9.
Ta giữ Ly Ưu lại, thu xếp ổn thỏa cho hắn.
Trên triều đường gió giục mây vần, họ ồ ạt muốn nhét nam sủng cho ta, nhưng ta đều từ chối, không có ngoại lệ.
Thế là trong hậu cung chỉ có Ly Ưu, một Ly Ưu không danh không phận.
Lúc ta phê duyệt tấu chương, hắn mài mực; lúc ta cưỡi ngựa đi săn, hắn khoác áo choàng; khi ta đau đầu vì một thế gia đại tộc nào đó, hắn xoa bóp; khi đêm xuống ta trở về cung đi ngủ, hắn thắp đèn.
Cứ như thế là đã trải qua những năm tháng ngọt ngào thắm thiết.
Mùa xuân năm nay, dư nghiệt nhà Sở đẩy ra một cậu bé chăn trâu, nói đây là cháu đời thứ bảy của tổ tiên nhà Sở, tôn làm Lưu Vương, dấy binh nổi dậy chống lại nhà Khang.
Một kẻ sa cơ thất thế cùng đường mạt lộ mà cũng có thể đánh đến Kim Lăng, nói không có nội ứng thì đến con lợn cũng không tin.
Trùng hợp thay, bản đồ tuần tra cửa đông của Tử Cấm Thành cũng bị rò rỉ ra ngoài.
Lúc này, một đám thủ hạ tâm phúc do ta đề bạt đều đã được ta cử đi đến các vùng hoang vu nước độc để dạy dân sửa kênh, đẩy mạnh giáo dục con người.
Để đề phòng quân Nhu Nhiên và Hung Nô, quân sự triều nhà Khang tập trung quyền lực chủ yếu ở bên ngoài, lúc Sở Lưu Vương tiến về thành Kim Lăng, trong tay ta chỉ có ba ngàn binh.
Hai bên tóc mai đã điểm bạc, ta đứng trên tường thành, giương cung thử tên, ta mỉm cười nói:
“Ngươi có tin chỉ với một mũi tên, trẫm sẽ có thể b/ắ/n xuyên qua đầu ngươi không.”
Sở Lưu Vương cất cao giọng nói:
“Tài bắn cung của điện hạ không ai sánh bằng, đương nhiên ta tin rồi. Nhưng điện hạ cũng phải còn mạng thì mới làm được.”
Hắn vừa dứt lời, Ly Ưu bên cạnh đã nhanh chóng rút một con d/a/o găm sắc bén từ trong người ra, muốn kê vào cổ ta.
Tốc độ của ta nhanh hơn hắn nhiều, ta nghiêng đầu né tránh, nhẹ nhàng tóm lấy nửa bên cánh tay hắn.
Sau đó ta trở tay, đ/â/m d/a/o găm vào ngực hắn.
Trên mặt ta bị b/ắ/n đầy m/á/u tươi, ta khẽ liếm môi:
“Phản công!”
Nhất thời, một đoàn Vũ Lâm Vệ từ chỗ tối trong huyền cung ồ ạt lao ra ngoài, bao vây hết đám phản tặc dưới thành, trong nháy mắt tình thế đã đảo ngược lại.
Ly Ưu muốn ôm lấy chân ta:
“Ngài… ngài đã biết từ lâu…”
Ta đá hắn văng ra ngoài, hờ hững nói:
“Đúng vậy, nếu không thì chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ dựa vào một gương mặt là ngươi có thể được giữ lại đây hay sao?”
Ba mươi năm trước, Đại Sở từ bỏ lãnh thổ ở phía Bắc, giao lại cho ngoại tộc, sau dời đô đến Kim Lăng, an phận ở trong một góc.
Thế tộc Giang Nam cưỡi trên gió đông nhanh chóng lớn mạnh, dù nước Sở suy vong nhưng gia tộc thế gia vẫn còn tồn tại.
Sau khi ta đăng cơ, ta thận trọng giành lại từng chút lãnh thổ phía bắc, trục xuất man tộc đi, nhưng dự định dời đô lại vấp phải đủ mọi cản trở.
Thế tộc không muốn dời, một khi dời đi họ sẽ mất đi căn cơ, vinh quang không còn nữa.
Thế là bọn họ nâng đỡ Lưu Vương, thế là bọn họ đưa tới một Ly Ưu, thế là bọn họ nội ứng ngoại hợp…
Đương nhiên ta biết hết những điều này.
Ta còn chủ động phối hợp, xé ra cho họ một kẽ hở, nếu không thì sao ta có thể tìm được một lý do chính đáng để hốt gọn một mẻ sâu bọ đang làm hại đất nước đây?
Ly Ưu vẫn còn nôn ra m/á/u tươi, hắn hỏi ta:
“Bệ hạ, bên nhau mấy độ xuân thu, ngài thật sự chưa… chưa từng yêu Ly Ưu sao?”
Ta đứng đó, nhìn xa xăm về cảnh tượng ch/ết chóc dưới tòa thành:
“Yêu ư, trẫm không hiểu đó là gì. Nhưng ta từng cùng với một người, dù bất kể ra sao vẫn sẽ ở bên nhau.”
“Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không nên mặc quần áo của hắn, bắt chước ánh mắt của hắn, không nên chôn vùi một chút thanh tịnh cuối cùng còn sót lại trong lòng ta.”
Ly Ưu đã ch/ết, thân phận thật sự của hắn chính là đứa con thứ không được thương yêu của một gia tộc thế gia nào đó.
Tả thừa tướng hứa với hắn, sau khi mọi việc hoàn thành, sẽ giúp đỡ hắn dẫn mẹ mình đi ở ẩn, tránh xa thế tục tranh đấu này.
Ta đã gặp mẹ của hắn, bà là một một nữ nhân số khổ bị hậu trạch dày vò, tuổi chưa đến bốn mươi nhưng tóc hai bên thái dương đã bạc trắng.
Khi thế gia vọng tộc bị xét nhà, ta đã để bà ấy đi, còn cho bà ấy một số tiền mà cả đời không dùng hết.
Sau này, ta nghe nói bà ấy đã đi đến Thanh Châu, mua một tiểu viện nhỏ, mở một cửa hàng tơ lụa, còn nhận nuôi hai bé gái mồ côi.
Rất tốt.
Khi Ly Ưu hấp hối từng hỏi ta, suốt nhiều năm như vậy ta có tình ý gì với hắn hay không.
Ta không có tình, nhưng có thể giúp hắn hoàn thành một tâm nguyện.
Tứ đại thế gia trong triều và Sở Lưu Vương có dính líu, ta không hề bỏ qua, người nào bị xét nhà thì xét nhà, người nào bị sung quân thì sung quân, ồ còn ngân lượng lục soát ra được nữa, năm nay lại miễn thuế một năm vậy.
Mùa đông năm nay, bá quan trong triều đi một chuyến dài.
Bọn ta về nhà, bọn ta dời đô từ Kim Lăng về Trường An, trở về cố hương đã hoang vu gần ba mươi năm.
Khi đi được một nửa chặng đường, người dân huyện Bái quỳ xuống nghênh đón, trình lên một bức thư của vạn dân, trong đó viết đầy đủ các công lao của ta.
Ta nghĩ ta là một nữ nhân, nhưng cũng là một hoàng đế tốt, một thiên tử tốt.
Ngắm nhìn thành Trường An ở khắp xung quanh, sau đó ta dẫn đầu đi vào trong.
Sẽ có một ngày, ngoại tộc không dám quấy nhiễu, bởi vì dù có xa đến đâu cũng sẽ bị tiêu diệt.
Triều nhà Khang sẽ trở nên hùng mạnh, người người đều được ăn no mặc ấm, nữ nhân cũng có thể làm chủ, đường đường chính chính nói một câu hòa ly.
Khi đánh trận sẽ không sợ không có tiếp viện, quan lại dám dùng mạng sống để phát biểu ý kiến, học trò có triển vọng, trung thần có được chỗ đứng trong triều.
Đời này qua đời khác, mọi thứ sẽ mỗi lúc một tốt hơn.
Còn bây giờ, ta sẽ đứng vào vị trí đó, mở đầu một thời đại hoàng kim mới.
(Hết.)
Bình luận facebook