-
Chương 1
1.
“Không biết phụ hoàng nghĩ gì mà lại còn tổ chức cung yến để đón tiếp nàng ta!"
“Chỉ là một kỹ nữ bị nước địch coi như đồ chơi mà thôi, không chừng trên người bị nhiễm bệnh tình dục, chỉ cần ngồi cùng một chỗ với nàng ta, bổn công chúa cũng cảm thấy bẩn thỉu!"
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không biểu tình mà nghe mấy lời oán giận của hoàng muội phía sau.
Không chỉ ta, tất cả mọi người có mặt cũng đều nghe rõ lời của nàng.
Bọn họ không chỉ không bênh vực ta, mà còn lúc nhìn về phía ta hiển thị rõ trào phúng, không chút nào che giấu.
Nhưng ta nhớ rõ.
Bốn năm trước, lúc bọn họ đưa ta ra khỏi hoàng thành, triều thần có mặt ở đây đều lần lượt cúi đầu hành lễ với ta.
“Lục công chúa lấy thân mình để dập tắt chiến tranh, quả là đại nghĩa.”
Ta dùng ngón tay xoa nhẹ mép tách trà, gọi tâm phúc đến: “A Liên.”
“Cửu hoàng muội nói năng lỗ mãng, vả miệng.”
A Liên gật đầu, nhanh chóng bước đến trước ghế của Cửu hoàng muội.
Cửu hoàng muội đại kinh thất sắc, vội vàng sai mấy cung nữ ngăn cản A Liên.
Nhưng mấy người ở trong cung lâu năm này làm sao có thể là đối thủ của A Liên?
Dù sao thì trong suốt bốn năm qua, ta và A Liên đều là dùng thân xác này để chịu đựng những sự tra tấn vô nhân đạo đó.
Trong điện Long Dương vang lên tiếng bàn tay thanh thuý.
Cửu hoàng muội đứng bật dậy: "Thẩm Dương Viêm, ngươi dám đánh ta?"
"Ngươi có biết ta chính là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất hay không? Ta sẽ đi nói với phụ hoàng ngay, xem ông ấy sẽ xử lý ngươi như thế nào——"
"Sủng ái?", Ta lên tiếng cắt ngang lời nàng.
Lại nghiêng đầu đi, nhìn gương mặt nàng bị A Liên đánh đến đỏ bừng.
"Ngươi cho rằng, sủng ái ngươi, là dùng cái gì đổi lấy?"
Ta khẽ cười một tiếng: “Bốn năm trước, hoàng đế Chu Quốc phái quân tinh nhuệ, chỉ sáu ngày đã chiếm được mười ba thành phía bắc của Tề Quốc chúng ta.”
“Nếu không có ta, cùng với những nữ tử trinh trắng cùng bị dâng lên Chu Quốc làm cống phẩm, hiện giờ người bị quân địch ngàn người cưỡi vạn người đạp, cũng có thể là Cửu hoàng muội của ta đấy.”
2.
Bốn năm trước, trận chiến ở biên giới phía bắc là nỗi ác mộng của tất cả người dân Tề Quốc.
Giờ đây nghe ta nhắc tới, mới vừa rồi những người muốn lên tiếng bất bình thay cho Cửu hoàng muội cuối cùng vẫn là nhắm lại miệng.
Bốn năm này an ổn thái bình là dùng cái gì đổi lấy, trong lòng bọn họ biết rõ ràng.
“Dương Viêm, thôi đi.”
Một giọng nói trầm thấp của nam tử đột nhiên mở miệng gọi tên ta.
Lúc này, ngũ hoàng tử được phụ hoàng coi trọng nhất, cũng là người có khả năng cao nhất được lập làm thái tử cau mày nhìn ta.
“A Cửu không giống như ngươi.”
Hắn nói xong, đưa tay rót cho mình một chén rượu.
"Ngươi ở Chu Quốc năm năm, ở bên cạnh nhiều nam tử.”
"Nhưng A Cửu nàng từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, lại được phụ hoàng sủng ái, chỉ là có chút không hiểu chuyện mà thôi, ngươi cần gì phải so đo với nàng?"
Lời của Ngũ hoàng huynh giống như một bát thuốc độc.
Giết người tuy không thấy máu, nhưng lại có thể dễ như trở bàn tay mà xâm nhập vào phổi.
Mặc dù, hắn và Cửu hoàng muội đều không phải là một mẹ sinh ra.
Nhưng giờ phút này, ta chính là "kẻ thù" chung của bọn họ.
Ta rũ mắt, trong lòng nghĩ đến mới vừa rồi điện Hàng Long đưa đến tin tức.
Tính thời gian, cũng nên tới rồi.
3.
"Đúng vậy, Ngũ hoàng huynh nói đúng."
Ta thở dài một tiếng: "Bốn năm qua, ta ở Chu Quốc như đi trên băng mỏng, sợ ngày nào không cẩn thận liền mất đi tính mạng, tự nhiên không thể bằng Ngũ hoàng huynh có hoàng hậu nương nương chống lưng, càng không bằng Cửu hoàng muội có quý phi nương nương dung túng."
Bỗng nhiên, A Liên dùng âm thanh chỉ có ta mới nghe được ho nhẹ một tiếng.
Ta giương mắt, nhìn thấy một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện ở ngoài điện.
Ngay sau đó, Tào nội thị dùng giọng nói sắc nhọn truyền lệnh: "Hoàng thượng giá lâm——"
Cửu hoàng muội vội vàng chạy đến, bụm mặt khóc lóc: "Phụ hoàng, ngài nhất định phải vì A Cửu làm chủ!"
Phụ hoàng lập tức lộ ra vẻ trìu mến: "A Cửu làm sao vậy?"
"Phụ hoàng, ngài nhìn xem mặt con đi, đau quá, đều là hoàng tỷ nàng——"
Chưa đợi hoàng muội nói xong, ta đứng lên vòng qua ghế, "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt phụ hoàng.
“Xin phụ hoàng giáng tội.”
Phụ hoàng khó hiểu hỏi: “Dương Viêm vì Đại Tề chúng ta mới bị nhốt ở Chu Quốc bốn năm, thì có tội gì chứ?”
“Hồi bẩm phụ hoàng”
Ta dập đầu thật mạnh xuống mặt đất: “Mới vừa rồi Cửu hoàng muội chỉ nói con là kỹ nữ bị người ta coi như đồ chơi, bị ngàn người cưỡi vạn người giẫm”
“Nghĩ lại thì lời nói đó chắc chắn là vô ý, nhưng con lại sai tỳ nữ vả miệng Cửu hoàng muội.”
“Nữ nhi lòng dạ hẹp hòi, giờ đây hướng phụ hoàng thỉnh tội.”
Điều đầu tiên ta học được ở Chu Quốc, chính là tỏ ra yếu đuối.
Phụ hoàng sủng ái Cửu hoàng muội, quả thực là sự thật ai cũng biết.
Nhưng mà ta vừa nói xong, hành động của phụ hoàng đã khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Ông không quan tâm đến tiếng khóc lóc của Cửu hoàng muội, ra lệnh cho thái giám đưa nàng về, hạ lệnh cấm túc năm ngày.
Một hồi trò kịch qua đi, mười mấy con hát tay cầm nhạc cụ bước vào.
m thanh du dương lập tức vang vọng khắp đại điện.
Ta nâng chén rượu đưa đến bên môi, dưới ánh nhìn tràn ngập tò mò của Ngũ hoàng huynh, uống rượu mạnh một hơi cạn sạch.
Ngũ hoàng huynh.
Còn tưởng ta vẫn là đứa trẻ năm xưa bị ngươi đẩy xuống hồ sen lại không thể làm gì sao?
Chờ xem đi.
Trò hay, vẫn còn ở phía sau đây.
4.
Chạng vạng, ta nằm nghiêng trên giường, lật xem cuốn sách trên tay.
A Liên vén màn bước vào, cầm theo một ấm trà hình vuông.
“Điện hạ, Hàng Long điện bên kia gửi tin, nói bệ hạ đã đến cung của quý phi.”
Ta không lấy làm ngạc nhiên.
Mẫu thân của Cửu hoàng muội rất được phụ hoàng sủng ái.
Mặc dù năm đó bà không thể sinh ra hoàng tử, nhưng phụ hoàng vẫn quyết định lập bà ta làm quý phi.
Hiện giờ tuy phụ hoàng cấm túc Cửu hoàng muội, nhưng chỉ cần tối nay nàng ta khóc một tiếng, thêm nữa có quý phi cầu xin, phụ hoàng chắc chắn sẽ mềm lòng.
Cũng như Ngũ hoàng huynh nói, ta và Cửu hoàng muội, quả thật là khác nhau.
Mẫu thân ta chỉ là một tì nữ giặt đồ địa vị thấp hèn.
Để trả nợ cờ bạc cho đệ đệ, bị phụ mẫu đưa vào trong cung.
Đêm đó, bà không biết đã gặp phải vận may gì, được phụ hoàng đang say rượu sủng hạnh.
Một đêm điên loan đảo phượng, liền có ta.
Nhưng sau khi phụ hoàng tỉnh rượu, tống cổ bà đến một cung điện giống như lãnh cung.
Sau đó, vào mùa đông năm ta năm tuổi.
Quý phi mượn cơ hội tìm cách bắt lỗi ta, muốn đánh ta hai mươi gậy.
Đó là hình phạt mà ngay cả một nam tử thành niên cũng sẽ bị da tróc thịt bong.
Mẫu thân không thể làm gì khác.
Bà chỉ có thể ôm ta, nói muốn thay ta.
Cho đến bây giờ, ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt của quý phi lúc đó.
Bà ta ngồi dưới cành mai, móng tay thoa đầy son phấn vuốt ve bụng bầu, mặt lộ vẻ cười nhạt.
“Được, bổn cung đang chờ câu nói này của ngươi đấy.”
Ta quỳ trên nền tuyết, bị ma ma bên người quý phi giữ chặt cánh tay.
Nhìn thấy mẫu thân dưới đòn roi trở nên máu me bê bết, ta lại cái gì cũng không thể làm được.
Màu máu chói mắt chậm rãi uốn lượn trên nền tuyết trắng tinh khiết.
Như hoa mai, lại như rắn độc.
Nhưng chỉ như vậy cũng không thể làm quý phi hả giận.
Bà ta ném thi thể mẫu thân xuống giếng cạn, lại tìm đến đạo sĩ dân gian vẽ bùa viết chú.
Sau đó dùng mười tám tảng đá phong kín miệng giếng, muốn nhốt bà mãi mãi ở chỗ này.
Tạ hoàng hậu thấy ta đáng thương, nên nuôi dưỡng ta ở bên người.
Bà sai người dạy ta đọc sách viết chữ, cầm kỳ thư hoạ.
Trong cung ai ai cũng nói, hoàng hậu chính là người tốt bụng nhất.
Mới đầu, ta cũng nghĩ như vậy.
Cho đến năm đó, quân Chu Quốc vây thành.
5.
Trong trận chiến đó, quân đội Tề Quốc tứ cố vô thân, lại có kho lương thực hậu phương bị cháy.
Ngay cả Quốc Cửu —- Tạ Dũng tướng quân dẫn đầu quân đội Tạ gia cũng bị thương vong nặng nề.
Phụ hoàng vội vàng cử sứ thần đi cầu hòa.
Mang về điều kiện là Tề Quốc phải dâng ra một vị công chúa, thêm ba trăm nữ tử trinh trắng, hàng năm phải cống ngựa quý, vàng bạc.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới bằng lòng thu quân.
Đêm đó, Tạ hoàng hậu dẫn ta đến Hàng Long điện, gặp mặt phụ hoàng đang phát sầu vì chuyện này.
"Bệ hạ, thần thiếp tuy là một nữ tử, nhưng cũng muốn vì bệ hạ và Tề Quốc mà giải quyết khó khăn."
Bà một tay ôm lấy vai ta, một tay khác gạt đi nước mắt ở khóe mắt.
"Dương Viêm tuy không phải con ruột của thần thiếp, nhưng trong suốt hơn mười năm qua, thần thiếp sớm đã coi Dương Viêm như con ruột của mình.”
"Nay giặc nước xâm phạm, vì dập tắt chiến tranh, thần thiếp cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
Câu nói này của Tạ hoàng hậu, ngay cả phụ hoàng cũng nghe mà rơm rớm nước mắt.
"Trẫm tuy là vua của một nước, nhưng cũng là một người cha, sao có thể đem nữ nhi của chính mình giao ra ngoài được..."
Nhưng mà, ba ngày sau.
Từ các gia đình bá tánh cưỡng ép vơ vét ra 200 nữ tử, cộng thêm ta và A Liên, cùng bị đưa ra ngoài thành.
Lúc đi ngang qua Tạ hoàng hậu, ta dừng bước lại, nhìn về phía thập hoàng muội được bà ta che chở phía sau.
Vẻ ngoài xinh đẹp như tượng sáp, mặc chiếc váy cung mới tinh, miệng còn dính dầu mỡ của món thịt lợn vừa mới ăn.
Mưu kế của hoàng hậu, vừa bảo toàn được nữ nhi ruột của mình, vừa giúp hoàng thượng giải quyết khó khăn, lại còn được thanh danh tốt.
Thật là một mũi tên trúng hai con nhạn.