-
Phần 1
1.
Nghe tiếng ván q.u.a.n t.à.i bỗng nhiên vang lên, ta lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trời gió cũng không lớn mà nhỉ?
Khi quay đầu trở lại, Thôi Thư Dương đã từ trong q.u.a.n t.à.i nâng thân mình dậy, chăm chú nhìn ta. Bàn tay gầy gò và tái nhợt như xác ướp của hắn đưa ra trước mặt ta.
"Nương tử, hãy cho ta thêm một ít."
Chúng ta cứ thế nhìn nhau.
Một cảm giác khó kiềm chế bắt đầu trỗi dậy từ bàng quang.
Trong lòng bàn tay chỉ còn lại năm hạt dưa, ta đành phải đưa tất cả cho hắn.
Sau đó, ta run rẩy quỳ gối xuống.
"Phu quân... phu quân... phu quân ơi—" ta nghẹn ngào.
"Ta không cố ý hạ độc chàng, xin chàng hãy tha thứ cho ta, hãy nghĩ đến đứa con chưa kịp thụ thai của chúng ta"
Hắn ngừng nhai hạt dưa, "Cái gì, là nàng hạ độc ta?!"
Mọi việc đã rõ ràng, hóa ra hắn không hề hay biết gì sao? Nhưng làm ma, chẳng lẽ không nên biết tất cả mọi chuyện ư?!
Ta hoảng sợ quay người bỏ chạy. Nhưng chỉ chốc lát sau, ta đã cảm nhận được sự siết chặt ở cổ áo, thế giới quay cuồng, ta bị hắn cõng trên vai.
"Cứu mạng, xin đừng, đừng đưa ta đi mà —" Bàn tay ấm áp của hắn bịt kín miệng ta. Đợi chút... ấm áp ư?
Hắn không chết ư?
2.
Ta bị Thôi Thư Dương đè chặt trên giường và tra hỏi xuyên suốt đêm dài. Những điều ta nên và không nên nói, ta đều thổ lộ không sót một chi tiết nào.
Ta tên là Tô Vân Ý, em gái của một thương nhân giàu có trong kinh thành. Thôi Thư Dương là bảo tiêu, quen biết với huynh trưởng của ta khi hộ tống giao hàng, và cuối cùng lấy ta làm thê tử.
Tất cả những thông tin này đều là giả.
Thật ra thì ta chính là con gái của Thừa tướng đương triều. "Huynh trưởng" của ta là người thân tín của phụ thân ta, giúp ông quản lý những hoạt động ngầm.
Còn Thôi Thư Dương thực sự là Tam hoàng tử, vì mâu thuẫn với hoàng thượng mà bỏ ra ngoài dân gian.
Khác với những tiểu thư sống trong nhung lụa, ta từ nhỏ đã được phụ thân huấn luyện để trở thành sát thủ.
Người khác thì: thêu thùa, đàn hát, học đạo lễ. Ta thì: học độc, học nguỵ trang, học đánh lén.
Để giúp Tứ hoàng tử giành lấy ngai vàng, phụ thân đã sai ta đến ám sát Thôi Thư Dương.
Một năm sau ngày thành hôn, hắn luôn chiếm lĩnh nhà bếp không cho ta bén mảng tới.
Đến hôm qua, để mừng kỷ niệm một năm kết nghĩa phu thê, hắn cuối cùng cũng đồng ý để ta vào bếp nấu một bát canh.
Ta vui sướng hớn hở lấy ra thuốc độc đã chuẩn bị từ lâu. Nhưng không ngờ rằng hắn phát hiện mưu đồ của ta! Nỗ lực bấy lâu nay tan thành mây khói.
"Cũng không hẳn là 'tan thành mây khói'." Hắn cất tiếng khi đang buộc lại dây lưng, lạnh lùng liếc ta một cái.
"Thuốc độc không tan được, bột lơ lửng trên bề mặt bát canh của ta."
Đáng ghét, thuốc độc để lâu đến nỗi biến chất mất rồi! Ta ôm lấy ngực mình.
"Một gói ba chục lượng bạc đấy, thật là phí phạm."
"Hóa ra trong lòng nàng, ta còn không đáng ba chục lượng bạc."
Để tránh hắn hiểu lầm, ta vội vàng lắc đầu, "Không, không phải! Là ba chục lượng vàng."
Hắn trầm ngâm trong chốc lát.
"Có gì khác biệt không?"
Làm sao ta có thể giải thích sự khác biệt giữa vàng và bạc với người giàu có như hắn?
Hắn dùng cùm khoá chân phải của ta vào cuối giường, rồi cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc của ta.
"Nương tử ngoan, hãy nói cho phu quân biết kế hoạch tiếp theo của nhạc phụ sau khi ta qua đời là gì?
"Phụ thân không nói với ta."
"Nương tử lại không ngoan rồi."
"Thực sự, nhiệm vụ của ta chỉ là giết chàng."
Hắn híp mắt, "Nếu không nói sự thật, chúng ta có thể phải thẩm vấn thêm hai canh giờ nữa đấy."
Ta vừa khóc vừa ôm eo mình lùi lại, "Ta thực sự không biết gì hết".
Hắn cài lại tóc cho ta, rồi quay người đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc hắn quay trở về, tay cầm một viên đan dược màu đen.
"Nương tử, ăn nó vào nhé."
"Thứ này là gì?" "
"Kẹo đấy."
"Ôi, sao phu quân biết được ta đang đói?"
Ta reo lên vui sướng và bỏ viên "kẹo" vào miệng.
"Đây là Đoạn Trường Đan, bí pháp độc đáo của nhà Đường."
Ta thét lên: "Cớ sao chàng lại nói chuyện như thể đang thở dốc vậy?"
"Thuốc giải chỉ có ở ta, vì vậy nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta đấy." Hắn nói xong rồi bước ra khỏi cửa.
Một lúc sau, hắn bê vào một khay thức ăn. Ba món thịt, một món chay, một bát canh, một món tráng miệng.
Ta với lấy đôi đũa trong nước mắt: "Phu quân, chàng không trách ta, còn chuẩn bị nhiều món ngon cho ta, ta thật sự ..."
"Ăn no rồi hãy lên đường."
Tách, đôi đũa rơi xuống đất. Ta ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Tam điện hạ, ta còn có thể làm nhiều điều hữu ích cho ngài."
"Ồ?" Hắn có vẻ không mấy quan tâm, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ta rơi lệ, "Xin Tam điện hạ, hãy cho ta một cơ hội!"