1.
Nhà tôi rất nghèo, ăn bữa trước lo bữa mai.
Cha mẹ tôi là mấy kẻ vô lại khét tiếng trong làng, chơi bời lêu lỏng, da mặt dày đi xin cơm đủ thứ.
Tôi còn nhớ có một năm mùa đông, mẹ tôi kéo tôi đi đến nhà dì hàng xóm xin thịt lợn khô, bị bà đuổi ra ngoài.
Mẹ tôi hùng hổ mà mắng mỏ dọc đường: "Hôm nay là tôi cầu xin các người, đợi con gái Tình Tình của tôi ra đời, các người đừng có quỳ xuống cầu xin tôi!"
Lời này, không phải lần đầu tiên tôi nghe.
Mẹ và cha tôi luôn nhắc đi nhắc lại câu "đợi con gái Tình Tình của tôi ra đời".
Cứ như thể sau khi "con gái Tình Tình ra đời", vận mệnh của gia đình này sẽ thực sự thay đổi.
Cho dù còn nhỏ, tôi cũng không tin, một gia đình tan nát đến vậy, sinh thêm một đứa bé thì như thế nào chứ.
Nhưng sự thật chứng minh bọn họ đã đúng.
2.
Cha tôi nói, ngày cha mẹ tôi kết hôn, có một đạo sĩ tha phương cầu thực đến làng.
Người đó điên điên khùng khùng, nói luyên thuyên rất nhiều.
Bà ta nói, thế giới chúng tôi đang sống, là một cuốn sách.
Con gái thứ hai của cha mẹ tôi, là nữ chính của thế giới này, sau khi em ấy được sinh ra, vận mệnh bần hàn của gia đình tôi sẽ thay đổi, bởi vì nữ chính phải ngậm muỗng vàng lớn lên.
Cha tôi tin là thật, sau khi kết hôn, ông và mẹ tôi vẫn ăn vạ ở nhà không chịu làm việc.
Tôi vốn có một chị gái, sau khi sinh ra bọn họ ghét chị ấy là con gái, rồi lại phải thêm một bữa ăn nữa, liền bỏ chị ấy vào nghĩa địa sau núi.
Sau khi tôi được sinh ra, bọn họ cho rằng tôi là nữ chính mà đạo sĩ nói đến, đối xử với tôi không đến nỗi nào, nhưng gia đình vẫn nghèo rớt mồng tơi như cũ.
Cho đến khi mẹ tôi mang thai lần nữa.
Ngày mẹ tôi phát hiện mình có thai, thông báo phá bỏ di dời khu dân cư của làng chúng tôi cũng được đưa xuống.
Gia đình tôi có nhiều đất ở, trong nháy mắt, trở thành gia đình giàu có nhất làng.
Cha tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đứa bé trong bụng, mới chính là nữ chính mà bọn họ mong đợi nhiều năm.
Để thử nghiệm xem có đúng hay không, ngày nhận được tiền phá bỏ di dời, cha tôi mang theo nửa số tài sản của mình đi đánh bạc.
Một tuần sau, ông lái siêu xe trở về nhà.
Ông bế mẹ tôi, thiếu chút nữa đã nhấc bà lên.
"Phương Phương, đứa bé này chính là chúa cứu thế của chúng ta, là bồ tát! Nó là con gái của anh!!!"
Mẹ tôi nhìn thấy hộp quà đồ bổ mà cha tôi mang về, bụng còn chưa lộ rõ, đi một vòng rồi lại một vòng quanh làng.
Rất dương dương tự đắc.
Tôi nhìn thấy thức ăn đầy sân, duỗi tay sờ vào cái này, sờ vào cái kia, lại bị cha tôi quát lớn: "Đồ tham ăn! Đây là để bồi bổ thân thể cho mẹ mày, nếu mày làm em gái mày đói, tao sẽ giết mày!"
Tâm trạng của mẹ tôi vốn tốt, cũng thay đổi khi nhìn thấy tôi, "Cái gì cũng không được đụng vào! Tất cả đều là của em gái mày, đừng mơ tưởng!"
Nói xong, bà khoanh tay, ra lệnh cho cha tôi bưng trà rót nước, "Anh phải phục vụ em tốt đấy! Nếu em không vui, Tình Tình sẽ là người đầu tiên không đồng ý đâu!"
Cha tôi gật đầu liền nói: "Được, được, được!"
Mấy tháng sau, ông đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ mẹ tôi.
Cho đến khi sinh.
Lúc mẹ tôi sinh Tô Tình bị khó sinh, yêu cầu cha tôi vào trong để ở cùng bà.
Cha tôi nhận được điện thoại nói có một công việc kinh doanh lớn cần bàn bạc, rồi rời đi.
Trước khi đi còn không quên nhét tôi vào phòng sinh.
Cha tôi kiên quyết không mổ, lặp đi lặp lại nhất định phải sinh thường, "Đây là vàng của nhà chúng ta, không được chạm dao!"
Ông lo lắng lỡ như lúc sinh mổ một dao hạ xuống, sẽ làm Tô Tình bị thương.
Cứ như vậy, mẹ tôi đem cơn đau sinh sản và bất mãn đối với cha tôi, đều phát tiết lên trên người tôi.
Bà nắm được cánh tay của tôi, hung hăng cắn tôi rất mạnh, chờ đến lúc Tô Tình sinh ra, bác sĩ và y tá đang bận rộn mới phát hiện, cánh tay của tôi đã bị bà cắn nát một mảng thịt.
Sau khi ra khỏi phòng sinh, cha tôi bế Tô Tình đứng cạnh giường mẹ: "Nhanh nhìn kìa, con gái cưng của chúng ta, thật xinh đẹp."
Chỉ có tôi, đứng ở cửa phòng bệnh, không biết phải làm gì.
Tôi bị cảnh mẹ sinh con dọa sợ đến mức đái ra quần, cũng quên đi vết thương đau đớn trên cánh tay.
Trên người vừa bẩn vừa hôi, cha không cho tôi đi vào phòng bệnh.
"Cút đi! Làm phiền mẹ và em gái mày, cẩn thận da của mày đấy!"
Mẹ yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Vẻ mặt cha tôi hớn hở mà giải thích với mẹ. Nhà máy của ông đã được phê duyệt, còn ký được một hợp đồng lớn.
"Phương Phương! Tô Tình thật đúng là phúc tinh của chúng ta, anh ngồi ở trong nhà đợi, tiền tự động đưa đến cửa rồi!"
"Đúng vậy, Tô Tình là người có công lớn của nhà ta!"
Tô Tình cũng không phụ lòng cha mẹ, từ nhỏ đã là người nổi bật nhất trong đám đông.
3.
Năm lên bảy tuổi, chúng tôi chuyển đến một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.
Tô Tình lén lút trộm ra ngoài cửa chơi đùa, sẽ bị ông trùm tài chính nào đó ngẫu nhiên gặp được rồi đưa về nhà.
Em ấy ngồi xổm trước cửa nhà chơi cỏ dại, chỉ một cái nhìn đã được đại sư hội họa đi ngang qua để ý, thu nhận làm đệ tử quan môn.
Em ấy thay thế mấy đứa trẻ ăn xin bênh vực kẻ yếu, thậm chí còn có thể giành được thiện cảm của tất cả đứa nhỏ trong khu nhà.
Giống như trong miệng cha mẹ nói như vậy, em ấy chính là tồn tại giống như nữ chính, đi đến đâu cũng lấp lánh toả sáng.
Thế cho nên mỗi lần nhìn thấy tôi, mẹ đều làm ra vẻ mặt ghét bỏ: "Tránh ra! Sao tôi lại sinh ra một con quái vật xấu xí như vậy chứ!"
Da của Tô Tình trắng như tuyết, mắt sáng như ngọc.
Tôi bị rám nắng, lại bởi vì suy dinh dưỡng mà thân thể gầy yếu, tóc khô khốc như rơm rạ.
Những người đã gặp chúng tôi đều nói chúng tôi không giống hai chị em chút nào.
Tô Tình giống như một mặt trời nhỏ, khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy ấm áp thoải mái.
Còn tôi, là một đứa nhà quê chân đất không hơn không kém.
Sự tồn tại của tôi, không có lúc nào là không nhắc nhở bọn họ, những ngày tháng nghèo khó túng thiếu, quá khứ ăn nói khép nép đi xin ăn khắp làng.
4.
Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu được tình cảm của người lớn.
Mẹ tôi ăn không ngồi rồi nên đi dạo phố cùng chị gái mới quen.
Mẹ mua về đủ loại váy nhỏ xinh, rồi mặc thử lên người Tô Tình.
Mẹ không có kinh nghiệm nhiều, nên rất nhiều váy đều hơi rộng.
Tôi nghĩ là mẹ mua cho tôi, vui mừng khôn xiết mà mặc vào, còn chạy đến trước mặt mẹ xoay vòng vòng.
"Mẹ ơi, có đẹp không?"
Điều chào đón tôi, không phải là lời khen ngợi mà là cơn thịnh nộ của mẹ.
"Ai bảo mày mặc? Mày cũng xứng à!"
Mẹ lung tung xé quần áo của tôi, móng tay dài của mẹ để lại từng vết máu trên người tôi.
"Mày có thể hiểu chuyện một chút được không, đây là quần áo của em gái, mày cũng cướp?"
Mẹ có chút kích động, hét xong rồi, quay sang dịu dàng an ủi ôm lấy Tô Tình bởi vì bị doạ sợ mà khóc thét.
"Tình Tình ngoan, mẹ ôm nào."
Nói rồi, mẹ còn không quên đá tôi một cái, bảo tôi quay về phòng của mình.
Năm đó tôi 8 tuổi, Tô Tình 3 tuổi.
Cơ thể tôi trần trụi, cố gắng kìm nén nước mắt trở về phòng của mình.
Tôi vẫn còn ngây thơ, rất muốn hỏi mẹ một chút, em gái có nhiều quần áo như thế, cái váy rộng này tại sao không thể cho tôi mặc.
Tại sao, không thể dành một chút yêu thương cho tôi, chỉ cần một chút thôi.
Nhưng rồi những lời định nói ra, lúc nhìn thấy vẻ chán ghét không ngừng trong mắt mẹ, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
5.
Lúc Tô Tình đi nhà trẻ, thường xuyên được nhận giấy khen, được tặng hoa nhỏ.
Khi đó, cha luôn bế em ấy lên cao, hoặc cõng em ấy trên vai chạy khắp sân.
Mẹ luôn chiều chuộng mọi yêu cầu của em ấy.
Tôi bắt đầu chăm chỉ học tập.
Nghĩ rằng chỉ cần tôi cũng giống như Tô Tình, đạt được nhiều giải thưởng, bọn họ chắc chắn cũng sẽ vui vẻ.
Tôi cũng muốn được cha cõng trên vai, vai cha vừa to vừa rắn chắc như thế, ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Tôi vẫn luôn duy trì vị trí nhất lớp.
Nhưng cũng không nghe thấy lời khen ngợi nào từ cha mẹ cả.
"Điểm số tốt có ích gì, nhà mình điều kiện thế này, nếu dựa vào điểm số để kiếm sống, không phải là bị cười chết sao!"
Lúc đầu tôi không hiểu ý cha.
Sau đó, Tô Tình bắt đầu tham gia các lớp học năng khiếu, múa ba lê, piano, hội họa, lễ nghi.
Mỗi năm hai đến ba lần đều đi du lịch nước ngoài.
Các loại trang sức kim cương đặt riêng.
Về vật chất và tinh thần, Tô Tình đều là người được nuôi dưỡng sung túc.
Cho nên lúc tôi đói quá ăn vụng một miếng bánh quy quá hạn bị bắt quả tang đánh nửa sống nửa chết, em ấy mở to đôi mắt ngây thơ hỏi tôi: "Chị ơi, trong bếp có yến sào, sao chị không đi ăn?"
Cái gói bánh quy quá hạn đó, vốn đã bị vứt vào thùng rác, tôi thực sự quá đói, mới đi móc ra ăn.
Dù sao cũng có bao bì, cho dù đã hết hạn sử dụng thì vẫn là món ngon thơm ngon đậm đà vị sữa, ngon hơn gấp mấy trăm lần cơm ôi mà tôi xin được ở làng.
Mẹ tôi từ trong miệng Tô Tình biết chuyện tôi lục thùng rác, không nói không rằng liền túm tóc tôi đánh tới tấp.
"Sao mày không học hành cho tốt! Ăn ăn ăn, mày là ma đói đầu thai à?"
Lực đạo bà quá lớn, mấy cái tát đã khiến tôi chỉ cảm thấy tai phải đau đớn vô cùng, khóc lóc van xin: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con không ăn, con không ăn."
"Tô Noãn, mày là muốn làm tao tức chết à!"
"Cút về phòng của mày đi!"
Tô Tình chạy đến ôm mẹ an ủi: "Mẹ, đừng giận, Tình Tình yêu mẹ!"
Nhìn cảnh mẹ con hiền hòa, tôi loạng choạng trở về phòng ngủ của mình.
Tai tôi đau đớn vô cùng, nhưng tôi lại không dám cầu xin bà đưa tôi đi khám bác sĩ.
Tối muộn, giúp việc trong nhà đi vào, báo cho tôi biết bởi vì hành vi lục thùng rác không hay của tôi mà mẹ tôi bắt tôi ở trong phòng tự ngẫm lại, không cho ăn tối.
"Bà chủ nói rồi, không cho mày một bài học thì mày sẽ mãi không bao giờ học được."
Bà ta lẩm bẩm làu bàu rất nhiều, tôi chỉ cảm thấy tai tôi đau đớn vô cùng, cũng không nghe rõ.
Cuối cùng lúc bà ta đi, thè lưỡi phun một cái: "Thật tưởng mình là tiểu thư à? Tao thấy mày chẳng là gì cả!"
Đêm đó, tôi vừa đói vừa đau, không biết cuối cùng làm sao ngủ được.
Bình luận facebook