-
Phần II
7.
Hàn Tự và huynh trưởng ta đều giống nhau, ngu không ai bằng.
Hắn biết rõ ta khác với những cô nương bình thường, biết rõ ta thích chơi đùa sâu xà kiến, nhưng vẫn bám lấy ta như keo dán.
Chỉ vì ta là vị hôn thê của hắn.
Hắn là người tốt nhất đối với ta ngoài cô cô và huynh trưởng.
Nhưng ta lại ghét gần gũi của hắn.
Để hắn tránh xa ta một chút, ta đã bóp chết một con rắn hổ mang sống sờ sờ.
Nhưng hắn không những không sợ hãi, mà còn trầm trồ khen ngợi:
"Xán Xán nhà ta giỏi quá!"
Để khiến hắn hủy hôn, ta nửa đêm bò lên trên giường hắn, rạch một vết máu trên cổ hắn.
Hắn lại thản nhiên nhắm mắt lại:
"Nếu Xán Xán thích mạng của ta, cứ lấy đi. Dù sao, Hàn Tự ta cũng là do nàng cứu."
Thật nực cười.
Vụng về như hắn, không phải đã nói nguyện vọng lớn nhất trên đời này là cưới ta làm vợ sao?
Hiện giờ lại trở thành niềm vui của thái tử!
Dáng vẻ ngốc nghếch rúc vào trong lòng ngực thái tử mềm giọng nói:
"Hoàng thượng, vi thần cũng có vết bớt này, điện hạ đừng nhớ tới Bùi Thước nữa."
Nghe thấy hắn nhắc đến tên huynh trưởng, ta không khỏi nhìn hắn thêm một cái.
"Hừm..."
Lại thấy Thái tử một tay chống cằm, thần sắc không rõ ý nhìn chằm chằm ta:
"Lá gan quả nhiên không nhỏ."
Ta không chút hoang mang cúi đầu xuống, quỳ rạp xuống đất:
"Thiên nhân Hàn Tự dung mạo như thần tiên, nô tài thấy tự thẹn không bằng."
Hàn Tự quả nhiên mới sinh ra đã đẹp như thần như tiên.
Đẹp đến mức, ta trước đây động tâm muốn hành hạ hắn vô số lần, nhưng đều bỏi vì khuôn mặt kia mà bỏ qua.
8.
"Ngoài phòng trên bàn sách có đèn lồng do cô làm đêm qua. Ngươi mang ra treo lên."
Thái tử cũng không tiếp tục truy cứu việc ta nhìn thẳng vào Hàn Tự.
Ta hành lễ xong, xoay người đi ra ngoài lấy đèn lồng.
Đèn lồng được làm rất tinh xảo, khung xương, thân đèn kín kẽ.
Thế nhưng, không bằng tay nghề của ta.
Cô cô từng nói ta là người trời sinh có khiếu thủ công.
Ta từng thành công vá lại màng trứng. Cũng từng bóc nguyên vẹn lớp da mỏng hồng hào của chuột con mới sinh, làm thành một chiếc đèn lồng nhỏ bằng ngón tay cái.
Mà hiện tại, lúc ta nâng cao chiếc đèn lồng này lại thấy đáy có một vết ấn ký mờ nhạt, giống như một vết sẹo trên da.
Chiều dài kích thước giống với vết sẹo trên lưng của huynh trưởng.
Vết sẹo đó là do một trận hỏa hoạn năm xưa làm cháy đứt xà nhà, huynh trưởng vì bảo vệ ta mà bị xà nhà đứt đập trúng mà để lại.
Trùng hợp vài vị nam sủng đi qua trước cửa, ta phân biệt từng người một, lại không có ai là huynh trưởng.
Trong lòng bỗng dưng bốc lên một cơn phẫn nộ:
Bùi Thước, tên ngốc nhà huynh! Đợi ta tìm được huynh, nhất định phải lột da huynh!
Con rắn đen trong tay áo cảm nhận được ta bực bội, rít lên từng tiếng dán sát vào cánh tay ta phun nọc.
"Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?" Bàn tay ta đột nhiên bị một bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh như băng nắm lấy.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thái tử.
Mắt hắn che kín quầng thâm, mí mắt sưng húp, ánh mắt nhìn ta giống như con rắn đang rình mồi.
Hắn nắm lấy tay ta, treo đèn lồng lên.
Lúc quay lại vào phòng, thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người kia, hắn hắng giọng.
Ta vội vàng đi theo sau hắn, đến bên bàn sách.
Trên bàn bày ngổn ngang những vật dụng cần thiết để làm đèn lồng như tre, kéo, chỉ.
Hắn lấy ra một tấm da người mỏng như cánh ve, nói: "Dùng cái này."
Đây là một tấm da người.
9.
Hành lang truyền đến tiếng báo cáo vội vã của thị vệ, thái tử liếc nhìn ta một cái:
"Chờ cô trở lại rồi làm. Không được động!"
Ta cúi đầu đồng ý, nhẹ nhàng an ủi đầu rắn.
Nó ngoan ngoãn quấn lấy cánh tay ta, bình tĩnh lại.
Thái tử sau khi rời khỏi đây, Hàn Tự lao tới nắm lấy cổ tay ta: "Xán Xán, mau đi!"
Công phu của hắn cao hơn ta, sức lực cũng lớn hơn ta, dễ dàng nhấc ta lên.
Ta không chịu đi, thù của cô cô còn chưa báo, huynh trưởng chưa tìm thấy.
Thái tử vẫn chưa bị ta tự tay giết!
Hàn Tự nhìn ta, đôi mắt đào hoa vốn sâu thẳm u sầu giờ đây đựng đầy ưu thương:
"Xán Xán, đừng tìm Bùi Thước nữa……"
Ta biết, hắn biết tung tích của huynh trưởng.
Nhưng ta vẫn hỏi tiếp, hắn lại nói năng thận trọng, chỉ nói:
"Xán Xán, giao cho ta được không? Ta chỉ muốn nàng được an toàn.”
"Cô cô và Bùi Thước, bọn họ cũng chỉ hy vọng nàng được an toàn."
Thái tử nhanh chóng trở về.
Khi trở về, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Hoá ra, thị vệ trưởng của hắn đã chết.
Thái tử bực bội không phải bởi vì thị vệ trưởng có bao nhiêu quan trọng với hắn, mà là thị vệ trưởng đêm qua được phân công canh gác trước tẩm cung.
Sáng sớm hôm sau lại bị phát hiện chết trong bồn hoa.
Hắn lo lắng có người có thể lặng yên không một tiếng động mà ở trong Đông Cung, ngay dưới mí mắt hắn, giết người!
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Tất cả những người đã bắt cô cô đi, lại ném thi thể nàng trở lại, đều chết một cách kỳ lạ.
10.
Thái tử ra lệnh tăng cường tuần tra Đông Cung, đồng thời lập tức thăng chức cho thị vệ trưởng mới.
Người nọ chính là phó thị vệ trưởng đã ném thi thể cô cô như ném bao tải trước cửa tiệm Bùi gia.
Lúc người này nhận mệnh đi xuống, khinh thường lại đắc ý liếc nhìn ta một cái.
Ta nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa con bọ cạp giết người trong tay áo, sau đó thả lỏng tay, bọ cạp nhỏ màu vàng xanh yếu ớt lặng lẽ từ ống tay áo trượt ra, nhanh chóng hướng về phía thị vệ trưởng mới.
Nó là thứ mà cô cô đã dùng đèn lồng do mình mất nửa năm làm ra để đổi lấy từ một vị tóc vàng mắt xanh, được ta thuần hóa hồi lâu mới nhận chủ.
Đáng tiếc, cô cô không thể nhìn thấy nó ra trận oai hùng thế nào…
Thái tử đưa da người cho ta: "Nghe nói đèn lồng thượng hạng phải dùng da người sống lột ra, tấm này, là da sống."
Hắn nhìn chằm chằm ta, trong đôi mắt u ám làm như có hai đốm lửa đang nhảy múa.
Dường như, đang chờ đợi một điều gì đó khiến người ta phấn khích xảy ra.
Ta cầm lấy, chỉ cần nhìn một cái, đáy lòng liền dâng lên một cỗ sát ý.
Bởi vì, ở trên cùng là con bướm giống hệt chỗ xương quai xanh của Hàn Tự!
Tấm da này, là của huynh trưởng!
Thái tử, là cố ý!
Hắn biết rõ ta là "đệ đệ" của Bùi Thước, biết rõ chúng ta sẽ nhận ra con bướm này!