-
Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Văn Hi được mời xuống, mấy người kia vẫn bày thế trận tam đường hội thẩm, bè lũ chó săn của tri huyện Bì lăm le nhìn chòng chọc ma nữ, đám khỉ không thèm giấu đuôi mà để dựng thẳng hung thần ác sát dọa Văn Hi giật nảy cả mình.
Y đi tới chỗ Bì Tu, lên tiếng hỏi: “Đang diễn cái gì vậy, sao anh kêu nhân viên trong quán đến cả thế này.”
“Sáng sớm không có khách.” Bì Tu hất cằm về phía ma nữ: “Cô ta náo loạn đòi gặp cậu cho bằng được, bảo không thấy cậu thì sẽ không chịu nói.”
Văn Hi nghi hoặc: “Gặp tôi?”
Y nhìn ma nữ quỳ trên đất, nói: “Sao cô cứ khăng khăng muốn gặp tôi, nếu là vì chuyện tôi từng hứa hẹn với cô thì bây giờ thời thế đổi thay, Văn gia không còn tồn tại nữa, e là tôi không thể giúp cô được.”
“Ầy, trước hết mặc kệ cậu có giúp được hay không, cứ bảo cô ta nói đi đã.” Bì Tu nói.
Nữ quỷ kia lắp bắp hỏi Văn Hi: “Công tử thật sự không nhớ nô gia sao?”
“Cô…..” Văn Hi nhìn chằm chằm gương mặt bị tóc dài che lấp, chỉ lộ ra một con mắt của cô nàng, kỳ quái nói: “Bộ dạng cô thế này thì tôi làm sao nhận ra được, đừng miễn cưỡng tôi chứ.”
Ma nữ sững sờ, vén tóc mình ra để lộ gương mặt: “Như thế này thì công tử nhận ra nô gia rồi chứ.”
Văn Hi nhìn kỹ rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nữ quỷ kia quờ quạng đứng dậy, Bì Tu lập tức vươn tay kéo Văn Hi đến bên người, nhìn chằm chằm ma nữ, quát lên: “Làm gì đó?”
“Như vậy công tử nhất định có thể nhận ra nô gia.” Ma nữ nhón chân bày tư thế, vuốt hết tóc ra sau đầu, để lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Cô vung tay áo, cất giọng hát: “Vì cứu Lý lang mà rời quê hương, đâu ngờ bảng vàng đỗ Trạng Nguyên —— “
Văn Hi sững sờ.
“Đậu Trạng Nguyên nhận áo đỏ, mù gài cung hoa ôi đẹp xiết bao ——” Hai tay ma nữ làm động tác mô phỏng mũ gài cung hoa, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cô phúc thân với Văn Hi, hỏi: “Bây giờ công tử đã nhớ ra Tố Trân chưa?”
“Nhớ ra rồi.” Văn Hi gật đầu, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Y từng nhiều lần gọi đào hát này vào phủ hát hí khúc, cũng không vì gì khác, chẳng qua vì cô hát vở “Nữ phò mã”[1] hay nhất, khiến y nghe rất hài lòng, tên cũng là Tố Trân giống như nữ phò mã trong lời hát, có điều cô họ Giả, vừa là Giả Tố Trân, vừa là Tố Trân giả.
Mỗi lần cô đến Văn phủ hát, Văn Hi đều rất vui vẻ, phần thưởng ban tặng cũng nhiều như nước chảy. Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, y cũng đặc biệt cho người mời cô vào phủ để hát.
“Hiện tại có thể nói rồi chứ?” Bì Tu vừa dứt lời, cửa phòng ăn đột nhiên bị gõ vang.
Kế toán tiên sinh đeo kính đứng ở trước cửa với vẻ mặt bất thiện, nhìn chằm chằm năm hầu tinh, hỏi: “Thành tinh bao năm rồi mà vẫn chưa biết xem thời gian à? Không biết giờ là mấy giờ rồi hả?”
Hầu Nhất kêu chít chít, vội vã cười làm lành: “Em đi làm ngay đây em đi làm ngay đây.”
Năm con khỉ cong đuôi chạy mất, Tô An thấy Nhậm Kiêu và Cừu Phục vẫn đứng im tại chỗ cũ, bèn đẩy đôi kính trên sống mũi, nói: “Hai vị đây muốn nhìn tôi vào bếp nấu cơm cho khách ăn à?”
Ánh mắt của bàn tính tinh càng lúc càng sắc bén, Cừu Phục không chịu nổi trước nên chuồn đi, Nhậm Kiêu cá chết không sợ bỏng nước sôi, vẫn đứng đó khoác vai nhóc nói lắp, bảo: “Sáng sớm khách không đông, một mình Cừu Phục là đủ rồi.”
Tô An thấy ông chủ không phản ứng gì thì cũng không nói nữa, song ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa ma nữ và Văn Hi, lên tiếng nhắc nhở: “Phòng ăn riêng này đã có khách đặt trước rồi, lát nữa khách sẽ đến.”
Nghĩa bóng là mấy người muốn nhảy đại thần cái gì nữa, sắp đến giờ rồi, đừng có làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
(Nhảy đại thần là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, được xem như một phương thức kết nối giữa người sống và người chết. Ở đây hiểu là Tô An nói mấy người đừng có lên đồng tấu hài nữa)
Bì Tu xua tay bảo cậu ta lui xuống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ma nữ, nói: “Còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì mau nói đi.”
Giả Tố Trân không nhìn hắn mà rơm rớm nước mắt hỏi Văn Hi: “Công tử còn nhớ Ngô Ngạn Ngô công tử, người vẽ bức tranh thọ yến kia không?”
Văn Hi đã hơi cáu kỉnh, y lạnh lùng nói: “Lúc thì cô hỏi có nhớ ra cô không, lúc lại hỏi có nhớ Ngô công tử gì đó không, tôi đã chết hơn sáu trăm năm rồi, làm sao nhớ được mấy chuyện vụn vặt như thế chứ? Cô rốt cuộc muốn gì thì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Giả Tố Trân ngây ra rồi vội vã phúc thân, nói: “Công tử chớ giận, người mà nô gia muốn cứu chính là Ngô công tử đã vẽ tranh thọ yến ngày ấy cho ngài, chàng vốn là học trò lên kinh thành đi thi, bị người ta vu oan trộm cắp nên bị hạ ngục, nô gia……”
“Vu oan?” Văn Hi nhướn mày: “Người nào vu oan? Vu oan anh ta trộm cái gì?”
Giả Tố Trân: “Là người đồng hương cùng chàng lên kinh thành dự thi, vu oan chàng ấy trộm mất bảo ngọc gia truyền mà hắn ta đeo trên người.”
“Miếng ngọc kia quý lắm sao?” Văn Hi nghi hoặc nhìn Giả Tố Trân, muốn hỏi cô quen biết thư sinh họ Ngô này như thế nào, nhưng lại nghĩ đến câu chuyện trong mấy thoại bản kia, y bèn sửa lời: “Sáu trăm năm trôi qua, bây giờ cứu cũng chẳng kịp nữa.”
“Tố Trân biết.” Đôi mắt cô đỏ lại, lại chảy ra huyết lệ: “Vị công tử này từng nói có thể để ta gặp chuyển thế của Ngô Lang, lúc còn sống Tố Trân không cứu được Ngô Lang, khi chết thành quỷ chỉ cầu được thấy chuyển thế của Ngô Lang một lần, biết chàng bình an suôn sẻ là được rồi.”
“Người và quỷ khác đường, cô gặp cậu ta thì được, nói với cậu ta mấy câu cũng được luôn, nhưng mà không được dọa cậu ta, không được nhắc đến việc kiếp trước, cũng không được khiến cậu ta thích cô.”
Bì Tu nói đoạn thì ngừng lại, liếc Giả Tố Trân một cái rồi bảo: “Cơ mà mặt mũi cô thế này, khiến cậu ta thích cô được thì hơi khó.”
Giả Tố Trân: …….
Văn Hi: …….
Nhậm Kiêu nhìn nữ quỷ khóc ra huyết lệ, đè lại Chổi Nhỏ đang muốn xông lên lau nhà, hờ hững bảo: “Tìm chuyển thế của phàm nhân kia phải tốn chút thời gian, cô ấy cũng không thể ăn chực uống chùa trong quán được, em thấy quán mình đúng lúc đang thiếu một nữ phục vụ, chi bằng để cô ấy sửa soạn một chút rồi làm luôn.”
Bì Tu kinh ngạc ngó Nhậm Kiêu một cái.
Uầy? Chú là quản gia của quán sao? Sắp xếp rõ ràng cho anh thế?
Thấy ông chủ Bì gật đầu, Tố Trân mừng đến phát khóc: “Đội ơn công tử giúp đỡ, Tố Trân nguyện làm trâu làm ngựa cũng không chối từ!”
Hai giọt nước mắt rơi lên thảm trải sàn, Chổi Nhỏ nhịn không nổi nữa, miệng rít một tiếng rồi đẩy Nhậm Kiêu ra, xông tới lôi thảm trải sàn lên, ôm lấy lao vọt ra ngoài.
Văn Hi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đừng để ý tới nó, bệnh sạch sẽ lại tái phát đấy mà.” Bì Tu thở dài: “Chổi thành tinh, không chịu nổi thứ bẩn thỉu.”
Bì Tu gọi Nhậm Kiêu đang định đuổi theo lại, chỉ vào Giả Tố Trân: “Mang cô ta ra ngoài để cho Tô An an bài, lương không cần trả.”
Nhậm Kiêu tặc lưỡi: “Đến lương cũng không trả, xấu xa quá đấy.”
Thấy Bì Tu đổi sắc mặt, Giả Tố Trân vội vàng nói: “Tố Trân chẳng xu dính túi cầu xin công tử giúp đỡ, bây giờ được công tử cưu mang đã là phúc phận lắm rồi, xin cam nguyện vì công tử mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.”
Văn Hi nhìn cô theo Nhậm Kiêu đi xuống, bấy giờ mới quay đầu hỏi: “Anh định làm cách nào tìm chuyển thế của thư sinh kia cho cô ta?”
“Gọi điện thoại.” Bì Tu móc di động ra tìm danh bạ: “Gọi cho người quen tra hộ khẩu là xong thôi, cơ mà chắc phải ra ngoài một chuyến.”
Hắn vừa nói vừa bấm điện thoại, chuông vang lên mấy tiếng mới nhận máy.
Người kia vừa mở miệng liền nói: “Đừng hỏi, hỏi là không có đâu.”
“Có với không cái gì, tôi không tìm ông để điều tra tin về Thao Thiết.” Bì Tu hờ hững nói: “Tra cho tôi một con quỷ phàm nhân……”
“Gia thế lúc sống đúng không?” Người kia lập tức nổi hứng thú: “Ông cặp với tiểu quỷ mấy trăm tuổi thật đấy à? Nghe bảo con ba tháng rồi, chuẩn bị lúc nào mở tiệc rượu thế? Cậu ta là quỷ, Phong Đô đại đế tôi đây dù sao cũng coi như một nửa nhà mẹ đẻ của cậu ta, đến lúc rước dâu tôi nguyện ý giúp cậu ta……”
Bì Tu giơ tay cúp máy.
Văn Hi thắc mắc hỏi: “Sao thế, người ta không chịu giúp à?”
Bì Tu đen mặt không nói lời nào, tên nào tên nấy đều là người phát ngôn không chân thành chớ quấy rầy, đổi cách này cách khác để lấy tơ hồng gán ghép mình, năm 2019 rồi mà còn không hiểu bốn chữ chủ nghĩa độc thân à?
Không nói gì, chẳng lẽ giận rồi?
Văn Hi đi tới sờ cánh tay Bì Tu, quả nhiên hơi nóng.
“Nếu phiền thì không cần……” Văn Hi còn chưa nói xong thì điện thoại của Bì Tu điện đã reo lên.
Bì Tu tức giận nói: “Họ Phùng, ông mà còn ăn nói lung tung thì đừng muốn cái diễn đàn chết tiệt kia nữa.”
“Hung dữ thế làm gì, chẳng phải tôi nể tình bạn bè lâu năm nên mới quan tâm ông chút thôi sao.” Phùng đại đế nở nụ cười, “Nói đi, thời gian chết và tên tuổi nơi sinh của tâm can của ông, tốt nhất là thêm cả ngày sinh tháng đẻ, như vậy thì có thể tìm chuẩn hơn.”
Bì Tu lạnh giọng nói: “Không phải cậu ta, là người khác.”
Phùng đại đế càng vui vẻ: “Ê này, có tâm can thật đấy à? Xem ra bọn họ không gạt tôi.”
Bì Tu cúp máy, đen xì mặt ôm lấy Văn Hi hạ nhiệt, di động kêu cũng mặc kệ không để ý, chờ tỉnh táo lại rồi thì trực tiếp treo điện thoại, đứng lên nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Nghe hắn bảo muốn ra ngoài, lòng Văn Hi cũng chộn rộn, y cố ý thả mềm giọng hỏi: “Tôi có thể đi cùng anh không? Tôi đảm bảo sẽ nghe lời không chạy lung tung.”
“Cậu muốn đi cùng tôi?” Bì Tu đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, lại quay đầu nhìn Văn Hi đang rạo rực muốn theo, hắn suy nghĩ rồi bảo: “Cũng không phải không được, nhưng mà cậu có nhớ tên họ Ngô xui xẻo kia mặt mũi trông như nào không?”
Văn Hi suy nghĩ một lát: “Mặc dù không miêu tả ra được, nhưng nếu thấy ảnh thì nhất định có thể nhận ra.”
Bì Tu thấy y nói vậy thì gật đầu bảo: “Tiến vào trong ngọc phật đi, tôi mang cậu ra ngoài.”
Bì Tu chào hỏi rồi ra khỏi quán, bắt DiDi đến nghĩa trang công cộng với tốc độ bàn thờ, tài xế chẳng buồn nhận khen ngợi năm sao mà phóng đi luôn tựa như một làn khói. (DiDi giống kiểu GrabTaxi bên mình, cũng là ứng dụng gọi xe taxi.)
Bì Tu đội nắng đi một đường quanh co đến chỗ quản lý, không cho ai chào hỏi đã bước thẳng đến thang máy xuống lòng đất, Văn Hi núp trong ngọc phật khẽ khàng hỏi: “Chúng ta đang ở dưới lòng đất sao?”
Bì Tu bảo phải.
Cửa thang máy vừa mở, âm thanh huyên náo đồng loạt tràn vào, mấy con quỷ trọc đầu vừa chửi thao thao vừa đi qua trước mặt Bì Tu, lẩm bẩm những danh từ mà Văn Hi nghe không hiểu.
Ông chủ Bì lướt qua bọn nó, tung cước đá văng cửa căn phòng làm việc ở cuối cùng, lạnh lùng nói với Phong Đô đại đế đang gọi điện thoại: “Họ Phùng.”
“Họ Bì.” Phong Đô đại đế vẫy tay đáp lễ hắn, mắt nhìn vào ngọc phật trên tay Bì Tu: “Ố ồ, trực tiếp mang người đến đây luôn à? Gọi ra cho tôi xem chút nào?”
******
★Chú thích:
[1]Nữ phò mã: đây là vở diễn kể về người con gái Phùng Tố Trân nữ giả nam trang, liều mình cứu chồng, còn được phong làm phò mã)
Dân nữ Phùng Tố Trân từ nhỏ được hứa hôn với Lý Triệu Đình, sau này Lý gia sa sút, mẹ của Triệu Đình xin nương nhờ Phùng phủ nhưng cha mẹ Tố Trân chê nghèo nên ép từ hôn. Phùng Tố Trân tặng bạc cho Lý Triệu Đình ở vườn hoa, ông Phùng bắt gặp, bèn vu oan cho Lý ăn trộm, dẫn quan đến bắt bỏ ngục, ép Tố Trân phải gả cho con trai của tể tướng Lưu Văn Cử.
Phùng Tố Trân giả nam trốn đi, dùng tên của Lý Triệu Đình đến kinh thành thi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng gia phong làm phò mã. Vào đêm động phòng hoa chúc, Tố Trân kể ra mọi chuyện, khiến công chúa cảm động và tha tội, hai người Phùng Lý cuối cùng về bên nhau.
Lúc Văn Hi được mời xuống, mấy người kia vẫn bày thế trận tam đường hội thẩm, bè lũ chó săn của tri huyện Bì lăm le nhìn chòng chọc ma nữ, đám khỉ không thèm giấu đuôi mà để dựng thẳng hung thần ác sát dọa Văn Hi giật nảy cả mình.
Y đi tới chỗ Bì Tu, lên tiếng hỏi: “Đang diễn cái gì vậy, sao anh kêu nhân viên trong quán đến cả thế này.”
“Sáng sớm không có khách.” Bì Tu hất cằm về phía ma nữ: “Cô ta náo loạn đòi gặp cậu cho bằng được, bảo không thấy cậu thì sẽ không chịu nói.”
Văn Hi nghi hoặc: “Gặp tôi?”
Y nhìn ma nữ quỳ trên đất, nói: “Sao cô cứ khăng khăng muốn gặp tôi, nếu là vì chuyện tôi từng hứa hẹn với cô thì bây giờ thời thế đổi thay, Văn gia không còn tồn tại nữa, e là tôi không thể giúp cô được.”
“Ầy, trước hết mặc kệ cậu có giúp được hay không, cứ bảo cô ta nói đi đã.” Bì Tu nói.
Nữ quỷ kia lắp bắp hỏi Văn Hi: “Công tử thật sự không nhớ nô gia sao?”
“Cô…..” Văn Hi nhìn chằm chằm gương mặt bị tóc dài che lấp, chỉ lộ ra một con mắt của cô nàng, kỳ quái nói: “Bộ dạng cô thế này thì tôi làm sao nhận ra được, đừng miễn cưỡng tôi chứ.”
Ma nữ sững sờ, vén tóc mình ra để lộ gương mặt: “Như thế này thì công tử nhận ra nô gia rồi chứ.”
Văn Hi nhìn kỹ rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nữ quỷ kia quờ quạng đứng dậy, Bì Tu lập tức vươn tay kéo Văn Hi đến bên người, nhìn chằm chằm ma nữ, quát lên: “Làm gì đó?”
“Như vậy công tử nhất định có thể nhận ra nô gia.” Ma nữ nhón chân bày tư thế, vuốt hết tóc ra sau đầu, để lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Cô vung tay áo, cất giọng hát: “Vì cứu Lý lang mà rời quê hương, đâu ngờ bảng vàng đỗ Trạng Nguyên —— “
Văn Hi sững sờ.
“Đậu Trạng Nguyên nhận áo đỏ, mù gài cung hoa ôi đẹp xiết bao ——” Hai tay ma nữ làm động tác mô phỏng mũ gài cung hoa, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cô phúc thân với Văn Hi, hỏi: “Bây giờ công tử đã nhớ ra Tố Trân chưa?”
“Nhớ ra rồi.” Văn Hi gật đầu, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Y từng nhiều lần gọi đào hát này vào phủ hát hí khúc, cũng không vì gì khác, chẳng qua vì cô hát vở “Nữ phò mã”[1] hay nhất, khiến y nghe rất hài lòng, tên cũng là Tố Trân giống như nữ phò mã trong lời hát, có điều cô họ Giả, vừa là Giả Tố Trân, vừa là Tố Trân giả.
Mỗi lần cô đến Văn phủ hát, Văn Hi đều rất vui vẻ, phần thưởng ban tặng cũng nhiều như nước chảy. Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, y cũng đặc biệt cho người mời cô vào phủ để hát.
“Hiện tại có thể nói rồi chứ?” Bì Tu vừa dứt lời, cửa phòng ăn đột nhiên bị gõ vang.
Kế toán tiên sinh đeo kính đứng ở trước cửa với vẻ mặt bất thiện, nhìn chằm chằm năm hầu tinh, hỏi: “Thành tinh bao năm rồi mà vẫn chưa biết xem thời gian à? Không biết giờ là mấy giờ rồi hả?”
Hầu Nhất kêu chít chít, vội vã cười làm lành: “Em đi làm ngay đây em đi làm ngay đây.”
Năm con khỉ cong đuôi chạy mất, Tô An thấy Nhậm Kiêu và Cừu Phục vẫn đứng im tại chỗ cũ, bèn đẩy đôi kính trên sống mũi, nói: “Hai vị đây muốn nhìn tôi vào bếp nấu cơm cho khách ăn à?”
Ánh mắt của bàn tính tinh càng lúc càng sắc bén, Cừu Phục không chịu nổi trước nên chuồn đi, Nhậm Kiêu cá chết không sợ bỏng nước sôi, vẫn đứng đó khoác vai nhóc nói lắp, bảo: “Sáng sớm khách không đông, một mình Cừu Phục là đủ rồi.”
Tô An thấy ông chủ không phản ứng gì thì cũng không nói nữa, song ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa ma nữ và Văn Hi, lên tiếng nhắc nhở: “Phòng ăn riêng này đã có khách đặt trước rồi, lát nữa khách sẽ đến.”
Nghĩa bóng là mấy người muốn nhảy đại thần cái gì nữa, sắp đến giờ rồi, đừng có làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
(Nhảy đại thần là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, được xem như một phương thức kết nối giữa người sống và người chết. Ở đây hiểu là Tô An nói mấy người đừng có lên đồng tấu hài nữa)
Bì Tu xua tay bảo cậu ta lui xuống, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ma nữ, nói: “Còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì mau nói đi.”
Giả Tố Trân không nhìn hắn mà rơm rớm nước mắt hỏi Văn Hi: “Công tử còn nhớ Ngô Ngạn Ngô công tử, người vẽ bức tranh thọ yến kia không?”
Văn Hi đã hơi cáu kỉnh, y lạnh lùng nói: “Lúc thì cô hỏi có nhớ ra cô không, lúc lại hỏi có nhớ Ngô công tử gì đó không, tôi đã chết hơn sáu trăm năm rồi, làm sao nhớ được mấy chuyện vụn vặt như thế chứ? Cô rốt cuộc muốn gì thì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Giả Tố Trân ngây ra rồi vội vã phúc thân, nói: “Công tử chớ giận, người mà nô gia muốn cứu chính là Ngô công tử đã vẽ tranh thọ yến ngày ấy cho ngài, chàng vốn là học trò lên kinh thành đi thi, bị người ta vu oan trộm cắp nên bị hạ ngục, nô gia……”
“Vu oan?” Văn Hi nhướn mày: “Người nào vu oan? Vu oan anh ta trộm cái gì?”
Giả Tố Trân: “Là người đồng hương cùng chàng lên kinh thành dự thi, vu oan chàng ấy trộm mất bảo ngọc gia truyền mà hắn ta đeo trên người.”
“Miếng ngọc kia quý lắm sao?” Văn Hi nghi hoặc nhìn Giả Tố Trân, muốn hỏi cô quen biết thư sinh họ Ngô này như thế nào, nhưng lại nghĩ đến câu chuyện trong mấy thoại bản kia, y bèn sửa lời: “Sáu trăm năm trôi qua, bây giờ cứu cũng chẳng kịp nữa.”
“Tố Trân biết.” Đôi mắt cô đỏ lại, lại chảy ra huyết lệ: “Vị công tử này từng nói có thể để ta gặp chuyển thế của Ngô Lang, lúc còn sống Tố Trân không cứu được Ngô Lang, khi chết thành quỷ chỉ cầu được thấy chuyển thế của Ngô Lang một lần, biết chàng bình an suôn sẻ là được rồi.”
“Người và quỷ khác đường, cô gặp cậu ta thì được, nói với cậu ta mấy câu cũng được luôn, nhưng mà không được dọa cậu ta, không được nhắc đến việc kiếp trước, cũng không được khiến cậu ta thích cô.”
Bì Tu nói đoạn thì ngừng lại, liếc Giả Tố Trân một cái rồi bảo: “Cơ mà mặt mũi cô thế này, khiến cậu ta thích cô được thì hơi khó.”
Giả Tố Trân: …….
Văn Hi: …….
Nhậm Kiêu nhìn nữ quỷ khóc ra huyết lệ, đè lại Chổi Nhỏ đang muốn xông lên lau nhà, hờ hững bảo: “Tìm chuyển thế của phàm nhân kia phải tốn chút thời gian, cô ấy cũng không thể ăn chực uống chùa trong quán được, em thấy quán mình đúng lúc đang thiếu một nữ phục vụ, chi bằng để cô ấy sửa soạn một chút rồi làm luôn.”
Bì Tu kinh ngạc ngó Nhậm Kiêu một cái.
Uầy? Chú là quản gia của quán sao? Sắp xếp rõ ràng cho anh thế?
Thấy ông chủ Bì gật đầu, Tố Trân mừng đến phát khóc: “Đội ơn công tử giúp đỡ, Tố Trân nguyện làm trâu làm ngựa cũng không chối từ!”
Hai giọt nước mắt rơi lên thảm trải sàn, Chổi Nhỏ nhịn không nổi nữa, miệng rít một tiếng rồi đẩy Nhậm Kiêu ra, xông tới lôi thảm trải sàn lên, ôm lấy lao vọt ra ngoài.
Văn Hi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đừng để ý tới nó, bệnh sạch sẽ lại tái phát đấy mà.” Bì Tu thở dài: “Chổi thành tinh, không chịu nổi thứ bẩn thỉu.”
Bì Tu gọi Nhậm Kiêu đang định đuổi theo lại, chỉ vào Giả Tố Trân: “Mang cô ta ra ngoài để cho Tô An an bài, lương không cần trả.”
Nhậm Kiêu tặc lưỡi: “Đến lương cũng không trả, xấu xa quá đấy.”
Thấy Bì Tu đổi sắc mặt, Giả Tố Trân vội vàng nói: “Tố Trân chẳng xu dính túi cầu xin công tử giúp đỡ, bây giờ được công tử cưu mang đã là phúc phận lắm rồi, xin cam nguyện vì công tử mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.”
Văn Hi nhìn cô theo Nhậm Kiêu đi xuống, bấy giờ mới quay đầu hỏi: “Anh định làm cách nào tìm chuyển thế của thư sinh kia cho cô ta?”
“Gọi điện thoại.” Bì Tu móc di động ra tìm danh bạ: “Gọi cho người quen tra hộ khẩu là xong thôi, cơ mà chắc phải ra ngoài một chuyến.”
Hắn vừa nói vừa bấm điện thoại, chuông vang lên mấy tiếng mới nhận máy.
Người kia vừa mở miệng liền nói: “Đừng hỏi, hỏi là không có đâu.”
“Có với không cái gì, tôi không tìm ông để điều tra tin về Thao Thiết.” Bì Tu hờ hững nói: “Tra cho tôi một con quỷ phàm nhân……”
“Gia thế lúc sống đúng không?” Người kia lập tức nổi hứng thú: “Ông cặp với tiểu quỷ mấy trăm tuổi thật đấy à? Nghe bảo con ba tháng rồi, chuẩn bị lúc nào mở tiệc rượu thế? Cậu ta là quỷ, Phong Đô đại đế tôi đây dù sao cũng coi như một nửa nhà mẹ đẻ của cậu ta, đến lúc rước dâu tôi nguyện ý giúp cậu ta……”
Bì Tu giơ tay cúp máy.
Văn Hi thắc mắc hỏi: “Sao thế, người ta không chịu giúp à?”
Bì Tu đen mặt không nói lời nào, tên nào tên nấy đều là người phát ngôn không chân thành chớ quấy rầy, đổi cách này cách khác để lấy tơ hồng gán ghép mình, năm 2019 rồi mà còn không hiểu bốn chữ chủ nghĩa độc thân à?
Không nói gì, chẳng lẽ giận rồi?
Văn Hi đi tới sờ cánh tay Bì Tu, quả nhiên hơi nóng.
“Nếu phiền thì không cần……” Văn Hi còn chưa nói xong thì điện thoại của Bì Tu điện đã reo lên.
Bì Tu tức giận nói: “Họ Phùng, ông mà còn ăn nói lung tung thì đừng muốn cái diễn đàn chết tiệt kia nữa.”
“Hung dữ thế làm gì, chẳng phải tôi nể tình bạn bè lâu năm nên mới quan tâm ông chút thôi sao.” Phùng đại đế nở nụ cười, “Nói đi, thời gian chết và tên tuổi nơi sinh của tâm can của ông, tốt nhất là thêm cả ngày sinh tháng đẻ, như vậy thì có thể tìm chuẩn hơn.”
Bì Tu lạnh giọng nói: “Không phải cậu ta, là người khác.”
Phùng đại đế càng vui vẻ: “Ê này, có tâm can thật đấy à? Xem ra bọn họ không gạt tôi.”
Bì Tu cúp máy, đen xì mặt ôm lấy Văn Hi hạ nhiệt, di động kêu cũng mặc kệ không để ý, chờ tỉnh táo lại rồi thì trực tiếp treo điện thoại, đứng lên nói: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Nghe hắn bảo muốn ra ngoài, lòng Văn Hi cũng chộn rộn, y cố ý thả mềm giọng hỏi: “Tôi có thể đi cùng anh không? Tôi đảm bảo sẽ nghe lời không chạy lung tung.”
“Cậu muốn đi cùng tôi?” Bì Tu đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, lại quay đầu nhìn Văn Hi đang rạo rực muốn theo, hắn suy nghĩ rồi bảo: “Cũng không phải không được, nhưng mà cậu có nhớ tên họ Ngô xui xẻo kia mặt mũi trông như nào không?”
Văn Hi suy nghĩ một lát: “Mặc dù không miêu tả ra được, nhưng nếu thấy ảnh thì nhất định có thể nhận ra.”
Bì Tu thấy y nói vậy thì gật đầu bảo: “Tiến vào trong ngọc phật đi, tôi mang cậu ra ngoài.”
Bì Tu chào hỏi rồi ra khỏi quán, bắt DiDi đến nghĩa trang công cộng với tốc độ bàn thờ, tài xế chẳng buồn nhận khen ngợi năm sao mà phóng đi luôn tựa như một làn khói. (DiDi giống kiểu GrabTaxi bên mình, cũng là ứng dụng gọi xe taxi.)
Bì Tu đội nắng đi một đường quanh co đến chỗ quản lý, không cho ai chào hỏi đã bước thẳng đến thang máy xuống lòng đất, Văn Hi núp trong ngọc phật khẽ khàng hỏi: “Chúng ta đang ở dưới lòng đất sao?”
Bì Tu bảo phải.
Cửa thang máy vừa mở, âm thanh huyên náo đồng loạt tràn vào, mấy con quỷ trọc đầu vừa chửi thao thao vừa đi qua trước mặt Bì Tu, lẩm bẩm những danh từ mà Văn Hi nghe không hiểu.
Ông chủ Bì lướt qua bọn nó, tung cước đá văng cửa căn phòng làm việc ở cuối cùng, lạnh lùng nói với Phong Đô đại đế đang gọi điện thoại: “Họ Phùng.”
“Họ Bì.” Phong Đô đại đế vẫy tay đáp lễ hắn, mắt nhìn vào ngọc phật trên tay Bì Tu: “Ố ồ, trực tiếp mang người đến đây luôn à? Gọi ra cho tôi xem chút nào?”
******
★Chú thích:
[1]Nữ phò mã: đây là vở diễn kể về người con gái Phùng Tố Trân nữ giả nam trang, liều mình cứu chồng, còn được phong làm phò mã)
Dân nữ Phùng Tố Trân từ nhỏ được hứa hôn với Lý Triệu Đình, sau này Lý gia sa sút, mẹ của Triệu Đình xin nương nhờ Phùng phủ nhưng cha mẹ Tố Trân chê nghèo nên ép từ hôn. Phùng Tố Trân tặng bạc cho Lý Triệu Đình ở vườn hoa, ông Phùng bắt gặp, bèn vu oan cho Lý ăn trộm, dẫn quan đến bắt bỏ ngục, ép Tố Trân phải gả cho con trai của tể tướng Lưu Văn Cử.
Phùng Tố Trân giả nam trốn đi, dùng tên của Lý Triệu Đình đến kinh thành thi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng gia phong làm phò mã. Vào đêm động phòng hoa chúc, Tố Trân kể ra mọi chuyện, khiến công chúa cảm động và tha tội, hai người Phùng Lý cuối cùng về bên nhau.
Bình luận facebook