• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Như Ý hàng yêu (4 Viewers)

  • Truyện 4: Chương 4 END

12.

Mười phút sau, tôi bị cái đuôi to lớn của hắn trực tiếp ném ra ngoài, rồi rơi tự do xuống đất.

Hắn... thực sự rất mạnh.

Tôi dường như không thể đánh bại hắn ta.

Minh Uyên chạy tới muốn đỡ tôi nhưng tôi đưa tay ngăn lại.

"Em có thể."

Ở trước mặt Minh Uyên bị đánh đến thảm như vậy, chẳng phải là mất mặt sao?

Tôi phủi nhẹ vết bẩn trên người, lấy pháp khí ra, xoay người lao về phía trước.

Còn chưa chạy được mấy bước, cánh tay liền bị Minh Uyên kéo lại: “Như Ý, đợi một chút, đừng thể hiện.”

Minh Uyên ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiên đang tức giận, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Đưa cho anh kính phục yêu."

Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Minh Uyên cười với tôi: “Đã lâu không cùng em sát cánh chiến đấu, có chút không quen, Như Ý đại nhân, thông cảm cho anh nhé.”

Anh ấy bây giờ chỉ còn lại một chút yêu phách sống trong cơ thể Lâm Nguyện.

Sức mạnh có thể sử dụng từ yêu lực thậm chí còn hiếm hơn.

Trước đó Minh Uyên xử lý đám người giấy kia thì không sao, nhưng bây giờ làm sao tôi có thể yên tâm để anh ấy cùng mình chiến đấu với Hoàng Tiên.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi phải làm sao?

Thế là tôi theo bản năng liền từ chối: “Không được, anh ở đây đợi em."

"Xem em xử lý hắn!"

Dứt lời , tôi lại muốn xông lên, nhưng Minh Uyên vẫn không buông tay tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh.

Minh Uyên trong mắt lộ ra ý cười: "Sao thế? Em đang xem thường anh à?"

Giọng điệu và thái độ giống hệt như khi tôi nói điều này trước khi bước vào ngôi nhà.

Đã là lúc nào rồi anh ấy vẫn còn tâm tình trêu chọc tôi.

Hoàng Tiên rõ ràng là khó chịu trước thái độ của chúng tôi.

"Các ngươi dám tán tỉnh nhau khi đang chiến đấu với ta?"

Tôi: "……"

Tôi cố gắng giải thích nhưng rõ ràng là anh ấy không nghe.

Bàn tay khổng lồ đó lao thẳng về phía chúng tôi.

Tôi kéo Trần Linh lùi về sau tránh né, Minh Uyên cũng vội vàng tránh sang hướng khác.

Chúng tôi xuyên qua khói bụi bay lên, tôi nhìn Minh Uyên, sau đó lấy kính phục yêu ném qua: "Tiếp đi!"

Chiếc kính phục yêu này vốn là pháp khí của anh ấy, nó hữu dụng trong tay anh ấy hơn là trong tay tôi.

Tôi đem Trần Linh gần như mất đi một nửa linh hồn vào chỗ ẩn nấp: “Trốn thật kỹ!”

Nói xong, tôi gật đầu với Minh Uyên, cùng anh xông về phía Hoàng Tiên.

13.

Tôi thật sự đánh giá thấp Minh Uyên, cho dù chỉ còn lại một sợi yêu phách, nhưng sức mạnh của hắn vẫn là đáng sợ.

Có Minh Uyên giúp đỡ, Hoàng Tiên và tôi cuối cùng cũng có thể hòa nhau.

Chỉ là nhất thời vẫn khó phân thắng bại.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã tìm ra điểm yếu của hắn.

Chính là con chồn nhỏ đó.

Tôi liên tục tấn công vào chân hắn, để bảo vệ con trai mình, Hoàng Tiên không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu công kích.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã bị thương.

"Đê tiện!"

Tôi cao giọng: “Cảm ơn.”

Hắn không biết rằng tôi, Vân Như Ý, khi chiến đấu chưa bao giờ nói đến võ đạo.

Cuộc sống của con trai ông ta và ông ta thì quan trọng, cuộc sống của tôi thì không quan trọng à?

Hắn liền hạ chiêu chí mạng với tôi!

Minh Uyên tấn công hắn, sau đó nói: "Tốc chiến tốc thắng!"

Sau vài hiệp, Hoàng Tiên hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.

Tôi dùng sợi dây trói yêu trói thật chặt bàn tay phải của Hoàng Tiên, Minh Uyên giữ tay trái.

Lúc này Hoàng Tiên đã bị khống chế, chỉ cần ra đòn cuối cùng.

"Để mình giúp mọi người!"

Giọng nói của Trần Linh từ phía dưới vang lên.

Tôi kinh hoàng nhìn xuống.

Cô ấy kéo lắc tay ra, mạnh mẽ ném thẳng vào Hoàng Tiên.

Cú ném khá chính xác, trúng thẳng vào đầu.

Thân thể to lớn của Hoàng Tiên đột nhiên cứng đờ, sau vài giây, hắn liền ngã xuống đất.



Minh Uyên đi kiểm tra tình trạng của hai cha con Hoàng Tiên.

Tôi đứng trước mặt Trần Linh, nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.

Trần Linh rụt cổ: “Cậu nhìn cái gì?”

Tôi hỏi cô ấy: “Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến việc ném lắc tay vào người hắn?”

Trần Linh gãi đầu nói: “Mình cũng không biết, chỉ là mình linh cảm có thể cậu sẽ cần mình giúp, nhưng vì mình không có gì nên chỉ đành kéo lắc tay ném qua."

“Mình nghe con chồn nhỏ kia nói rằng lắc tay này vẻ khá lợi hại.”

Tôi giật giật khóe miệng nói: “Cậu thật may mắn đó, đúng lúc bọn mình đang định xử lý hắn.”

Trần Linh ngượng ngùng cười: "Hy vọng có thể giúp được các cậu."

Tôi nhìn cổ tay trống rỗng của Trần Linh: “Cậu không còn lắc tay, về sau phải làm sao?”

Trần Linh: “Không biết nữa, cứ tính trước mắt vậy."

Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Trần Linh, tôi không nhịn được xoa xoa đầu cô ấy.

"Được rồi, sao mình để cậu chịu thiệt chứ, mình sẽ cho cậu cái khác!"

Khi chúng tôi đang nói chuyện, Minh Uyên đã trở lại.

Anh chỉ vào hai con chồn đang bị trói cách đó không xa: “Được rồi, tu vi của bọn họ đã bị tổn hại, hiện giờ không thể gây hại cho chúng ta nữa.”

Tôi hỏi anh ấy: "Anh định giải quyết chuyện này như thế nào?"

Minh Uyên: "Đưa đến Đông Sơn Đại Trạch, có chân thân của anh uy hiếp, hắn sẽ không dám gây sự nữa."

Tôi gật đầu: “Ý kiến không tồi.”

14.

Mặc dù Hoàng Tiên đã bị bắt nhưng yêu giới của hắn không thể tiêu tan ngay trong một thời gian.

Trừ khi lúc này có người phá vỡ sự cân bằng của yêu từ bên ngoài, nếu không chúng tôi sẽ phải ở lại đây một ngày một đêm.

Trước đó, Tưởng Thiếu Thiên được yêu cầu ở bên ngoài chờ thời cơ đưa quân tiếp viện đến.

Nhưng bây giờ tôi không thể liên lạc được với cậu ấy.

Vì vậy chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng cậu ấy sẽ linh cảm giống Trần Linh, thử mở cửa tiến vào.

Chúng tôi ngồi chờ, mãi đến một giờ sau mới có động tĩnh ở phía cửa.

"Vào những lúc cấp bách như vậy, thằng nhóc Tưởng Thiếu Thiên đó thật đáng tin mà !"

Tôi không khỏi bật khóc.

Chưa kịp vui mừng, gương mặt tôi đã đông cứng lại.

Cảnh cửa bị đẩy ra, một cái đầu lén lút thò vào.

Là Vương Nhiễm.

Cô thăm dò xung quanh rồi lẩm bẩm: "Rõ ràng mình đã nhìn thấy bọn họ đi tới hướng này. Ngôi nhà này xuất hiện từ khi nào? Mình quay đi quay lại mấy lần cũng không thấy..."

Khi cánh cửa được đẩy ra, yêu giới của Hoàng Tiên bị phá vỡ.

Vương Nhiễm vừa ngước lên liền nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chúng tôi, cực kỳ xấu hổ.

Cô ấy bàng hoàng nhìn xuống và thấy hai con chồn.

"Được!" Cô ấy gần như chạy vào, chỉ vào tôi và Trần Linh, nói năng lộn xộn: "Tôi sẽ nói cho mọi người biết việc làm xấu hổ của hai cậu!"

“Buôn bán động vật hoang dã là phạm pháp!” Giọng nói của cô ta tràn đầy kiêu ngạo: “Để xem tôi có báo cáo các cậu không!”

Tôi: "……"

"Khó trách hai người lén lút có thể kiếm được nhiều tiền như vậy." Cô vừa nói vừa lao tới nhặt con chồn trên mặt đất lên, "Đây là bằng chứng! Để tôi xem các cậu còn có thể chối không!"

Tôi sửng sốt: "Bỏ nó xuống nhanh!"

Vương Nhiễm cười lạnh: "Bây giờ mới hối hận sao? Muộn rồi!"

Cô ấy còn chưa nói xong, con chồn trong tay bỗng nhiên quay đầu nhìn cô: "Lại có một tiểu cô nương nữa tới, ha ha!"

Vương Nhiễm: "..."

"Nào, nào! Nương tử!" Con chồn nhỏ cắn vào cổ tay cô.

Vương Nhiễm hét lên một tiếng, ném con chồn nhỏ ra ngoài.

"Aaaaa...yêu quái!"

"Chồn có thể nói chuyện à! Cứu tôi với."

Vương Nhiễm hoảng sợ chạy như điên trong sân.

Tôi thở dài, giơ chân lên chắn khiến Vương Nhiễm ngã sấp xuống đất.

Trước khi Vương Nhiễm đứng dậy, tôi giơ tay vỗ vào gáy cô ấy: “Quên hết mọi chuyện đi.”

Vương Nhiên sửng sốt mấy giây, sau đó liền lăn ra ngủ trên mặt đất.

Trần Linh thận trọng đi tới: “Như Ý, cô ấy không sao chứ?”

“Không sao đâu, cô ấy chỉ chợp mắt một lát thôi.” Tôi giải thích: “Khi tỉnh dậy cô ấy sẽ quên chuyện xảy ra tối nay.”

Trần Linh kinh ngạc nhìn Vương Nhiễm, sau đó nắm lấy tay tôi: “Như Ý, mình cũng muốn.”

Tôi bối rối: “Hả?”

Trần Linh: “Mình cảm thấy ký ức này đối với mình không phải là chuyện tốt, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tính mạng của mình."

"Nếu có thể, cậu có thể giúp mình quên nó đi được không?"

Trần Linh nói khá hợp lý.

Thấy tôi gật đầu, cô liền vui vẻ, duỗi cổ đi tới.

Tôi có chút buồn cười xoa xoa đầu cô ấy.

"Mình sẽ giúp cậu ngay bây giờ. Cậu có muốn mình cõng cậu về ký túc xá không?"

"Mình tự đi, chờ khi trở về ký túc xá rồi lại nói."

Trần Linh phản ứng: "Đúng rồi."

Cô chỉ vào Vương Nhiễm đang nằm trên mặt đất: “Còn cậu ấy nữa?”

"Chị Như Ý! Em tới đây!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

Ba giây sau, Tưởng Thiếu Thiên hung hãn xông vào: "Yêu quái ở đâu? Em tới giúp chị đây!"

Tôi và Trần Linh nhìn nhau không khỏi bật cười.

Không, cu li đang tới.

15.

Bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực, yêu phách của Minh Uyên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say, ý thức của Lâm Nguyện cũng sớm tỉnh lại.

Cậu ngơ ngác đi theo chúng tôi.

Cậu ấy thực sự có ký ức về quá trình bắt yêu quái vừa rồi.

Tôi nhận ra sự bất thường của cậu ấy, cố ý đi chậm rãi bên cạnh cậu: "Sao vậy? Cậu sợ à?"

Lâm Nguyện lắc đầu, tỉnh táo lại.

"Không, em chỉ nghĩ...nó thật tuyệt vời."

“Ở những nơi mà chúng ta không biết, có yêu quái và những người thu phục yêu. Cuộc sống của các cậu hoàn toàn khác với chúng tôi."

"Thật sự rất thú vị"

Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy với vẻ hài hước: “Anh bạn trẻ, kết thúc rồi."

"Chỉ cần sống bằng trái tim mình thì cuộc sống của mỗi người sẽ rất tuyệt vời."

"Hơn nữa, cậu không cần phải ghen tị với chúng tôi. Dù sao thì bây giờ cậu cũng là một người trong số chúng tôi."

Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, bước vài bước để bắt kịp Trần Linh.



Một tuần sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lại đến bệnh viện.

Sau khi Hoàng Tiên bị bắt, giác hồn và sinh hồn bị lấy đi của Trịnh An Kỳ đã được chúng tôi trả về.

Bây giờ sau một tuần nghỉ ngơi, giác hồn đã hoàn toàn khôi phục.

Theo thời gian, cô ấy có thể hồi phục hoàn toàn.

Mẹ của Trần Linh bị ngã phải nhập viện, may mắn là vết thương không nghiêm trọng.

Tưởng Thiếu Thiên giới thiệu cho cô một công việc gia sư, lương khá cao, công việc cũng không mệt mỏi.

Giờ đây, Trần Linh mỗi ngày đều chạy cả trong và ngoài trường, cuộc sống thật viên mãn.

Cuộc sống của mọi người cũng đang dần trở lại đúng hướng.

Ngoại trừ Vương Nhiễm.

Sau khi bị chồn cắn, cô bị ốm nặng và trượt kỳ thi cuối kỳ, phải thi lại khi năm học bắt đầu.

Đối với sinh viên đại học mà nói, đây quả thực là tra tấn.

Lúc đầu tôi đã nói gì nhỉ?

Tạo nghiệp thế nào cũng sẽ gặp báo ứng nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom