11.
Ta giật mình kêu lên một tiếng.
Quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt như sao của Thẩm Vô Dạng.
"Biểu huynh, còn có việc?"
Lúc này, bên tai lại truyền đến một tiếng động sột soạt.
Ta hơi nghiêng đầu, liếc thấy có một bóng dáng màu xanh lam đang ẩn nấp trong bụi hoa cách đó không xa.
Khoảng cách không xa không gần, vừa vặn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và Thẩm Vô Dạng.
Thẩm Vô Dạng cao hơn ta rất nhiều.
Hắn nhìn ta, giữa mày hơi nhíu lại như thể có muôn vàn cảm xúc.
"Dương Viêm, ngươi có thể trở về, ta rất vui."
Quen biết nhau nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe hắn thân thiết gọi ta như vậy.
Dù sao thì, năm đó hắn dù uống phải rượu bị người ta hạ dược, vẫn có thể dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh gọi tên ta.
Cả tên lẫn họ.
Ký ức vào giờ phút này đột nhiên quay trở lại.
….
Sáu năm trước vào lần dạ yến nọ.
Thẩm Vô Dạng vốn đang ngồi ở đối diện ta đột nhiên đứng dậy, tay nắm chén rượu run nhè nhẹ.
Giữa những vũ công đang xoay tròn theo điệu nhạc, ta thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng.
Hắn đẩy tỳ nữ ra, bước đi lảo đảo, không giống như thường ngày lúc nào cũng điềm tĩnh.
Rồi sau đó một mình hắn đi ra ngoài điện.
“A Liên, ta đi xem biểu huynh một chút.”
Nói xong, ta lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc, đi theo phía sau Thẩm Vô Dạng, đi vào một cung điện cực kỳ lạnh lẽo.
Nơi này từng là nơi ở của một phi tần thất sủng.
Sau khi bà chết đi, cung điện này trở nên bỏ hoang, hiếm khi có người lui tới.
Ta đẩy đám cỏ dại cao đến nửa người, liền thấy có một mảng lụa trắng từ phía sau cánh cửa hiện lên.
“Biểu huynh?”
Ta cẩn thận bước qua ngưỡng cửa đã có chút hư hỏng.
Nhưng không ngờ, một bàn tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay ta.
Bàn tay đó dùng một chút sức, đưa ta đến bên giường.
Một trận trời đất quay cuồng, lạnh lẽo ở sau lưng khiến ta phục hồi tinh thần lại.
Lúc này ta mới phát hiện, chính mình đã bị người ta đè xuống giường, hai cánh tay cũng bị bàn tay thon dài kia khống chế ở đỉnh đầu.
Không thể cử động.
"Thẩm Dương Viêm."
Nam nhân trước mặt bỗng nhiên thấp giọng gọi tên ta.
Hắn từ trên xuống dưới tiến đến gần ta.
Hơi thở nóng bỏng theo động tác của hắn từ xa đến gần, từng đợt từng đợt mà phun ở bên tai ta.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của hắn có chút khàn khàn vì phải kiềm chế:
"Người hạ dược ta, là ngươi?"
Ta theo bản năng lắc đầu.
Hắn lại không tin.
“Thẩm Dương Viêm, ngươi muốn chính là cái này?”
Bên trong bóng đêm tăm tối, xúc giác trở nên đặc biệt nhạy bén.
Xuyên thấu qua lớp vải mỏng manh mùa hè, ta cảm giác được bàn tay khác của Thẩm Vô Dạng đặt lên eo ta.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn, nóng đến kinh người.
12.
“Ngươi nói, vui mừng?”
Ta nhìn bàn tay của Thẩm Vô Dạng đang nắm lấy cổ tay ta.
“Ta còn tưởng, biểu huynh hận không thể để ta chết ở Chu Quốc, không bao giờ trở về nữa mới tốt chứ.”
Không biết có phải bị lời nói của ta làm tổn thương hay không, đáy mắt của Thẩm Vô Dạng thế nhưng có vài phần xúc động.
Hắn nói: “Dương Viêm, ngươi đừng như vậy.”
Ta cười khẽ: “Ở Chu Quốc bốn năm, ta chính là không có lúc nào không nhớ tới những gì biểu huynh từng nói với ta.”
Trong đêm hè hoang vắng ở lãnh cung kia, Thẩm Vô Dạng bởi vì dược mà hô hấp dồn dập, lồng ngực cũng nhanh chóng phập phồng theo.
Hắn đứng rất gần ta.
Ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ trên người hắn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn nhìn ta, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: “Ngươi quả nhiên, giống như mẹ ruột của ngươi, tâm địa bẩn thỉu không chịu nổi.”
Ngay thời khắc kia, một nơi nào đó trong đáy lòng ta giống như chiếc túi thơm mà năm đó ta tặng cho hắn làm quà sinh nhật, nhưng bị hắn vứt bỏ, trôi nổi trong hồ sen.
Cuối cùng, hoàn toàn chìm xuống đáy hồ.
Mà giờ phút này, ta nâng một cánh tay khác, đặt lên mu bàn tay Thẩm Vô Dạng, từng ngón tay một tách ra.
“Biểu huynh từng nói, mẹ ruột của ta địa vị thấp hèn, dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi mới bò được lên trên long sàng, mà ta…”
Tạm dừng một chút, ta giương mắt, nhìn thẳng vào Thẩm Vô Dạng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn.
“Lại là một con quái vật âm thầm ái mộ biểu huynh của chính mình.”
“Dương Viêm.”
Hắn tiến lên một bước: "Ngươi thực sự không hiểu tại sao ta phải bỏ văn từ võ sao? Năm đó ngươi bị bệ hạ đưa đến Chu Quốc, ta ——"
Ta lắc đầu, mở miệng đánh gãy lời hắn: "Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu.”
"Biểu huynh còn nhớ không?”
"Năm đó người đưa ta đến quân trại Chu Quốc, chính là ngươi."
Lúc đó, ta được A Liên đỡ xuống xe ngựa, dừng lại trước mặt Thẩm Vô Dạng.
"Hôm nay đi, về sau là sinh tử khó lường, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội gặp lại.”
"Biểu huynh, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Ta là thiếu nữ đang tuổi xuân, luôn cảm thấy Thẩm Vô Dạng giống như vầng trăng sáng nhất bên cửa sổ.
Nhưng mà Thẩm Vô Dạng lại không nhìn ta, chỉ lạnh giọng trả lời: "Không có."
……
Ta lùi về phía sau một bước, tạo khoảng cách với Thẩm Vô Dạng.
"Những gì ngươi làm, muốn làm, đều không liên quan gì đến ta."
Nói rồi, ta dùng ánh mắt liếc nhìn về phía bụi hoa kia, bóng dáng màu xanh lam đã biến mất không thấy.
Cho đến lúc này, trong lòng ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ta nhấc chân bước tới gần Thẩm Vô Dạng, vạt váy bay phấp phới chạm vào giày của hắn.
"Thẩm Vô Dạng."
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, ta nhón mũi chân, ghé sát vào tai hắn.
"Hay là, chúng ta làm một giao dịch đi?"
13.
Chờ đến lúc ta và A Liên trở về điện Lâm Dương, mới thấy sớm đã có người ở trong điện chờ nửa ngày.
Người đến mặc một thân đen, một nửa khuôn mặt bị mũ áo che đậy, chỉ có khóe miệng đầy nếp nhăn lộ ra bên ngoài.
A Liên dừng lại bước chân ở ngoài cửa: "Nô tỳ ở ngoài điện chờ."
“Có thể khiến ngươi bất chấp nguy hiểm đến cung của ta, hẳn là tín vật ấy đối với ngươi..."
Dừng lại một lúc, ta đi đến mép giường ngồi xuống, cầm lấy chiếc khăn để sưởi ấm đầu gối.
“Quả nhiên là quan trọng thật.”
Người nọ sau khi nhìn thấy cửa điện được đóng kín mít, mới giơ tay cởi mũ xuống.
Lộ ra, chính là mặt của Tào nội thị.
“Xin hỏi tín vật kia, công chúa lấy được như thế nào?”
Ta suy nghĩ vài giây mới trả lời: "Ta chỉ bảo với đứa bé, dùng chiếc ngọc bội đó làm tín vật, đi tìm phụ thân nó, nó liền đưa cho ta."
Thấy sắc mặt Tào nội thị hiện lên vẻ lo lắng, ta cười cười: "Yên tâm, ta không hề làm gì đứa bé, cũng không thể để Tào nội thị ngươi tuyệt hậu được."
Tức thì, Tào nội thị hoảng sợ: "Lời của công chúa, lão nô nghe, nghe không hiểu."
Ta đặt chiếc khăn sang bên đầu gối còn lại.
"Hôm nay, ngươi ở trước mặt phụ hoàng giúp ta, đã là có ơn với ta.”
"Còn chuyện ngươi vào cung khi xưa, không cẩn thận tư thông với phi tần thất sủng của phụ hoàng, sinh ra một đứa con, ta sẽ không nói ra.”
"Chỉ là..."
Ta ngước mắt, nhìn về phía Tào nội thị: "Nếu để cho quý phi nương nương kia, hay hoàng hậu nương nương biết được chuyện này, không biết Tào nội thị còn có thể giữ được đứa bé đó hay không?"
Tiếng nói rơi xuống, trong điện lâm vào một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve kêu.
Thật lâu sau, Tào nội thị mới khẽ mở miệng: “Lão nô hiểu rồi.”
"Công chúa muốn gì cứ sai bảo, lão nô nguyện lên núi đao, xuống biển lửa."
Ta nghiêng đầu, nhìn về phía vầng trăng tàn bên ngoài cửa sổ.
Ta muốn gì?
Ta chỉ muốn những người đó phải trả giá xứng đáng.
Ăn miếng trả miếng.
14.
Đêm nay, có lẽ vì không uống trà trầm hương nên ta trằn trọc mãi, mãi không thể ngủ được.
Trong đầu vẫn văng vẳng tiếng vọng mà Tào nội thị trước khi đi hỏi ta——
"Lão nô ở trong cung này hơn ba mươi năm, cũng coi như đã chứng kiến công chúa lớn lên.”
"Công chúa trước đây, không phải như vậy."
Ông quay đầu, nhìn ta thật sâu.
“Ở Chu Quốc, ngài rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể trở thành một người giỏi tâm kế như hiện giờ?”
Ta nhắm hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới mấy chuyện cũ của năm đầu tiên đến Chu Quốc.
Cửu hoàng muội từng nói, ta chỉ là một kỹ nữ bị binh lính Chu Quốc coi như đồ chơi.
Thực ra, câu nói đó cũng không sai.
Ngày ta mới đến Chu Quốc, đã bị người khác lột trần quần áo trước mặt mọi người.
Bọn họ cho rằng trêu cợt ta, chế nhạo ta, cũng giống như là đạp lên thể diện của quốc quân Tề Quốc.
Sau hai tháng dài bị hành hạ, tướng quân Chu Quốc phụ trách trông coi ta lắc đầu chép chép miệng
Ông ta đánh giá: "Như khúc gỗ, chẳng có gì thú vị."
Vũ cơ bên cạnh giống như rắn nước quấn lấy trên người nam nhân.
Nàng ta cười đề nghị: "Tướng quân, hay là chúng ta cùng chơi trò gì thú vị với công chúa đi?"
Sau đó, nàng nhìn ta đang thu mình trong lồng, giơ tay gỡ xuống một chiếc trâm ngọc.
Nàng vung cánh tay dài, ném chiếc trâm ngọc xuống dòng sông bên ngoài doanh trại đang nổi từng cục băng nhỏ.
Vũ cơ che miệng cười khẽ: "Không biết công chúa Tề Quốc có thể giúp thiếp tìm lại trâm cài được không?"
Ta vừa định nói không, lại nhìn thấy có người đặt lưỡi trường đao lên gáy A Liên.
Chỉ trong chớp mắt, máu đã theo lưỡi đao chảy xuống dưới đất.
Tướng quân sai người mở lồng ra, lại lôi ta ra khỏi đó.
"Tướng quân khoan đã."
Đôi mắt quyến rũ của vũ cơ đánh giá ta từ trên xuống dưới một lần: "Thiếp từng nghe nói nữ tử Tề Quốc ai cũng có đôi chân xinh đẹp nhỏ nhắn, thiếp vẫn chưa từng thấy bao giờ đâu."
Nghe vậy, tướng quân đưa mắt ra hiệu, liền có người đi đến bên cạnh ta, cưỡng ép cởi giày của ta.
Đã nhiều ngày, Chu Quốc tuyết rơi liên miên.
Ta đi chân trần trên lớp tuyết cao đến mắt cá chân, lại từng bước một bước vào dòng sông băng.
Cảm giác lạnh thấu xương truyền qua lớp quần áo mỏng manh đi vào cơ thể.
Ta chỉ cảm thấy chính mình dường như đang bị một con dao vô cùng sắc bén lóc thịt từng mảng.
Đau đớn muốn chết.
Ta run rẩy đưa cánh tay xuống sông băng.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, ta đã chạm được đến chiếc trâm ngọc.
Ta kéo lê chiếc váy nặng nề của mình chậm rãi đi lên bờ, thân thể rốt cuộc không còn chống đỡ được nữa, ngã xuống đất.
Nếu có thể cứ như vậy chết đi, cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng ông trời lại không cho ta như ý.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người đỡ lấy thân thể ta.
Ngay sau đó, xung quanh truyền đến tiếng cọ xát của áo giáp, tiếng mọi người quỳ xuống đất.
“Bái kiến Vương gia.”
15.
"Hách Liên tướng quân thật biết cách bắt nạt một mỹ nhân hiếm có như vậy."
Bên tai vang lên một giọng nam tràn ngập vẻ mỉa mai: "Nếu các ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc, mỹ nhân này sẽ thuộc về bản vương."
Nói xong, nam nhân dùng tay kia đỡ lấy đùi ta, bế ta nằm ngang ở trong lòng ngực hắn.
Một người bên cạnh lập tức phụ họa: "Đúng vậy, nói đến thương hoa tiếc ngọc, còn phải kể đến Tứ vương gia của chúng ta."
Ta gắng gượng mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc đôi mắt thích nghi với ánh sáng lần nữa, thấy được một khuôn mặt đường nét sắc sảo.
Mái tóc đen nhánh của hắn được búi cao lên, trên trán thắt một chiếc khăn buộc đầu thêu hình biểu tượng bằng vàng đen.
Ta nhận ra hắn.
Hoàn Nhan Liệt.
Tên của hắn, ta ở Tề Quốc nghe được vài lần.
Vua Chu Quốc có tổng cộng bốn người con trai.
Hoàn Nhan Liệt là con út, cũng là người kém học thức nhất.
Nghe nói hắn suốt ngày lui tới chốn phong hoa tuyết nguyệt, lượng thiếp trong phủ còn nhiều đến nỗi dùng hai bàn tay cũng không thể đếm hết.
Giờ phút này, Hoàn Nhan Liệt ôm ta, xuyên qua đám đông.
Hắn cúi đầu, đôi mắt dài hẹp nhìn ta: "Muốn về nhà không?"
Ta gật đầu.
Môi mỏng Hoàn Nhan Liệt hơi cong, trên mặt hiện rõ ra ý đồ không cần nói cũng biết.
Hắn nói: "Mỹ nhân, muốn về nhà thì phải hầu hạ bản vương cho tốt."
Ta vốn tưởng rằng chính mình sắp rơi vào một ổ quỷ khác.
Cho đến khi ta được Hoàn Nhan Liệt đưa về phủ, mới phát hiện hắn dường như có chút khác với mấy lời đồn đại.
Tuy trong phủ hắn thực sự có rất nhiều thiếp.
Nhưng hắn đem nữ nhân tập trung trong khu vườn hẻo lánh nhất của phủ, không bao giờ bước vào sân chính nửa bước.
Hắn tự giải thích: "Mấy nữ nhân đó đều là do vài vị huynh trưởng của ta gửi đến để giám sát ta, nếu ở gần bọn họ, bản vương càng dễ chết sớm."
Mặc dù hắn thực sự yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, xem sách vở chủ yếu đều là bài thơ sáo rỗng.
Nhưng hắn cũng có thể chơi thương rất giỏi.
Từng chiêu từng thức, toàn là bộ dáng hăng hái khí phách.
Vào đêm Thượng Nguyên năm đó, Hoàn Nhan Liệt ở trong sân đốt một lò lửa.
Hắn vẫy tay với ta: "Ngồi gần chút, đầu gối ngươi không đau sao?"
Tuỳ tùng thuần phục mà nướng cả con dê.
Hoàn Nhan Liệt xé vài miếng thịt dê, bỏ vào đĩa của ta.
"Nghe nói phụ thân ngươi có bảy nữ nhi, nhưng chỉ gửi ngươi đến đây."
"Đúng vậy."
Hoàn Nhan Liệt cười cười: "Vừa vặn, phụ thân ta cũng không thích ta."
"Thẩm Dương Viêm."
Ta nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt.
Ánh lửa chiếu lên người hắn, đôi mắt kia có vẻ lúc sáng lúc tối.
“Chờ ngươi trở nên đủ mạnh mẽ rồi, ngươi sẽ không cần bất luận kẻ nào thích ngươi nữa.”
Ta ngẩn người: "Thật vậy sao?"
Hoàn Nhan Liệt rũ mắt nhìn vào đống lửa: "Đương nhiên là thật:”
"Nhưng hiện tại, ngươi cần phải tự mình sống sót, nói cách khác..."
Hắn dừng một lúc, rồi lại giương mắt đối diện với ta lần nữa.
"Bây giờ, ngươi cần ăn hết đĩa thịt dê này, sau đó đi ngủ một giấc thật ngon."
Thật sự sẽ có ngày đó sao?
Ta tự hỏi trong lòng.
Những kẻ xúc phạm ta sẽ sợ hãi ta, những kẻ lừa gạt ta sẽ phải trả giá.
Ngày đó, thật sự sẽ đến sao?
Bình luận facebook