5.
Cứ cách năm năm, tông môn sẽ tổ chức một cuộc thi chọn đệ tử. Trong môn chúng đệ tử, nếu có thể đứng đầu bảng, thì có thể nhận được một ít khen thưởng.
Nhưng năm nay sẽ đặc biệt hơn. Nếu có thể đánh bại tất cả mọi người, chứng minh thực lực của mình, vậy càng có tư cách kế thừa vị trí chưởng môn.
Kiếp trước, ta bởi vì mới báo thù xong, tâm tình có chút bất ổn, bởi vậy chưa từng tham dự tỷ thí.
Phương Văn Châu liền lấy cớ tìm ta đòi Tụ Khí Đan, tăng tốc tu luyện tiên thuật, khiến năng lực tăng lên rất nhiều.
Cho nên vào thời điểm mấu chốt hắn mới có thể đánh bại các sư huynh khác, đứng đầu bảng.
Mà lúc này đây, tin tức thi đấu vừa truyền ra, Phương Văn Châu đã trơ mặt tới tìm ta.
“Sư muội, ta biết chưởng môn xưa nay thương yêu muội nhất, ông ấy đã từng luyện hóa rất nhiều Thần Hành đan, khẳng định đã cho muội không ít nhỉ?”
“Lần này tông môn tổ chức tỷ thí, muội không tham gia vậy chi bằng tặng Tụ Khí đan này cho sư huynh đi. Để sư huynh có thể mang vị trí đầu bảng trở về, giúp muội hãnh diện.”
Hắn dứt lời, vẻ mặt chờ mong nhìn ta. Ta cũng nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn hồi lâu, nhịn không được bật cười.
“Sư muội, trên mặt ta có cái gì sao?” Phương Văn Châu bị ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu, nhịn không được đưa tay chạm vào mặt mình.
Ta gật đầu: "Ta muốn nhìn một chút, da mặt đại sư huynh có thể dày đến mức nào? Ai mà không biết Tụ Khí đan có thể trợ giúp người tu tiên tụ tập Thiên Địa Linh, tăng tốc độ tu luyện. Bởi vậy nó là đan dược trân quý, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể có được một hai viên. Vì vậy, ngươi mới trơ mặt tới tìm ta muốn xin đan dược?"
Ta một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn. Bởi vậy vừa dứt lời, trong mắt Phương Văn Châu thoáng hiện một chút tức giận.
Nhưng lập tức bị đè xuống, tiếp tục cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt.
“Chưởng môn từ trước đến nay luôn lo lắng cho muội, thuật luyện đan của ông ấy lại xuất thần nhập hóa. Tụ Khí đan trong tay muội đương nhiên cũng nhiều hơn chúng ta rất nhiều, tặng cho ta mấy viên, cũng không quan trọng lắm mà.”
Chính xác, tặng mấy viên ta cũng không đau lòng. Vì ta sở hữu cả một túi. Nhưng...Có muốn cho hay không, cũng phải xem tâm tình của ta.
Ta thoáng trầm tư, đưa tay chỉ về phía sau núi: "Sáng sớm hôm nay lúc ta rửa mặt chải đầu, cảm thấy mình có chút thanh tịnh, muốn có một cây trâm được điêu khắc từ linh mộc phía sau núi. Không biết đại sư huynh có thể thỏa mãn tâm nguyện này của sư muội hay không?"
Linh mộc từ trước đến nay là do trưởng lão vận dụng pháp thuật điêu khắc thành một thanh mộc k iếm, dùng để phòng thân cho các đệ tử mới nhập môn.
"Cái này rất dễ làm, bây giờ ta đi..." Phương Văn Châu nghe vậy lập tức liền cười ra tiếng, không chút do dự đáp ứng, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng đồng ý, đã bị ta nhanh chóng ngắt lời.
"Dùng pháp thuật điêu khắc, vậy làm sao có thành ý được. Nói thế nào thì đại sư huynh cũng là vị hôn phu tương lai của ta, tự tay điêu khắc một cây trâm cho ta, hẳn không phải là việc gì khó đúng chứ?"
Linh mộc không dễ điêu khắc. Muốn tự tay khắc ra một cây trâm mà không vận dụng bất kỳ pháp thuật nào, là một chuyện rất khó.
Nhưng Phương Văn Châu, chỉ hơi do dự đã vội đáp ứng.
"Nếu sư muội muốn, bất kể có khó khăn, sư huynh cũng nhất định sẽ làm cho muội!"
Nói xong, hắn đi về phía sau núi. Suốt ba ngày sau đó Phương Văn Châu nhốt mình trong phòng, không ngừng điêu khắc trâm cài.
Chờ khi đưa đến trước mặt ta, hai tay hắn đã tràn đầy vết thương, cây trâm kia còn xấu đến mức ta không muốn nhìn.
“Sư muội, linh mộc này thật sự khó điêu khắc, ta tốn rất nhiều thời gian, cũng chỉ có thể làm ra như thế này."
Trong lúc nói chuyện, hắn cố ý để lộ ra vết thương, ý đồ dùng cách này để khiến ta đau lòng. Ta ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
“Chẳng lẽ ở trong mắt sư huynh, cây trâm xấu như vậy mới có thể xứng với ta?"
Nói xong, ta trực tiếp đưa tay dùng linh lực bóp nát cây trâm kia.
“Tiểu sư muội!” Phương Văn Châu chợt hét lên, trong mắt đầy vẻ tức giận, khó có thể che giấu.
"Ngươi được chưởng môn ưu ái, mới có thể có được Tụ Khí đan nhiều hơn sư huynh đệ chúng ta, nhưng ngươi không biết chia sẻ, bây giờ còn dùng nó để thăm dò ta. Ta hao hết khí lực mới làm được cây trâm cho ngươi, ngươi vậy mà nhìn cũng không nhìn đã phá hủy nó!”
“Chia sẻ? Vì sao ta phải chia sẻ với ngươi?”
Ta giống như là nghe được chuyện vô cùng buồn cười, nhịn không được cười khom cả lưng.
"Ta được sư phụ ưu ái, trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của người. Từ xưa đến nay, tình thầy trò ở trong Tu Tiên giới vốn là thân thiết nhất. Ông ấy sắp phi thăng nên muốn đem tất cả những thứ tốt ông ấy có cho đồ đệ này, chẳng lẽ không phải là hợp tình hợp lý sao? Chuyện thế gian vốn là bất công, nếu ngươi cảm thấy ấm ức, có bản lĩnh thì tới c ướp đi!"
Ta cố ý lắc một túi Tụ Khí Đan đầy ắp trước mặt hắn.
Sư phụ thương ta, cho nên mới đưa những thứ này cho ta. Có bản lĩnh thì tự mình về nhà tìm sư phụ của mình khóc lóc kể lể, ở chỗ này miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thật sự là làm cho ta cảm thấy càng buồn cười.
Sắc mặt Phương Văn Châu càng thêm khó coi.
"Tống Ly Ưu, những ngày này ta luôn nhẫn nhịn mọi mặt với ngươi, bất kể ngươi muốn cái gì, ta đều dốc hết toàn lực mang tới tay cho ngươi, nhưng ngươi hôm nay lại trêu chọc ta, rốt cục ngươi có còn coi ta là vị hôn phu của ngươi nữa hay không?”
Nếu không phải lúc này chúng ta đều ở trong tông môn, chỉ sợ hắn đã sớm rút trường k iếm trong tay ra, muốn giáo huấn ta một phen.
Nhưng hình như hắn đã quên. Lúc trước ta vì báo thù, ngày ngày cần cù tu luyện. Mặc dù trong đám đệ tử chân truyền, ta nhập môn muộn nhất.
Nhưng năng lực của ta cực cao, hắn cũng chưa chắc đánh thắng được ta.
Ta tiếp tục khiêu khích: "Ta chính là không hề coi ngươi là vị hôn phu của ta, vậy ngươi có thể làm được gì? Có bản lĩnh thì tự mình đề nghị từ hôn đi. Nhưng... Ngươi có cái can đảm này sao?"
Hắn không có. Vậy thì ngoan ngoãn cụp đuôi làm người đi.
6.
Dựa theo môn quy, đệ tử tông môn cứ ba năm lại phải xuống núi rèn luyện.
Bởi vậy trước khi tỷ thí. Tất cả các sư huynh đệ có chút thành tựu, đều phải cùng nhau xuống núi rèn luyện ba tháng, đi trợ giúp những người bị yêu ma xâm hại, ch ém giet yêu quái tà ác, bảo vệ dân chúng bình an.
Phương Văn Châu thèm muốn vị trí chưởng môn. Không chỉ phải cưới ta, hơn nữa còn phải thu phục được lòng người.
Bởi vậy lần này sau khi xuống núi, hắn liền tự mình làm mọi chuyện. Mỗi lần gặp phải yêu tà ở một chỗ, cũng không câu nệ tốt xấu, liền trực tiếp cầm k iếm xông ra ngoài.
“Ta là đại sư huynh, đương nhiên phải bảo vệ các sư đệ sư muội các ngươi.”
Hắn nói thật chính nghĩa lẫm liệt, còn không quên làm lộ vết thương trên người ra, thế cho nên chưa đến hai tháng trên người đã có không ít thương tích.
Hắn rất tự hào về điều này và luôn nói về trách nhiệm của mình với tư cách là một đại sư huynh, cố gắng tạo dựng hình ảnh uy nghiêm của mình trong đám người này.
Nhưng hắn lại không biết rằng đôi khi tính toán quá mức chỉ khiến người ta chán ghét. Xuống núi trừ yêu, vốn là mong muốn trong lòng mỗi đệ tử Tiên môn.
Bọn họ đã tu luyện nhiều năm, khó khăn lắm mới có được cơ hội hiện tại, chưa thi triển kỹ năng đã bị Phương Văn Châu đoạt trước.
Ai có thể vui được? Kiếp trước, ta nhìn ra những sư huynh sư tỷ kia có sắc mặt không đúng.
Bởi vậy sớm nhắc nhở Phương Văn Châu, nên lúc đó mới không bị tác dụng ngược, còn khiến cho những người khác khen ngợi hắn.
Hôm nay, ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn làm mọi thứ.
Mà hắn cũng thật sự là quá vội muốn thể hiện bản thân, xuống tay tàn nhẫn, thế cho nên những yêu quái kia khi nghe thời hạn xuống núi của bọn ta chỉ còn nửa tháng, nên không dám đi ra ngoài nữa.
Ngày về đã gần, vốn tưởng rằng sẽ không gặp phải yêu quái gì nữa.
Những đan dược trị liệu Phương Văn Châu mang theo cũng không còn lại bao nhiêu, lại trơ mặt đến gõ cửa phòng ta, hi vọng ta có thể tự mình tặng đan dược cho hắn.
Lần này cũng biết tính toán thông minh hơn rồi. Cố ý ở ngay trước mặt các sư huynh đệ, mở miệng đòi hỏi ta: "Tiểu sư muội, dọc theo đường đi vì bảo vệ các ngươi, ta đã bị thương không ít, trị liệu đan dược đã không còn, tiểu sư muội ngươi mang theo không ít, chi bằng đưa cho ta một ít, được không?"
Nếu như là các sư huynh đệ khác trong tông môn, ta có lẽ sẽ không chút do dự lấy đan dược ra. Dù sao mọi người đều cùng tông môn, đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau.
Nhưng hắn là Phương Văn Châu. Là tên ngụy quân tử kiếp trước hủy nguyên thần của ta, đoạn tiên mạch của ta!
Vậy nên ta thà rằng xem những đan dược này như đường đậu mà ăn hết, cũng tuyệt đối không thể để lại cho hắn một viên!
Thấy sắc mặt ta lạnh lùng, Phương Văn Châu lại cố ý ho khan hai tiếng, lộ ra vết thương trên cánh tay: "Trư yêu kia muốn đả thương muội, ta sợ muội bị thương, dốc hết toàn lực truy s át trư yêu kia, mới để lại vết sẹo này.”
“Cho nên?” Ta hỏi ngược lại.
Phương Văn Châu như bị nghẹn họng, một lúc sau mới mở miệng: "Cho nên vết thương của ta là bởi vì muội mà có, hôm nay ta lại không còn đan dược trị liệu, muội cho ta một ít, cũng không phải là quá đáng đúng chứ?"
Ý đồ dùng ngôn luận như vậy tạo áp lực cho ta, nhất là trước mặt các sư huynh đệ, cảm thấy ta sẽ vì thể diện mà khuất phục hắn.
Đùa hả!
“Không nói đến trư yêu kia căn bản không làm ta bị thương, ta vốn đã bắt được nó, là ngươi đột nhiên xông tới khiến trận pháp của ta thất bại, hại ta thiếu chút nữa bị c ắn trả.”
“Còn có mấy lần sau nữa, rõ ràng chúng ta cùng nhau kết trận sẽ có thể dễ dàng đối phó đám xà yêu kia, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác muốn thể hiện, tự vọt tới trong trận pháp khiến bọn yêu quái kia nổi giận, cuối cùng yêu tính đại phát, thiếu chút nữa đả thương thôn dân lân cận.”
“Ngay cả hôm nay nữa, ngũ sư huynh đã bắt được yêu quái kia, ngươi lại muốn chen ngang một bước, cho yêu quái kia cơ hội lợi dụng, đả thương ngũ sư huynh? Từng chuyện từng chuyện một, dù là một người ngốc cũng biết ngươi có tham vọng lớn, đại sư huynh ngươi có hiểu ý tứ của từ này không?"
Ta nói ra từng chữ, các sư huynh đệ vây xem cũng không khỏi gật đầu.
“Lần này xuống núi tiêu diệt tà ma, ta đã đợi khoảng ba năm. Khó khắn lắm mới bắt được một yêu ma làm chuyện á c, chưa đợi ta thi triển pháp thuật, đại sư huynh đã giành trước một bước giet yêu ma kia, nhưng rõ ràng tự ta có thể bắt được nó.”
“Ta cũng vậy, con Điệp Yêu kia rất yếu, đại sư huynh nhất quyết muốn giành lấy chuyện tốt của ta, thay ta trừ yêu ma kia, khiến ta không có cơ hội thi triển.”
“Còn có ta......”
“……”
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều lộ ra vẻ bất mãn.
Tất cả mọi người vốn muốn tự đại triển quyền cước, những yêu ma thực lực không đủ thì dễ bắt gặp, bọn họ có thể tự giải quyết, coi như là tích lũy một ít kinh nghiệm thực chiến.
Mà yêu quái thực lực cường hãn, họ cũng có thể cùng các sư huynh đệ kết trận đối phó.
Nhưng kết quả thì sao? Phương Văn Châu cố tình muốn một mình ôm đồm tất cả, không cho những người khác cơ hội rút k iếm.
Còn muốn náo loạn trước mặt ta. Sau khi mở lời ra, vốn có ý đồ tạo áp lực với ta cuối cùng lại thành đại hội chỉ trích hắn.
Phương Văn Châu bị một đám sư huynh đệ vây quanh ở giữa, chính hắn cũng không ý thức được, vốn nghĩ làm việc nhiều có thể được bọn họ thán phục, cuối cùng lại biến khéo thành vụng.
Không ai chất vấn vì sao ta không lấy đan dược trị liệu ra. Ngược lại là lên án Phương Văn Châu, không cho những người khác cơ hội trừ ma diệt yêu.
Hắn bị mọi người vây ở giữa, ta quơ quơ túi của ta về phía hắn. Trong túi chứa đầy đan dược trị liệu, ta quay đầu cầm thuốc đi vào phòng Ngũ sư huynh.
“Ngũ sư huynh bị thương, vừa hay chỗ của ta có đan dược rất tốt, ta phải đi đưa cho hắn một ít.”
Mà những sư huynh đệ khác, ánh mắt nhìn về phía ta có thêm một phần ý cười: "Vẫn là sư muội tốt, đan dược trân quý như vậy, mắt không chớp đã có thể lấy ra, quả nhiên không hổ là đồ đệ chưởng môn tự mình dạy dỗ.”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Văn Châu càng thêm khó coi. Chậc. Vậy ta càng vui vẻ.
Sau khi trải qua trò cười này, Phương Văn Châu sẽ không còn ôm đồm mọi chuyện như trước nữa. Các sư huynh sư đệ khác cũng có cơ hội thi triển quyền cước.
Sư muội thực lực hơi yếu một chút, cũng có thể túm năm tụm ba kết trận ứng phó. Nếu bị thương, ta sẽ đưa đan dược cho bọn họ, ai cũng khen ta tâm địa thiện lương.
Không phải muốn lấy lòng mọi người, khiến họ ủng hộ hắn làm chưởng môn sao? Lòng người này, ta cũng muốn!
Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng ba, chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là có thể trở lại tông môn.
Vốn tưởng rằng gió êm sóng lặng, sẽ không còn yêu tà quấy phá nữa.
Kết quả đi qua một thôn xóm, ta mơ hồ nhận thấy được khí tức trong thôn không bình thường, có yêu khí như ẩn như không.
Ta còn chưa đi vào, đã nhìn thấy một bé gái khóc ở cửa thôn. Khoảng sáu bảy tuổi, rất giống ta năm đó.
Trên quần áo bé gái kia đều là m áu tươi, ngồi dưới đất thút thít.
Nhìn thấy đoàn người chúng ta tiến đến, liền kéo váy của ta, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu khẩn: "Tiên nhân tỷ tỷ, cầu tỷ giúp ta báo thù!"
Không phải cầu cứu người... Điều này có nghĩa là, người thân của nàng đều không còn.
Ta đưa tay bế nàng lên."Có thể nói cho ta biết, trong thôn gần đây xảy ra chuyện gì không?"
7.
Bé gái kia tên là Lâm Niệm, là người ở Lâm gia thôn.
Cha của Lâm Niệm là một lang trung, quanh năm bắt mạch cho bà con trong thôn. Mà mẫu thân nàng năm xưa bởi vì sinh nàng mà khó sinh, phụ thân si tình, nhiều năm cũng chưa từng tái giá, chỉ chuyên tâm chăm sóc nàng.
Nhưng ai biết ngay trước đó không lâu. Trong làng có người bệnh nặng, nhưng không có tiền mua thuốc.
Lang trung một lòng hướng thiện, nhưng bản thân ông cũng không có tiền, hơn nữa những dược liệu kia rất quý giá, muốn mua cũng mua không nổi.
Vậy nên ông ấy đã lên ngọn núi lân cận đào thảo dược, dự định thử vận may, xem có thể đào được những dược liệu kia không.
Kết quả sau khi lên núi, lại bị một yêu quái coi trọng.
Yêu quái kia tham luyến tình yêu nhân gian, nhìn vào túi da lang trung, liền giả làm người phàm gả cho ông ấy làm vợ, thậm chí còn làm cho mình một khuôn mặt giống mẹ Lâm Niệm như đúc, chỉ vì có thể có được một đời tốt đẹp.
Nhưng lang trung sao có thể không nhận ra thê tử của mình chứ? Cho dù khuôn mặt kia giống nhau như đúc.
Khả Tư Nhân đã qua đời, cho dù có giống cuối cùng cũng không phải là người trong lòng ông.
Ai ngờ yêu quái kia vì thẹn quá hóa giận, trước mặt mọi người lộ ra hình dáng thật, lúc này người trong thôn mới ý thức được --Thì ra cô gái nói mình bị thương mất trí nhớ kia, lại là một yêu quái khát m áu!
Cô ta đã tàn sát cả một ngôi làng. Mà Lâm Niệm còn sống cũng chỉ là yêu ma kia muốn giữ nàng lại, để dành từ từ tra tấn mà thôi.
Không ra khỏi thôn được, Tiểu A Niệm bây giờ mới bảy tuổi, chỉ có thể ngồi ở cửa thôn, hy vọng có người báo thù cho nàng.
Bởi vậy, khi Tiểu A Niệm vừa nói xong lời này. Cửa thôn toả ra làn sương mù dày đặc đánh úp lại, bầu trời vốn sáng sủa trong nháy mắt trở nên âm u.
Trong làn sương mù truyền đến tiếng cười của nữ tử, tiếp theo một đạo yêu khí đánh úp về phía ta.
Ta một tay ôm Tiểu A Niệm, tay kia nhanh chóng rút Đoạn Thủy K iếm ra, khi yêu khí sắp chạm vào ta, ta liền dùng linh k iếm ngăn cản.
Hoàn cảnh bốn phía long trời lở đất, đứa nhỏ vốn trong lòng ta cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Giống như là bị yêu ma kéo tới một thời không khác bên trong, yêu ma kia chậm rãi đi về phía ta, vậy mà giống y đúc với khuôn mặt Phương Văn Châu.
Về phần ta vì sao có thể liếc mắt một cái nhìn ra? Đó là bởi vì Đoạn Thủy K iếm của ta có thể tự động phân biệt yêu khí, khi đối phương vừa tới gần, linh k iếm trong tay liền không ngừng run rẩy, dùng cái này để nhắc nhở ta.
"Ơ, bị phát hiện rồi?" Khuôn mặt Phương Văn Châu, nhưng giọng nói lại là của một nữ tử.
Nữ tử kia cười duyên che miệng, nhưng lại dùng thân thể nam nhân, ít nhiều có chút quái dị.
"Ta cố ý biến thành dáng vẻ vị hôn phu của ngươi, nhưng sao ngươi lại có vẻ lãnh đạm vô tình thế nhỉ? Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi không thích lớp da này của ta sao?”
Nàng dứt lời, liền đưa tay vỗ về mặt mình. Ta cười lạnh một tiếng: "Thích? Đương nhiên thích, thích đến hận không thể x é n át khuôn mặt này!"
Bởi vậy ta không chút do dự, nhanh chóng thúc dục linh khí trong cơ thể, trực tiếp cầm Đoạn Thủy k iếm lao tới.
Thuật biến ảo của yêu ma rất mạnh, nhưng lực công kích của bản thân không đủ, bởi vậy chỉ vài hiệp ngắn ngủi đã có xu thế thua cuộc.
Mà khuôn mặt Phương Văn Châu kia, cũng bởi vậy mà bị ta ch ém n át bấy. Cảnh tượng bốn phía lại biến ảo, Tiểu A Niệm vẫn tựa vào lòng ta.
Phương Văn Châu đứng ngay bên cạnh ta, thúc đẩy linh lực quanh thân, dự định cho yêu ma một kích trí mạng.
Nhưng mà ngay khi trường k iếm trong tay hắn sắp đ âm thủng ngực Huyễn Yêu, mặt nó lại lần nữa biến hóa, dĩ nhiên biến thành hình dáng của Thẩm Thư Ý!
“Đừng giet ta!”
Tuy nói âm thanh có khác biệt rất nhỏ, nhưng khuôn mặt kia vẫn không chê vào đâu được.
K iếm trong tay Phương Văn Châu dừng lại, hắn ngây ngốc tại chỗ.
“Con yêu ma này giet nhiều người như vậy, đã sớm gây tội ác ngập trời, còn không mau giet nó!" Ta cố ý mở miệng hét lớn, Phương Văn Châu lấy lại tinh thần, không chỉ không có giet huyễn yêu, ngược lại còn chắn ở trước mặt yêu ma kia.
Yêu ma kia như là biết Phương Văn Châu cố ý cứu nó một m ạng. Lúc này quỳ trên mặt đất dập đầu với chúng ta: "Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng hôm nay đã hối hận. Xin cam đoan ngày sau tuyệt sẽ không giet người nữa, kính xin các vị tiên giả tha cho ta một m ạng!"
Dứt lời, Phương Văn Châu quay đầu nhìn khuôn mặt khóc như lê hoa đái vũ kia. Ánh mắt hiện lên vẻ rối rắm, nhưng rất nhanh liền bắt đầu giúp nàng nói chuyện: "Nếu yêu ma này đã thành tâm hối lỗi, chúng ta cần gì phải đuổi tận giet tuyệt chứ?"
Ta còn chưa mở miệng, Tiểu A Niệm lập tức hét lên.
“Giet trưởng thôn, giet thím, giet thôn dân của Lâm gia thôn nhiều như vậy, nàng ta là một yêu ma tội ác tày trời, tuyệt đối không thể buông tha cho nàng ta!"
Hận ý trong mắt nàng, làm cho ta hoảng hốt nhìn thấy chính mình mười năm trước.
Tiểu A Niệm sau khi nói xong những lời này, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của ta, tiếp theo đoạt lấy Đoạn Thủy K iếm trong tay ta, ý đồ dựa vào cơ thể yếu đuối của mình đi giet yêu ma kia, trả thù cho người thân của mình.
Nàng không có linh lực, nhưng Đoạn Thủy K iếm có thể tự mình phân biệt thiện ác. Bởi vậy A Niệm nho nhỏ cũng có thể cầm ch ặt Đoạn Thủy k iếm, vung về phía Huyễn Yêu.
Huyễn yêu bị ta ch ém trọng thương, các sư huynh đệ cũng đã kết ấn xong trận pháp, lúc này nàng ta căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể không ngừng lôi kéo Phương Văn Châu, dùng khuôn mặt như hoa như ngọc kia, ý đồ khiến hắn mềm lòng.
“Lang quân, cứu ta......”
Chỉ vì những lời này, Phương Văn Châu nhịn không được mở miệng chất vấn. Cũng đột ngột xuất thủ, đẩy ngã Tiểu A Niệm.
“Nàng đã biết sai, cũng đã quyết tâm hối cải. Vì sao các ngươi còn nhất định đuổi tận giet tuyệt! Nàng chỉ là một huyễn yêu không có yêu lực gì mà thôi!”
Bé gái kia căn bản không hề phòng bị, Đoạn Thủy k iếm trong tay cũng thuận thế rơi xuống đất, cả người cũng bay ra ngoài.
Nếu không có ta tới cứu kịp thời, chỉ sợ lúc này đã sớm văng lên tường.
“Phương Văn Châu, ngươi đang nổi điên cái gì đó!”
Ta nhịn không được hét lên một tiếng, tuy rằng ta đã sớm biết hắn là một người không rõ tốt xấu, lại không nghĩ hắn sẽ tới mức này.
Phương Văn Châu sửng sốt một chút, như là đột nhiên phản ứng lại mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn như thế nào?
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình, ngây ngốc không biết làm sao.
Mà cũng bởi vì biến cố này, các sư huynh đệ đều có chút phân tâm, Huyễn Yêu kia dùng hết toàn lực phá tan trận pháp, chạy trốn không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Đừng để nàng ta chạy thoát, đừng!"
Tiểu A Niệm điên cuồng gào thét, vội đuổi theo. Nhưng căn bản là đuổi không kịp yêu ma có yêu lực đào thoát kia, nàng khóc đến khi hai mắt sưng đỏ.
Sau đó lại chạy trở về, đỏ mắt chất vấn Phương Văn Châu: "Ngươi không phải là người tu tiên sao? Không phải tự xưng là muốn trừ ma vệ đạo sao? Hôm nay yêu quái kia đã giet cha ta, giet tất cả người trong thôn chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà quyết định thay ta, dựa vào cái gì mà muốn buông tha cho con yêu quái kia?”
Tiểu A Niệm tuổi còn rất nhỏ, nhưng lời nói ra miệng thật sự không giống một đứa trẻ.
Có lẽ là bởi vì lời chất vấn của nàng thật sự chạm vào lòng người, những đồng môn khác lúc này cũng không biết nên phản ứng như thế nào, giống như là hành vi của đại sư huynh đại biểu cho cả tông môn, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy áy náy.
Mà Phương Văn Châu khi nghe Tiểu A Niệm chất vấn, mở miệng ra dường như muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Tiểu A Niệm hắn lại chột dạ, cảm thấy xấu hổ.
Không xin lỗi, không giải thích. Chỉ cầm k iếm xoay người rời đi, nói muốn tiếp tục đi tìm tung tích các yêu ma khác.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tiểu A Niệm đưa tay lau nước mắt trên mặt, cũng không kích động như lúc trước.
Mà quay đầu nhìn về phía ta, bình tĩnh mở miệng: "Loại người như hắn, cũng xứng tu tiên sao?"
8.
Tất cả người thân của Tiểu A Niệm đều chet trong tay Huyễn Yêu.
Tựa như ta của mười năm trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng không thể làm được gì.
Rất nhiều đệ tử trong tông môn đều được trưởng lão nhặt về núi.
Phần lớn đều là không có người thân, cực khổ không nơi nương tựa, dứt khoát mang về Tiên Sơn, nếu có linh căn tu luyện, coi như là ngày sau tạo phúc thiên hạ, tích luỹ công đức.
Bởi vậy ta hỏi Tiểu A Niệm: "A Niệm, muội nguyện ý đi cùng tỷ tỷ đến Kiếm Tông, làm một người tu tiên không?”
Muội ấy không trả lời ngay mà hỏi ngược lại ta:"Nếu như ta trở thành một người tu tiên, có phải là có thể cầm k iếm, báo thù cho phụ thân, thúc thúc bá bá và các thẩm thẩm rồi không?"
Ta gật đầu: "Có thể báo thù, trở thành tu tiên giả, cũng có thể trừ ma vệ đạo, bảo vệ được rất nhiều người.”
Ánh mắt muội ấy sáng lên, nhưng rất nhanh lại tắt, cúi đầu giọng nói có chút rầu rĩ.
"Nhưng người kia cũng là một tu tiên giả, nhưng tại sao hắn không trừ Ma Vệ đạo, tại sao chỉ vì yêu quái có bộ dạng đẹp mắt, liền mềm lòng?"
Ta ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu nàng: "Bởi vì Phương Văn Châu, hắn không xứng làm người tu tiên.”
“Được, vậy ta đi theo tỷ!”
Nàng gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía ta, còn nói tiếp một câu: "Ta đây không chỉ muốn báo thù, ta còn muốn bảo vệ càng nhiều người, hơn nữa ta tuyệt đối không muốn giống loại người như Phương Văn Châu, ta muốn học cùng tỷ tỷ, giúp thiên hạ thái bình!"
Ngoan lắm! Ta nhịn không được đưa tay ôm nàng, giống như là đang ôm ta năm đó cực khổ không nơi nương tựa.
Giờ đây......Tống Ly Ưu ta, cũng có đệ tử chân truyền của mình.
Nhưng lần này ta không đổi tên cho nàng, bởi vì tên của nàng đã gánh vác quá nhiều tưởng niệm.
“A Niệm, sư phụ sẽ giúp ngươi tự tay báo thù.”
Đây chính là, ta tự tay tặng cho Tiểu A Niệm một phần lễ bái sư.
Bình luận facebook