-
Phần II
6.
Lúc thi cuối học kỳ, thành tích của tôi tụt dốc không phanh, từ vị trí thủ khoa, xuống hạng 68.
Cô giáo chủ nhiệm mới đến tìm tôi nói chuyện, cô nói rất nhiều, bảo tôi về nhà gọi phụ huynh đến trường một chuyến.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ sẽ không đến đâu.
"Cha mẹ em đều rất bận."
"Dù bận cũng phải đến!" Cô thấy tôi không nói lời nào, có chút hận sắt không thành thép.
"Bận bận bận! Có chuyện gì quan trọng hơn tương lai của con cái chứ!!!?"
Nói xong, cô gọi điện cho cha tôi ngay trước mặt tôi.
Chưa đợi cô nói hết, cha tôi đã ngắt lời cô: "Cô giáo Lục, cô biết tôi làm gì không? Cô gọi một cú điện thoại, hợp đồng mấy nghìn vạn của tôi không còn nữa, tổn thất này cô có chịu trách nhiệm không hả?"
Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện cho mẹ tôi: "Tôi đang ở spa không tiện lắm, có việc gì thì để Tô Noãn báo lại cho tôi là được."
Lục Yến liên tục bị "thất bại", nắm chặt điện thoại suýt nữa phát điên.
Thành tích giảm sút là do mẹ tôi đánh tôi vài cái, làm hỏng tai phải của tôi, thính lực giảm xuống nghiêm trọng, tôi nhất thời không thể thích ứng, nghe giảng bài có phần không theo kịp.
Nhưng nói những lời này, lại có tác dụng gì chứ, cũng không ai quan tâm đâu.
"Tô Noãn! Đừng tưởng nhà em có chút tiền, em liền có thể muốn làm gì thì làm! Tri thức thay đổi vận mệnh!!!"
Tri thức thay đổi vận mệnh.
Mấy chữ này đã gieo vào tâm hồn non nớt của tôi một hạt giống.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén nước mắt, hỏi cô: "Có thật không?"
Cô không nói gì, yên lặng nhìn tôi.
"Tri thức thay đổi vận mệnh, có thật không?"
Bạn bè tôi, lúc thi đỗ cao, đạt thành tích tốt, đều rất vui vẻ, bởi vì cha mẹ bọn họ vui vẻ, sẽ có phần thưởng.
Cho nên tôi liều mạng học, cũng muốn cha mẹ vui vẻ, cũng muốn bọn họ khen tôi, nhưng bọn họ dường như khác với cha mẹ của người khác.
Sau khi bị suy giảm thính lực, tôi không hiểu nổi, học hành chăm chỉ có ý nghĩa gì, dù tốt hay xấu, bọn họ cũng sẽ không thèm liếc nhìn tôi thêm một cái nào nữa.
Nhưng tôi không nghĩ tới, cô giáo trẻ mới tới này, lại nghiêm túc nói với tôi rằng, tri thức thay đổi vận mệnh.
Nếu tri thức có thể thay đổi vận mệnh, tôi đây có thể sống tốt hơn một chút phải không?
"Tất nhiên là thật!"
Cô đoán bên cha mẹ tôi không thể giao tiếp được, bèn kéo tôi lại nói rất nhiều.
Cô ấy nói về bản thân cô, về bạn cùng lớp của cô, về bạn bè của cô.
Đều là dựa vào mình học tập chăm chỉ, tự mình kiếm cho mình một tương lai tốt đẹp.
Tôi chợt nhớ tới mẹ nói, Tô Tình mới là nữ chính.
"Em chỉ là một vai phụ không ai quan tâm, cũng có thể có tương lai tốt đẹp sao?"
Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn tôi, có lẽ không nghĩ tới mấy lời này lại được thốt ra từ trong miệng cô bé nhỏ tuổi là tôi đây.
"Mỗi người đều là nhân vật chính của chính mình, em cũng không ngoại lệ."
Ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn tôi, đưa tay vuốt ve đầu tôi.
Lúc còn rất nhỏ, mẹ cũng đã từng vuốt ve tôi như vậy, bàn tay cô ấy giống hệt bàn tay mẹ hồi đó, vừa mềm mại vừa ấm áp.
Tôi bật khóc thành tiếng.
Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được lối thoát, tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng đã khóc mệt lả ngủ thiếp đi trên bàn làm việc của cô.
Lục Yến là người lớn đầu tiên dành cho tôi sự tử tế.
Tô Tình lên lớp một, học cùng trường với tôi.
Em ấy vẫn là một người nổi bật như thế.
Lúc nhắc đến tôi, rốt cuộc không còn ai nói tôi là học sinh giỏi nhất lớp: "À, hóa ra là chị gái của Tô Tình đấy."
Tôi cũng không phản bác.
Nhân vật phụ, làm sao có thể có hào quang chứ?
Tôi nhớ lời cô Lục nói, nhân vật phụ cũng có cuộc đời của riêng mình.
Chỉ tiếc, cô ấy đã không thể chờ đến tôi thi đỗ trường cao trung trọng điểm, đã nghỉ việc rồi.
7.
Kết quả thi cấp 3 đã được công bố, tôi thi đỗ vào trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh.
Sau khi kiểm tra điểm số, tôi không thể kìm nén được niềm vui, phấn khởi chạy đến tìm mẹ.
Mẹ và Tô Tình ngồi dưới ô che nắng trong sân uống trà.
"Mẹ ơi, con thi đỗ rồi!"
Đối mặt với sự phấn khích của tôi, phản ứng của mẹ lại rất bình thản.
"Ồn ào quá! Tao đã dạy mày rồi, đừng lớn tiếng ồn ào!"
Mẹ trong mấy năm qua, ngày càng trở nên ưu nhã, trong ánh mắt nhìn tôi có thêm vài phần chán ghét.
"Xin lỗi, con thi đỗ vào lớp 10 rồi, con vui mừng quá."
Bị dội một gáo nước lạnh, tôi đã không còn vui vẻ nữa.
"Tô Noãn, mày chỉ thích tìm cách gây khó chịu cho tao đúng không!" Không biết câu nói nào khiến bà ấy khó chịu, bà cầm lấy chiếc tách sứ xương đang cầm trên tay ném về phía tôi.
"Mày biết rõ Tô Tình kỳ thi cuối kỳ không làm tốt, còn cố tình khoe khoang trước mặt con bé! Mày sao lại độc ác như vậy!!!"
Lúc tách trà ném tới, tôi né người, tách trà khó khăn lắm lướt qua bên người tôi, vỡ tan trên mặt đất.
Một tách trà trong, vỡ thành bốn mảnh.
"Mày né cái gì! Còn có ánh mắt đó của mày là ý gì hả!" Bà nổi trận lôi đình, hoàn toàn không còn vẻ thanh lịch điềm đạm như ngày thường.
"Con quỷ đòi nợ! Con sói mắt trắng không biết ơn!"
"Tao sao lại sinh ra đứa con như mày chứ!!!"
Mấy năm nay sống trong nhung lụa, bà mắng chửi người cũng không còn khó nghe như trước nữa.
“Nếu biết mày sẽ thành ra bộ dạng chết chóc này, tao đã nên bóp chết mày từ lúc đầu!"
Tôi cười: "Vậy sao mẹ không bóp chết con đi? Là mẹ không muốn sao?"
Tất nhiên không phải.
Mấy năm không có Tô Tình, bà đặt hy vọng vào trên người tôi, cảm thấy tôi chính là nữ chính.
Sau khi có Tô Tình, bà có lẽ đã hiểu ra cái gì mới là quan trọng.
Hai đứa con gái đều là nuôi dưỡng bên người.
Nếu không có tôi, thân phận con thứ kia của Tô Tình, tự nhiên là không giữ được.
Tôi không rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc có yêu Tô Tình hay không, nhưng chắc chắn yêu cuộc sống của chính mình hiện tại.
“Chị ơi, chị đừng nói vậy với mẹ, mẹ yêu chị mà! Mẹ chỉ thấy em quá buồn nên mới nói vậy thôi."
Lời này thốt ra từ miệng Tô Tình, tôi không có chút nào ngạc nhiên.
Em ấy luôn là chiếc áo bông ấm áp.
"Là em không tốt, em quá ngốc, căn bản không học được, giá mà em cũng thông minh như chị, thi đỗ vào lớp 10 thì tốt rồi."
"Bảo bối, con không được nói như vậy, trong mắt mẹ, con là tuyệt nhất!"
Mẹ ngồi xuống bên cạnh Tô Tình, ôm em ấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng em ấy, dịu dàng an ủi.
Gió đêm thổi qua, đột nhiên sinh ra một tia lạnh lẽo.
Tôi cầm giấy thông báo trúng tuyển, quay trở về phòng mình.
Đừng có mong đợi, mới sẽ không thất vọng.
8.
Lúc nhập học vào học kỳ mới, tôi lựa chọn ở lại trường.
Lúc mẹ biết chuyện, bà nổi trận lôi đình, ném chiếc vali của tôi xuống hồ bơi.
"Tô Noãn, mày đã lớn bản lĩnh cũng to lên rồi!"
"Như vậy không tốt sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vali đang ngâm mình ở trong hồ bơi mà ngẩn ngơ, may mà bên trong chỉ có vài bộ quần áo.
“Tốt cái gì! Trước đây tao có nói với mày chưa, Tình Tình sợ tối, buổi tối mày phải ngủ với nó!”
Mẹ đã nói rồi, nhưng tôi đã từ chối, thành tích học tập của tôi không xuất sắc, cấp ba cần nhiều thời gian hơn để học tập, tôi không muốn lãng phí thời gian ở trên người Tô Tình.
Em ấy không sợ tối, em ấy chỉ là cần một người lắng nghe.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, em ấy đều sẽ nói rất nhiều, nói về những người sùng bái em ấy, nói về “thành tích” của em ấy ở trên trường.
Tôi cực kỳ mệt mỏi, không quan tâm đến em ấy nữa, em ấy sẽ tìm mọi cách để đánh thức tôi.
Cánh tay và bắp đùi bên trong của tôi thường bị em ấy bóp đến tím tái một mảnh.
Không biết ai đã nói cho em ấy biết, hai vị trí đó bóp lên không tốn sức mà còn rất đau.
“Con đã nói rồi, buổi tối con muốn học tập, ngủ muộn, không thể ngủ với Tình Tình được.”
“Học hành! Học hành! Học hành có ích gì, Tình Tình mới là nhân vật chính, mày dỗ nó ngoan, tiền tự nhiên sẽ có hiểu không.”
Những gì mẹ nói có thể đúng, nhưng tôi đã chán ngấy cái cảm giác phải cúi đầu trước người khác rồi.
“Vậy sao mẹ không tự dỗ đi?”
“Mày là chị gái, chăm sóc em gái không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Trường học quá xa, đi lại không thuận tiện cho lắm."
"Mày ăn của tao, uống của tao, bây giờ tao bảo mày làm chút việc cũng không được à?"
Tôi không đáp.
Nếu đến lúc nhập học, bà sẽ biết tôi không phải đang kiếm cớ cho mình.
Chúng tôi sống trong khu biệt thự ở nửa ngọn đồi, không có xe buýt, tôi phải đi bộ nửa tiếng xuống chân đồi, rồi bắt hai chuyến xe buýt nữa mới đến trường, mất một tiếng rưỡi đồng hồ trên đường.
Trong nhà có tài xế, nhưng chỉ phụ trách đưa đón Tô Tình.
"Tô Noãn, tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà ra khỏi đây, sau này cũng đừng có quay về nữa!"
Tôi cười nhìn bà, nhảy xuống hồ bơi vớt vali của mình ra.
Nước không sâu, nhưng trong khoảnh khắc cả người chìm trong nước, tôi vẫn không nhịn được run rẩy.
Ký ức đã chết, ập vào trước mặt.
9.
Năm tôi lên bốn tuổi, vào dịp Trung thu, mẹ nói muốn ăn canh cá.
Cha bảo tôi đi xin khắp làng, tôi cầm chiếc bát sứ sứt mẻ đi gõ cửa từng nhà nhưng cũng không xin được.
Để mẹ có thể ăn được canh cá, tôi quyết định đi bắt cá ở con sông nhỏ đầu làng.
Việc bắt cá này, tôi chỉ thấy mấy đứa trẻ lớn trong làng làm việc này thôi.
Bọn họ nói dưới những tảng đá lớn này có nhiều cá tôm lắm.
Tôi cuộn ống quần xuống nước, dọn một khối lại một khối đá, cuối cùng cũng bắt được một con cá to.
Con cá có vẻ bị thương, bơi chậm, lúc bắt được, tôi mới phát hiện ra mình đã đi đến chỗ nước sâu.
Thể lực chống đỡ hết nổi, hơn nữa trong lòng sợ hãi, tôi lỡ trượt chân ngã xuống nước.
Nước sông lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ùa vào miệng mũi.
Tôi khổ sở muốn kêu cứu, nhưng không thể há miệng ra được, hai tay lại ôm chặt lấy con cá.
Cũng may một bác đi ngang qua đã phát hiện kịp thời, cứu tôi lên khỏi mặt nước.
Lúc mẹ đến nơi, tôi đã tỉnh lại, thấy mẹ đến, còn giơ con cá lên giống như vật quý cho bà xem.
Mẹ vừa tức giận vừa lo lắng: "Mày đúng là đồ ngốc! Bao nhiêu lần bảo là đừng chơi nước, đừng chơi nước!!!"
"Mẹ, con cho mẹ nấu canh cá!"
Nghe tôi nói xong, mẹ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ngồi xuống ôm tôi vào lòng.
"Đồ ngốc! Đi về nhà!"
Bà nắm tay tôi, xách theo con cá đã bị chết cứng về nhà.
Canh cá là do bà nấu, tôi vẫn nhớ mãi, hương vị rất thơm ngon.
Tôi nghĩ lúc đó, bà chắc là có một chút yêu thương tôi.
Bể bơi là nước nhiệt độ không đổi, nhưng lạnh hơn nhiều so với nước trong con sông hôm đó.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nín thở, vớt chiếc vali của mình lên.
Lúc đi lên, mẹ tôi đang ngồi ở trên ghế nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt.
"Tình Tình cần mày, mày không chịu ở bên cạnh nó. Tao sẽ không bỏ tiền cho mày ở ký túc xá, lo ăn uống cho mày!"
Bà một vẻ đắc ý, cảm thấy cách của mình rất hay.
Người nghèo, chỉ có thể thỏa hiệp.
Đây là suy nghĩ ăn sâu vào trong xương cốt của bà.
Tôi nắm chặt tay kéo vali, bình tĩnh đi về phía cửa.
"Mẹ, mẹ quên rồi."
Quên rằng chúng ta đã từng sống những ngày tháng khó khăn.
Quên rằng trước năm tuổi, tôi cũng là người ăn bữa hôm lo bữa mai.
Ánh mắt bà mông lung, có lẽ không hiểu ý của tôi.
Tôi cười lắc đầu, quay đầu bỏ đi.
Nếu bà mở vali của tôi ra, sẽ không khó để nhận ra, bên trong là toàn bộ tài sản của tôi ở trong cái nhà này.
So với cả một phòng quần áo, trang sức của Tô Tình, thì nó thật đáng thương.
10.
Sau khi nhập học, tôi đến xin trợ cấp.
Vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm không thể tin mà nhìn tôi: "Tô Noãn, cơ hội học bổng là dành cho những học sinh có nhu cầu."
Câu tiếp theo không cần phải giải thích thêm nữa.
Cho dù tôi đã chuyển ra khỏi nhà, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi quan hệ với gia đình đó.
Mấy người bạn cùng lớp cấp hai thi vào cùng tôi đều biết tôi là chị gái của Tô Tình.
Có một số nam sinh còn tìm tôi để gửi thư tình cho Tô Tình.
"Tô Noãn, em gái của cậu ưu tú như thế, cậu giới thiệu cho tôi làm quen một chút nhé!"
Tôi đang sắp xếp sách vở của mình, không thèm ngẩng đầu lên.
Người đến có vẻ cảm thấy thật mất mặt, dùng sức đạp mạnh vào ghế ngã lăn.
"Cứ giả vờ đi! Nếu không phải là chị gái Tô Tình thì ai mà biết đến cậu chứ!"
"Tôi không cần cậu biết tôi! Tô Tình mới bao nhiêu tuổi, cậu nói những lời này chẳng thấy xấu hổ à?"
Tôi cầm lấy phong bì màu hồng nhạt mà hắn đặt ở trên bàn, dùng sức ném mạnh vào người hắn.
"Mang theo đồ của cậu cút đi!"
"Tốt lắm! Tốt lắm! Tô Noãn cậu giỏi lắm!"
Lời lẽ cay nghiệt này, từ lúc năm tuổi tôi đã nghe qua rồi.