-
Chương 5
21.
Sau khi phụ hoàng và sứ thần rời đi, Hoàn Nhan Liệt mỉm cười đi tới gần ta.
"Ngươi sao lại đến đây?" Ta hỏi.
Hắn đứng trước mặt ta, giọng điệu vẫn tuỳ ý: "Nhớ ngươi, nên đến."
Ta gật đầu: "Vậy ta đi trước đây."
"Đợi đã."
Hắn lại đi tới gần thêm vài bước, mũi giày của hắn chạm nhẹ vào ta.
Rồi sau đó hắn đưa tay lên trước mặt ta, ngón tay thon dài của hắn xẹt qua trước mắt ta, chỉnh lại tóc mái trên trán cho ta.
Ta vội vàng lùi về phía sau: "Tứ vương gia, đây là ở Tề Quốc."
Nghe vậy, Hoàn Nhan Liệt nhướng mày: "Trước kia những chuyện thân mật hơn ta cũng đã làm rồi, sao? Chỉ mới xa nhau có nửa năm, đã trở nên xa cách thế này rồi à?"
Nói xong, Hoàn Nhan Liệt ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua ta nhìn về nơi nào đó phía sau.
Ta cũng theo tầm mắt của hắn nhìn lại.
Mới phát hiện Thẩm Vô Dạng đang đứng ở nơi đó nhìn chúng ta.
Tay rũ tại bên người nắm chặt thành quyền, khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà có chút đỏ.
Cuối cùng, tiếng cười từ ngoài điện truyền đến phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ta vội vàng đi ra ngoài.
Liền thấy Cửu hoàng muội đang đứng dưới gốc cây mỉm cười e ấp, sánh đôi cùng một nam tử.
Đó là thế tử phủ Quốc công.
Trong cung sớm đã có tin đồn Quý phi có ý định se duyên cho Cửu hoàng muội và thế tử.
Tối hôm trước lúc xuất phát đến hành cung, bà ta đã nài nỉ phụ hoàng cho thế tử đi cùng.
Nếu mối hôn sự này thực sự thành, Quý phi và Quốc công sẽ trở thành đồng minh, việc lật đổ bà ta càng khó khăn hơn.
Ta xoay người, nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
"Tại hành cung này có trồng hoa mai, không biết Tứ vương gia có thể giúp ta hái một bông được không?"
...
Lúc chạng vạng, hành cung vốn yên tĩnh đột nhiên có tiếng cung nhân la hét chói tai: “Không được rồi!
"Cửu công chúa xảy ra chuyện rồi!"
22.
Chờ phụ hoàng và quý phi đến nơi, vừa mở cửa ra, đập vào mắt bọn họ đầu tiên chính là bình rượu vỡ tung tóe trên nền nhà.
Trên giường nằm Cửu hoàng muội vai áo nửa hở, hai má ửng hồng.
Mà người nằm ở bên cạnh nàng, quần áo có chút xộc xệch, chính là Hoàn Nhan Liệt.
Không may thay, lúc nãy ta thực sự lo lắng cho Cửu hoàng muội nên bèn sai người mời thế tử đến.
Lại không ngờ bị hắn bắt gặp cảnh tượng “hương diễm” này.
Ta chỉ có thể đứng chắn trước cửa, nói với thế tử đang chồm người nhìn vào trong điện: “Cửu hoàng muội chỉ là uống say thôi, không có việc gì đâu, thế tử cứ về trước đi.”
Lúc này, phụ hoàng đã tỉnh rượu được hơn phân nửa.
Ông chỉ vào Hoàn Nhan Liệt: “Trẫm có ý định cùng Chu Quốc của ngươi nghị hòa, ngươi lại nhân cơ hội này để sàm sỡ công chúa của trẫm!”
“Hoàng đế Tề Quốc, ngài nhìn kỹ lại đi.”
Hoàn Nhan Liệt nói rồi, xoay người lại.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ cánh tay của Cửu hoàng muội đang chặt chẽ treo lên người Hoàn Nhan Liệt.
Miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ca ca đẹp trai, ta muốn gả cho ngươi."
"Nghịch tử! Đúng là khiến trẫm mất mặt!" Nói xong, phụ hoàng phất tay áo rời đi.
Nhưng thật ra Quý phi lại hiểu rõ nhanh chút.
Bà quay sang nhìn ta, giọng điệu khẳng định: "Là ngươi."
Nói xong, Quý phi cúi xuống nhặt lên một bình rượu còn chưa uống hết từ trên mặt đất, giơ tay vẩy về phía ta.
Ta vội vàng nghiêng đầu.
Lại phát hiện rượu vẫn không rơi vào người ta.
Trong im lặng, ta ngẩng đầu nhìn lại.
Thẩm Vô Dạng đang đứng trước mặt ta, quần áo ướt đẫm.
"Quý phi, thỉnh ngài tự trọng." Hắn nói.
Hoàn Nhan Liệt cũng đứng dậy, một tay sửa sang lại quần áo, nhưng mắt lại trước sau nhìn ta và Thẩm Vô Dạng.
Lúc đối mặt với ta, hắn mím chặt môi, ánh mắt cũng không còn nụ cười.
Ta biết, đó là dấu hiệu hắn đang tức giận.
Quả nhiên, lúc màn đêm buông xuống.
Hoàn Nhan Liệt một thân áo đen, từ cửa sổ nhảy vào.
"Thẩm Dương Viêm, ngươi thật là tính kế tốt."
Hắn nói rồi ép ta vào tường, hô hấp dồn dập.
"Thật không may, loại rượu bị hạ dược đó, ta cũng uống."
23.
Dẫn dụ Cửu hoàng muội dễ hơn ta tưởng tượng.
Từ trước đến nay nàng đều muốn so bì với ta trong mọi chuyện, nhất định phải phân cao thấp.
Ta chỉ cần nhân lúc Hoàn Nhan Liệt đến sau núi hái hoa mai, dẫn nàng đến tẩm điện của Hoàn Nhan Liệt.
Mọi người cũng là lần đầu tiên đến hành cung, ai lại có thể phân biệt được mười mấy cung điện trông cực kỳ giống nhau?
“A Liên, rượu mà phụ hoàng ban cho ta quả nhiên khác biệt, vị ngọt khi uống vào——”
Chưa nói hết câu, bình rượu trong tay ta đã bị Cửu hoàng muội cướp mất.
Thấy nàng giơ bình rượu lên đến bên môi, ta vội vàng ngăn cản: “Muội muội, rượu này muội không quen uống đâu.”
“Sao? Rượu này ngươi có thể uống được, sao ta không thể?”
Nói xong, Cửu hoàng muội ngửa đầu, uống một hơi hết nửa bình.
Rượu này đậm đặc, đủ để che giấu mùi thuốc.
Nhìn thấy đôi mắt dần dần đỏ lên của Cửu hoàng muội, tôi thầm nói trong lòng: [Đừng trách ta. Mẫu thân ngươi cũng từng dùng chiêu này.]
Rồi sau đó ta rời khỏi nơi này trước khi Hoàn Nhan Liệt trở về.
…….
Lúc này, Hoàn Nhan Liệt chậm rãi tiến lại gần ta, hơi thở nóng rực phả vào sườn mặt ta.
“Uổng cho ta nửa năm qua đối với ngươi ngày nhớ đêm mong, ngươi lại dùng cái mưu kế này để báo đáp ta?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại hỏi: “Tại sao lại là ta?”
Ta liếm liếm khoé môi, trả lời thật lòng: “Bởi vì, ta biết ngươi sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Hoàn Nhan Liệt khẽ cười: “Xem ra bổn vương vẫn phải làm người tốt đến cùng.”
Hắn buông bả vai, kéo dài khoảng cách với ta.
“Chắc chắn sẽ có người đem việc hôm nay truyền đến tai quốc công, tiểu thế tử cũng tận mắt chứng kiến, như vậy thì muội muội của ngươi cũng sẽ không có khả năng kết hôn với hắn.” Hoàn Nhan Liệt nói.
Ta gật đầu: “Không sai.”
Hoàn Nhan Liệt đưa cho ta một chén trà nóng: “Trời lạnh, cầm lấy sưởi tay.”
“Thẩm Dương Viêm, vi sai ngươi làm những chuyện này?”
Ta rũ mắt, nhìn thấy bóng dáng của mình lờ mờ phản chiếu trên bề mặt nước trà.
“Để cho bá tánh không còn phải chịu cảnh chiến tranh loạn lạc, không phải tha hương cầu thực, phải chia lìa với người thân.”
“Để cho nữ tử Tề Quốc đều có quyền quyết định cuộc đời của chính mình, không còn bị coi là "cống phẩm" để hai nước nghị hoà, nhận hết sỉ nhục."
Hoàn Nhan Liệt gật đầu:"Nói tóm lại, ngươi muốn chính là cái ngai vàng đó."
Hắn quay đầu nhìn ta: “Nếu có một ngày ngươi thật sự trở thành nữ đế Tề Quốc, ta sẽ từ bỏ tước vị Chu Quốc, làm nam sủng cho ngươi thì thế nào?"
Ta không trả lời.
Bởi vì ta biết, hắn sẽ không làm thế.
Hắn có lý tưởng, cũng có đầy ắp hoài bão.
Chỉ là bởi vì không được coi trọng, nên chỉ có thể nguỵ trang chính mình trở thành một vương gia lười biếng ăn chơi trác táng.
Hoàn Nhan Liệt đột nhiên nói: “Thám tử của ta báo cáo, nói trưởng huynh ta gần đây rất thân thiết với một vị tướng quân Chu Quốc, dường như là họ..."
Hắn nhẹ nhàng xoay chén trà:"Họ Tạ."
Ta giật mình ngẩng đầu.
Hiện giờ bên trong hậu cung, chỉ có hoàng hậu và Ngũ hoàng huynh là có họ Tạ.
Đệ đệ của hoàng hậu Tạ Dũng, nắm giữ chức vị đại nguyên soái binh mã, quản lý binh phù, trấn giữ biên giới phía bắc.
Bốn năm trước, chính là Tạ Dũng đảm nhiệm chủ soái, dẫn quân nghênh chiến Chu Quốc.
Ta thấp giọng lẩm bẩm: “Sao ta lại không nghĩ ra hắn chứ?"
24.
Năm ngày sau, đoàn người chúng ta trở về Thượng Kinh.
Thượng Kinh tuy không khắc nghiệt như Chu Quốc, nhưng vừa vào đông, đầu gối của ta cũng sẽ ngày ngày đau nhức.
A Liên sai tiểu cung nữ An Ninh đặt vài khăn chườm nóng dưới đầu gối ta.
Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của An Ninh, ta như vô tình mở miệng: "Lần này đi hành cung thu hoạch được không ít, Cửu hoàng muội của ta cũng không khiến ta thất vọng, thật đúng là ngoan ngoãn bị lừa."
A Liên cao giọng đáp: "Đúng vậy, không uổng phí điện hạ ngài tính kế một hen."
Nàng nhìn về phía An Ninh: "Xong rồi thì đi ra đi."
An Ninh lĩnh mệnh, cúi người lui ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, ta mới ngẩng đầu nhìn A Liên: "Theo kế hoạch thực hiện."
...
Nửa giờ sau, ngoài sân vang lên tiếng thông báo của Tào nội thị: “Bệ hạ giá đáo!”
Tôi vội vàng đứng dậy đón tiếp, chưa kịp nói gì đã ho khan vài tiếng.
“Trước đây nữ nhi ở Chu Quốc từng bị sai xuống sông băng tìm đồ vào đông, nên mắc phải chút bệnh cũ, mong phụ hoàng thứ lỗi.”
Phụ hoàng vừa xua tay vừa đi về phía ta: “Dương Viêm nói gì vậy.”
“Con đã làm gì cho Tề Quốc, phụ hoàng đều ghi nhớ trong lòng.”
Ông nhìn sang Tào nội thị phía sau: “Cũng không biết sao, hôm nay vị Tào nội thị này thường xuyên ở bên tai trẫm nhắc đến con, trẫm nghĩ lại, cũng đúng là chưa từng trò chuyện tử tế với con.”
Ta đỡ phụ hoàng ngồi ở trên giường: “Phụ hoàng gần đây thân thể thế nào?”
Tào nội thị giành trước thở dài một tiếng: "Bệ hạ sợ người khác lo lắng, nên không bao giờ nói, nhưng thật ra, gần đây bệ hạ thường xuyên mất ngủ."
Ta giả vờ kinh ngạc: "Mất ngủ?"
"Nhân dịp, nữ nhi có trà hoa trầm hương mang về từ Chu Quốc, có tác dụng an thần."
"Nữ nhi trước đây cũng mất ngủ triền miên, sau khi uống trà này thì khỏi, phụ hoàng cũng thử xem."
Lúc A Liên đi pha trà, phụ hoàng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta.
"Dương Viêm, mấy năm nay, con chịu khổ rồi."
Ta lắc đầu: "Trà này phát huy tác dụng rất nhanh, nữ nhi dựng bình phong cho ngài, trước tiên phụ hoàng cứ ở nơi này nghỉ ngơi một lát."
Phụ hoàng uống xong trà nhắm mắt nằm xuống ghế xích đu sau bình phong.
Nhưng khi sắp chìm vào giấc ngủ, lại không nghĩ Cửu hoàng muội hấp tấp chạy tới.
"Thẩm Dương Viêm, ngươi là con tiện tỳ!"
Vừa thấy ta, nàng đã nâng cao giọng một bậc, sợ có người không nghe thấy.
"Mẫu phi ta nói đúng, mẫu thân ngươi là một con tiện tỳ, ngươi cũng vậy!"”
“Ngươi ở Chu Quốc cũng dùng mấy thủ đoạn hạ lưu này để tranh giành sủng ái của nam nhân với đám kỹ nữ sao? Bây giờ ngươi còn dám tính đến đầu ta!"
Bên sau bức bình phong, có bóng người khẽ nhúc nhích.
Cửu hoàng muội đang định thốt ra mấy lời tục tĩu, nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy bóng dáng mặc áo vàng, lại nuốt vào trong cổ họng.
"Phụ, phụ hoàng..."
25.
"A Cửu, trong chỗ mà trẫm không nhìn thấy, ngươi đã nói mấy lời tục tĩu như vậy với tỷ tỷ của ngươi sao?" Hoàng thượng trầm giọng hỏi.
Chưa đợi Cửu hoàng muội lên tiếng, ta đã vội vàng nói: "Phụ hoàng bớt giận, muội muội và con nhất định là có hiểu lầm gì đó."
"Hiểu lầm?"
Cửu hoàng muội cười lạnh: "Thẩm Dương Viêm, đi Chu Quốc bốn năm, ngươi càng ngày càng trơ trẽn rồi."
Sau đó, nàng nhìn về phía phụ hoàng: "Lúc ở hành cung, Thẩm Dương Viêm cố ý cho con uống rượu mạnh, lại cố ý dẫn con đến phòng của Hoàn Nhan vương gia, nữ nhi mới có thể làm ra chuyện tổn hại thanh danh đó!"
Nghe vậy, phụ hoàng quay sang nhìn ta: "A Cửu nói có thật không?"
Ta không nhịn được mà cười nhạo trong lòng.
Cửu hoàng muội không hổ là nữ nhi được hắn sủng ái nhất.
Cho dù ông ta sớm đã biết rõ bộ mặt thật của nàng, cũng vẫn sẽ chọn tin lời nàng trước tiên.
Nhưng, ta càng muốn xé toạc tấm mặt nạ của nàng.
Vì thế môi ta khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Phụ hoàng biết rõ rồi."
“Nữ nhi và Hoàn Nhan vương gia xưa nay không quen biết, nam nữ khác biệt, làm sao có thể tùy ý ra vào nhà của hắn được?"
“Vả lại, dù nữ nhi dẫn muội muội sang đó, nhưng rượu kia đậm đặc, lẽ nào con muốn muội muội uống thì nàng liền chịu ngoan ngoãn uống sao?”
Nói xong, trong giọng nói ta đã có ý khóc lóc: “Phụ hoàng, tính tình muội muội ngài là rõ ràng nhất cơ mà.”
Được tin Quý Phi vội vàng bước vào Lâm Dương Cung của ta.
Bà ta cất cao giọng: "Bệ hạ, thần thiếp có bằng chứng, chứng minh lời của A Cửu là đúng sự thật."
Buổi trưa ánh nắng chói chang, ta hơi nheo mắt, mới nhìn rõ người mà Quý Phi gọi là "nhân chứng" phía sau bà ta.
Chính là tiểu cung nữ An Ninh.
Ta lộ vẻ ngạc nhiên: "Ngươi...?"
Thấy thế, Quý Phi hừ lạnh một tiếng: "Đã sợ rồi sao?"
Bà ta quay sang nhìn An Ninh: "Nói ra tất cả những gì ngươi biết, từng chữ một."
"Vâng."
Không ai nhìn thấy, ngay lúc này, A Liên và Tào nội thị vốn đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ mà rút lui ra ngoài.
An Ninh sợ hãi, đôi tay ôm trước ngực liên tục run rẩy.
Nàng cúi đầu, thở gấp gáp.
Rồi sau đó, nàng quỳ xuống đất, giọng run run nói: "Hồi bẩm bệ hạ, nô tỳ quả thật có thể chứng minh..."
Nàng ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ta một cái.
“Nô tỳ có thể chứng minh, là Quý phi nương nương muốn đem chuyện Cửu công chúa say rượu đổ lên trên đầu Dương Viêm công chúa.”