• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nhang Người Chết (5 Viewers)

  • Chương 3

9.

“Trước khi ch.ết, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, không phải chỉ là một lớp da của phụ nữ sao? Bây giờ mình cũng có rồi, hihi…”

“Cố Hồng quấn lấy anh như â.m h.ồn bất tán, một đạo sĩ già đã chỉ cho anh một cách.”

“Giả vờ th.ờ cúng li.nh h.ồn của Cố Hồng.”

Lục Khiêm nói, nh.ang mà anh ấy dùng để thắp được chế tạo ra bởi vật liệu đặc biệt.

Có thể làm suy yếu sức mạnh của ác qu.ỷ.

Chờ đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, sức mạnh của Cố Hồng sẽ suy yếu đến mức nhỏ nhất.

Đến lúc ấy là có thể trực tiếp khiến hồn phách của anh ta hồn phi phách tán.

“Mỗi đêm Cố Hồng đều sẽ quấn lấy anh, mê hoặc anh làm một vài chuyện anh không muốn và nói những lời buồn n.ôn.”

“Nhưng em tuyệt đối đừng tin vào những gì em thấy được, tối mai là anh có thể hoàn toàn thoát khỏi Cố Hồng rồi!”

Lục Khiêm bắt lấy tay tôi một cách nôn nóng.

“Bố cục của biệt thự này đã từng được vị đạo sĩ đó tự tay sắp xếp, không phải em vẫn luôn tò mò về hai cây cột ở trong phòng khách sao?”

“Đó là đinh qu.an t.ài, đặc biệt dùng để trấn áp sức mạnh hồn thể của Cố Hồng.”

“Chỉ cần em ở trong căn biệt thự này, cậu ta không dám động đến em.”

“Một khi em ra khỏi biệt thự, sức mạnh của cậu ta không bị hạn chế nữa và sẽ trực tiếp gi.ết em.”

“Vì vậy em tuyệt đối không được rời khỏi.”

Nhưng tôi không tin tưởng vào lời nói của Lục Khiêm chút nào.

Nếu lời Lục Khiêm nói là thật, vậy mắt qu.an t.ài sau lưng tôi lại là chuyện gì đây?

Tôi nói ra nghi ngờ và chất vấn của mình.

Ai ngờ Lục Khiêm liền thay đổi sắc mặt.

“Ai nói với em về mắt qu.an t.ài?”

“Hình xăm ấy đúng thật là không phải dùng để chiêu tài, nhưng vốn cũng không phải là mắt qu.an t.ài gì đó.”

“Con mắt mà em xăm sau lưng, là dùng để ngăn Cố Hồng đến gần em!”

“Đây là bùa hộ mệnh cuối cùng mà lão đạo sĩ đó xăm lên người cho em.”

Lục Khiêm nói xong, bỗng nhiên lại nhận ra cái gì, không để ý đến sự ngăn cản của tôi, vội vàng vén áo tôi lên.

Sau khi anh ấy nhìn thấy hình xăm bị tôi rạch n.át ở sau lưng, sắc mặt anh ấy trở nên khó coi cực kỳ.

“Em không nên phá hư nó…”

Sắc mặt của Lục Khiêm mang theo một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Những lời này của anh ấy khiến tôi càng thêm mơ hồ.

Lời nói của Vân Huyền và Lục Khiêm, rốt cuộc tôi nên tin ai đây?

Trông thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, tôi vẫn quyết tâm muốn rời khỏi biệt thự.

Dù sao đi nữa, dáng vẻ của Lục Khiêm vào đêm hôm qua thật sự k.ỳ dị quá.

Tôi không quan tâm đến sự ngăn cản của Lục Khiêm, vẫn khăng khăng muốn rời khỏi biệt thự.

Lục Khiêm thấy khuyên tôi không được, chỉ đành tháo chuỗi tràng hạt trên tay xuống rồi đeo lên tay tôi.

“Đây là chuỗi tràng hạt mà anh đeo từ nhỏ đến lớn, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng tuyệt đối không được tháo nó ra.”

Quả thực Lục Khiêm vẫn luôn đeo chuỗi tràng hạt này, tôi cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu liền kêu tài xế đưa tôi xuống núi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi ngồi xe cả đường về quê.

Lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Vân Huyền.

Cậu ta nói thời gian tàu hỏa bị trì hoãn, lúc này cậu ta mới xuống tàu.

Sau khi biết được tôi đã rời khỏi biệt thự, Vân Huyền bèn nói muốn đến tìm tôi.

Nhưng tôi vẫn do dự một chút, nghĩ đến lời nói của Lục Khiêm.

Tôi cảnh giác, vẫn không nói cho anh ta biết địa chỉ quê nhà của mình.

[Xem ra cậu vẫn không tin tưởng tôi lắm.]

[Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nếu bạn trai cậu đưa chuỗi tràng hạt cho cậu, cậu tuyệt đối đừng nhận.]

Khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, tôi sững sờ, ánh mắt rũ xuống nhìn vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay.

Chuỗi tràng hạt này được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, chỉ là có một mùi hương kỳ lạ.

Tôi thấy Lục Khiêm đeo từ sáng đến tối cũng không xảy ra chuyện gì cả.

10.

Vì để phòng ngừa lỡ như, tôi vẫn chụp hình chuỗi tràng hạt lại rồi gửi cho Vân Huyền.

“Nhanh chóng tháo xuống! Ném được bao xa thì ném.”

“Chuỗi tràng hạt này từng được ngâm trong th.i du*, mùi x.ác ch.ết ở trên đó nồng nặc đến nỗi cách một màn hình mà tôi còn có thể ngửi thấy.”

*尸油 Th.i du: là mỡ trong th.i th.ể hư thối chảy ra. Tại Đông Nam Á, người ta cắt bỏ cằm của phụ nữ có thai bị ch.ết, sau đó dùng lửa đố.t, dầu nhỏ xuống chính là th.i du, th.i du có thể thấy trên th.i th.ể chưa xử lý vào mùa hè. Một số người tin rằng dầu này có thể khiến người khác yêu mình đi.ên cu.ồng, nhưng cũng có thể gây ra những hậu quả kh.ủng kh.iếp.

“Loại đồ vật này giống với một cái thiết bị định vị, chỉ cần cậu đeo nó thì con ác qu.ỷ đó sẽ đến tìm cậu nhanh thôi.”

“Cậu phải tin tôi, quăng nó đi, nếu không thần tiên cũng không cứu cậu nổi đâu.”

Tôi do dự một hồi, vẫn quyết định lại tin tưởng vào lời của Vân Huyền.

Tôi ném chuỗi tràng hạt ra ngoài cửa sổ.

Quê của tôi ở trong một vùng núi hẻo lánh rất xa.

Đi xe hơn nửa ngày, tôi mới trở về nhà được.

Ba tôi thấy tôi thì vô cùng vui mừng.

Ông ấy dọn dẹp hai căn phòng cho tôi.

Tôi ngơ ngác.

“Ba, ba dọn hai căn phòng để làm gì vậy?” Ba tôi hơi xấu hổ kéo tôi sang một bên.

“Đó là bạn trai của con đúng chứ? Còn chưa kết hôn mà đã ngủ chung, không tốt đâu.”

Đêm hôm khuya khoắt, sau gáy tôi bỗng dưng toát lên một cơn ớ.n lạ.nh.

Bên cạnh tôi rõ ràng không có ai.

Nhưng ba tôi lại hướng về phía bên cạnh tôi cười một cách ngốc nghếch.

Giống như ở đó thật sự có một người đang đứng vậy.

Trong lòng tôi run rẩy một hồi.

Lẽ nào Cố Hồng đi theo tôi trở về?

Nhưng rõ ràng tôi đã ném chuỗi tràng hạt đi theo lời của Vân Huyền rồi.

Ba tôi vừa nói, vừa không kiểm soát được mà chảy nước miếng.

Lúc này tôi mới nhận ra, có thể ba tôi lại phát bệnh Alzheimer’s.

Ông ấy từng bị bệnh này một lần rồi, lúc tốt lúc xấu.

Đa số thời gian sẽ tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại phát bệnh.

Trước đây tôi từng mời bảo mẫu để chăm sóc ông ấy, nhưng đều bị ông ấy đuổi đi mất.

Vì thế, tôi chỉ có thể để ông ấy sống ở đây một mình theo ý của ông ấy.

“Đói rồi chứ? Ba đi nấu cơm cho con.”

Ba tôi vui cười hớn hở đi vào nhà bếp.

Tôi ngồi trong phòng khách trống không.

Sơn thôn vào ban đêm cực kỳ râm mát.

Mặc dù tôi biết ba tôi đang phát bệnh.

Nhưng đôi mắt lại không khống chế được mà luôn nhìn về phía bên cạnh.

Một lúc sau, ba tôi bưng hai chén cơm chiên đi ra.

Hồi lúc nhỏ, tôi thích ăn cơm chiên do ba tôi làm nhất.

Nhưng bây giờ nhìn cơm chiên được đặt trước mặt tôi, tôi lại ăn không nổi.

Bởi vì ba tôi nhìn thẳng vào bên cạnh tôi: “Chàng trai, ăn nhiều chút, đừng nhìn con gái bác suốt.”

Từ bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi vào khiến tôi rùng mì.nh một cái.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, bình thường vào lúc này, trong thôn vẫn còn rất ồn ào.

Tiếng tivi phát ra, tiếng mấy ông cụ trong thôn đánh bài, còn có tiếng chó sủa liên tục không ngừng.

Nhưng từ sau khi tôi vào thôn, trong thôn lại im lặng đến đáng sợ.

Cảm giác khác thường bao phủ trong lòng tôi.

Hơi thở của tôi đột nhiên nặng thêm.

“Ba, làm gì có chàng trai nào, ba lại lẩm cẩm rồi.”

Tôi cười một cách cực kỳ gượng ép.

Nhưng ba tôi lại không vui.

“Thằng nhóc này sắp dán lên mặt con rồi, đôi mắt còn trừng rất lớn, vẫn luôn nhìn con mà toét miệng cười.”

“Mặc dù ba của con đã già rồi, nhưng mắt không có mù nhé, người sống sờ sờ như vậy ngồi trước mặt con, còn cho rằng ba không thấy?”

“Con gái, ba nói này, thằng nhóc này trông rất tuấn tú, nhưng sao sắc mặt lại trắng đến mức đáng sợ như vậy? Có phải cơ thể không khỏe không?”

Ba tôi cứ ở đó lải nhải tự mình nói chuyện.

11.

Nhưng sau lưng tôi lại càng lạnh lẽo hơn.

Tôi bắt đầu không nhận thức rõ được.

Rốt cuộc là ba tôi tái phát chứng Alzheimer’s.

Hay là Cố Hồng thật sự đi theo đến đây.

Nếu như là vế sau…

Tôi dùng sức cắn môi dưới.

Ba tôi vẫn luôn thúc giục tôi ăn cơm.

Tôi run rẩy cầm đũa lên, rồi tùy tiện ăn vài miếng.

Nhưng vừa đưa thứ này vào miệng, tôi lại xém chút n.ôn cả ra.

Hạt cơm cứng ngắc giống như còn sống vậy.

Bên trong còn có rất nhiều bột, tôi bị sặc đến mức liên tục ho khan rồi n.ôn hết ra ngoài.

Nhưng tôi cúi đầu nhìn thử, những thứ tôi nôn ra vậy mà toàn là gạo sống.

Còn có không ít tàn hương.

Ba tôi lại giống như không nhận ra được mà cứ đưa cơm vào trong miệng.

Trong miệng ông ấy đầy gạo sống, hai má bị nhét căng phồng lên.

“Ba! Đừng ăn nữa!”

Tôi vội vã vỗ lưng của ông ấy để ông ấy phun ra ngoài.

Cũng ngay lúc này, tôi liếc mắt nhìn thoáng qua tấm gương.

Trong gương, ngay bên cạnh tôi.

Có một bóng người mờ nhạt.

Hình dáng của cái bóng ấy không rõ ràng, nhưng lại rất gần tôi giống như dính vào với tôi.

Hóa ra, thật sự có người ở bên cạnh tôi.

Cố Hồng đi theo qua đây rồi!

Khi tôi đang hoảng sợ tột độ, tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự yên tĩnh.

Tôi run rẩy bắt máy.

Là Lục Khiêm.

Trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm tràn ngập lo lắng.

“Chuỗi tràng hạt anh đưa cho em đâu? Có phải em ném nó đi rồi không?”

“Đạo sĩ nói, ông ta cảm thấy li.nh h.ồn của Cố Hồng không ở trong biệt thự nữa.”

“Chuỗi tràng hạt ấy có thể bảo vệ em, để Cố Hồng không tìm thấy em nhanh như vậy.”

Trên mặt tôi dần dần trở nên tái nhợt.

Là Vân Huyền kêu tôi ném chuỗi tràng hạt đi.

Giọng nói của Lục Khiêm ở trong điện thoại bên đó càng lúc càng nhỏ, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng gián đoạn của dòng điện.

“Xoẹt… Bên cạnh em còn có ai… Xoẹt…”

“Xoẹt xoẹt… Anh nghe thấy bên cạnh em có tiếng thở…”

“Ba em đang ở nhà.” Tôi nói chuyện một cách run rẩy.

Giọng nói Lục Khiêm trong điện thoại chợt thay đổi.

“Chạy mau! Xoẹt… Chạy đi! Nửa năm trước chúng ta đã cùng nhau tham dự ta.ng lễ của ba em mà!”

Cuộc trò chuyện đến đây thì bị ngắt đoạn.

Nói đúng hơn là bị người ta bấm ngắt.

Một bàn tay xám xịt vươn ra và cầm điện thoại của tôi đi.

Ba tôi nghiêng đầu, nhìn tôi.

Dưới ánh đèn cũ kỹ, khuôn mặt ông ấy hiện lên một màu xanh trắng như người ch.ết.

“Sở Sở, con đang gọi điện thoại với ai đấy?”

Giọng nói của ba tôi mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo và cứng ngắc như một cỗ máy.

Dường như nỗi sợ đã khiến tôi không thể hít thở.

Vì sao tôi lại quên mất chứ?

Sao tôi có thể quên nửa năm trước, ba tôi đột nhiên bị xu.ất hu.yết não và tôi đã lo liệu đám ta.ng cho ông ấy với Lục Khiêm chứ.

Gạo sống với tro tàn trong chén đó, rõ ràng là tôi để lại khi tôi cúng bá.i cho ông ấy vào mấy ngày trước.

Trán tôi túa ra mồ hôi lạnh.

Tôi muốn đi ra ngoài một cách lặng lẽ.

Nhưng ba tôi lại đột ngột bắt lấy tay tôi.

Trên cánh tay xám xịt của ông ấy mọc đầy vết ho.en tử thi*.

*Ho.en t.ử th.i (尸斑) là một dấu hiệu của th.i th.ể đã ch.ết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngừng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua hu.yết tư.ơng dưới tác động của trọng lực.

12.

Khuôn mặt của ba tôi phù thũng gần như trong suốt.

Ông ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Đã muộn lắm rồi, con muốn đi đâu? Bên ngoài không an toàn.”

Giọng nói của tôi gần như mang theo tiếng nức nở: “Ba ơi, ba để con đi đi…”

“Bên ngoài không an toàn…”

Ba tôi lặp lại câu này với giọng điệu cứng ngắc.

Tôi muốn chạy.

Nhưng ông ấy giữ lấy tôi rất chặt, tôi hoàn toàn không thể thoát ra được.

Khi tôi đang chìm sâu vào tuyệt vọng, một giọng nam vang lên ở bên ngoài.

“Thả cô ấy ra!”

Một bóng người xông vào.

Đó là một người đàn ông cao gầy.

Anh ta nắm lấy cánh tay của tôi rồi kéo tôi ra ngoài.

Sau khi chúng tôi chạy ra ngoài, cả người tôi cũng sững sờ.

Tôi hoàn toàn không phải đang ở căn nhà ở quê.

Mà là ở trong một bãi th.a m.a gần đó.

Ở đây khắp nơi đều là đống đất nhô lên lộn xộn.

Trước đống đất đặt gạo sống do vài người tốt cung phụng.

Trong đó có hai chén gạo sống bị ít đi một nửa.

Vừa nghĩ đến những thứ tôi ăn vừa nãy chính là thứ này.

Tôi nhịn không được mà bắt đầu nôn khan.

Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm rồi thở dài.

“Cũng may cậu không ăn tiếp, nếu cậu ăn rồi, tôi thật sự cũng cứu cậu không được.”

“Cậu là… Vân Huyền?”

Tôi lau miệng, nhìn cậu ta một cách ngờ vực.

Vân Huyền gật đầu.

“Mặc dù cậu không đưa địa chỉ cho tôi, nhưng tôi vẫn tính ra được phương hướng đại khái mà cậu đang ở.”

“Nhưng tôi không nhìn thấy cậu ở trong thôn, bèn đoán rằng có lẽ cậu bị ác qu.ỷ mê hoặc rồi.”

“Trong thôn có nhiều đàn ông, dương khí vượng, ác qu.ỷ đó không dám tự tiện động thủ.”

“Vì vậy hắn ta dẫn cậu đến nơi có â.m kh.í nặng nhất ở gần đây.”

Tôi trông thấy trán Vân Huyền toát đầy mồ hôi.

Chắc là đã vội vã chạy một đường đến đây.

“Nhưng tôi đã ném chuỗi tràng hạt theo lời cậu rồi, vì sao ác qu.ỷ đó vẫn có thể tìm thấy tôi nhanh như vậy?” Tôi ngờ vực hỏi.

Vân Huyền cũng nhíu mày theo.

“Theo lý mà nói, quả thật hắn ta cũng không mạnh đến mức này…”

“Trừ khi…”

Bỗng nhiên Vân Huyền nhìn chòng chọc vào tôi.

“Trừ khi trên người cậu còn có thứ gì đó.”

Tôi bị cậu ta nhìn như vậy thì cũng hoảng hốt.

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra cái gì đó.

Tôi móc từ trong quần áo ra một miếng ngọc bội.

“Lẽ nào là thứ này sao?”

Khi tôi vừa ở bên cạnh Lục Khiêm, anh ấy đã tặng cho tôi miếng ngọc bội này.

Anh ấy nói đây là ngọc bội gia truyền của nhà họ, có thể trừ t.à, phải luôn luôn mang bên người.

Tôi đã đeo một thời gian dài, trong chốc lát cũng quên mất còn có miếng ngọc bội này ở trên người.

Ánh mắt của Vân Huyền đặt trên miếng ngọc bội, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Bạn trai này của cậu đúng thật là lòng dạ độc ác, đây là ngọc âm!”

Vân Huyền nhận lấy ngọc bội, cầm cục đá lên rồi đập vỡ nó.

Một mùi hôi thối bay ra khi miếng ngọc bội vỡ nát.

Tôi bịt mũi lại, bị ngạt đến nỗi không mở mắt ra nổi.

Một dòng máu tươi chuyển từ đỏ sang đen chảy ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom