• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nợ máu trả máu (1 Viewer)

  • Chương 4

13.

Dường như Lý Phi Minh không cảm nhận được sự gh.ê t.ởm của Phương Tuyết, cậu ta lạnh lùng nói: "Mẹ lấy đi những con mèo con mua, không cho con phẫu thuật chúng. Khi nhìn thấy x.ác sâu bướm mà con thu thập được mẹ đã hét lên, còn yêu cầu bảo mẫu vứt bỏ tất cả chúng - Mẹ, trước đây con vẫn luôn cố gắng tha thứ cho mẹ, nhưng tại sao ngay cả chị Chiêu Chiêu mà mẹ cũng muốn mang đi?"

Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Phi Minh sắp bộc phát, tôi bước tới, nhẹ nhàng sờ đầu Lý Phi Minh: "Tiểu Minh ngoan, đừng vì chị mà cãi nhau với mẹ."

Tôi cầm túi xách lên: "Cháu đi đây, Tiểu Minh tiễn chị ra cửa đi."

Đi ra cửa, tôi nhìn quanh biệt thự - Ba tôi đang nhỏ tiếng cãi nhau gì đó với Phương Tuyết, Phương Phi Viễn đang chỉ bảo mẫu tìm thuốc điều trị suy nhược thần kinh cho Phương Tuyết. Không có người chú ý tới nơi này.

Vì thế tôi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Lý Phi Minh.

Sâu thẳm bên trong con ngươi đó là li.nh h.ồn của một con ác qu.ỷ.

Tôi thì thầm với ác qu.ỷ: "Chị phải đi đây, Tiểu Minh, có lẽ sau này không có ai hiểu em như chị để đi cùng em nữa, em phải học cách tự chăm sóc bản thân đấy."

"Tất nhiên, nếu em vẫn muốn gặp lại chị… Em cũng biết, ai đang cản trở chúng ta gặp nhau đúng không?"

"Nếu bà ấy biến mất, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

Tôi có thể thấy rõ sâu thẳm trong con ngươi đó, có một ngọn lửa đang cháy lên.

Đó là sự thức tỉnh của ác qu.ỷ.

Đêm khuya, tôi nằm trong một căn phòng nhỏ ở học viện Tinh Lan.

Nơi này được trang trí rất ấm áp, mẹ nuôi Thẩm Bắc Ninh đã mua cho tôi một lọ dầu thơm hương cam quýt có mùi thơm mát để giúp tôi dễ ngủ.

Nhưng tôi không thể ngủ được.

Tôi đeo tai nghe, chăm chú lắng nghe âm thanh ở phía bên kia.

Khi Phương Tuyết túm lấy tôi, nhân lúc cảm xúc của bà ta quá khích, tôi đã lặng lẽ dán một thiết bị nghe lén thu nhỏ lên người bà ta.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của ba tôi và bà ta trong phòng ngủ.

Phương Tuyết lặp đi lặp lại: "Cô ta chính là Lý Kiều Kiều – Mười hai năm trước cô ta năm tuổi, bây giờ cô ta mười bảy tuổi, mọi thứ đều trùng khớp!"

Ba tôi quay lại cáu kỉnh phàn nàn: "Cô đã nghi ngờ một hai ngày rồi, lần trước cô nói trong công ty chúng ta có một phó chủ tịch nữ bị h.ồn m.a của Ngô Mạn bám vào, nhất định phải gọi thầy phong thủy tới công ty làm phép. Người của tôi đều bị cô đuổi hết đi rồi, bà cố nội của tôi ơi, tôi cầu xin cô, dừng lại đi."

Phương Tuyết nghe thấy ba tôi không quan tâm thì càng tức giận hơn: "Anh không lo lắng, dù sao trên tay anh cũng không dính máu! Lúc phát hiện Ngô Mạn còn thở, anh không dám làm gì cả, cuối cùng phải để tôi cầm lấy mảnh thủy tinh vỡ đâ.m vào. Lúc đầu anh còn cảm ơn tôi, bây giờ lại nói tôi nghi thần nghi quỷ?"

Máu khắp cơ thể tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, rỉ máu, nhưng tôi gần như không cảm thấy đau đớn.

Nói cách khác, lúc đó mẹ tôi vẫn còn sống.

Khi Phương Tuyết và ba tôi kiểm tra tình hình từ cửa kính ô tô, bọn họ nghĩ rằng bà ấy đã ch.ết, nhưng thực ra bà ấy vẫn còn thở, sau đó còn tỉnh lại một lần nữa.

Vì vậy, Phương Tuyết đã sử dụng một mảnh kính vỡ đâ.m vào cơ thể vốn đã đầy vết thương của mẹ.



14.

M/áu chảy ra từ tay tôi, lan ra chăn.

Tôi cắ.n môi cho đến khi trong miệng tràn ngập vị ngọt ta.nh.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại.

Người đến là mẹ nuôi của tôi, Thẩm Bắc Ninh.

Bà ấy nhìn thấy máu trên tay và môi tôi, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.

Trong những năm qua, tôi đã bị dày vò bởi sự th.ù h.ận mãnh liệt, khi quá đau đớn, tôi sẽ tự dùng da.o cắ.t vào cánh tay của mình.

Thẩm Bắc Ninh tìm thuốc và gạc để xử lý vết thương cho tôi.

"Chiêu Chiêu, kế hoạch đang diễn ra theo đúng dự đoán của con, con đã có thể lấy được bằng chứng ghi âm chứng minh bọn họ đã gi.ết mẹ con."

"Khi thời điểm đến, con có thể nộp nó cho cảnh sát, bất cứ lúc nào con cần mẹ giúp, mẹ đều sẽ giúp con."

"Con đừng cực đoan nữa, biết chưa?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Đừng lo lắng, hiệu trưởng Thẩm, con hiểu rồi."

Tuy nhiên, ngay khi Thẩm Bắc Ninh rời đi, tôi nhìn vào điện thoại rồi im lặng một lúc lâu.

Mẹ nuôi của tôi là một người phụ nữ tốt bụng, bà ấy luôn nghĩ rằng kế hoạch cuối cùng của tôi là lấy được bằng chứng và đưa kẻ gi.ết người ra trước công lý.

Lúc này, tôi đã có được bản ghi âm của Phương Tuyết.

Nhưng… Kế hoạch của tôi đã thay đổi.

Vào đêm mưa tưởng chừng không bao giờ sáng ấy, mẹ tôi người đầy vết thương, tự tay đẩy tôi ra khỏi cửa sổ xe, bên ngoài trời đổ mưa, nước sông chảy xiết, mẹ cũng không biết liệu tôi có sống sót hay không.

Còn bà ấy thì bất lực nhìn người chồng mình yêu nhất thò đầu vào để xác nhận xem bà ấy đã ch.ết chưa, người bạn thân nhất đáng tin cậy nhất thời đại học của bà ấy lại dùng mảnh vỡ thủy tinh đâ.m vào cơ thể của bà ấy.

Vào lúc đó bà ấy đã phải chịu đựng sự tr.a t.ấn đến nhường nào?

Kẻ gi.ết bà ấy sẽ chỉ bị cầ.m t.ù, tồi tệ nhất chẳng qua chỉ là bị tiêm một liều thuốc rồi sau đó ngủ yên mãi mãi.

…Nó không đủ.

Tôi là con gái của mẹ tôi, tôi đơn phương tuyên bố rằng sự trả giá này vẫn chưa đủ.

Tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng như máu, tôi cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn WeChat cho Phương Phi Viễn.

“Phi Viễn, tớ cảm thấy mẹ cậu có rất nhiều hiểu lầm về tớ, nhưng không sao, tớ hiểu mà. Bây giờ tớ sẽ không ảo tưởng gặp lại cậu nữa, nhưng tớ vẫn yêu cậu rất nhiều, mong muốn duy nhất của tớ là cậu có thể được an toàn."

“Hôm nay lúc tớ rời đi, tớ cảm thấy tình trạng của em trai cậu không đúng lắm, cậu phải cẩn thận…"

15.

Sau khi gửi WeChat này, tôi tắt điện thoại, khẽ mỉm cười.

Có tiếng dế kêu bên ngoài cửa sổ.

Đêm nay sẽ là một đêm tốt lành.

Khi Thẩm Bắc Ninh tìm thấy tôi, tôi đang ăn sáng trong nhà ăn của học viện Tinh Lan.

Bà ấy ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi với một ánh mắt khó tả.

Tôi bình tĩnh ăn cháo bí ngô trong bát, ngước mắt lên nhìn bà ấy: "Nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì sao?"



Có chuyện gì đó đã xảy ra với nhà họ Lý.

Đêm đó Lý Phi Minh lẻn vào phòng Phương Tuyết như một bóng ma, bởi vì đêm đó Phương Tuyết bị suy nhược thần kinh nên bà ta và ba tôi ngủ riêng, trong phòng chỉ có mình Phương Tuyết.

Lý Phi Minh cầm gối đè lên mặt Phương Tuyết.

Trước đây cậu ta cũng rất thích trò chơi này – Dùng gối đè lên những chú mèo con rồi quan sát xem mất bao lâu thì chúng sẽ ch.ết ngạt.

Bây giờ đối tượng của thí nghiệm này đã biến thành mẹ của cậu ta.

Nó giống như một quả báo bí ẩn - Phương Tuyết đã gi.ết mẹ tôi khi bà ta mang thai Lý Phi Minh. Vì vậy Lý Phi Minh, người tham gia vào vụ gi.ết người khi còn trong bụng bà ta, sinh ra chính là một con qu.ỷ bất chấp luật pháp và đạo đức con người.

Lý Phi Minh không thể đè ch.ết Phương Tuyết.

Cậu ta nghĩ Phương Tuyết không còn động đậy nữa, cho nên buông gối ra.

Khi cậu ta kiểm tra hơi thở của Phương Tuyết, Phương Tuyết đang bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại.

Bà ta phát ra một tiếng thét yếu ớt.

Tiếng thét này đã được Phương Phi Viễn nghe thấy.

Phương Phi Viễn nhận được WeChat của tôi thì đã bắt đầu cảnh giác, anh ta nghi ngờ Lý Phi Minh có thể gây hại cho Phương Tuyết, nên vội vàng chạy tới.

Kết quả là ngay khi đến cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Phương Tuyết.

Phương Phi Viễn đẩy cửa xông vào thì nhìn thấy Lý Phi Minh lại đè gối lên mặt Phương Tuyết.

Phương Phi Viễn vội vàng lao tới, anh ta nhấc Lý Phi Minh lên và đá.nh nhau với cậu ta.

Âm thanh đánh nhau làm kinh động đến những người khác trong biệt thự, ba tôi và bảo mẫu vội vã chạy tới. Khi đèn bật sáng, Phương Tuyết sợ tới mức co rúm lại ở một góc phòng, còn Phương Phi Viễn đang đè Lý Phi Minh lên giường, bóp cổ cậu ta.

"Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!" Phương Phi Viễn hét lên: "Lý Phi Minh muốn gi.ết mẹ tôi!"

Anh ta nghĩ rằng sau khi hét lên như thế này, ba tôi sẽ lập tức nhấc điện thoại lên và gọi cảnh sát.

Nhưng không.

Ba tôi im lặng một lúc rồi ông ta nói với bảo mẫu: "Các người không nhìn thấy gì cả."

16.

Việc bắt gặp bí mật của chủ nhân là việc vô cùng ng.uy hi.ểm, các bảo mẫu vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Phương Phi Viễn không thể tin được, nói: "Ba…"

Ba tôi buồn bã nói: "Phương Phi Viễn, buông em trai con ra."

Phương Phi Viễn không chịu buông tay: "Nó là kẻ gi.ết người!"

"Thằng bé chỉ đang chơi đùa thôi! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!" Bố tôi cao giọng lên: "Ba sẽ đếm từ ba, con có buông tay hay không!"

Phương Phi Viễn im lặng.

Trong một khoảnh khắc, có lẽ anh ta đã nhớ lại những gì tôi đã nói với anh ta.

- Ông Lý chưa bao giờ coi anh như con ruột của mình.

- Trong lòng ông Lý, máu thịt chân chính của ông ta chỉ có Lý Phi Minh.

Anh ta nhận ra rằng ông Lý sẽ không báo cảnh sát, ông ta sẽ luôn bảo vệ cho Lý Phi Minh.

Lý Phi Minh bị Phương Phi Viễn bóp cổ, mặc dù khó thở nhưng cậu ta vẫn nở nụ cười ngạo mạn.

“Hừ, thứ ch.ó t.ạp ch.ủng." Cậu ta nhổ nước bọt lên mặt Phương Phi Viễn: "Mấy năm nữa, đứa con ho.ang như anh sẽ không xứng đáng mang giày cho ông đây."

Giọng nói của ba tôi càng lúc càng to hơn: "Ba, hai…"

Khi ông ta đếm đến "một", Phương Phi Viễn cử động.

Tất cả sự tức giận trong lòng anh ta bùng nổ, anh ta xách Lý Phi Minh lên, đập mạnh cậu ta vào cửa sổ kính trong suốt sát đất trước mặt: "Co.n m.ẹ m.ày, m.ày mới là đồ ch.ó t.ạp ch.ủng."

Thủy tinh vỡ vụn, Lý Phi Minh ngã đập đầu xuống đất.



Phương Tuyết phát ra một tiếng thét chói tai không giống người thường.

Ba tôi ngơ người khoảng hai giây rồi kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Sau đó ông ta quay người chạy xuống cầu thang: "Con trai, con trai tôi!"

Có người ở dưới lầu hét lên, không biết đó là bảo mẫu hay hàng xóm đi ngang qua, tiếng hét hòa cùng tiếng ve sầu vang vọng trong đêm hè.

Vài phút sau, tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát vang lên suốt đêm.



Thẩm Bắc Ninh tường thuật lại mọi chuyện xong, bà ấy ngồi đối diện tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Bà ấy đang quan sát biểu cảm của tôi.

Tôi không có bất kỳ biểu cảm nào.

Sau khi bình tĩnh cất đĩa đi, tôi đứng dậy: "Con no rồi, con ra ngoài đây."

"Chiêu Chiêu!"

Thẩm Bắc Ninh gọi tôi lại.

Bà ấy đứng sau lưng tôi, giọng nói đầy xót xa.

"Mẹ đã nói với con… Hận thù là một cảm xúc đen tối, cuối cùng nó sẽ nuốt chửng lấy con, kéo con cùng xuống đị.a ng.ục."

"Đừng để tay dính máu, đừng làm kẻ gi.ết người, con có thể có một tương lai tốt đẹp…"

Bà ấy thực sự là một người tốt.

Bà ấy biết rằng việc báo thù thường không có kết thúc tốt đẹp.

Nhưng mà, tôi quay đầu lại, mỉm cười bình thản nhưng lại đầy đau thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom