, phát hiện Giả Tiêm đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn cách đây nửa giờ trên WeChat.
"Xin lỗi cậu, tớ không nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho tớ, để cậu phải dầm mưa như vậy, tớ xin lỗi!" Tôi vội vàng xin lỗi, sắc mặt của Giả Tiêm có chút khó coi, nhưng cô ấy không nói gì mà xua tay với tôi.
Tôi cảm thấy áy náy, sợ cô ấy sẽ tức giận nên đã pha cho cô ấy một cốc trà gừng đường nâu. Sau khi uống xong, sắc mặt Giả Tiêm trông khá hơn một chút, cô ấy kinh ngạc nói với tôi:
"Cậu biết chuyện gì đang xảy ra ở trường chúng ta không?"
7.
"Chuyện gì?" Tôi nghĩ ngay đến câu chuyện của người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa kia.
"E hèm, không phải cái cậu nghĩ đâu." Giả Tiêm hiểu ý tôi, cô ấy cúi xuống thì thầm: "Cậu có biết tại sao cậu không thể tìm kiếm bài đăng mà cậu đã nói không? Bởi vì một nữ sinh trong trường chúng ta đã bị cư.ỡng hi.ếp! Để thông tin đó không bị lan rộng, nhà trường đã dọn dẹp mạng và xóa rất nhiều bài viết trước đó, cậu không tìm thấy là điều bình thường.”
Tôi rùng mình.
“Cư.ỡng… hi.ếp?”
"Đúng vậy.” Không biết có phải là vì Giả Tiêm quá gần tôi hay không, hay đèn chùm trên đầu khiến sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt cô ấy trông hơi đáng sợ: "Cô ấy bị một tên công nhân nhập cư say rượu kéo vào lùm cây cư.ỡng hi.ếp. Lẽ ra cô ấy đã được cứu rồi vì lúc đó có người đi ngang qua. Nhưng không hiểu sao những người đi ngang qua đó không có ai nghe thấy gì cả, sau đó cô ấy..."
"Thật đáng thương.” Tôi thở dài.
"Đúng vậy." Giả Tiêm nói: "Tệ hơn nữa là sau khi trở về, nữ sinh kia đã tr.eo cổ t.ự t.ử. Để ngăn chặn tin tức, nhà trường đã nhận ba người bạn cùng phòng ký túc xá với cô ấy vào học nghiên cứu mà không cần thi. Haizz, ăn bánh bao hấp máu của bạn cùng phòng với mình. (Nghĩa là: dùng người ch.ết để đổi lấy những lợi ích mới.)
Sau khi Giả Tiêm nói xong, cô ấy đi tắm, tôi sững sờ một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Thật đáng tiếc khi một cô gái trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân lại ch.ết đi như vậy.
Sự sống rất mong manh, cái ch.ết thực sự cách chúng ta rất gần.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để thở dài tiếc nuối nữa, tôi sẽ phải đối mặt với kết cục tương tự trong một tuần nữa.
Nhưng lời nói vừa rồi của Giả Tiêm đã đánh thức tôi, vì bài đã bị xóa nên tôi sẽ đăng một bài mới dựa vào trí nhớ của mình. Chỉ cần tạo được sự chú ý của dư luận thì cũng sẽ có người tin vào những gì tôi nói.
Đêm đó, tôi lấy ra tài khoản phụ mà tôi đã đăng ký vào trang web của trường trong vài năm.
Ngay sau khi bài đăng này được đăng lên, nó đã được rất nhiều người thích. Nhưng thật đáng tiếc, mọi người xem nó như một câu chuyện tiểu thuyết, rất ít người coi trọng nó, hầu hết các bình luận ở phía dưới là:
“Thật ảo diệu, nhưng đọc rất hay.
“Thú vị, thú vị thật đấy, mong chờ bản cập nhật.”
“Bây giờ tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh, xin hãy tiếp tục viết nhé.”
......
Có lẽ vì điều này, nên nhà trường không xóa bài đăng của tôi. Mặc dù không ai tin tôi nhưng không vì thế mà tôi bỏ cuộc, bởi vì tôi nhớ rằng một ngày nào đó sẽ có một "nhà thám hiểm" dũng cảm.
Và cô ấy sẽ kiên trì cập nhật mỗi ngày cho đến khi cô ấy bị gi.ết.
Quả nhiên ngày hôm sau, một tài khoản mới có tên "Khẩu Thôn Thập" xuất hiện, cô ấy nói rằng vì người đăng khẳng định rằng vụ việc là có thật, nên cô ấy sẽ tự mình xác minh và vạch trần trò l.ừa đả.o của người đăng.
8.
Để không bị nói rằng người này là do tôi nhờ đến diễn trò, vào đêm khi mà cô ấy gặp người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa kia, tôi đã cố tình đặt điện thoại di động ở hành lang rồi điều chỉnh góc để có thể thấy được toàn cảnh hành lang trong thời gian thực.
Lúc 23h30, một cô gái mặc đồ ngủ có mũ trùm đầu xuất hiện ở hành lang.
Tôi thấy bóng dáng cô ấy quen quen, nhưng vì khuôn mặt cô ấy đã bị chiếc mũ che đi nên tôi tạm thời không biết được cô ấy là ai.
Tất cả những gì tôi biết là trong hai mươi phút nữa cô ấy sẽ phải đối mặt với cảnh tồi tệ nhất trong cuộc đời mình. Tất cả là do tôi đã bày ra cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu cô ấy.
Sự lo lắng, s.ợ h.ãi khiến tôi không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác. Tôi đã gọi điện trước cho 110 để tránh những rắc rối không cần thiết, lần này tôi không nói những gì đã xảy ra với tôi trong vòng lặp, tôi chỉ nói với cảnh sát họ hãy chuẩn bị sẵn sàng, trong hai mươi phút nữa tôi và một cô gái nữa sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc 23h45, cảnh sát gọi cho tôi hỏi có gì bất thường không, tôi ngơ ngác cầm điện thoại, không biết trả lời thế nào.
Theo diễn biến ban đầu, lẽ ra người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa kia phải xuất hiện sớm hơn, ít nhất cô ta cũng sẽ xuất hiện ở hành lang, ẩn nấp trong một góc, nhưng tại sao chúng tôi lại không thấy có gì xảy ra.
“Khẩu Thôn Thập" thậm chí còn dựa vào tường ngáp dài, cô ấy đang nói chuyện điện thoại, hình như sắp rời đi.
Lẽ nào sự can thiệp của tôi đã thay đổi dòng thời gian ban đầu của các sự kiện?
Tôi nắm chặt điện thoại, tôi đã có thể tưởng tượng những gì tôi sẽ trải qua vào ngày mai. Tôi sợ rằng tôi sẽ phải trải qua một vụ bắ.t n.ạt trên mạng khác trước khi ch.ết.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, trong hành lang không có gì bất thường, "Khẩu Thôn Thập" đã bắt đầu chuẩn bị rời đi, tôi yếu ớt xin lỗi viên cảnh sát rồi cúp điện thoại. Đột nhiên, màn hình trước mặt tối đen.
Hình như màn hình bên kia bị cái gì đó che khuất, sau đó tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái: "Cậu là ai?"
Tôi hét lên không ổn rồi, tôi lập tức lao ra khỏi cửa phòng ký túc xá theo bản năng. Nhưng điều làm tôi khiếp sợ nhất là hành lang thế mà lại trống rỗng, không có ai ở đó cả.
Tôi ngạc nhiên đi đến kiểm tra điện thoại được đặt ở góc tường. Không biết có phải là do tôi quá lo lắng hay không, mà mỗi bước đi tôi đều cảm thấy như có ai đó đang đi theo tôi, nhưng rõ ràng chỉ có một cái bóng của tôi trên mặt đất.
Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu để đi đến góc hành lang, phát hiện thì ra là do không đủ pin nên màn hình điện thoại mới bị tắt.
Nhưng khi tôi bật điện thoại lên, màn hình không sáng trực tiếp như bình thường mà có một dòng chữ màu đỏ từ từ xuất hiện:
“Đừng nhìn lên.”
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào vai tôi.
Tôi ngẩng đầu lên theo bản năng thì nhìn thấy người phụ nữ có khuôn mặt th.ối r.ữa kia đang tr.eo ng.ược trên trần nhà.
Sợi dây thừng trong tay cô ta si.ết chặt cổ tôi.
Vào lúc tôi ch.ết, ngoài cửa sổ có sấm sét đánh qua, tôi kinh hoàng nhìn thấy một hàng dấu chân đẫ.m m.áu trên mặt đất, kéo dài đến tận góc tường.