• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nước Sôi Để Nguội (2 Viewers)

  • Chương 2

Thịnh Cảnh đi toilet.
Tôi xách theo đồ chờ ở cửa.
Lâm Linh thò qua, cười nói: “Chị dâu, làm bà chủ gia đình đặc biệt vất vả đi, giám đốc Thịnh nói chị không kịp làm vệ sinh, trong nhà lộn xộn.”
“Hơn nữa chị xem chị đều có nếp nhăn nơi khoé mắt, em cho chị kem thoa, dùng rất tốt!”
“Tôi không cần dùng đâu.”
Tôi quay đầu nhìn đôi mắt của cô ta chằm chằm vài giây, cười.
“Khi tôi ở tuổi cô, còn chưa cần dùng kem để xóa nếp nhăn.”
“Cô cũng sẽ kết hôn sinh con, cũng sẽ già. Thủ đoạn như vậy, không cần dùng ở trước mặt tôi.”
Thịnh Cảnh ra tới.
Lâm Linh tiến lên hai bước, ngửa đầu cười ngọt ngào hỏi: “Giám đốc Thịnh, chúng ta tiện đường, anh cùng chị dâu có thể cho em đi nhờ một đoạn được không?”
06
Thịnh Cảnh sắc mặt đạm mạc nhìn tôi một cái: “Tự cô đón xe đi, cô nên trở lại chi tiền thanh toán như bọn họ.”
Khi trở về kêu người khác lái thay.
Chúng ta cùng nhau ngồi ở hàng phía sau.
Ánh đèn đường không ngừng đổ xuống tiến vào bên trong xe, chiếu đến giữa chúng tôi, giống như ngân hà không thể vượt qua.
Mùi rượu lượn lờ, hắn hỏi: “Sao không thay quần áo rồi hãy ra cửa?”
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Lần sau tôi nhất định ăn diện lộng lẫy, không làm anh mất mặt.”
Tôi cũng từng, mỹ nhân tham gia thi biện luận, sau khi kết thúc được bốn năm chàng trai hỏi số WeChat.
Tôi cũng từng, chân mang giày cao mười centimet, tiếp khách ăn cơm đến 10 giờ mới về.
Tôi cũng từng, kéo thật dài làn váy, trong buổi họp thường niên nhảy một điệu kinh diễm tứ phương.
Là vì cái gì, tài hoa năng lực cùng mỹ mạo của tôi đều tiêu tan?
Thịnh Cảnh xoa huyệt Thái Dương: “Anh chỉ thuận miệng hỏi, em nói chuyện có thể đừng như con nhím được không?”
“Em trước kia không như vậy!”
Đèn đỏ.
Người lái thay mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Bên trong xe ánh sáng tối tăm, tôi đáp lại từng chữ: “Anh trước kia, cũng không như vậy!”
“Anh biết rõ lúc này tôi sẽ ở nhà dạy con học, còn để Lâm Linh gọi cho tôi, anh là nhìn không ra tâm tư của cô ta sao?”
Thịnh Cảnh duỗi tay tới ôm tôi: “Cô ấy chỉ là cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp, làm việc không đúng mực, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tôi đẩy hắn ra.
Dài dòng trầm mặc, hắn mở miệng: “Đã biết đã biết, anh về sau sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
“Anh nỗ lực làm việc như vậy, không phải đều là vì gia đình này sao?”
Khi đi đón con gái, con bé đang ghé vào bên cửa sổ trường cổ nhìn.
Cửa vừa mở ra, con bé liền bổ nhào vào trong lòng ngực tôi.
“Mẹ, cuối cùng mẹ đã trở lại. Con còn tưởng rằng mẹ cùng ba đều không cần con.”
Con bé cực kỳ bám tôi.
Về nhà sau khi rửa mặt, nhắm mắt lại liền ngủ.
Sau khi Thịnh Cảnh tắm xong, duỗi tay sờ soạng trên người tôi.
Tôi đưa lưng về phía hắn, trợn mắt nhìn trăng rằm ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
Vài giây sau, hắn thu tay trở về.
Rất mau tiếng ngáy vang lên, nhưng tôi lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.
Mệt mỏi quá.
Cứ thế nửa tháng trôi qua, kỳ họp phụ huynh của con gái cũng đến.
Lúc trước bởi vì vấn đề dịch bệnh, họp phụ huynh đều là họp trực tuyến.
Đây là lần đầu tiên họp phụ huynh trực tiếp ở trường sau khi nhập học tiểu học, định vào buổi tối 6 giờ.
Tôi lặp lại xác nhận với Thịnh Cảnh, đến lúc đó hắn có thể về nhà bồi con gái và tôi đến trường học dự họp.
Nhưng mà giữa trưa cùng ngày, hắn gọi cho tôi.
“Anh đang có việc, buổi chiều sẽ đi công tác ở Thanh Đảo, sắp xếp thế nào cũng không xong, em giúp anh chuẩn bị hai bộ quần áo, anh một hồi lấy.”
Tôi rít gào: “Thịnh Cảnh, anh còn có thể nói chuyện giữ lời một chút được không!”
07
“Em không đi làm em không biết, anh cũng là bất đắc dĩ, em thông cảm một chút, được không?”
Một giờ sau, có người gõ cửa.
Là Lâm Linh.
Cô ta nhìn lướt qua phòng khách, lại duỗi thân trường cổ muốn nhìn phòng ngủ.
Tôi đưa túi cho cô ta.
Sau khi cô ta mở ra thì liếc mắt một cái, nói: “Sao chị dâu đều chuẩn bị quần áo màu tối vậy? Không bằng lấy một bộ khác, thể hiện tinh thần tuổi trẻ.”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Nam nhân thành thục ổn trọng càng có thể làm khách hàng yên tâm.”
“Tuổi trẻ đẹp, không phải có ưu thế vĩnh viễn.”
Lâm Linh trong giọng nói mang theo khiêu khích: “Em cảm thấy mặc kệ tuổi trẻ hay thành thục, có thể có địa vị mới quan trọng nhất.”
Tôi đuổi cô ta đi.
Lại bi ai phát hiện: cô ta nói đúng.
Không nhất định phải có địa vị cao, nhưng nhất định phải có chỗ đứng cho riêng mình.
Tôi phó thác con gái cho mẹ, đi họp xong sẽ đi đón con bé, con gái mồ hôi đầy đầu, phía sau lưng đều ướt đẫm.
Tôi tắm rửa cho con bé một cái.
Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Mở cửa phòng con gái vừa thấy, phát hiện hai mắt của con bé nhắm chặt, tứ chi cứng còng, hô hấp dồn dập, cả người nóng bỏng.
Tôi kêu nó kiểu nào cũng không phản ứng.
Một khắc kia tôi hoảng đến không biết làm gì.
Lấy tấm chăn bọc con bé lại, ôm chạy ra bên ngoài.
Cách nhà bốn km có bệnh viện, lúc này kêu xe cứu thương còn không bằng tự mình đưa qua.
Tôi ôm con gái ngồi xổm ở cửa tiểu khu, vừa an ủi con gái đang bất tỉnh nhân sự vừa đặt xe.
Một hai giờ sáng, căn bản không ai tiếp đơn.
Con gái bắt đầu phun bọt mép.
Tôi chảy nước mắt ào ào, rời khỏi giao diện đặt xe định gọi 120.
Tay run đến lợi hại, di động trực tiếp rơi trên mặt đất.
Màn hình nát, di động đen thui.
Đôi mắt của con gái đều là tròng trắng, tôi lại ấn mở, nhưng vẫn không mở máy được.
Giờ khắc này, tuyệt vọng cùng bất lực bao phủ tôi.
Tôi vừa khóc vừa ôm con gái nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bệnh viện.
Nhưng đêm sâu như vậy, thậm chí còn không gặp được người qua đường cho tôi gọi nhờ 120.
Tôi muốn chết tâm, đúng lúc này, một chiếc xe chạy lại, cửa sổ xe hạ xuống, thanh âm chần chờ vang lên: “Chị u Dương?”
08
Là Trình Thành ở dưới lầu.
Cậu mở xe đưa tôi đến bệnh viện, trên đường con gái còn nôn trên xe của cậu.
Lại giúp đỡ tôi chạy lên chạy xuống.
Con gái sốt cao ngất lịm.
Ở trên xe bệnh trạng cũng đã giảm bớt chút, đến bệnh viện dùng thuốc hạ sốt, người cũng thanh tỉnh.
Chính là không tinh thần.
Trình Thành đưa cho tôi một đôi dép lê.
“Mới vừa mua ở quầy bán quà vặt của bệnh viện.”
Tôi lúc này mới phát hiện, chính mình ra cửa quá gấp, thế nhưng giày cũng chưa mang.
3 giờ đêm còn rất lạnh.
Lúc này hậu tri hậu giác, cảm giác xương cốt đều bị đông lạnh.
“Phiền cậu, lại làm dơ xe của cậu, tôi trả phí rửa sạch cho cậu.”
“Không cần không cần, năm trước nếu không phải chị tiếp tế gạo và mì, nói không chừng tôi đã chết đói. Hơn nữa khi đó chúng tôi mấy lần phát sốt, cũng đều là chị cho thuốc hạ sốt.”
Hắn chần chờ, hỏi: “Anh nhà đâu?”
“Anh ta đi công tác.”
Trước kia con gái chưa từng ngất lịm, bác sĩ nói tốt nhất là kiểm tra toàn diện, nhìn xem có bệnh lý nào khác hay không.
Trình Thành giúp tôi sửa điện thoại.
Sau khi khởi động máy mở WeChat ra, lịch sử trò chuyện với Thịnh Cảnh còn dừng lại ở chiều ngày hôm qua.
Bên giường một đêm, tôi cũng không có ngủ ngon.
6 giờ hơn sáng ngày hôm sau, Thịnh Cảnh gọi cho tôi, hỏi tôi có thể giúp hắn tìm một phần văn kiện ở trong thư phòng hay không.
“Tôi ở bệnh viện.”
“Em làm sao vậy?”
“Tôi không có việc gì, là con gái tối hôm qua sốt cao ngất lịm.”
Thịnh Cảnh khẩn trương, liên tục dò hỏi.
Tôi lại không muốn trả lời chi tiết, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nhớ rõ khi yêu, cho dù là tay xước, tôi cũng muốn rầm rì nửa ngày với hắn.
Là bắt đầu từ khi nào, không muốn kể khổ, không muốn tìm kiếm quan tâm nữa?
Đại khái, là từ khi hắn dần lạnh nhạt; là từ khi hiểu rõ quan tâm một vạn câu không bằng làm bạn năm phút.
Con gái kiểm tra xong.
Sức khỏe không thành vấn đề, bác sĩ dặn dò về sau con bé nóng lên, nhất định phải kịp thời xử lý.
Về đến nhà không lâu, Thịnh Cảnh cũng kết thúc hành trình trở lại.
Ôm con gái, lại ôm tôi: “Vợ vất vả.”
“Sợ hãi không? Nửa tháng nữa, nửa tháng thôi anh liền không bận rộn như vậy.”
Lời này, ba năm qua lỗ tai tôi nghe muốn kết kén.
Hắn mở bao công văn ra, rút một hộp nhỏ ra.
“Anh mang quà cho em.”
Là phấn mắt màu xanh nước biển.
09
Hắn chờ tôi đáp lại, nhưng tôi lại thay đổi sắc mặt.
Lần trước ở nhà, Lâm Linh cười nhạo nếp nhăn nơi khoé mắt, còn rõ ràng trong tai tôi.
Tôi chất vấn: “Là Lâm Linh kêu anh mua?”
“Đồng hành chỉ có cô ấy là nữ, cho nên liền trưng cầu ý kiến của cô ấy một chút.” Thịnh Cảnh còn chưa ý thức được vấn đề, “Cái này rất quý.”
Tôi siết chặt cái hộp kia, góc cạnh bén nhọn như đâm vào tim tôi.
“Cô ta lần trước nói tôi già, mặt đầy nếp nhăn, hiện tại kêu anh mua cái này cho tôi, là đang cười nhạo tôi sao?”
“Thịnh Cảnh, anh có phải cũng cảm thấy tôi già tôi khó coi hay không!”
Thịnh Cảnh hít sâu một hơi: “Anh là có lòng, em không cần vô cớ gây rối.”
“Anh đi tắm rửa trước.”
Lần này hắn tắm rất lâu.
Trốn tránh, là thủ đoạn duy nhất của hắn.
Di động của hắn vang lên.
Sau khi tôi cúp máy, WeChat hiện tin nhắn.
Lâm Linh: “Thế nào, quà tặng mà em nói, chị dâu nhất định rất thích phải không? Không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt mỹ phẩm dưỡng da sang quý như vậy.”
Lại lướt lên trên.
Bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều nói chuyện phiếm.
Thịnh Cảnh còn gửi video đề tên sư tử hà đông, là cảnh tôi dạy con gái học cho Lâm Linh.
“Đây là nguyên nhân anh tình nguyện ở công ty tăng ca cũng không trở về nhà.”
Lâm Linh đáp lại bằng icon “Đau lòng, ôm một cái”.
“Giám đốc Thịnh anh quá khó khăn, công tác vất vả như vậy, về nhà còn không yên.”
Thịnh Cảnh nói muốn gặp Giáp Phương, ngày hắn không thể về gấp cùng tôi đi xem phim, 5 giờ hơn, Lâm Linh đã gửi tin nhắn WeChat cho Thịnh Cảnh.
“Giám đốc Thịnh, hôm nay lại tăng ca sao? Anh cùng chị em hẹn nhau xem “Lưu lạc địa cầu 2”, ô ô ô……”
Năm phút sau, Thịnh Cảnh đáp:
“Em làm tốt công việc của mình, có thể tan tầm đúng giờ. Cứ mua vé đi, anh trả tiền cho, xem như bồi thường em sắp tới tăng ca.”
Lâm Linh đáp lại một cái icon “Hôn gió”.
“Được được được, Thịnh ca vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lịch sử trò chuyện rất nhiều, lướt không hết.
Tâm như là rót chì, trong ánh mắt bị nhét vào vô số mảnh vụn pha lê.
Đau đớn dị thường!
Mà lúc này, cửa phòng tắm mở, Thịnh Cảnh xoa tóc đi ra, không ít bọt nước nhỏ rơi ở trên sàn nhà.
Ướt dầm dề.
Hắn cau mày, thanh âm nhiễm tức giận: “Em xem di động của anh? Không tín nhiệm tôi như vậy!”
“Tôi tỉ mỉ chọn quà cho em, vì vội trở về mà thức đêm tăng ca, nịnh nọt Giáp Phương hết lời.”
“Em ở nhà từng ngày cũng không có việc gì, có mỗi đứa con cũng lo không xong, sinh bệnh rồi lật đật đi bệnh viện. Tôi trở về em một câu an ủi cũng không có, mặt kéo dài hai mét.”
Hắn chất vấn: “ u Dương Sắt, em rốt cuộc muốn thế nào?”
Tôi đứng ở hành lang dưới ánh đèn trần.
Mặt bị chiếu vào thấy rõ tinh lực bị tiêu hao quá mức nên sắc mặt vàng như nến.
Tôi hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói: “Thịnh Cảnh, chúng ta ly hôn đi!”
10
Hắn ngơ ngẩn, tựa hồ là không tin: “Em nói cái gì?”
Tôi từng câu từng chữ: “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi!”
Đây là lần đầu tiên tôi đề nghị ly hôn.
Trong chớp mắt, phảng phất tảng đá trong lòng được dời đi, hô hấp đều thông thuận không ít.
Thịnh Cảnh chau mày, thanh âm phẫn nộ: “ u Dương Sắt, cô đến mức này sao?”
“Tôi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, cũng chưa từng xóa lịch sử trò chuyện, không thẹn với lương tâm!”
Tí tách……
m thanh của đồng hồ treo tường, phá lệ rõ ràng trong phòng khách an tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng cười nhạo: “Có lẽ anh bảo vệ cho điểm mấu chốt, nhưng anh ngầm đồng ý cho cô ta vượt rào.”
“Cô ta gửi những cái icon thân mật, nói những lời vượt quá chừng mực, cô ta nửa đêm 11 giờ gửi tin nhắn WeChat mập mờ với anh……”
“Cô ta thậm chí lần nữa khiêu khích tôi.”
“Tất cả, anh cũng đều không hiểu sao? Hay là anh hưởng thụ cuộc tình ái muội này, làm bộ không hiểu?”
Thịnh Cảnh ngụy biện: “Cô ấy là trợ lý của tôi, mới 22 tuổi, là em quá mẫn cảm, chúng tôi chỉ là quan hệ công việc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom