• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Quỷ Tân Nương (4 Viewers)

  • Chương 2

Mấy ngày này tôi vẫn luôn bày sạp hàng ở trước cửa tiệm đồ giấy, Ngưu Phúc Sinh – con trai của ông chủ tiệm áo cưới bên cạnh đã cảm thấy bất mãn với tôi từ lâu.

Ngày trước, ông nội thường không ở nhà, bố thì không để ý đến tôi lắm, tôi cũng không dám nói với ông ấy, thế nên cứ luôn chịu đựng bị đánh.

Mãi cho đến năm tôi mười lăm tuổi, mọi chuyện mới có chuyển biến tốt.

Năm mười lăm tuổi tôi gặp phải một vụ cháy rất kỳ lạ, khi đó tôi đang ngồi trên xe buýt, rõ ràng trên xe có rất nhiều người, nhưng khi tôi được cứu, bọn họ đều nói trên xe chỉ có mình tôi.

Có thím kia đi ngang qua còn hỏi tôi: “Một cô gái nhỏ như cháu, sao lại ngồi trên xe tang thế?”

Lúc này tôi mới quay đầu nhìn chiếc xe buýt đó, quả nhiên là xe tang.

Khi đó, bên trong ô cửa xe đang bốc cháy vẫn còn một bà lão đang mỉm cười với tôi.

Tôi bất chợt rùng mình.

Lúc tôi lên xe có đụng phải bà lão này, khi đó bà ấy cũng cười với tôi như thế.

Tôi sợ hãi trong lòng vội trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, ông nội liền nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó ông dùng sức ôm chặt lấy tôi. Trước đây ông rất hiếm khi ôm tôi, nhưng hôm đó, ông ôm tôi khóc đến nửa đêm, tôi đoán, có lẽ ông cũng bị doạ sợ rồi.

Sau hôm đó, ông nội đưa cho tôi một lá bùa, nói tôi từ nay phải luôn mang bên người.

Tôi đeo bùa xong, cũng không biết bởi vì có nó hay bởi sự việc lần đó mà ông nội lại nói, về sau khi nào gặp phải biến cố lớn tôi có thể mở mắt âm dương.

Dù sao thì sau này, tôi cũng có thể nhìn thấy ma quỷ.

Sau khi nhìn thấy chúng, tôi đã làm quen được một tên quỷ che mặt.

Hắn nói, về sau tôi sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn.

Khi đó tôi thường xuyên bị Ngưu Phúc Sinh đánh đập, đau đến không nói nên lời, thế là tôi bèn chỉ vào vết thương trên cánh tay nói với quỷ che mặt một cách tuyệt vọng: “Giờ mỗi ngày tôi đều bị đánh đập, sợ là chờ không nổi tới lúc trăm tuổi, sống không được tới ngày con cháu đầy đàn.”

Quỷ che mặt nhìn vết thương trên cánh tay tôi, trong mắt ánh lên một tia thương xót.

Mặc dù hắn là quỷ, nhưng giây phút đó trong đôi mắt ấy tôi đã nhìn thấy được sự thương xót của thần tiên đối với người phàm trần, thần tiên thương xót chúng sinh khổ ải, cũng là thương xót tôi.

Sau đó, quỷ che mặt đưa tay ra, không biết dùng phép thuật gì giúp tôi chữa trị vết thương, cánh tay của tôi rất nhanh đã không còn đau nữa.

Hắn lại nghiêm túc nói với tôi: “Sau này có ta bảo vệ em.” Nói xong liền biến mất.

Mấy năm qua tôi luôn mong chờ được gặp lại quỷ che mặt, nhưng chờ đằng đẵng mười năm trời cũng không thấy hắn xuất hiện nữa.

Tôi cũng không biết hắn có còn ở đây hay không?

Có điều sau lần đó khi quỷ che mặt đã đi mất rồi, Ngưu Phúc Sinh cũng bắt đầu liên tiếp gặp xui xẻo, uống nước lạnh sẽ bị nhức kẽ răng, đi trên đường bằng phẳng cũng vô duyên vô cớ té ngã, Ngưu Phúc Sinh dần dần nhận ra, dường như anh ta sống ở đây sẽ nảy sinh ra vấn đề, sau đó tự mình chuyển ra ngoài, không dám thường xuyên ở lại nơi này nữa.

Bây giờ, Ngưu Phúc Sinh quay về chuẩn bị kết hôn, mỗi lần thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi, dường như đã biết được những xui xẻo trước đây anh ta gặp phải đều là vì tôi vậy.

Dù sao thì mấy lần chạm mặt gần đây, ánh mắt anh ta nhìn tôi luôn vô cùng quái lạ.

Không giống như ánh mắt giễu cợt và khinh thường lúc nhỏ, mà là kiểu rất nham hiểm, như thể đã rình mò trong bóng tối từ rất lâu, chỉ giây tiếp theo thôi sẽ xông đến xuyên thủng lớp da trên cơ thể mà xé xác tôi ra.

Nhưng tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, mà trên người anh ta lại không có những thứ đó.

Chính vào buổi sáng ngày thứ hai, lúc trời còn tờ mờ sáng, Ngưu Phúc Sinh lại cầm gậy sắt bước tới, vẫn với ánh mắt giết người ấy.

Nhìn thấy gậy sắt trong tay anh ta, lòng tôi liền trở nên căng thẳng.

Trước cửa tiệm đồ giấy của ông nội tôi là một góc khuất rất khó nhìn thấy, khoảng thời gian này cũng không có ai qua lại, nếu lúc này anh ta đánh tôi, tôi chỉ có thể ăn một trận đòn nhừ tử.

Có điều, trước đó tôi có thể chạy, chạy đến nơi có giám sát, lưu lại án tích cho anh ta cũng được, lần này nhất định phải khiến anh ta ăn cơm tù cho đủ.

Ngay lúc tôi đang tính toán hướng để bỏ chạy, ánh mắt của Ngưu Phúc Sinh chợt trở nên mơ màng, cơ thể bắt đầu mất khống chế mà rẽ vào trong một con hẻm không có thiết bị giám sát ở bên cạnh với dáng đi rất kỳ lạ.

Tôi ngẩn người, đây chẳng phải là dáng vẻ của người bị ma nhập sao? Nhưng từ đầu tới cuối tôi không hề nhìn thấy bóng dáng con ma nào trên người Ngưu Phúc Sinh cả.

Lúc tôi còn đang chần chừ, đã nghe tiếng hét thảm thiết của Ngưu Phúc Sinh từ con hẻm bên cạnh vọng lại.

Tôi đuổi theo qua đó nhìn thử, Ngưu Phúc Sinh đang bị gậy của anh ta đánh tới tấp đến nỗi không ngừng kêu gào, anh ta đưa ánh mắt sợ hãi cực độ nhìn vào trong nơi tối tăm sâu thẳm nhất trong con hẻm, liên tục bước lùi lại. Lúc bước đến cạnh tôi, cuối cùng anh ta mới hét lớn lên một tiếng, “ma!”. Sau đó, tôi ngửi thấy một mùi khai, Ngưu Phúc Sinh vừa lăn vừa bò vào cửa tiệm áo cưới với cái quần ướt sũng. Tôi nhìn Ngưu Phúc Sinh bò vào trong nhà, kế đến mới đưa mắt nhìn vào nơi mà lúc nãy anh ta tỏ ra vô cùng sợ hãi ở sâu bên trong con hẻm.

Tôi tưởng rằng đó là ông nội, hoặc là, quỷ che mặt kia.

Thế nhưng, trong con hẻm u tối lại có một bóng đen từ từ xuất hiện ở góc cột điện, sau đó tựa người lên đó.

Là ma, nhưng không phải ông nội, cũng không phải quỷ che mặt.

Là một con ma đội mũ phớt, mặc áo đuôi tôm.

Trang phục của hắn khiến đầu tôi chợt nảy ra một cái tên - Tuxedo Mặt Nạ (Là nam chính cũng là bạn trai của thuỷ thuỷ mặt trăng trong ‘Sailor Moon’).

Tôi nhìn Tuxedo Mặt Nạ, gật đầu mỉm cười, rồi quay người rời đi.

Trên người hắn có một luồng quỷ khí rất mạnh, lúc này mặt trời đã sắp mọc rồi, hắn vẫn có thể đi lại bên ngoài, đạo hạnh chắc chắn không thấp.

Tuy bây giờ tôi rất cần thuê một tên ác linh đi lấy tiền, thế nhưng quỷ sẽ không tuỳ tiện giúp người, ông nội đã nói vậy.

Quỷ giúp người, nhất định có ý đồ.

Có điều, dù tôi có di chuyển nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng ma quỷ được.

Tên Tuxedo Mặt Nạ đó bay thẳng đến trước mặt tôi, nhấc chiếc mũ đội đầu sau đó nhoẻn miệng cười với tôi: “Hân hạnh, hân hạnh, giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, không cần phải quá cảm kích!”

Anh ta nói không cần cảm kích, thế nhưng, tay đã chìa ra trước mặt tôi rồi.

Tôi nhìn bàn tay đang đeo găng kia, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Muốn đòi tiền đây mà.

Nếu như chỉ cần tiền, vậy thì dễ xử!

Có những hồn ma sẽ nhân lúc con người gặp nguy, chẳng hạn như lợi dụng tình cảnh hôm nay đi giúp người khác, sau đó lấy danh nghĩa báo ơn để uy hiếp họ, cuối cùng có thể trói buộc bắt con gái nhà người ta trở thành cô dâu hoặc nô lệ ma cho chúng.

Vừa nãy tôi sợ sẽ gặp phải tình huống này.

Nhưng bây giờ, rõ ràng Tuxedo càng hứng thú với tiền bạc hơn.

Chỉ có điều, hiện giờ tôi không có tiền.

Thế là tôi liền hắng giọng, quay đầu lấy đơn tuyển dụng của mình ra.

“Tiền thì tôi có, nhưng bây giờ không thể cho anh được, nếu anh có thể nhận công việc này, xong việc tôi sẽ thanh toán, cộng thêm phí cảm ơn hôm nay, tổng cộng đưa anh 1,4 tỷ, được không?”

Tuxedo không nhìn tôi nữa, mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào tờ đơn kia, hai mắt sáng rực.

Sau đó, anh ta giật lấy tờ giấy nói: “Lời cô nói chắc chắn chứ?”

Tôi nhếch miệng gật đầu.

Anh ta nhe răng ra lập tức ký vào giấy, như sợ tôi sẽ nuốt lời.

Tôi cầm lấy tờ giấy, cũng ký tên mình vào.

Thật ra tôi ép giá thế này để thuê một tên ác linh, tôi cũng sợ hắn sẽ nuốt lời.

Hoá ra tên của Tuxedo là Tử Ngọc.

Không hợp với phong cách của anh ta chút nào cả!

Thế nhưng, khi thấy tôi đang nhìn tên của mình, Tử Ngọc rất đắc ý ngẩng đầu lên, để lộ hai hàm răng trắng nói: “Ừm, chính là [Tử trong Ngôn Niệm Quân Tử, Ngọc trong Ôn Kỳ Như Ngọc], ta biết tên của ta nghe rất hay, có điều không cần quá khen.”

Tôi nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu, thực tế tôi không hề có ý định khen ngợi anh ta.

“Vậy thì, tối nay xuất phát?”

Tôi đưa tờ khế ước vừa ký đặt trên đỉnh đầu của Tử Ngọc, lúc này mặt trời đã ló dạng, cho dù tu vi của anh ta có cao đến đâu thì cũng phải sợ ánh sáng mặt trời.

Kết quả, Tử Ngọc nhìn thấy tôi lấy nó che cho anh ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Ánh mắt đó nhìn tôi, có chút không nỡ.

Nhìn thấy một chút không nỡ đó, lòng tôi lập tức dấy lên hồi chuông cảnh báo.

Đây là….

Anh ta…

Tiêu rồi!

Không phải đã nhìn trúng tôi rồi đấy chứ?

Mặc dù Tử Ngọc là một hồn ma độc thân đã lâu, trông cũng có vẻ rất đẹp trai, có điều ông nội từng nói, bị quỷ quấn lấy là phiền phức nhất, giữa người và quỷ nếu như có vướng mắc thì nhất định sẽ gặp tai vạ!

Cho nên, người quỷ yêu nhau, không phải hắn chết thì tôi chết.

Tôi không muốn chết, tôi chỉ muốn lấy được tiền.

Thế là tôi hắng giọng, mở miệng nói: “Việc này…..Tử Ngọc à, anh đúng là ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, nhưng mà, người ma khác biệt, chúng ta….”

Nào ngờ tôi còn chưa nói xong, ánh mắt Tử Ngọc nhìn tôi đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh đến mức hệt như quỷ nữ muốn mổ bụng xé xác người ta hôm đó vậy.

Tôi rùng mình, như thể đang nhìn thấy một hồn ma khác trên người Tử Ngọc.

“Nhóc con, cô biết ta lớn hơn cô bao nhiêu tuổi không? Cô đang nghĩ bậy cái gì trong đầu vậy?”

Giọng điệu của anh ta cũng như đang biến thành một kẻ nào đó khác.

“Việc này….”

“Lo cho tốt phần của mình đi, tối nay lên đường.”

Nói rồi, anh ta không thèm quay đầu nhìn lại mà cứ thế đi xuyên qua tường vào trong tiệm đồ giấy.

Tôi nhìn bóng Tử Ngọc xuyên qua bức tường, cầm lấy tờ khế ước.

Có thể tôi, hơi bốc đồng rồi.

Nhưng bây giờ, khế ước đã định, tôi cũng không còn đường lui. Tôi chỉ có thể ít chọc vào anh ta, lấy tiền về là được.

Tôi quay vào trong tiệm đồ giấy, nhìn thấy Tử Ngọc đang ngồi ở chỗ mà ông nội thường hay ngồi.

Không biết anh ta dùng pháp thuật gì đốt một chiếc cốc giấy của ông nội tôi, sau đó chiếc cốc đó đã trở thành một vật mà anh ta có thể cầm trên tay.

Kế đến, Tử Ngọc lại đốt thêm một cái ấm, chút lá trà, cuối cùng anh ta dùng những thứ mà mình đốt được, tự pha lấy một tách trà rồi thưởng thức.

Đương nhiên, ma quỷ không cần uống trà, có điều, Tử Ngọc lại nhâm nhi tách trà như thể nó rất thơm ngon vậy.

Nhìn thấy động tác uống trà của anh ta, khiến tôi bất giác nhớ đến ông nội.

Trong tên của ông nội tôi hình như cũng có một chữ “Tử”.

Đột nhiên, nhìn Tử Ngọc đang ngồi trước mặt trên chiếc ghế quen thuộc của ông nội, làm những động tác mà ông hay làm lúc uống trà, trong lòng tôi chợt có một suy nghĩ bạo gan.

Tôi quay sang nhìn Tử Ngọc đang ngồi uống trà, bất thình lình gọi một tiếng: “Ông!”

Kết quả anh ta lập tức sững người.

Tôi vui sướng trong lòng, là ông nội không sai rồi!

Tôi bước tới, ngồi xuống trước mặt Tử Ngọc, cũng rót một tách trà.

Trước đây ông nội từng nói, ma quỷ có một loại pháp thuật gọi là “ma che mắt.”

Dùng loại pháp thuật đó có thể che mắt người thường, sau đó lúc nhìn vào sẽ khiến chúng ta tưởng rằng mình đang nhìn thấy một người khác, giống như đổi mặt vậy.

Nhưng trên thực tế, gương mặt của họ không hề thay đổi, chỉ là trong mắt chúng ta đã nhìn thấy người khác mà thôi.

“Ông, ông về rồi, không nói sớm!”

Tôi đẩy tách trà đến trước mặt Tử Ngọc, bởi vì tôi có thể nhìn thấy ma, cho nên cũng có thể chạm vào đồ vật mà ma quỷ chạm vào được, người có mắt âm dương đều như vậy.

Nhưng Tử Ngọc không đáp lời tôi, chỉ dùng ánh mắt phức tạp pha chút tiếc nuối như vừa nãy mà nhìn tôi một lúc.

Lúc này, tôi càng lúc càng chắc chắn rằng Tử Ngọc chính là ông nội tôi, trước đây ông nội cũng từng dùng ánh mắt này nhìn tôi.

Chẳng trách sao vừa nãy Tử Ngọc lại nổi nóng như vậy, tôi đã hiểu lầm ông nội thích mình rồi.

Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao ông nội lại dùng thuật che mắt đối với tôi, nhưng nếu ông đã không muốn thừa nhận, tôi cũng làm như không biết vậy, dù sao ông nội làm vậy nhất định cũng có lý của ông.

Lúc chưa nhìn thấy linh hồn của ông nội, tôi vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh rằng ông còn sống, nhưng bây giờ, ông nội thật sự đã mất rồi.

Giọng của tôi có hơi khàn lại, tôi nhìn Tử Ngọc hỏi: “Đêm nay xuất phát?”

Tử Ngọc đặt tách trà xuống, ánh mắt vẫn phức tạp như cũ, nhưng cũng không nói gì.

Tối đến, tôi ôm túi đồ đựng quần áo đã sửa soạn từ lúc chiều, cùng Tử Ngọc rời khỏi cửa tiệm.

Buổi chiều, tất cả đồ đạc mà trước đây tôi từng thấy ông nội dùng trong cửa tiệm, thứ gì có thể vác được tôi đều vác theo.

Mặc dù đồ đạc rất nhiều, thậm chí có những thứ đến cả tên tôi còn không biết, càng không biết cách dùng như thế nào, nhưng mà tôi vẫn phải phòng hờ lỡ như cần dùng tới thì sao? Dù sao thì ông nội cũng đang ở đây mà.

Tử Ngọc nói, nơi như ngã ba âm dương rất nguy hiểm.

Tử Ngọc còn nói, thật ra ngã ba âm dương có ở rất nhiều nơi, giống như cửa quỷ vậy, không phải một mà có rất nhiều.

Đã có nhiều ngã ba âm dương vậy thì đương nhiên cũng có rất nhiều ngân hàng âm dương.

Trên thực tế ngân hàng âm dương cũng giống như ngân hàng của chúng ta vậy, có trụ sở chính, cũng có chi nhánh.

Tử Ngọc còn nói, hiện giờ ngân hàng âm dương cách chúng tôi gần nhất nằm ở núi Bội Âm.

Trên núi Bội Âm có một con phố tên là phố Sâm La, trụ sở chính của ngân hàng âm dương nằm trong con phố đó.

Những điều này tôi nghe không hiểu, nhưng tôi rất vui vì ông nội có thể quay trở lại và biến thành Tử Ngọc để dẫn tôi đi. Nếu không, với nơi thế này, để tôi tuỳ tiện thuê một tên ác linh chưa chắc hắn đã biết được.

Nghĩ đến ác linh, tôi chợt bừng tỉnh, Tử Ngọc là ác linh, điều đó nghĩa là ông nội tôi cũng biến thành ác linh, ông đã ăn linh hồn của những kẻ khác mới có thể biến thành ác linh!

Có lẽ bởi thế nên ông mới không dám quay về đối mặt với tôi, dùng thuật che mắt để quay về gặp tôi.

Khoé mắt tôi bỗng cay cay.

Bất kể lúc nào, ông nội cũng đều lo nghĩ cho tôi rất nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom