21.
Kim châm dài bằng ngón trỏ từ từ xâm nhập vào da đầu Lý Thừa Minh, dần dần đi xuống, xuống, xuống!
Cơn ngứa thực sự đã giảm bớt.
Hắn nhắm chặt mắt, lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội, mãi một lúc lâu sau mới khẽ thì thào:
“Bùi Xán, trẫm lệnh cho ngươi…”
Haha, lỡ miệng gọi sai rồi.
Chắc hẳn hắn thường xuyên tự xưng là “trẫm” ở nơi không có người.
Nhưng không ai trong căn phòng dám thắc mắc gì, tất cả đều giả vờ như không nghe thấy nằm úp mặt xuống đất.
“Trẫm lệnh cho ngươi từ hôm nay trở đi, luôn ở bên cạnh ta hầu hạ.”
Ta nhìn sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn, đáp: “Nô tài, lĩnh mệnh.”
Hắn không biết, mỗi một centimet kim châm đi xuống, những con côn trùng ở đầu kim châm cũng mở rộng xuống một phân.
Cho đến khi xuyên thủng hộp sọ của hắn, xâm nhập vào não bộ của hắn.
22.
Thừa dịp Lý Thừa Minh ngứa đầu khó chịu, không có thời gian điều tra xem ai là người sáng tác "Bí Tân Đông Cung", chương thứ ba lại được phát hành.
Tên chương là "Đêm thám hiểm địa lao Đông Cung".
Hình ảnh vẽ một nam nhân mặc áo đen bịt mặt trốn trong góc phòng kín, che lại miệng mũi.
Dòng chữ bên cạnh viết:
[Địa lao, mùi máu nồng nặc lẫn với mùi hôi của xác chết.
Hai ngọn đèn dầu ở chính giữa căn phòng tối tăm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt mà lại mờ ảo.
Nhìn xung quanh, lại thấy từng khối thi thể treo lơ lửng dưới xà nhà, đầu chúc xuống.
Đến gần nhìn kỹ mới phát hiện bọn họ đều máu me be bét, da thịt bị lột sạch!
So sánh kỹ lưỡng, ta thấy những xác chết này đều có chiều cao và cân nặng tương đương nhau.
Không khác gì tiểu ca bán đèn lồng ở cửa hàng Trần Ký.
Không biết bọn họ là nhi tử của ai, huynh trưởng của ai, phu quân của ai…]
Lúc bức tranh được trình lên cho Lý Thừa Minh, ta đang châm kim cho hắn.
Hàn Tự ngồi bên cạnh gảy đàn, tiếng đàn du dương giúp xoa dịu tâm trạng bất ổn của Lý Thừa Minh.
Hai ngày hắn bị ngứa đầu, hầu hết đám cung nữ thái giám trong Đông Cung đều đã thay đổi.
Trong sân tẩm điện tràn ngập mùi máu tanh ngọt lan tỏa.
“Búi Xán, trước đây cô cảm thấy ngứa ngáy ở da, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy đầu cũng hơi khó chịu?”
Hắn lại một lần nữa sinh nghi.
23
"Điện hạ, nô tài đã đâm thuốc giảm đau trên kim bạc vào huyệt đạo, chắc hẳn là do sưng đau căng cứng khi châm cứu huyệt vị."
Hai ngày nay, quả thật ta lấy được rất nhiều dược liệu từ Thái y viện, từ sáng đến tối đều chăm chỉ, dường như thật sự đang nghiên cứu thuốc giải.
“Bùi Xán, Bùi gia làm đèn lồng, sao lại hiểu biết về y học?"
“Hồi bẩm điện hạ. Nô tài lúc còn nhỏ nhận một vị cao nhân thế ngoại làm sư phụ, bà có nghiên cứu về lĩnh vực này.”
Hắn hồ nghi quay đầu nhìn ta: "Ngươi không hận cô?"
Ta chậm rãi cong khóe môi: "Điện hạ coi trọng huynh trưởng, là phúc khí của Bùi gia. Nếu huynh trưởng có thể một lòng một dạ hầu hạ điện hạ, Bùi gia đời này hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết."
"Là bọn họ tự ngu ngốc."
Mắt hắn sưng húp hơi co lại, một tia tinh quang chảy ra.
“Cô nghe nói lúc nhỏ ngươi bị người ta gọi là quái vật.”
“Ừ. Ta từng rạch bụng thằng béo nhà hàng xóm; đã từng nhỏ giọt sáp nóng vào lòng bàn tay con chó nhà bên; đã từng sai khiến rắn độc chui vào chăn của ông thợ mổ Vương. Cho nên hàng xóm láng giềng âm thầm gọi ta là quái vật.”
“Tại sao lại làm vậy?”
“Bởi vì… Bọn họ mắng ta không cha không mẹ, bọn họ nói ta là con hoang.”
Thực ra, là bởi vì thằng béo nhà hàng xóm cướp bánh bao của huynh trưởng ăn, ta rạch bụng nó là muốn cướp bánh bao lại.
Con chó nhà bên sàm sỡ ta, ta liền trói nó lại, ban đầu định chặt đứt tay nó. Nó khóc xấu quá, ta mới buộc một cây sáp ngắn vào lòng bàn tay nó.
Còn ông thợ mổ Vương, nửa đêm lặng lẽ trèo cửa sổ vào, định chui vào chăn của cô cô.
Nếu ông ta thích chui vào như vậy, ta liền tìm cho ông ta vài người bạn tốt…
Không ngờ lời nói dối vu vơ của ta lại khiến Lý Thừa Minh cảm thấy chán nản.
Hắn tuỳ ý để ta nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương, nhắm mắt lại thở dài một hơi:
"Khi cô còn nhỏ cũng từng bị người khác bắt nạt như vậy. Trong ba huynh trưởng, chỉ có Tam ca đối xử tốt với cô nhất..."
Tay ta run rẩy.
Lý Thừa Minh đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào ta.
Giống như nhìn thấu mọi thứ của ta, hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Búi Xán, nói cho cùng, chúng ta cũng rất giống nhau, ngươi là quái vật, cô cũng là quái vật.
"Như vậy, tối nay ngươi đến thị tẩm đi."
"Ong—-" một tiếng, dây đàn trong tay Hàn Tự, đứt đoạn.
24.
Lý Thừa Minh thậm chí không đợi đến tối, vào lúc chạng vạng đã sai Tôn công công đến truyền gọi ta.
Ta biết, hắn không phải sốt ruột muốn ta thị tẩm. Hắn sốt ruột muốn giết ta. Chắc hẳn, hắn đã điều tra ra thân phận của ta.
Bởi vì, "Bí Tân Đông Cung" chương 4 đã xuất hiện.
Lúc dán đến chương ba, để bắt người dán tranh, Lý Thừa Minh liền phái rất nhiều người đi tuần tra trước các cột dán ở bốn phía.
Nhưng chương 4 lại không được dán trên cột dán như ba chương trước, mà xuất hiện trong sân của từng nhà từng nhà.
Nội dung là mười một năm trước Lý Thừa Minh quỳ trước cửa nhà lão tam, xin lão tam đứng ra minh oan cho mình.
Lão tam lại vì thế mà mất tích, mang ô danh "quân bán nước", cả nhà lão tam chết thảm trong một vụ hỏa hoạn.
Đến đây, hình ảnh Lý Thừa Minh trong lòng dân chúng đã hoàn toàn tan vỡ.
Tới đây, Lý Thừa Minh cuối cùng cũng không còn giả vờ nữa.
Hắn một bên ra lệnh cho toàn thành truy bắt họa sư bịa đặt Đông Cung, mặt khác chuẩn bị tìm ra nữ nhi của lão tam.
Lúc ta bị Tôn công công dẫn đến trước mặt hắn, hắn chỉ chỉ chiếc ghế đối diện bàn ăn.
“Bùi Xán, cô bây giờ có nên gọi ngươi là Lý Xán?”
25.
Đúng vậy, ta là Lý Xán.
Là nữ nhi duy nhất của lão tam.
Năm ta lên năm tuổi, một buổi sáng mùa đông, ta được nương gửi đến nhà một cặp phu thê nông dân bình thường ở quê.
Trước khi nương rời đi, bà đã ôm chặt lấy ta, nói: “Xán Xán, nhớ kỹ sau này nhất định đừng mềm lòng như cha con. Tâm tàn thủ độc thì người khác mới không dám bắt nạt con.”
Nương ta đi rồi, cha mẹ nuôi đối xử với ta rất tốt.
Chỉ có một điều không tốt là, bọn họ luôn bắt ta làm những việc kỳ quái.
Ngày Tết Đoan Ngọ giết gà, cha nuôi đưa dao cho ta: “Xán Xán, chặt đầu nó đi!”
Nhìn thấy bọ ngựa bắt ve, mẹ nuôi nói: “Xán Xán, bóp chết con bọ ngựa kia đi.”
Bọn họ luôn thì thầm bên tai ta:
“Đừng mềm lòng, đừng mềm lòng! Giết chúng là giúp chúng tái sinh.”
“Xán Xán, con phải trở nên mạnh mẽ, trả thù cho cha mẹ con!”
Lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, ta mãi mãi không thể đáp ứng được yêu cầu của bọn họ.
Bọn họ thậm chí còn mua rất nhiều chú vịt vàng lông mượt mà đáng yêu, nhét vào trong tay ta: “Bóp gãy cổ nó đi.”
Lúc ta không biết đã khóc lóc không chịu bao nhiêu lần, sư phụ xuất hiện.
Bà một thân đồ đen, đẹp đến mức cực kỳ nguy hiểm.
Vuốt ve đầu ta, trầm ngâm nói: “Đây là đứa trẻ được thần chọn.”
Bà nhẹ nhàng ôm ta, thì thầm bên tai ta như đang mê hoặc: “Xán Xán, tưởng tượng nó là kẻ giết chết phụ thân con…”
Bình luận facebook