-
Chương 9 END
Phiên ngoại 2 Thẩm Vô Dạng.
1..
Năm Nữ Viêm thứ nhất.
Thẩm Vô Dạng được phong làm thống soái, dẫn binh ra Bắc.
Một ngày trước khi lên đường, hắn ngồi trong sân nhà mình đọc sách.
Nhưng càng đọc, hắn càng không tập trung vào sách.
Cuối cùng, hắn trực tiếp đặt sách sang một bên, chăm chú nhìn vào bụi cỏ nhỏ ở góc sân.
Bụi cỏ không được ai tưới nước bón phân, nhưng nó vẫn có thể xuyên qua viên gạch, vươn mình mọc lên hướng về phía ánh mặt trời.
Cũng giống như Dương Viêm.
Tuỳ tùng thân cận nhất của Thẩm Vô Dạng đột nhiên lên tiếng: "Thế tử gia, một khi đã như vậy, sao ngài không nói rõ lòng mình chứ?"
Nhìn Thẩm Vô Dạng thất thần, tuỳ tùng lắc lắc đầu.
Lại nói tiếp: "Thế tử gia, hiện giờ ngài đã là Đại nguyên soái binh mã, mặc dù không kế thừa tước vị quốc công nhưng cũng không sao.”
"Chuyện đó đã qua đi ngần ấy năm, ngài cũng nên quên đi."
Thẩm Vô Dạng cúi đầu.
Hắn tuy không trả lời, nhưng không nhịn được nhớ lại một chuyện cũ.
...
Mẫu thân của Thẩm Vô Dạng, Lĩnh Nguyệt công chúa, là tỷ đệ cùng mẹ khác cha với tiên đế.
Lĩnh Nguyệt thân phận cao quý, từ nhỏ muốn có cái gì thì liền có cái nấy..m
Nhưng chỉ có một thứ, nàng cho dù như thế nào cũng không thể có được.
Đó là trái tim của phụ thân Thẩm Vô Dạng - Thẩm Lam.
Vào dịp cuối năm, hoàng cung theo tục lệ tổ chức cung yến.
Lĩnh Nguyệt liền sai tâm phúc tìm cơ hội hạ dược vào rượu của Thẩm Lam.
Nhờ cơ hội này, nàng đã qua đêm với Thẩm Lam, cũng mang thai.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không thể chiếm được tình cảm của Thẩm Lam.
Chỉ vì trong lòng Thẩm Lam đã sớm có nữ tử mình thích.
Nhưng tiếc thay, khoảng cách địa vị giữa bọn họ quá mức cách xa.
Thẩm Lam chỉ có thể lén đi đến gánh hát, nhìn nữ tử đang hát tuồng trên đài kia.
Sau lại, ở đêm tân hôn của Lĩnh Nguyệt và Thẩm Lam.
Mũ phượng trên đầu Lĩnh Nguyệt còn chưa tháo xuống, đã nghe Thẩm Lam nói: “Dù ta đồng ý thành hôn với ngươi, nhưng ta sẽ không yêu ngươi, cũng chỉ có thể đối xử với ngươi tương kính như tân."
Lại không nghĩ đến, Lĩnh Nguyệt gật đầu, tươi cười dịu dàng.
Ít nhất lúc đó, ở trong lòng Thẩm Lam, Lĩnh Nguyệt là một thê tử thấu hiểu lòng người
Chớp mắt một cái, cậu bé năm tuổi Thẩm Vô Dạng đã trở thành một người trắng trẻo bụ bẫm.
Khuôn mặt hắn giống như Lĩnh Nguyệt, ngũ quan cực đẹp, lại thừa hưởng trí thông minh của Thẩm Lam, khiến người người trong kinh thành đều khen ngợi.
Chỉ là, Thẩm Vô Dạng thông minh như thế cũng có những điều không hiểu.
"Tại sao phụ thân và mẫu thân mỗi tối lại tách ra ngủ riêng? Phụ mẫu của mấy đứa trẻ khác đều không như vậy."
Thẩm Lam nghe xong, ôm nhi tử vào lòng.
"Vô Dạng, đợi con lớn lên rồi sẽ hiểu, cuộc đời dài đằng đẵng, người có thể ở bên cạnh con, có lẽ cũng không phải là người con yêu thương nhất."
Nhưng nghĩ lại, con còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được thế nào là yêu thương?
Thẩm Lam lắc đầu, bắt đầu trêu chọc Thẩm Vô Dạng.
Một căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa, khiến Thẩm Lam bỏ qua bóng dáng hiện lên trên cửa.
2.
Hôm sau, thời gian Thẩm Lam vẫn xuất phủ như cũ.
Dù trong lòng biết rõ mục đích của hắn, nhưng vẫn là lúc hắn nói muốn đến hiệu sách coi một chút, Lĩnh Nguyệt vẫn nói "được".
Lĩnh Nguyệt nắm tay Thẩm Vô Dạng đứng nguyên một chỗ, nhìn thẳng theo phương hướng Thẩm Lam rời đi.
"Mẫu thân đang nhìn gì vậy?" Thẩm Vô Dạng hỏi bằng giọng non nớt.
"Đang nhìn xem, phụ thân con có quay lại nhìn ta một cái hay không."
Cho đến khi bóng dáng Thẩm Lam hoàn toàn biến mất khỏi phủ Quốc công.
Lĩnh Nguyệt mới cười một tiếng: "Ta lại thua rồi.
"Nhưng, ta cũng sẽ không để tiện nhân đó thắng được.”
Tay Lĩnh Nguyệt chậm rãi nắm chặt, dùng sức.
Ngay cả Thẩm Vô Dạng đau đớn kêu lên, bà cũng dường như không hề hay biết.
Tối hôm đó, Lĩnh Nguyệt nấu một nồi canh gà, để Thẩm Vô Dạng mang đến thư phòng cho Thẩm Lam.
Bàn tay nho nhỏ bưng một chén canh gà lớn, chỉ cần nhìn một cái, Thẩm Lam đã cảm thấy tim mình như tan chảy.
Hắn vội vàng nhận lấy, giơ lên bên môi, uống hết nước canh.
Lại lấy vẻ mặt khoe khoang đưa bát lên cho nhi tử xem: "Nhìn này, ta đã uống hết rồi, sau này con cũng phải ăn cơm đàng hoàng, đừng để mẫu thân con lo lắng."
Mặc dù, canh gà kia vẫn còn lưu lại mùi tanh của thịt, hương vị có chút kì quái.
Nhưng Thẩm Lam nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên Lĩnh Nguyệt xuống bếp, đợi lúc rảnh rỗi, chính mình nhất định phải đi khen ngợi một phen.
Đột nhiên, Thẩm Lam cảm giác đầu hỗn loạn.
Không bao lâu, hắn liền ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, Linh Nguyệt đi đến cửa phủ Quốc công.
"Ta mang thế tử đi dạo một chút, các ngươi không cần theo."
Không ai có thể ngờ được.
Trong lòng Lĩnh Nguyệt ôm chàng thiếu niên ngây thơ vô tội Thẩm Vô Dạng, nhưng ra ngoài lại làm chuyện giết người.
3.
Lúc xuất giá năm ấy, hoàng hậu lúc đó đã cho mấy tâm phúc của mình theo làm thị tùng cho Lĩnh Nguyệt đến phủ quốc công.
Chỉ cần một ánh mắt, mấy ma ma cao lớn thô kệch liền xoa eo đi tới chỗ nữ tử vừa mới xuống khỏi sân khấu kịch.
Đây là lần đầu tiên Lĩnh Nguyệt nhìn thấy nàng ta, cũng là lần cuối cùng.
Nhưng nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ tử này lại bám rễ trong lòng Thẩm Lam, dù có làm cách nào cũng không thể xóa bỏ được.
Đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với "dịu dàng" giả tạo của Lĩnh Nguyệt.
Không hề có tính công kích, mỗi cử chỉ nụ cười đều dịu dàng như nước.
Lĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy ngọn lửa vốn đang cháy trong lòng càng trở nên rực rỡ.
Lĩnh Nguyệt ra lệnh cho mấy ma ma ấn đầu nàng ta xuống sông.
Nghe thấy nàng nghẹn ngào kêu cứu, Lĩnh Nguyệt vô cùng phấn khích.
Cho đến khi nữ tử ăn mặc trang phục diễn kịch cuối cùng ngừng vùng vẫy, Lĩnh Nguyệt mới ý thức được -
Chính mình đã quên, không che mắt Thẩm Vô Dạng.
Ngày hôm sau, cái chết của con hát khiến cả thành náo loạn.
Lĩnh Nguyệt không xử lý gọn gàng, nhưng cũng không ai dám truy cứu đến đầu nàng.
Ngược lại, Thẩm Lam phản ứng lại bình tĩnh đến dị thường.
Hắn đi nhìn Thẩm Vô Dạng bị dọa sợ đến sốt cao.
“Từ nay về sau, mấy bảo bối tàng thư trong thư phòng của phụ thân sẽ thuộc về con.”
"Nhóc con, con nhất định phải bình an lớn lên, cả đời không bệnh tật gì mới tốt."
Ngừng một chút, Thẩm Lam bổ sung thêm một câu: "Mong ước lớn nhất phụ thân dành cho con, chính là mong rằng sau này, con có thể cùng người mình yêu nhất chung sống trọn đời, mãi mãi không phải chịu cảnh sinh ly tử biệt."
Lĩnh Nguyệt phát hiện có gì đó khác lạ, lúc đuổi đến phòng Thẩm Lam, thứ đầu tiên đập vào mi mắt chính là vũng máu loang lổ.
Sau đó, nàng nhìn thấy mấy chữ viết bằng máu trên tường, lập tức hét lên——
[A Vân, đợi ta.]
Đến lúc chết, trong lòng Thẩm Lam vẫn chỉ có nữ nhân kia.
Dường như chính là từ lúc đó, Lĩnh Nguyệt dần dần trở nên điên loạn.
4.
Thẩm Vô Dạng thích chơi đàn.
Năm lên bảy, tiếng đàn của hắn đã nổi danh khắp kinh thành.
Mọi người đều nói trưởng công chúa Lĩnh Nguyệt dạy con rất khéo, khiến người ta sinh ra ngưỡng mộ.
Nhưng Lĩnh Nguyệt lại không nghĩ như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Vô Dạng chơi đàn, bà lại thấy bóng dáng của Thẩm Lam hiện lên.
Một lần, bà cuối cùng không thể kìm chế được nữa.
Bà ném mạnh cây đàn của Thẩm Vô Dạng xuống đất.
Cây đàn gãy thành từng mảnh.
Lĩnh Nguyệt chỉ nói: "Từ nay về sau, con không được chơi đàn nữa."
Năm lên tám, Thẩm Vô Dạng thích hoa mẫu đơn, bèn trồng vài cây trong vườn nhà chính mình.
Hắn chăm sóc cẩn thận, ngày ngày cầu nguyện cho hoa mẫu đơn có thể thuận lợi nở hoa.
Nhưng một ngày nọ, hắn từ trong viện Quốc Học trở về, thấy hoa mẫu đơn chỉ còn lại gốc rễ.
Trên mặt đất rơi rụng rất nhiều cánh hoa mang theo dấu giày.
Chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã có thể tặng cho mẫu thân bông hoa mẫu đơn nở rồi.
Lại nghe mẫu thân nói: "Chăm sóc hoa cỏ là việc của nữ nhi, con chỉ cần chăm chỉ học hành, thi đậu công danh."
Sau đó, bên cạnh Thẩm Vô Dạng xuất hiện một tỳ nữ cùng tuổi với hắn.
Hắn rất thích nói chuyện với nàng.
Bởi vì hắn không thể tự do ra vào phủ Quốc công.
Nhưng ở trong miệng tỳ nữ, Thẩm Vô Dạng có thể hiểu được một Thượng Kinh hoàn toàn mới mẻ.
Tỳ nữ nhỏ tuổi, cũng là nghĩ sao nói vậy: "Thế tử gia, nếu tương lai có cơ hội, nô tỳ sẽ đưa ngài đi dạo ở chợ Thượng Kinh, rất náo nhiệt."
Những lời này, trong tai Lĩnh Nguyệt lại có một ý khác.
Bà chỉ cảm thấy, nhi tử duy nhất của chính mình cũng sắp bị nữ nhân khác cướp mất.
Vì vậy, Lĩnh Nguyệt tự mình ra tay, dùng gậy đánh chết tỳ nữ kia.
Chờ đến lúc Thẩm Vô Dạng trở về, chỉ thấy khuôn mặt đầy máu của mẫu thân.
Cho đến một khắc đó, hắn mới cuối cùng hiểu ra ——
Chỉ có vĩnh viễn đem người mình thích hoặc vật giấu ở trong lòng, thậm chí phải tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt, không quan tâm, mới có thể khiến nàng mãi mãi tồn tại.
Đêm đó là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dương Viêm.
Thẩm Vô Dạng vừa nhìn thấy nàng, liền cảm thấy nàng thực sự đáng yêu.
Hắn rất muốn véo má nàng.
Đang chuẩn bị giơ tay, Thẩm Vô Dạng bỗng nhiên ý thức được mẫu thân Lĩnh Nguyệt đang đứng ở phía sau.
Vì thế hắn thay đổi giọng, thấp giọng nói: "Con nhỏ bẩn thỉu nào đến đây, đừng làm bẩn quần áo của bổn thế tử."
Theo thời gian, nghĩ một đằng nói một nẻo đã trở thành thói quen của Thẩm Vô Dạng.
Vào ngày Thẩm Dương Viêm lên đường đến Chu Quốc, nàng hỏi: "Còn gì muốn nói với ta hay không?"
Hắn không do dự trả lời: "Không có.”
Bởi vì hắn sợ, đây sẽ là lần cuối cùng gặp nàng, cũng sợ chỉ cần chính mình mở miệng, liền sẽ bất chấp tất cả đưa nàng đi.
5.
Thẩm Vô Dạng mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, đội quân tuần tra đã sẵn sàng xuất quân.
Bỗng nhiên, hắn dường như cảm nhận được cái gì.
Đột nhiên siết chặt dây cương, khiến con ngựa phi nhanh xoay người sang chỗ khác.
Vừa nhấc mắt, hắn liền nhìn thấy Thẩm Dương Viêm đứng ở trên thành thành.
Nhìn từ xa, mái tóc dài của nàng bị gió thổi bay.
Hắn không biết sao lại nhớ đến bông hoa mẫu đơn mà hắn đã tự tay trồng năm đó.
Ngực Thẩm Vô Dạng truyền đến một cơn đau nhói.
Hắn biết, nếu không nói những lời này hôm nay, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Không kịp suy nghĩ, Thẩm Vô Dạng xoay người nhảy xuống ngựa.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên thành, đứng bên cạnh Thẩm Dương Viêm.
"Lần này đi, sống chết khó lường."
Thẩm Dương Viêm gật đầu, chờ lời tiếp theo của hắn.
"Thượng Kinh và Bắc Cảnh cách xa nhau thiên sơn vạn thuỷ, từ nay về sau, ngươi sẽ ngồi vững vàng trên triều đình, làm nữ đế ngàn đời, mở ra thời đại thịnh vượng trăm năm.”
"Mà ta..."
Thẩm Vô Dạng nói xong, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền.
"Ta sẽ vì nàng bảo vệ tốt Bắc Cảnh, không để kẻ thù đến xâm phạm, chết không khuất phục."
- Hết -