-
Chương 58
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bao nhiêu năm rồi Bì Tu chưa từng cảm thấy mùa hè mát mẻ đến thế, tâm tình thanh thản đến thế, người qua đường ưng mắt đến thế, ngay cả Cừu Phục trông cũng đẹp lên tám độ, đã có tư cách debut rồi.
Sau khi hôn nhóc con, toàn bộ thế giới dường như đổi khác.
Bì Tu dựa vào quầy thở dài, phần cảm xúc dạt dào trong trái tim hắn mà tiền không thể nào khỏa lấp, nay bỗng một ngày được lấp đầy, thì ra đây chính là cảm giác trong nhà có vợ sao?
Hắn chợt hiểu ra vì sao nhiều thần tiên yêu quái nguyện vứt bỏ tu vi tính mạng để đổi lấy một cuộc tình với người trần mắt thịt, ấy vậy mà còn cười ngây ngô cả ngày.
Chẳng qua là bởi tình yêu sẽ không dễ dàng bi thương.
Tô An thả máy tính trong tay xuống, nhìn ông chủ mà cả người đang tỏa ra khí chất “Hôm nay ông đây rất sảng khoái”, nể tình mấy bữa nay dựa vào ảnh chụp của hắn kiếm được chút tiền, cậu chậm rãi nói: “Ông chủ, có một cụm từ gọi là dính bùa yêu, không biết anh có từng nghe qua chưa?”
“Từng nghe rồi, sao thế?” Bì Tu vừa nói vừa xem điện thoại, nghĩ bụng trên cổ tay nhóc con đã có đồ để đeo rồi, nhưng trên chân thì vẫn thiếu một món.
Ngọc không chạm vào được, bạc thì quá rẻ, thôi thì kiếm một cái lắc vàng cho em ấy đeo vậy.
Tô An nhìn Bì Tu, cố gắng ám chỉ: “Em chưa từng thấy anh hào phóng như thế bao giờ.”
“Văn Hi đâu phải người ngoài, hào phóng một chút thì có làm sao.” Bì Tu cất điện thoại vào túi, “Anh vào kho xem xét một tí, mày làm việc đi nhé.”
Tô An trơ mắt nhìn Bì Tu-cây-già-nở-hoa đi xa, đâu phải người ngoài là sao hả?
Vòng vo nửa ngày, té ra không phải họ Bì không hào phóng, chỉ là mày không phải đối tượng để hắn háo phòng thôi. Nói hết nước bọt cũng vô ích, họ Bì đã lọt thỏm vào tròng rồi, đại thế đã mất, kế toán Tô hết đường cứu vãn rồi.
Chút tình chiến hữu cuối cùng trong lòng bị dập tắt, Tô An lần thứ hai lấy di động ra mở topic:
“Ảnh riêng tư của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hàng Châu Á lựa chọn kỹ càng, thanh lý bán phá giá, hoan nghênh inbox.”
Bì Tu tiến vào kho hàng, chọn lấy hai chiếc lắc chân long phượng trình tường bằng vàng rồi đi ra.
Hắn đưa lắc về phía ánh sáng ngắm nghía, ước chừng khích cỡ to nhỏ, cảm thấy hẳn là vừa vặn, bèn hài lòng khóa cửa nhà kho lại.
“Anh cứ ra ra vào vào làm gì đó?” Na Tra ở phía sau vỗ vai hắn, ló đầu ra ngóng, nhíu mày nói: “Không phải hồi trước Thao Thiết bưng cả quả núi của anh đi rồi sao? Tôi thấy của ăn của để nhà anh nhiều phết đấy nhỉ.”
Bì Tu cười khẩy: “Cậu tưởng Tỳ Hưu tập tài là nói chơi thôi hả? Nhiều năm trôi qua, trong tay cũng phải có chút tài sản chứ.”
Hắn lấy khăn tay bọc lắc vàng lại rồi bỏ vào túi, liếc thấy Bì Tụ Bảo đang ngoan ngoãn quét sân dưới bóng cây, hắn bèn bảo: “Nhậm Kiêu đang bận trong bếp, cậu trông nó đi, đừng để nó quét mãi thế.”
“Còn cần anh lải nhải chắc.” Na Tra khoanh tay thở dài: “Cũng chẳng biết sao anh lại tốt số thế, vợ đã đẹp thì chớ, con trai lại còn ngoan ngoãn nghe lời nữa.”
Bì Tu nhìn y: “Cậu xem bài tập của Bì Thiệu Đệ chưa? Cậu còn nói nó nghe lời được hả?”
“Xem rồi, tôi là thầy nó mà, sao mà không xem được?” Na Tra cười, “Nó vẫn chưa phải đứa kém nhất đâu, trong lớp có một con Kim Ô[1], hôm bữa nộp cho tôi một xấp than đen, nói là lúc làm bài tập kích động quá nên bất cẩn đốt bài tập thành than.”
“Dù có là bố mẹ bọn nó cũng không dám nói như thế trước mặt tôi, lũ nhãi con này đúng là to gan lớn mật.”
Tuy nói oán giận thế nhưng nụ cười trên gương mặt Na Tra lại càng lúc càng tươi.
Bì Tu lạnh nhạt nhìn y: “Nếu cậu thích trẻ con đến thế thì sao không tự nuôi một đứa?”
“Dẹp đi.” Na Tra xua tay: “Nhỡ nuôi ra một đứa giống tôi là làm sao đây? Tự mình tức mình à?”
Hỗn Thiên Lăng lặng lẽ quấn lấy cánh tay y, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, tựa như đang bảo y đừng tự hạ thấp mình thế.
Bì Tu: “Nguyệt Lão tuần nào cũng tổ chức chương trình kết thân đấy, tôi có thể báo tên giúp cậu, cậu xuất hiện là đảm bảo cả khối người bu vào ngay.”
“Chưa chắc đâu, người ta biết quan hệ gia đình nhà tôi thì có khi chạy mất dép ấy chứ.” Na Tra cười giễu: “Bao nhiêu năm qua, tôi sống một mình vẫn tự tại hơn.”
Bì Tu có thể hiểu được niềm vui thú khi một mình sở hữu cả một ao cá, thế nhưng giờ hắn cũng hiểu được sự thỏa mãn khi có bà xã làm lạnh ổ chăn, người độc thân không thể nào lĩnh hội niềm hạnh phúc ấy được.
Hắn vỗ vai Na Tra, thuận miệng đọc một dãy số: “Đi mua vé số đi, mua lấy hai con cá bầu bạn với đám ngó sen trong ao của cậu.”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy tôi xin cám ơn nhá, mà anh cũng nên nghĩ xem dạ hội thứ sáu mình sẽ biểu diễn cái gì đi.”
Đột nhiên bị nhắc nhở, Bì Tu cứng đờ người, hỏi ngược lại rằng: “Thế cậu định biểu diễn cái gì?”
Na Tra chớp mắt một cái rồi chậm rãi thốt ra hai chữ, bí mật.
Họ Bì sầm mặt, cũng đáp lại hai chữ bí mật, rồi sau đó quay người đi ra sân sau gọi điện cho Dương Tiễn, định thăm dò xem Nhị Lang chân quân chuẩn bị biểu diễn cái gì.
Mà ghê gớm nhất vẫn là họ Dương, để có thể toàn tâm toàn ý kéo phiếu cho con chó của mình, hắn chuẩn bị ngâm một bài thơ dạt dào tình cảm ca ngợi Hao Thiên Khuyển đáng yêu ngoan ngoãn trung thành nhất trong lòng hắn.
Quả thực nghe mà khiến người ta thương tâm rơi lệ, không bầu không phải người Trung Quốc.
Nhưng khi Bì Tu hỏi Dương Tiễn chuẩn bị tiết mục gì cho Hao Thiên Khuyển thì vị chân quân này lại im như thóc.
Dương Tiễn ngó trái ngó phải, bảo với hắn: “Tôi nhớ nhà anh còn có năm con khỉ nhỉ.”
Bì Tu: ……..
Hiện tại bất cứ gia đình nào có động vật hóa hình thì đều là kẻ địch của Dương Tiễn, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút tin tức.
Bì Tu cúp điện thoại, mở web bình chọn ra xem, phát hiện ngoại trừ Na Tra và Dương Tiễn có số phiếu tương đối nhiều, còn lại chính là Nhai Tí xếp hạng bốn. Hắn cất bước đi ra khỏi cửa quán, đứng trước cái thùng rác không thể tái chế.
Hiện giờ không phải thời điểm thu rác thải, các bác trai bác gái tình nguyện không ở đây, đang là lúc thuận lợi để Bì Tu và cua cụt tay bàn bạc thương thảo.
Ông chủ Bì đưa tay gõ nắp thùng rác, ba tiếng ngắn một tiếng dài, chờ cua mở cửa.
“Ai đó?” Giọng nói truyền ra từ trong thùng rác.
Bì Tu ung dung nói: “Tao.”
Thùng rác lặng thinh một hồi, mới cất tiếng hỏi: “Mày là thằng nào?”
Bầu không khí nghiêm túc biến mất sạch sành sanh, Bì Tu mở nắp thùng rác ra, sầm mặt nói: “Là thằng ông mày đây.”
Cua cụt tay vừa thấy là hắn thì lập tức run lẩy bẩy khai báo ngay: “Bì lão tổ, trong thời gian này tôi đều làm theo lời ngài dặn dò, không hề tiết lộ chuyện riêng tư của ngài, ngay cả lần trước Lý Thiên Vương đến, tôi cũng chỉ nói là các ngài đỗ xe sai quy định thôi.”
Bì Tu châm thuốc ngậm trong miệng: “Mày nói gì tao đều biết rõ, hôm nay tao tới không phải vì chuyện này. Bao lâu nữa thì Phì Di tới đây?”
Con cua ngập ngừng nói: “Còn khoảng hai, ba mươi phút nữa ạ.”
“Hỏi gã hai vấn đế. Một, Nhai Tí có đến dạ hội thứ sáu không. Hai, Nhai Tí chuẩn bị tiết mục gì.” Bì Tu nhả ra một vòng khói: “Mày hỏi, tao ở đây nghe, đừng có giở trò qua mặt tao.”
Con cua khúm núm: “Nhưng lỡ tôi không hỏi được thì sao?”
“Không hỏi được á hả?” Bì Tu nở nụ cười: “Hỏi không được thì mày đừng mong giữ được cái càng còn lại nữa.”
Vì bảo vệ cái càng cuối cùng của mình, anh chàng cua cực kỳ cẩn thận khi đối mặt với Phì Di, dốc hết sự nhiệt tình niềm nở để mà tiếp đãi vị thủ trưởng này.
“Hôm này sếp đến sớm quá, ngồi xe bôn ba đến đây chắc hẳn là vất vả lắm, sếp có mệt không ạ, có khát không ạ?”
Phì Di ngờ vực: “Hôm nay chú bị làm sao vậy?”
Bị mùi trong thùng rác xộc cho sảng rồi à?
“Sếp nói gì vậy chứ, là do em thấy sếp vui vẻ thôi mà.” Con cua cười hề hề, từ vui vẻ chuyển sang bi thương: “Sếp Phì này, em ở trong thùng rác đến bao giờ mới ngóc đầu ra được, ở đây lâu như thế rồi, còn bị mất một cái càng, hàng ngày bị người ta đổ rác không thể tái chế lên mặt, em sắp chịu hết nổi rồi.”
Phì Di im lặng một lúc rồi cất lời an ủi: “Chú yên tâm, công ty có phúc lợi tốt, sau này anh sẽ chi tiền làm tay giả cho chú.”
Con cua lau nước mắt thở dài: “Vậy bao giờ em mới được điều đi ạ?”
“Hai ngày nữa sếp nhớn tới đây, ngài ấy có một số việc muốn hỏi chú, hỏi xong là chú mày có thể đổi ca.” Phì Di nhỏ giọng nói.
Con cua hơi xao động, mắt liếc đến chỗ Bì Tu đang ẩn thân, cố ý hỏi: “Sếp nhớn tới đây ạ? Sao Nhai Tí đại nhân lại tới đây? Là vì buổi dạ hội hôm thứ sáu ư?”
Phì Di gật đầu: “Đại nhân muốn thắng giải nam tiên đẹp trai nhất, đương nhiên phải đích thân ra mặt mới có thể nhận công đức chứ.”
Con cua vội vàng phụ họa: “Là do em chậm hiểu quá. Cơ mà em nghe nói top 10 đều phải biểu diễn tiết mục để kéo phiếu, không biết lần này đại nhân chuẩn bị tiết mục gì?”
“Đương nhiên là tiết mục sẽ khiến toàn khán đài choáng ngợp rồi.” Phì Di kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Với gương mặt và dáng người của Nhai Tí đại nhân, chẳng cần biểu diễn tiết mục gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ thắng chắc.”
Cua: “Tất nhiên tất nhiên, thế nhưng mà em vẫn hơi tò mò, dù sao hôm đó em cũng chẳng đến xem được, chỉ có thể ngồi ở chỗ này……”
Thấy nó đáng thương, Phì Di bèn ngó dáo dác xung quanh, thì thào nói: “Hôm đó Nhai Tí đại nhân định……”
Vẻ mặt con cua cứng đờ, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Phì Di, ý định tìm ra dấu hiệu chứng tỏ gã đang kể chuyện cười.
Thế nhưng không có.
Gương mặt Phì Di chân thành khôn xiết, gã vỗ vỗ vỏ cua, bảo nó chuyên tâm theo dõi, ngày lành đang ở ngay trước mắt đây thôi.
Đợi Phì Di lên xe đi khuất ở phía đường bên kia, Bì Tu mới hiện hình ra hỏi: “Sao thế, Nhai Tí định biểu diễn tiết mục gì?”
Con cua nhìn hắn rồi lại nhìn trời, biểu cảm khó mà tin nổi: “Phì Di nói, Nhai Tí đại nhân định biểu diễn nuốt bảo kiếm.” (Thần thú Nhai Tí hay được khắc lên vũ khí, nuốt kiếm, nuốt gươm, nuốt rìu, nuốt các thể loại)))
Hắn thừa nhận mình từng suy đoán rất nhiều khả năng Nhai Tí sẽ biểu diễn tiết mục gì, song chẳng hề ngờ cái tên nhỏ mọn hay bị khắc vào chuôi kiếm kia vẫn chưa quên nghề cũ.
Nuốt bảo kiếm! Ô kê, xem như mi lợi hại.
Tuy nhiên nói đến diễn xiếc thì Bì Tu hắn cũng cóc có sợ!
Ai mà chẳng phải lăn lộn bươn chải? Ai mà chẳng từng chịu thương tổn ở nhân gian? Ai mà chẳng từng bị từ chối xua đuổi ở nhân thế? Ai mà chẳng phải là dân nhà nghề?
Thấy Bì Tu hằm hằm đi vào trong quán, Văn Hi bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Bì Tu đi lướt qua y, mở cửa bếp hô to: “Nhậm Kiêu, Cừu Phục, chúng mày cất đồ nghề của anh ở chỗ nào rồi?”
Văn Hi tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Hầu Nhị hỏi: “Anh ấy vừa nói cái gì cơ?”
Hầu Nhị cũng chẳng nghe rõ, nhưng mà là vì lúc Văn Hi quay đầu, cậu chàng nhìn thấy dấu đỏ trên cổ y, không khỏi xuýt xoa nhủ thầm miệng ông chủ to ghê, mút cổ bà chủ mà như đi giác hơi, vừa đỏ vừa tím.
******
★Chú thích:
[1]Kim Ô: loài chim thần trong thần thoại Trung Hoa, tương truyền rằng, ở chính giữa mặt trời có một con quạ ba chân. Cho nên người cổ đại thường dùng Kim Ô làm biệt danh chỉ mặt trời, tức nghĩa là quạ vàng, còn có tên khác nữa là Xích Ô – quạ đỏ.
Bao nhiêu năm rồi Bì Tu chưa từng cảm thấy mùa hè mát mẻ đến thế, tâm tình thanh thản đến thế, người qua đường ưng mắt đến thế, ngay cả Cừu Phục trông cũng đẹp lên tám độ, đã có tư cách debut rồi.
Sau khi hôn nhóc con, toàn bộ thế giới dường như đổi khác.
Bì Tu dựa vào quầy thở dài, phần cảm xúc dạt dào trong trái tim hắn mà tiền không thể nào khỏa lấp, nay bỗng một ngày được lấp đầy, thì ra đây chính là cảm giác trong nhà có vợ sao?
Hắn chợt hiểu ra vì sao nhiều thần tiên yêu quái nguyện vứt bỏ tu vi tính mạng để đổi lấy một cuộc tình với người trần mắt thịt, ấy vậy mà còn cười ngây ngô cả ngày.
Chẳng qua là bởi tình yêu sẽ không dễ dàng bi thương.
Tô An thả máy tính trong tay xuống, nhìn ông chủ mà cả người đang tỏa ra khí chất “Hôm nay ông đây rất sảng khoái”, nể tình mấy bữa nay dựa vào ảnh chụp của hắn kiếm được chút tiền, cậu chậm rãi nói: “Ông chủ, có một cụm từ gọi là dính bùa yêu, không biết anh có từng nghe qua chưa?”
“Từng nghe rồi, sao thế?” Bì Tu vừa nói vừa xem điện thoại, nghĩ bụng trên cổ tay nhóc con đã có đồ để đeo rồi, nhưng trên chân thì vẫn thiếu một món.
Ngọc không chạm vào được, bạc thì quá rẻ, thôi thì kiếm một cái lắc vàng cho em ấy đeo vậy.
Tô An nhìn Bì Tu, cố gắng ám chỉ: “Em chưa từng thấy anh hào phóng như thế bao giờ.”
“Văn Hi đâu phải người ngoài, hào phóng một chút thì có làm sao.” Bì Tu cất điện thoại vào túi, “Anh vào kho xem xét một tí, mày làm việc đi nhé.”
Tô An trơ mắt nhìn Bì Tu-cây-già-nở-hoa đi xa, đâu phải người ngoài là sao hả?
Vòng vo nửa ngày, té ra không phải họ Bì không hào phóng, chỉ là mày không phải đối tượng để hắn háo phòng thôi. Nói hết nước bọt cũng vô ích, họ Bì đã lọt thỏm vào tròng rồi, đại thế đã mất, kế toán Tô hết đường cứu vãn rồi.
Chút tình chiến hữu cuối cùng trong lòng bị dập tắt, Tô An lần thứ hai lấy di động ra mở topic:
“Ảnh riêng tư của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hàng Châu Á lựa chọn kỹ càng, thanh lý bán phá giá, hoan nghênh inbox.”
Bì Tu tiến vào kho hàng, chọn lấy hai chiếc lắc chân long phượng trình tường bằng vàng rồi đi ra.
Hắn đưa lắc về phía ánh sáng ngắm nghía, ước chừng khích cỡ to nhỏ, cảm thấy hẳn là vừa vặn, bèn hài lòng khóa cửa nhà kho lại.
“Anh cứ ra ra vào vào làm gì đó?” Na Tra ở phía sau vỗ vai hắn, ló đầu ra ngóng, nhíu mày nói: “Không phải hồi trước Thao Thiết bưng cả quả núi của anh đi rồi sao? Tôi thấy của ăn của để nhà anh nhiều phết đấy nhỉ.”
Bì Tu cười khẩy: “Cậu tưởng Tỳ Hưu tập tài là nói chơi thôi hả? Nhiều năm trôi qua, trong tay cũng phải có chút tài sản chứ.”
Hắn lấy khăn tay bọc lắc vàng lại rồi bỏ vào túi, liếc thấy Bì Tụ Bảo đang ngoan ngoãn quét sân dưới bóng cây, hắn bèn bảo: “Nhậm Kiêu đang bận trong bếp, cậu trông nó đi, đừng để nó quét mãi thế.”
“Còn cần anh lải nhải chắc.” Na Tra khoanh tay thở dài: “Cũng chẳng biết sao anh lại tốt số thế, vợ đã đẹp thì chớ, con trai lại còn ngoan ngoãn nghe lời nữa.”
Bì Tu nhìn y: “Cậu xem bài tập của Bì Thiệu Đệ chưa? Cậu còn nói nó nghe lời được hả?”
“Xem rồi, tôi là thầy nó mà, sao mà không xem được?” Na Tra cười, “Nó vẫn chưa phải đứa kém nhất đâu, trong lớp có một con Kim Ô[1], hôm bữa nộp cho tôi một xấp than đen, nói là lúc làm bài tập kích động quá nên bất cẩn đốt bài tập thành than.”
“Dù có là bố mẹ bọn nó cũng không dám nói như thế trước mặt tôi, lũ nhãi con này đúng là to gan lớn mật.”
Tuy nói oán giận thế nhưng nụ cười trên gương mặt Na Tra lại càng lúc càng tươi.
Bì Tu lạnh nhạt nhìn y: “Nếu cậu thích trẻ con đến thế thì sao không tự nuôi một đứa?”
“Dẹp đi.” Na Tra xua tay: “Nhỡ nuôi ra một đứa giống tôi là làm sao đây? Tự mình tức mình à?”
Hỗn Thiên Lăng lặng lẽ quấn lấy cánh tay y, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt y, tựa như đang bảo y đừng tự hạ thấp mình thế.
Bì Tu: “Nguyệt Lão tuần nào cũng tổ chức chương trình kết thân đấy, tôi có thể báo tên giúp cậu, cậu xuất hiện là đảm bảo cả khối người bu vào ngay.”
“Chưa chắc đâu, người ta biết quan hệ gia đình nhà tôi thì có khi chạy mất dép ấy chứ.” Na Tra cười giễu: “Bao nhiêu năm qua, tôi sống một mình vẫn tự tại hơn.”
Bì Tu có thể hiểu được niềm vui thú khi một mình sở hữu cả một ao cá, thế nhưng giờ hắn cũng hiểu được sự thỏa mãn khi có bà xã làm lạnh ổ chăn, người độc thân không thể nào lĩnh hội niềm hạnh phúc ấy được.
Hắn vỗ vai Na Tra, thuận miệng đọc một dãy số: “Đi mua vé số đi, mua lấy hai con cá bầu bạn với đám ngó sen trong ao của cậu.”
Na Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy tôi xin cám ơn nhá, mà anh cũng nên nghĩ xem dạ hội thứ sáu mình sẽ biểu diễn cái gì đi.”
Đột nhiên bị nhắc nhở, Bì Tu cứng đờ người, hỏi ngược lại rằng: “Thế cậu định biểu diễn cái gì?”
Na Tra chớp mắt một cái rồi chậm rãi thốt ra hai chữ, bí mật.
Họ Bì sầm mặt, cũng đáp lại hai chữ bí mật, rồi sau đó quay người đi ra sân sau gọi điện cho Dương Tiễn, định thăm dò xem Nhị Lang chân quân chuẩn bị biểu diễn cái gì.
Mà ghê gớm nhất vẫn là họ Dương, để có thể toàn tâm toàn ý kéo phiếu cho con chó của mình, hắn chuẩn bị ngâm một bài thơ dạt dào tình cảm ca ngợi Hao Thiên Khuyển đáng yêu ngoan ngoãn trung thành nhất trong lòng hắn.
Quả thực nghe mà khiến người ta thương tâm rơi lệ, không bầu không phải người Trung Quốc.
Nhưng khi Bì Tu hỏi Dương Tiễn chuẩn bị tiết mục gì cho Hao Thiên Khuyển thì vị chân quân này lại im như thóc.
Dương Tiễn ngó trái ngó phải, bảo với hắn: “Tôi nhớ nhà anh còn có năm con khỉ nhỉ.”
Bì Tu: ……..
Hiện tại bất cứ gia đình nào có động vật hóa hình thì đều là kẻ địch của Dương Tiễn, hắn tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút tin tức.
Bì Tu cúp điện thoại, mở web bình chọn ra xem, phát hiện ngoại trừ Na Tra và Dương Tiễn có số phiếu tương đối nhiều, còn lại chính là Nhai Tí xếp hạng bốn. Hắn cất bước đi ra khỏi cửa quán, đứng trước cái thùng rác không thể tái chế.
Hiện giờ không phải thời điểm thu rác thải, các bác trai bác gái tình nguyện không ở đây, đang là lúc thuận lợi để Bì Tu và cua cụt tay bàn bạc thương thảo.
Ông chủ Bì đưa tay gõ nắp thùng rác, ba tiếng ngắn một tiếng dài, chờ cua mở cửa.
“Ai đó?” Giọng nói truyền ra từ trong thùng rác.
Bì Tu ung dung nói: “Tao.”
Thùng rác lặng thinh một hồi, mới cất tiếng hỏi: “Mày là thằng nào?”
Bầu không khí nghiêm túc biến mất sạch sành sanh, Bì Tu mở nắp thùng rác ra, sầm mặt nói: “Là thằng ông mày đây.”
Cua cụt tay vừa thấy là hắn thì lập tức run lẩy bẩy khai báo ngay: “Bì lão tổ, trong thời gian này tôi đều làm theo lời ngài dặn dò, không hề tiết lộ chuyện riêng tư của ngài, ngay cả lần trước Lý Thiên Vương đến, tôi cũng chỉ nói là các ngài đỗ xe sai quy định thôi.”
Bì Tu châm thuốc ngậm trong miệng: “Mày nói gì tao đều biết rõ, hôm nay tao tới không phải vì chuyện này. Bao lâu nữa thì Phì Di tới đây?”
Con cua ngập ngừng nói: “Còn khoảng hai, ba mươi phút nữa ạ.”
“Hỏi gã hai vấn đế. Một, Nhai Tí có đến dạ hội thứ sáu không. Hai, Nhai Tí chuẩn bị tiết mục gì.” Bì Tu nhả ra một vòng khói: “Mày hỏi, tao ở đây nghe, đừng có giở trò qua mặt tao.”
Con cua khúm núm: “Nhưng lỡ tôi không hỏi được thì sao?”
“Không hỏi được á hả?” Bì Tu nở nụ cười: “Hỏi không được thì mày đừng mong giữ được cái càng còn lại nữa.”
Vì bảo vệ cái càng cuối cùng của mình, anh chàng cua cực kỳ cẩn thận khi đối mặt với Phì Di, dốc hết sự nhiệt tình niềm nở để mà tiếp đãi vị thủ trưởng này.
“Hôm này sếp đến sớm quá, ngồi xe bôn ba đến đây chắc hẳn là vất vả lắm, sếp có mệt không ạ, có khát không ạ?”
Phì Di ngờ vực: “Hôm nay chú bị làm sao vậy?”
Bị mùi trong thùng rác xộc cho sảng rồi à?
“Sếp nói gì vậy chứ, là do em thấy sếp vui vẻ thôi mà.” Con cua cười hề hề, từ vui vẻ chuyển sang bi thương: “Sếp Phì này, em ở trong thùng rác đến bao giờ mới ngóc đầu ra được, ở đây lâu như thế rồi, còn bị mất một cái càng, hàng ngày bị người ta đổ rác không thể tái chế lên mặt, em sắp chịu hết nổi rồi.”
Phì Di im lặng một lúc rồi cất lời an ủi: “Chú yên tâm, công ty có phúc lợi tốt, sau này anh sẽ chi tiền làm tay giả cho chú.”
Con cua lau nước mắt thở dài: “Vậy bao giờ em mới được điều đi ạ?”
“Hai ngày nữa sếp nhớn tới đây, ngài ấy có một số việc muốn hỏi chú, hỏi xong là chú mày có thể đổi ca.” Phì Di nhỏ giọng nói.
Con cua hơi xao động, mắt liếc đến chỗ Bì Tu đang ẩn thân, cố ý hỏi: “Sếp nhớn tới đây ạ? Sao Nhai Tí đại nhân lại tới đây? Là vì buổi dạ hội hôm thứ sáu ư?”
Phì Di gật đầu: “Đại nhân muốn thắng giải nam tiên đẹp trai nhất, đương nhiên phải đích thân ra mặt mới có thể nhận công đức chứ.”
Con cua vội vàng phụ họa: “Là do em chậm hiểu quá. Cơ mà em nghe nói top 10 đều phải biểu diễn tiết mục để kéo phiếu, không biết lần này đại nhân chuẩn bị tiết mục gì?”
“Đương nhiên là tiết mục sẽ khiến toàn khán đài choáng ngợp rồi.” Phì Di kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Với gương mặt và dáng người của Nhai Tí đại nhân, chẳng cần biểu diễn tiết mục gì, chỉ đứng đó thôi cũng đủ thắng chắc.”
Cua: “Tất nhiên tất nhiên, thế nhưng mà em vẫn hơi tò mò, dù sao hôm đó em cũng chẳng đến xem được, chỉ có thể ngồi ở chỗ này……”
Thấy nó đáng thương, Phì Di bèn ngó dáo dác xung quanh, thì thào nói: “Hôm đó Nhai Tí đại nhân định……”
Vẻ mặt con cua cứng đờ, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Phì Di, ý định tìm ra dấu hiệu chứng tỏ gã đang kể chuyện cười.
Thế nhưng không có.
Gương mặt Phì Di chân thành khôn xiết, gã vỗ vỗ vỏ cua, bảo nó chuyên tâm theo dõi, ngày lành đang ở ngay trước mắt đây thôi.
Đợi Phì Di lên xe đi khuất ở phía đường bên kia, Bì Tu mới hiện hình ra hỏi: “Sao thế, Nhai Tí định biểu diễn tiết mục gì?”
Con cua nhìn hắn rồi lại nhìn trời, biểu cảm khó mà tin nổi: “Phì Di nói, Nhai Tí đại nhân định biểu diễn nuốt bảo kiếm.” (Thần thú Nhai Tí hay được khắc lên vũ khí, nuốt kiếm, nuốt gươm, nuốt rìu, nuốt các thể loại)))
Hắn thừa nhận mình từng suy đoán rất nhiều khả năng Nhai Tí sẽ biểu diễn tiết mục gì, song chẳng hề ngờ cái tên nhỏ mọn hay bị khắc vào chuôi kiếm kia vẫn chưa quên nghề cũ.
Nuốt bảo kiếm! Ô kê, xem như mi lợi hại.
Tuy nhiên nói đến diễn xiếc thì Bì Tu hắn cũng cóc có sợ!
Ai mà chẳng phải lăn lộn bươn chải? Ai mà chẳng từng chịu thương tổn ở nhân gian? Ai mà chẳng từng bị từ chối xua đuổi ở nhân thế? Ai mà chẳng phải là dân nhà nghề?
Thấy Bì Tu hằm hằm đi vào trong quán, Văn Hi bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Bì Tu đi lướt qua y, mở cửa bếp hô to: “Nhậm Kiêu, Cừu Phục, chúng mày cất đồ nghề của anh ở chỗ nào rồi?”
Văn Hi tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Hầu Nhị hỏi: “Anh ấy vừa nói cái gì cơ?”
Hầu Nhị cũng chẳng nghe rõ, nhưng mà là vì lúc Văn Hi quay đầu, cậu chàng nhìn thấy dấu đỏ trên cổ y, không khỏi xuýt xoa nhủ thầm miệng ông chủ to ghê, mút cổ bà chủ mà như đi giác hơi, vừa đỏ vừa tím.
******
★Chú thích:
[1]Kim Ô: loài chim thần trong thần thoại Trung Hoa, tương truyền rằng, ở chính giữa mặt trời có một con quạ ba chân. Cho nên người cổ đại thường dùng Kim Ô làm biệt danh chỉ mặt trời, tức nghĩa là quạ vàng, còn có tên khác nữa là Xích Ô – quạ đỏ.
Bình luận facebook