• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nhu Nương (4 Viewers)

  • Chương 4

16.

Phu nhân Thừa tướng là biểu muội của lão Hầu gia.

Từ lời của Lâm Thù, ta biết phu nhân Thừa tướng tổ chức hội thơ, mời những quý nữ vọng tộc và công tử thế gia trong thành Trường An đến tham dự.

Với quan hệ thông gia, tiểu Hầu gia Chu Mộ đương nhiên sẽ đến.

Mà Lâm Nguyệt, vì để trợ giúp người trong lòng mình hoàn thành cái gọi là nguyện vọng, cũng vì để bản thân có chỗ đứng vững chắc trong thành Trường An, chắc chắn nàng ta sẽ không vắng mặt trong hội thơ này.

Đêm trước khi yến hội bắt đầu.

Lâm Thù phái tiểu nha hoàn lén đưa cho ta một tờ giấy, sau khi nhìn dòng chữ viết trên giấy, ta lập tức cầm quyền thơ mình nghĩ suốt mấy đêm mới viết được đến đình nghỉ mát trong hậu viện.

Nơi này yên tĩnh, lại có thêm Lâm Thù sắp xếp nên sẽ không có hạ nhân nào đến.

Chúng ta tỉ mỉ sắp xếp một cuộc gặp ngẫu nhiên, để ta và tiểu Hầu gia Chu Mộ có thể gặp nhau trong đình nghỉ mát này.

Tiểu Hầu gia tài giỏi tuấn tú của thành Trường An, khí chất tuyệt đối không thua kém Tam hoàng tử.

Nhưng ông trời thật biết cách trêu đùa, Lâm Nguyệt không yêu hắn. Còn Chu Mộ lại say đắm sự tài trí của Lâm Nguyệt, say đắm những câu thơ nghìn đời mà Lâm Nguyệt có thể đọc ra trong chớp mắt.

Ta cố gắng thức mấy đêm, vắt hết óc mới viết được tất cả các câu thơ, lúc này đang bày trước mặt Chu Mộ.

“Những câu thơ này là ngươi viết sao?”

Tiểu Hầu gia Chu Mộ có tài văn chương hơn người, ánh mắt nhìn qua tập thơ ta để trên bàn, chỉ vài câu thơ thôi đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.

Hắn ngước mắt, ánh mắt nhìn ta vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Ta đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu.

“Nếu tiểu Hầu gia thích thì ta xin được tặng tập thơ này cho ngài.”

“Thật sao?”

Ánh mắt Chu Mộ sáng bừng lên, yêu thích tập thơ đến mức cầm không nỡ buông tay, nhưng vẻ mặt hắn lại có phần mâu thuẫn.

“Quân tử không tranh đồ người khác yêu thích, tất cả các câu thơ trong tập thơ này cho dù ta có dùng cả đời cũng không thể viết ra được. Cô nương thật tài giỏi, thật sự khiến ta kính nể.”

Ta cười lắc đầu, cố ý lật đến phần thơ có chủ đề hoa.

Hắn chăm chú nhìn theo động tác của ta, không khỏi nhìn những câu thơ trên trang giấy kia nhiều hơn mấy lần.

Mỗi lần nhìn thêm đều liên tục gật đầu tán thưởng.

“Những câu thơ này không phải do ta viết.”

Ta không giống Lâm Nguyệt, ta sẽ không coi thơ của những thi nhân này như của mình, ta sẽ không xem đó là thang mây để leo lên cao.

Dù sao cũng là đồ của người khác.

Đến khi bị vạch trần, thang mây kia hoàn toàn bị phá vỡ, cảm giác từ trên cao rơi xuống nhất định sẽ tuyệt vời.

Ánh mắt Chu Mộ nhìn ta không chớp, hắn lại lần nữa hỏi ta xuất xứ của những câu thơ này.

“Tiểu Hầu gia cứ xem như những câu thơ này đến từ tiên giới đi, ta chỉ là gặp may nên mới có thể ghi lại những câu thơ này.”

Tóm lại, cho dù là thế nào ta cũng không nhận.

Không chỉ không nhận mà ta còn chậm rãi nói trong ánh mắt chất vấn của Chu Mộ:

“Ta mới chỉ mười sáu tuổi, chưa từng trải qua chuyện đời tang thương, sao có thể viết ra những câu thơ lưu danh thiên cổ rung động tâm can thế này được?”

Đúng vậy.

Không có trải nghiệm thì tuyệt đối không thể viết ra được những câu thơ như vậy.

Ví dụ như ta, ví dụ như Lâm Nguyệt.

Một nữ tử ngu dại nhiều năm, hơn nữa lại còn luôn ở trong khuê phòng thì sao lại có sự bi thương khi nước nhà bị xâm chiếm?

Hơn nữa văn phong của từng câu đều khác nhau.

Chỉ cần là người đủ tinh tế thì đều có thể phát hiện những câu thơ này không đến từ một người.

Chỉ có người mê muội mới không chịu tin tưởng.

Nhưng một khi hạt giống nghi ngờ được chôn xuống thì khe hở của niềm tin sẽ ngày càng lớn.

Giống như giờ phút này, ta tự tay xé rách khe hở này.

Trước khi vào sảnh, ta vẫn tặng tập thơ kia cho tiểu Hầu gia, có lẽ vì sự tồn tại của những câu thơ kia mà hắn nguyện ý cho người không có địa vị gì như ta vị trí bằng hữu.

“Tập thơ này ta tặng cho tiểu Hầu gia, nhưng mong tiểu Hầu gia đừng để lộ, càng đừng nhắc đến chuyện ta tặng cho ngài.”

Một tập thơ chỉ đổi lấy một lời hứa hẹn.

Đương nhiên Chu Mộ sẽ đồng ý, hơn nữa hắn là quân tử, chắc chắn sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa.

Ta đã sớm dự đoán được đề bài đầu tiên của hội thơ là gì.

Phu nhân Thừa tướng là chủ nhà, dựa vào những chậu mẫu đơn được bà chăm sóc tỉ mỉ kia, để mọi người đang ngồi ở đây lấy hoa làm chủ, ngâm một câu thơ.

Đương nhiên người ngâm cuối sẽ là Lâm Nguyệt.

Ở hội thơ trước nàng ta vang danh, lần này mọi ánh mắt đều sẽ tập trung vào nàng ta, đều muốn xem nàng ta còn có thể ngâm ra câu thơ lưu danh muôn đời hay không.

Lâm Thù nhìn lướt qua ta, khi ánh mắt chúng ta giao nhau, nàng ta lập tức nhận được ám hiệu của ta.

Nàng ta gật nhẹ đầu, trực tiếp nhắm vào Lâm Nguyệt.

“Lâm Nguyệt, hội thơ lần này lấy hoa làm chủ, nhất định phải làm thơ tại chỗ, không thể dùng những câu thơ đã chuẩn bị từ trước để gian lận, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể làm thơ được sao?”

Lâm Thù đang cố ý ngầm hại người, ta quay đầu nhìn tiểu Hầu gia, hắn hơi nhíu mày nhưng không nói gì.

“Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ tuân thủ theo quy tắc.”

Vừa dứt lời, Lâm Nguyệt đã nâng làn váy, bước từng bước đến vị trí chính giữa, tiện tay hái một đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át xuống, sau đó “làm thơ” tại chỗ.

“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.”

“Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.”

“Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến.”

“Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.” (1)

Mỗi một câu thơ Lâm Nguyệt đều ra vẻ suy nghĩ, mãi cho đến khi làm xong cả bài thơ nàng ta mới thở dài nhẹ nhõm.

Không ngoài dự đoán, cả sảnh đường đều ồn ào vỗ tay.

Chỉ có tiểu Hầu gia Chu Mộ, trong ánh mắt hắn lúc này đã không còn sự ái mộ của ngày trước, ngược lại còn mang theo chút thất vọng. Hắn đưa tay cầm chén rượu trước mắt lên uống cạn.

Xong rồi.

Khi Lâm Nguyệt đọc câu thơ đầu tiên, ta đã biết tất cả những gì mình làm nhất định không phí công.

Ta vắt hết não để viết ra thơ của Lý Bạch. Có bên Lâm Thù biết trước đề, ta chỉ cần viết toàn bộ câu thơ lấy hoa làm chủ để Chu Mộ đọc là được.

Những câu thơ đã được viết trên giấy trắng mực đen.

Sao có thể là những câu thơ được người khác nghĩ ra tại chỗ được?

Vậy chỉ có một khả năng, người sau lấy trộm thơ của người trước, sau đó dùng nó để nâng cao danh tiếng của mình.

Đối với Chu Mộ một lòng yêu thơ ca mà nói, đây là hành vi tuyệt đối không thể tha thứ được.

Yêu thương nồng nàn ngày trước, vào giây phút Lâm Nguyệt đọc ra bài thơ này sẽ từ từ biến mất, cuối cùng không còn lại gì.

Thật tốt.

Chu Mộ dường như còn chưa từ bỏ, hắn cầm chén rượu đứng lên, trực tiếp hỏi:

“Lâm Tam tiểu thư, bài thơ này là ngươi viết sao?”

Lâm Nguyệt không chột dạ.

Có lẽ nàng ta cảm thấy bản thân đã đến dị thế nên sẽ không có ai phát hiện ra thủ đoạn của mình. Nàng ta thẳng thắn gật đầu:

“Là ta vừa nghĩ ra.”

Chu Mộ đã cho nàng ta cơ hội.

Đáng tiếc, nàng ta không biết nắm lấy.

Có thể do biết bản thân bị lừa gạt, Chu Mộ trực tiếp đập vỡ chén rồi rời đi, để lại một đám người thắc mắc nhìn nhau.

Cùng lúc đó, ta nâng chén rượu lên uống chúc mừng thành công.

Quá tốt rồi, ta đã bẻ gãy một cánh tay của Lâm Nguyệt.

18.

Lâm Nguyệt không yêu Chu Mộ, nhưng nàng ta lại cần binh quyền của hắn.

Nhưng hôm nay hắn trở mặt tại chỗ, Lâm Nguyệt có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên nàng ta sẽ không đến tận nơi để hỏi nguyên nhân.

Thậm chí nàng ta còn nghĩ vẫn như ngày trước, Chu Mộ vì yêu quý tài năng của nàng ta nên sau đó sẽ đến cửa tạ lỗi, giấu tình yêu của mình xuống đáy lòng chỉ để làm bạn với nàng ta.

Đúng là buồn cười đến cực điểm.

Tài năng mà Chu Mộ coi trọng nhất đã không còn, sau này sao hắn có thể cam tâm tình nguyện nâng đỡ Tam hoàng tử thượng vị được?

Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ ta chưa phá bỏ được.

Năm nay đột nhiên có tuyết lớn ròng rã hai tháng, cuối cùng biến thành tuyết tai.

Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi ở đình viện bàn kế sách thương lượng.

Còn ta nằm trên ghế ở gốc cây cách đó không xa chợp mắt.

Có lẽ vì xem ta là người một nhà nên khi nói chuyện bọn họ không đề phòng ta.

Lâm Nguyệt thở dài một hơi, dường như có vài phần thương xót:

“Tuyết năm nay vừa dày vừa lâu, nhất định có không ít người vì nó mà mất mạng, không bằng chúng ta mượn cơ hội lần này cứu tế, liều một phen chiếm lấy lòng dân?”

Tam hoàng tử lên tiếng trả lời:

“Nếu tự mình làm thì chỉ sợ nàng sẽ phải chịu khổ.”

Lâm Nguyệt:

“Làm việc lớn sao lại quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh chứ? Chỉ cần có thể đạt được mục tiêu thì tất cả đều đáng giá.”

“Nguyệt Nhi, như vậy sẽ khiến nàng mệt mỏi.”

Trong giọng Chu Sở Chi mang theo sự đau lòng không nói thành lời.

Việc thiện như quyên tặng cứu tế đều do những quan lớn có uy tín làm. Nhưng bây giờ bọn họ tuyệt đối sẽ không tự mình đi làm, nếu như lúc này có quý nữ vọng tộc tự nguyện đi cứu tế cho dân gặp nạn thì lại hoàn toàn khác.

Lâm Nguyệt chỉ có thể chấp nhận chịu khổ vì thanh danh sau này tốt hơn.

Thanh danh càng tốt, sau này mọi chuyện sẽ càng thuận lợi hơn.

Nhưng sao ta có thể để nàng ta dễ dàng lấy được lòng dân như vậy chứ?

18.

Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt nhanh chóng thương lượng xong, sau khi tự tiêu tốn một khoản vàng không nhỏ của mình để mua lương thực, bọn họ cho người chuyển về nơi gặp thiên tai.

Những lương thực này đều được cất trong kho hàng, không lập tức lấy ra.

Dù sao cũng cần một người lộ mặt ra để cứu tế.

Lâm Nguyệt ở nhà thay một bộ y phục đơn giản, chỉ đeo hai cây trâm bình thường rồi chuẩn bị đến nơi tị nạn phát cháo.

“Nguyệt Nhi, ta đi cùng với ngươi.”

Thấy nàng ta có vẻ hơi do dự, ta để tay lên bụng nói.

“Đứa nhỏ này không có phúc khí chào đời, ta làm thêm chút việc thiện coi như tích đức cho đứa bé, để kiếp sau đứa nhỏ được đầu thai vào nhà có điều kiện hơn.”

Ta vừa dứt lời, Lâm Nguyệt vốn đang muốn từ chối lập tức không thể nói được gì. Ta thay một bộ váy lụa không khác nàng ta là bao, lại cố ý dùng mạng che mặt, khiến người khác không nhìn rõ mặt mình.

Trước khi ra cửa, Lâm Thù hùng hổ chạy đến. Nàng ta nói có một nha hoàn trong viện Lâm Nguyệt bắt nạt An An, nàng muốn tìm Lâm Nguyệt đòi lại công bằng.

Chuyện hoang đường như vậy, Lâm Nguyệt đương nhiên biết nàng ta cố ý đến. Nhưng dù sao Lâm Thù có chuẩn bị từ trước mà đến, nàng ta trực tiếp dẫn theo người ngăn Lâm Nguyệt ở trong viện.

Khu tị nạn ở phía Đông thành đã sớm chuẩn bị xong từ trước, bây giờ đến thời gian phát cháo, nàng ta bị chặn ở đây không thể ra ngoài được.

Cuối cùng Lâm Nguyệt chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt cầu cứu.

“Nhu Nương, làm phiền ngươi rồi.”

Dứt lời, nàng ta lại thay ta chỉnh trang lại mạng che mặt, sau khi xác định che kín mặt ta rồi mới nói:

“Một nữ tử như ngươi lộ mặt, cho dù là làm việc thiện cũng sợ có người bàn tán, ngươi đừng để người khác nhìn rõ dung mạo của mình.”

Từng câu từng chữ giống như đang quan tâm ta.

Nhưng thật ra lại đang hi vọng ta che mặt không cho ai thấy, dáng người chúng ta tương tự nhau, sau này nàng ta sẽ nghĩ cách thế chỗ ta, vậy thì tất cả công lao sẽ là của một mình nàng ta.

Quả nhiên rất giỏi tính toán.

Ta thuận theo ý nàng ta mà liên tục gật đầu, sau đó cùng với nha hoàn của nàng ta đến nơi đang làm từ thiện.

Chu Sở Chi đã hẹn sẽ đi cùng lúc này cũng không thể đến hẹn đúng thời điểm.

Trong cung truyền ra tin tức Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi lấy cớ cầu phúc, cầu bệ hạ hạ chỉ để tất cả hoàng tử đến phật tự trong cung ăn chay niệm Phật nửa tháng, cầu phúc vì bách tính thiên hạ.

Có thánh chỉ, đương nhiên Chu Sở Chi không thể xuất cung.

Về phần Lâm Nguyệt vốn muốn thần không biết quỷ không hay thế chỗ ta, trong ngày đầu tiên cãi lộn bị Lâm Thù đẩy xuống hồ nước.

Lúc này đang là mùa đông, nước trong hồ lạnh như băng.

May mà một nha hoàn kịp thời đưa Lâm Nguyệt lên, thời tiết này rơi xuống nước, sốt là điều không tránh khỏi.

Thậm chí nàng ta còn nằm ở trên giường không dậy nổi.

Cuối cùng nàng ta chỉ có thể nhờ ta tiếp tục phát cháo thay mình.

Bận rộn cả một ngày.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, ta tránh mọi người đến tìm Lâm Thù.

Vì đẩy Lâm Nguyệt xuống nước nên nàng ta bị Thừa tướng đại nhân cấm túc trong phòng.

Nói là cấm túc nhưng nàng ta vẫn có thể tự do hành động ở trong sân. Bên cạnh vẫn có hoa quả ngon, còn có người bóp chân đấm vai cho nàng ta.

Nhìn không hề có dáng vẻ bị phạt nào.

“Ta còn đang lo cho ngươi vì ta mà bị phạt nên muốn đến xem ngươi thế nào, bây giờ mới thấy là ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Ta không khách sáo, trực tiếp cầm một quả nho, cẩn thận lột vỏ rồi bỏ vào miệng.

Ngon ngọt.

“Chỉ cần hạ được tiểu tiện nhân kia để cả đời nàng ta không thể ngóc đầu dậy được thì ta chịu phạt chút đâu có sao?”

Lâm Thù đứng dậy khỏi ghế, nàng ta đi đến trước mặt ta.

“Nhu Nương, đừng quên ước định của chúng ta. Ta sẽ dốc hết sức mình để giúp ngươi, nhưng ngươi nhất định phải báo thù cho An An giúp ta!”

Ta gật đầu.

“Chắc chắn sẽ không quên!”

19.

Ta đi liên tục nửa tháng.

Mặc dù mỗi ngày ta đều che mặt nhưng lúc phát cháo sẽ nói mấy câu với những dân chạy nạn kia.

Bọn họ đều cho rằng ta là đại tiểu thư nũng nịu, lúc múc cháo không cẩn thận sẽ làm tay mình bị thương, người nào cũng nói ta nên đi nghỉ ngơi thì hơn.

Sao ta có thể đi nghỉ ngơi được chứ?

Những người trước mặt ta vô cùng đáng thương, hơn nữa chuyện ta làm bây giờ không chỉ là báo thù, ta thật sự muốn giúp bọn họ.

Thấy ta không để ý đến vết thương của mình mà vẫn kiên trì giúp họ múc cháo, rất nhiều nạn dân đều rưng rưng nước mắt, danh tiếng của ta dần dần truyền ra ngoài.

Vì cả ngày đeo mạng che mặt nên không ai biết rốt cuộc ta là ai.

Lâm Nguyệt thấy sức khỏe bản thân đã tốt hơn, nàng ta không kịp chờ đợi mà mặc lại y phục mấy ngày trước của ta, sau đó lại đeo trang sức giống ta.

Nàng ta vốn không muốn dẫn ta đi cùng, ta chủ động đổi y phục của mình thành một bộ màu sắc hơn, nhìn vô cùng khác biệt trang phục lúc trước.

Lúc này Lâm Nguyệt mới đồng ý.

Mà Chu Sở Chi ở trong cung đã có thể ra ngoài. Hai người ngựa không dừng vó, vội vàng gặp nhau ở khu tị nạn, sau đó bắt đầu dùng nơi này nâng cao thanh danh của mình.

Ta nhìn vết thương trên tay mình, nở nụ cười rạng rỡ.

Đúng là có thể bắt chước được.

Nhưng có thể bắt chước như đúc được sao?

Lâm Nguyệt bắt đầu múc cháo, vì là lần đầu làm chuyện này nên nàng ta không quá thuần thục. Nhưng nàng ta lại sợ bại lộ thân phận nên hoàn toàn không dám trò chuyện nhiều với những dân chạy nạn kia.

Thấy múc cháo gần nửa canh giờ, Lâm Nguyệt thoáng nhìn Chu Sở Chi một cái, hai người ngầm hiểu ý nhau, hắn ta làm như không may khiến mạng che mặt của Lâm Nguyệt tuột xuống.

Sau đó người mà bên họ đã sớm sắp xếp từ trước đang trà trộn vào những dân gặp nạn lại “không may” tiết lộ thân phận của Lâm Nguyệt, nói nàng ta là Tam tiểu thư tôn quý của phủ Thừa tướng, Lâm Nguyệt.

Thiên kim của phủ Thừa tướng tôn quý kiên trì tự mình cứu tế dân gặp nạn trong trời rét lạnh khiến lòng dân rung động.

Còn ta đứng một bên, ánh mắt nhìn về nơi xa.

Cho đến khi thấy thiếu niên mặc y phục trắng, hắn gật nhẹ đầu với ta, ta biết chim sẻ đã núp sẵn phía sau rồi.

Ta nhìn Lâm Nguyệt được những người dân chạy nạn kia vây lại tạ ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với nàng ta.

Dường như Lâm Nguyệt rất tận hưởng cảm giác này, khóe miệng nàng ta vẫn luôn cong lên.

Đột nhiên một câu chất vấn vang lên giữa những tiếng tạ ơn không ngừng.

“Không đúng, cô nương mấy ngày trước múc cháo cho chúng ta bị thương ở tay, cũng vì gió lạnh mấy ngày đó mà tay không còn lành lặn như lúc mới đến nữa. Bàn tay của Lâm tiểu thư lại trắng nõn, sao có thể là người đến cứu nạn trước đó của chúng ta được?”

Có người thắc mắc đầu thì sẽ có người thắc mắc hai, Chu Sở Chi thấy tình hình không ổn, vừa định lao ra thì lại bị Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi cưỡi ngựa đến ngăn lại.

“Tam đệ, không phải ngươi có hôn ước với đích nữ Lâm Thù của Lâm gia sao? Tốt nhất ngươi đừng xen vào chuyện này, đến lúc đó lại phụ lòng với Lâm đại tiểu thư, phụ hoàng biết được sẽ rất tức giận đấy.”

Chu Thượng Chi ngăn cản Chu Sở Chi.

Lâm Nguyệt bị một đám người vây quanh, rất nhiều người muốn nắm tay nàng ta tìm hiểu thực hư ra sao. Lúc này có một người phát hiện ra tay ta không lành lặn, thêm đặc điểm dáng người thì nhanh chóng nhận ra ta.

Ta vội vàng xua tay:

“Các ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta.”

Ta vừa dứt lời, những lão nãi nãi bình thường hay nói chuyện với ta vội vàng lao đến.

“Đây mới là Bồ Tát sống!”

“Đúng, cô nương này mới là người nửa tháng nay luôn kiên trì múc cháo cho chúng ta mỗi ngày.”

“Nếu là nàng thì vì sao Lâm tiểu thư lại muốn cướp công?”

“Đương nhiên là muốn cướp danh tiếng của người ta rồi…”

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, có những chứng cứ chân thật như thế, tất cả mọi người đều biết ta là người không quản gió tuyết kiên trì đến múc cháo mỗi ngày.

Lương thực là do Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi mua thì sao chứ?

Lời nói là một thứ rất đáng sợ.

Muốn cướp danh tiếng của ta thì nhất định sẽ bị người ta nghĩ đến mục đích xấu nhất. Lòng người là như vậy, cho dù Lâm Nguyệt có giải thích thế nào thì đều sẽ bị gắn mác một người muốn cướp công lại còn không muốn chịu khổ.

Tất cả đều trong dự đoán của ta.

Nhưng không ngờ Chu Sở Chi lại tặng ta một niềm vui ngoài ý muốn.

Đương kim thiên tử cải trang vi hành, vừa đến đã bắt gặp hình ảnh ồn ào này. Dân chúng chạy nạn ầm ĩ bàn tán Lâm Nguyệt âm mưu xảo quyệt, một nhóm người khác lại không ngừng tán thưởng hành động nghĩa hiệp của ta.

Chưa đến ba ngày.

Toàn bộ thành Trường An đều biết chuyện này.

Lâm Nguyệt mất cả chì lẫn chài, Thừa tướng đại nhân tức đến mức cấm túc nàng ta ở trong viện của mình.

Mà ta, vì nửa tháng kiên trì tự mình cứu tế dân chạy nạn mà trở thành Bồ Tát sống có tấm lòng rộng lượng trong miệng bọn họ.

Thiên tử cải trang vi hành chứng kiến chuyện này, vì để ổn định lòng dân nên quyết định khen thưởng.

Một thánh chỉ phong ta làm Huyện chủ truyền đến phủ Thừa tướng.

Ta từ một tú nương không được ai biết đến nhảy lên làm Huyện chủ Nhu Gia chạm tay là bỏng của thành Trường An.

Ngay cả Thừa tướng cũng vì thánh chỉ này mà nhận ta làm nghĩa nữ.

Nghĩa nữ Thừa tướng đại nhân, Huyện chủ Nhu Gia Hoàng thượng đích thân phong, tất cả những thứ này rõ ràng là của Lâm Nguyệt, nhưng bây giờ lại bị ta cướp hết.

Mà nàng ta chỉ có thể nuốt hết uất ức và tức giận vào bụng, rõ ràng nàng ta cảm thấy bất mãn với ta, nhưng vì muốn lôi kéo ta mà chỉ có thể tươi cười chào đón.

Dù sao bây giờ ta… Đang đại diện cho lòng dân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom