• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Phu quân bị ta đầu độc sống lại rồi (2 Viewers)

  • Phần 2

Hóa ra, khi Thôi Thư Dương nói "lên đường" là ám chỉ việc quay lại "nhà mẫu thân" của ta.

"Huynh trưởng" Tô Huệ hỏi ta: "Thôi Thư Dương đã chết chưa?"

"Chết rồi."

"Ngươi chắc chứ?"

"Chắc chắn, chính Thôi Thư Dương nói với ta."

Tô Huệ ngay lập tức phun ngụm trà vừa mới uống vào. "Vậy hắn còn nói gì nữa không?"

Ta đáp: "Hắn còn bảo ta quay về để tìm hiểu kế hoạch tiếp theo của phụ thân, hắn tạm thời trốn ở biệt viện phía tây thành, chờ tin của ta.

Tô Huệ đứng dậy đi ra ngoài. Ta vội vàng theo sau.

Đêm tối gió lớn, biệt viện phía tây thành. Ta gọi cửa, chính Thôi Thư Dương ra mở cửa, kéo ta vào trong. Sân vườn yên tĩnh vô cùng.

Ta cảm khái, "Ồ, Ngài không mang theo một vệ sĩ nào sao?"

Hắn xoa xoa tai, "Nàng không cần la lớn như vậy, ta có thể nghe thấy". Nhưng ta sợ Tô Huệ không nghe thấy.

Thôi Thư Dương đang ăn cơm, trước tiên hắn rót cho ta một bát canh để làm ấm tay, rồi hỏi ta: "Tìm hiểu được gì chưa?"

"Chưa." Hắn nhướng mày.

"Vậy nàng đến làm gì?"

Ta nhấp nháp canh nóng, "Tại ta nhớ ngươi."

Ngay khi lời nói còn chưa dứt, mái nhà đột nhiên vang lên tiếng động mạnh rồi xuất hiện 1 cái lỗ hổng lớnn. Bảy tám người mặc đồ đen lần lượt nhảy xuống. Thôi Thư Dương nhanh chóng bị họ bắt giữ.

"Nhẹ thôi!" Ta bày tỏ sự không hài lòng.

"Tay hắn sắp trật khớp rồi". Thôi Thư Dương cười khẩy, "A Ý vẫn còn khá quan tâm đến ta đấy."

Ta gật đầu cắn đùi gà, "Nhìn vào phần thịt này."

"Đừng quên nàng đã uống độc của ta."

"Nhớ rồi."

Tô Huệ là người cuối cùng nhảy xuống, ra lệnh: "Giết hắn."

"Ối chậm đã!" Ta vẫy vẫy tay, "Tô Huệ, ngươi ngốc hay sao?"

Tô Huệ sửng sốt, "Sao thế?"

Ta kiên nhẫn khơi gợi ý tưởng cho hắn: "Ngươi hết lòng hết sức phò tá Thừa tướng, có thể nhận được bao nhiêu lợi ích?"

Tô Huệ hỏi: "Vậy ta nên làm gì?"

Ta hắt cằm về phía Thôi Thư Dương. "Hoàng tử được sủng ái nhất của hoàng thượng đang nằm trong tay ngươi, ngươi nghĩ sao?"

"Xin tiểu muội chỉ giáo."

Ta bảo hắn: "Ngươi trước hãy báo với Thừa tướng, ta ám sát thất bại, Thôi Thư Dương quay về tâu với Hoàng đế, như vậy Thừa tướng chắc chắn sẽ để Tứ Hoàng Tử làm phản.

Sau đó ngươi bắt giữ Thôi Thư Dương quay lại cung để cầu vinh, để Thôi Thư Dương lên ngôi, như vậy triều đình không phải là của ngươi sao?"

Tô Huệ suy nghĩ một chút, chỉ vào Thôi Thư Dương nói: "Ý kiến hay đấy, nhưng người này không dễ kiểm soát lắm."

Ta giơ tay sờ nhẹ vào hàng mi dày dài như chiếc quạt của Thôi Thư Dương. "Chọc mù mắt hắn, sẽ dễ kiểm soát hơn."

Chương 4.

Còn chưa thể chọc mù mắt hắn thì ta đã gặp hoạ. Ta đến ngục giam đưa cơm cho Thôi Thư Dương, lại bị hắn giữ lại và giày vò không thương tiếc.

"Tô Huệ đến cùng là quan hệ thế nào với nàng?"

"Là huynh trưởng của ta."

"Lại gạt ta sao?"

"Thực sự là huynh trưởng ta!"

Đúng vậy, ta và Tô Huệ là huynh muội ruột thịt. Chúng ta là những đứa trẻ mà Chu Thừa tướng đã cướp từ một hộ nông dân.

Do ta có dung mạo tương tự như Chu Lan Như, con gái ốm yếu của Chu Thừa tướng nên có thể giả làm nàng ta để gả cho Tứ hoàng tử.

Tô Huệ có thể chất đặc biệt, hợp với việc tu luyện võ nghệ. Chỉ là đến nay, ta vẫn nhớ rõ cảnh phụ mẫu ta bị hộ vệ của phủ Thừa tướng tàn nhẫn giết hại, trong khi Tô Huệ chỉ nhớ đến quyền lực và lợi ích mà thôi.

Thôi Thư Dương nghe xong im lặng một hồi, rồi nói: "A Ý, loại huynh trưởng như thế không cần phải nhận. Những thứ nàng muốn, ta cũng có thể giúp nàng có được."

"Chàng biết ta muốn cái gì?"

"Ngươi cứ nói đi."

Vậy là ta thấp giọng nói: "Ta muốn có một đứa con."

Hắn nhướng mày, "Điều này còn không dễ sao?"

"Một năm rồi mà vẫn chưa có thai, có lẽ đối với chàng mọi chuyện không hề đơn giản."

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc lạnh. Ta hoảng sợ lồm cồm đứng lên chạy trốn.

Ta trở về phủ Thừa tướng. Ngay khi nhìn thấy ta, Chu Thừa tướng liền mắng: "Ngu dốt."

Ta vội vàng quỳ xuống: "Mạo muội hỏi đại nhân, ta có lỗi gì?"

"Ám sát không thành lại còn lộ tẩy, ngươi còn mặt mũi hỏi à?"

Ta kinh hoàng, uất ức, nghẹn ngào, "Ta đã theo ý ngài, bắt sống Thôi Thư Dương giao cho Tô Huệ, và không hề lộ tẩy, chẳng lẽ ngài nhầm lẫn?"

Chu Thừa tướng cũng ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, tức giận đập bàn, "Tô Huệ dám lừa ta!"

Nghe xong lời tố cáo của Chu Thừa tướng, ta nói: "Vậy ta ngay lập tức đi giết Thôi Thư Dương."

"Không cần, chỉ cần ngươi giữ hắn cẩn thận."

Chu Thừa tướng nói, "Tô Huệ lại đưa ra cho ta một ý kiến hay ho."

Ta không phục, rõ ràng đó là ý tưởng của ta.

Ta mang theo bực tức rời khỏi phủ Thừa tướng, quyết định đến chợ đêm mua ít đồ ngon để điều chỉnh tâm trạng.

Sau khi kết hôn, Thôi Thư Dương thường xuyên dẫn ta đến đây ăn hủ tiếu. Thực sự thì hủ tiếu ở đây không ngon bằng chính tay hắn làm nhưng hắn vẫn muốn đến.

Hắn nói thích không khí náo nhiệt của chợ đêm. Vậy là ta lại ngồi vào vị trí mà hai ta thường ngồi, gọi hai bát hủ tiếu. Một bát đặt ở vị trí của hắn hay ngồi, một bát ta tự ăn.

Ta nói với không khí như đang diễn trò: "Phu quân, thiếp muốn từ trong bát của chàng lấy một ít đồ nha!"

"Được."

Tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên. Ta vứt đũa ôm đầu bỏ chạy. Nửa canh giờ sau, ta bị buộc phải trở lại phòng ngủ của chúng ta.

Ta ôm chăn co ro ở góc tường. "Chàng, chàng, chàng... làm sao chạy ra ngoài được?"

Thôi Thư Dương nở nụ cười rồi ném đồ vật trong tay mình về phía ta. Là một chùm chìa khóa. Chìa khóa ngục giam!

Trời ạ, chắc chắn là lúc ta chạy khỏi ngục giam quá vội vã, không may đã làm rơi chìa khóa mất rồi!

Ta nhăn mặt, "Chàng đoán đúng, ta thật sự cố ý đấy."

"Ồ? Vậy ta nên cảm ơn ngươi như thế nào?"

"Không... không cần khách khí..."

"Sao có thể như vậy được chứ?" Hắn lấy kiếm treo ở đầu giường xuống.

"Ôi xin chàng hãy tha mạng cho thiếp— "

Hắn quay người bước ra cửa.

"Đợi sau khi thu xếp xong tâm tư của Tứ đệ, sẽ quay lại cảm ơn A Ý thật chu toàn"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom