8.
Dạo này, Sở Phục luôn nói đau bụng, ta nghĩ có thể bị đau bụng do ăn phải đồ ăn hỏng, định khuyên nàng nên ăn ít lại mỗi bữa để thanh lọc dạ dày, cô nương này lại đến kỳ kinh nguyệt.
Không đến thì thôi, đến thì kinh hoàng, liên tục mấy ngày, Sở Phục đều ôm bụng ngồi co ro trong chăn, không dám đụng chút gió nào, trên trán đều là mồ hôi lạnh, khác hẳn với vẻ ngoài lúc bình thường tung tăng nhảy nhót, mạnh mẽ uy phong.
Ta cũng sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa.
Nhưng trong lãnh cung cấm người ra vào, chỉ có mười ngày mới có thể xin thái y tới xem. Nếu thật sự phải đợi đến lúc đó, chẳng phải người ta đã đau chết rồi sao. Phải nhập gia tuỳ tục, tự lực cánh sinh.
Ta lật giở những cuốn sách cổ và y thư hiện có trong tay, mong có thể tìm được chút dược liệu nào đó để giúp tiểu tỷ muội giảm bớt đau đớn.
May trời thương, cuối cùng cũng tìm được——
Củ nghệ: một loại dược liệu, ngâm nước, sau khi thấm đều thì cắt lát phơi khô, có tác dụng hành khí phá ứ, thông kinh giảm đau. Còn có thể chiết xuất ra màu vàng thực phẩm.
Quả thực chẳng phí chút sức nào, ta vui mừng nhảy dựng lên, chạy đến thư phòng lấy củ nghệ dự trữ dùng để vẽ tranh cho Sở Phục pha nước uống.
Cha đã chết mẹ không còn nữa, ít nhất ta vẫn còn Sở Phục, cùng ta ở trong lãnh viện sâu thẳm, dựa dẫm lẫn nhau.
Dưới sự giám sát của ta, Sở Phục uống nước nghệ liên tục trong mấy ngày, đau bụng kinh nguyệt đã đỡ nhiều.
Hô —— ta thở phào nhẹ nhõm, đau bụng kinh thật sự rất đáng sợ.
Nhưng quan trọng là,
Màu này không đủ cho ta vẽ tranh, chỉ còn lại một túi hạt giống củ nghệ.
Không thể làm gì khác, đã hưởng thụ cuộc sống xa hoa suốt 20 năm, giờ đây phải tự mình khai hoang trồng trọt.
Nhưng cũng không phức tạp lắm, cứ coi như là phát triển sở thích mới.
Ta khai phá một góc nhỏ ở sân trước, lật đất, khai hoang. Ngày làm đêm nghỉ, mùa xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch, mùa xuân hoa nở, mùa thu quả chín—-
Trải qua nửa năm chăm chỉ xới đất tưới nước, ngày ngày quan sát chăm sóc, củ nghệ của ta đã cho ra những quả chín mọng!
Thu hoạch được tới năm bao hạt giống, sau này Sở Phục đau bụng muốn uống nước, không lo thiếu!
Ta đắc ý nghĩ.
Mùa hè, nắng như lửa đốt.
Xung quanh lãnh cung trước đây không một bóng người, đặc biệt yên tĩnh, nhưng gần đây, luôn nghe thấy tiếng động ồn ào ầm ĩ bên ngoài tường thành, Sở Phục hoạt bát tinh nghịch, trèo lên cây thang ló đầu nhìn ra—-
Hoá ra là cung điện bên cạnh đang được tu sửa, đúc cục phái tới khoảng hai mươi thợ thủ công đang làm việc cật lực, ồn ào đến mức khiến người ta không thể nghỉ ngơi.
Ta đoán, có lẽ là do trận động đất năm ngoái, rất nhiều cung điện bị lệch cấu trúc, xà nhà bị nứt, không thể ở được nữa.
Nhưng đúc cục nhân lực có hạn, nhất định phải bắt đầu tu sửa từ cung điện của các nương nương được sủng ái trong cung, cho nên mãi đến năm nay, mới sửa đến cung điện gần lãnh cung.
Ta vỗ vỗ bả vai Sở Phục, kéo tiểu tỷ muội thích xem náo nhiệt xuống nhà.
Dù sao, Lang quân và ta có liên quan gì nhau chứ?
Ai lại rảnh rỗi đi sửa lãnh cung chứ?
Nghĩ đến đây, ta tiếp tục an tâm trồng nghệ, vẽ tranh, trêu chọc Sở Phục, ngủ ngon. Thế nhưng cảm thấy tâm trạng cũng thoải mái, thân thể cũng khỏe mạnh...
Giữa trưa hai mươi ngày sau, ta đang ngủ trưa lại bỗng nhiên cửa cung lãnh cung đã yên tĩnh ba năm bỗng nhiên bị gõ vang, ta cả kinh nhảy dựng lên.
Có, có, có người tới?
Nghĩ đến sân ngoài chất đầy tạp vật, Sở Phục an ủi ta: "Không có gì, chắc là đúc cục nhân tiện qua đây sửa chữa lãnh cung, Đào Đào cứ yên tâm, chúng ta chỉ cần phơi mốc, quý nhân sẽ không trách cứ đâu."
Ta che đi mí mắt phải đang nhảy loạn xạ, kéo Sở Phục đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa điện, ta thoáng nhìn một mảng màu vàng tươi.
Đó là...
Màu sắc độc nhất của long sàng đế vương.
Trong lòng một trận hoảng loạn, nội tâm một trận kêu rên: Ta đã sống như thế này rồi, từ Trường Môn cung chuyển đến lãnh cung, còn có thể gặp lại Thẩm Sơ Phóng?
Thôi thì thôi, ta nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, làm như không có việc gì tiếp giá.
Ánh mắt quét thấy người đã từng trong lòng, một năm không gặp, vẫn tuấn mỹ như xưa. Nhưng lần này, lòng ta không còn dao động, không có những cảm xúc phức tạp buồn bã hận thù và tức giận như đã tưởng tượng, giống như gặp một người xa lạ.
Thái giám thân cận gân cổ lên hỏi chuyện, không ngoài hỏi mấy danh hiệu, tên tuổi, gia thế lai lịch, lý do bị giáng chức, hai người ta đều trả lời một lượt.
Thẩm Sơ Phóng không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe, lấy góc độ quỳ xuống của ta, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo vàng tươi của hắn đang chậm rãi di chuyển, một lúc đi vào vườn nghệ mà ta trồng, một lúc bước vào trong điện, nhưng phần lớn thời gian, hắn đều đứng trước bức tranh. —-
Tranh của ta phơi dưới mái hiên.
Bước chân Thẩm Sơ Phóng nhẹ nhàng, ngắm từng bức một, ánh mắt dò xét nghiêm túc như thể có thể nhìn xuyên qua giấy Tuyên Thành.
Ta thản nhiên để hắn ngắm nhìn, không giải thích gì, tranh của ta nhiều và tạp, đều là những chuyện tầm phào, chẳng có gì đẹp.
Thẩm Sơ Phóng lên tiếng: "Tranh này là ai vẽ?"
"Bẩm bệ hạ, là thần thiếp." Mặt ta không biểu cảm.
"Góc nhìn độc đáo, nét bút đầy đặn tình cảm, vẽ không tệ." Hắn khen ngợi.
"Năm ngoái kinh thành động đất, kiến trúc trong cung bị phá hủy khá nhiều, hôm nay trẫm đặc biệt đến tuần tra lãnh cung, hai người các ngươi có thiếu vật gì không?" Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm ta.
Ta thản nhiên nói: "Đa tạ bệ hạ lo lắng, thần thiếp và Sở tiệp dư ở chỗ này tuy không có người hầu hạ, nhưng tự lực cánh sinh, ngoài thuốc men ra, những thứ khác đều không thiếu."
Thẩm Sơ Phóng dường như còn muốn nói gì đó, thấy ta lạnh nhạt đối đãi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn rời đi.
Nhưng kể từ đó, ngoài thuốc men thường dùng mà ta xin, tất cả chi phí ăn mặc, cung nữ hầu hạ đều liên tục an bài tiến vào, thậm chí ngày hội lớn nhỏ đều có ban thưởng.
Khiến ta và Sở Phục đều cảm thấy ở lãnh cung ăn ngon mặc đẹp, lại không có kẻ bạc tình và tranh đấu chốn hậu cung, quả thực là cuộc sống thần tiên!
Những thứ được gửi đến đều rất đa dạng, như vải vóc, gấm vóc, lụa đào, son phấn, đều được cân nhắc rất chu đáo, thậm chí còn có giấy Tuyên Thành và bút lông. Theo lời Sở Phục, đó là giấy Tuyên Thành thượng hạng sản xuất ở Tuyên Châu và bút lông Hồ Châu sản xuất ở Chiết Giang, trang giấy mềm mại nhẹ nhàng, bút lông viết trôi chảy tự nhiên, bền đẹp, đều là những vật dụng được lựa chọn cẩn thận.
Nói đến đây ta càng thêm nghi ngờ, chúng ta đều là phi tần cấp thấp không gia thế, lại còn khiến Quý Như Nhân không vui, Thượng Ty Cục sao lại gửi những thứ tốt như vậy đến dùng chứ?
Tại sao Thẩm Sơ Phóng lại đến lãnh cung nữa?
Là nghĩ đến ta bởi vì bị bỏ rơi mà cô độc chết đi sao?
Aidaaa, đều không quan trọng nữa rồi, tiểu tử ạ.
Ta cũng không còn là Sở Kiều Nhiên.
9.
Ngày hội trung thu, Thẩm Sơ Phóng lại hạ một ý chỉ, mời các phi tần bị thất sủng ở lãnh cung cùng tham gia cung yến. Đây quả thực là chuẩn bị cho ta và Sở Phục, bởi vì chỉ có hai chúng ta là những kẻ xui xẻo ở lãnh cung.
Cùng với chỉ dụ, có cả cô cô trang điểm, mang theo mười bộ cung trang váy lụa, trong đó hơn phân nửa đều là váy đỏ rực rỡ loá mắt, đó là màu sắc ta từng yêu thích nhất.
Nhưng khí chất của nguyên chủ thân thể này thanh tú đáng yêu, không phù hợp với màu đỏ chói lọi.
Vào ngày trung thu, ta chọn một chiếc váy gấm màu xanh lam nhạt, trông như bầu trời sau cơn mưa, tươi mát tao nhã.
Sở Phục kéo ta vào một góc nhỏ để nói chuyện phiếm, hai người không coi ai ra gì, vô cùng thoải mái.
"Hai người muội muội kia, ta nhìn khá lạ mắt, phải chăng là phi tần mới được bệ hạ đưa vào cung?" Giọng nói mềm mại của Quý Như Nhân không lớn, nhưng lại khiến ta giật mình.
Thẩm Sơ Phóng thậm chí không thèm nhấc mí mắt, giọng điệu lạnh lùng, hàm ý sâu xa: "Đó là tỷ muội của nàng ở lãnh cung đấy, A Nhân không nhớ sao?" Như đang ám chỉ điều gì.
Quý Như Nhân như liên tưởng đến gì đó, sắc mặt tái nhợt.
Hai người không tiếp tục trò chuyện, ta cũng tiếp tục trốn ở góc nhỏ, thưởng thức điệu múa được dàn dựng công phu của cung đình ca vũ.
Đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ đều hòa thuận.
Một mũi tên lông vũ được bao bọc trong màn đêm, lấy tốc độ nhanh như chớp, xé toạc màn đêm bắn về phía Thẩm Sơ Phóng.
Chờ mọi người phát hiện ra, mũi tên kia đã ở ngay trước mặt!
Ta kinh hoàng không biết phải làm gì, nhưng Thẩm Sơ Phóng dường như sớm có chuẩn bị, một cái lắc mình tránh được mũi tên ám sát. Cẩm y vệ xung quanh vội vàng hộ giá, hắn nhanh chóng rút đoản kiếm từ trong ống tay áo, hai ba bước đi đến chỗ Quý Như Nhân.
Rốt cuộc vẫn là nữ nhân hắn yêu nhất, phải đặt ở bên cạnh để bảo vệ——ta lén lút chửi thầm.
Nhưng ngay giây tiếp theo lại kinh ngạc đến ngỡ ngàng! Bàn tay đang cầm kiếm của Thẩm Sơ Phóng, không chút do dự nào mà đặt lên trên cổ thon dài tuyết trắng của Quý Như Nhân.
“Quý Minh Thành, xuất hiện đi, không cần phải trốn ở nơi tối tăm.” Thẩm Sơ Phóng trường thân ngọc lập, khí thế ngút trời.
Quý Minh Thành? Kia không phải là cha của Quý Như Nhân, Hữu Tư Không đại nhân sao?
Chỉ thấy đại sảnh yến hội đột nhiên ùa vào mấy chục binh sĩ mặc giáp trụ, vũ trang đầy đủ, bao vây lấy đại sảnh.
Một người trung niên mặc giáp trụ đen vàng được bao quanh ở giữa, bước từng bước đi vào, giọng điệu độc ác mà tự phụ: “Bệ hạ thân thủ mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là trễ một nén hương thôi, vô dụng!”
Dứt lời, ông ta quay sang Quý Như Nhân: “A Nhân, cha muốn thành tựu đại nghiệp, lần này làm con uất ức rồi.”
Lại không chút nào bận tâm đến an nguy của Quý Như Nhân.
Sắc mặt Quý Như Nhân tái mét, giống như người sắp chết đuối, nắm chặt lấy ống tay áo Thẩm Sơ Phóng, không ngừng cầu xin.
Bọn binh sĩ mặc giáp trụ đen nhận được mệnh lệnh của Quý Minh Thành, lập tức bắt đầu chém giết, giống như đang thái rau củ.
Những người đến dự yến hội đều là phi tần trong cung, ngoại thần mệnh phụ. Hầu hết đều không có sức chống cự, khung cảnh lúc này vô cùng đẫm máu.
Sở Phục phản ứng nhanh hơn ta rất nhiều, lập tức kéo ta chạy về phía sau điện! Trong lúc hỗn loạn, tay ta không thể kiểm soát được mà phát run, lại không nhịn được liên tiếp quay đầu, muốn xem tình hình trước điện.
Ánh mắt ta thoáng thấy——một bóng dáng uy nghiêm mặc giáp trụ vàng bạc xông vào, theo sau là rất nhiều binh sĩ, nhanh chóng bao vây bọn binh sĩ mặc giáp đen, hai bên nhanh chóng hỗn chiến, đánh nhau đến khó phân thắng bại!
Giáp trụ vàng bạc?
Đó là màu giáp của quân lính Phụ Quốc Tướng Quân.
Hình bóng dẫn đầu kia, cầm một thanh trường kiếm, vung vẩy với khí thế sức mạnh phá vỡ nghìn cân, có khí phách một mình đương đầu.
Giống như, giống như... Cha?
Nhưng cha không phải bị chém đầu sao?
Không đợi ta suy nghĩ thêm, đám đông xuôi dòng vào hậu điện, ta và Sở Phục bị cuốn theo trốn vào sau hoa viên. Đám người chạy tán loạn như ruồi mất đầu, không có phương hướng.
Ta và Sở Phục men theo chân tường trốn về lãnh cung, giờ này khắc này, chỉ có phi tần địa vị cao mới là mục tiêu bị bắt, không ai sẽ đến lục soát lãnh cung.
Hai người chúng ta chặn cửa cung từ bên trong, run bần bật.
Tiếng đánh nhau bên ngoài , tiếng thét chói tai vang vọng bên tai, sau mấy ngày ồn ào, bắt đầu dịu đi.
Lại qua năm ngày, một buổi chiều.
Ta buông bút vẽ, lắc lư tác phẩm vừa mới hoàn thành, cảm thấy mỹ mãn mang ra ngoài điện treo lên.
Bất ngờ, trong sân xuất hiện một bóng dáng màu vàng nhạt, một mình, không có bất kỳ tùy tùng nào.
Người đó bước đi thong thả, từ tốn tiến về phía ta, trong ánh mắt là dịu dàng và tha thiết sau khi băng tuyết tan. Ta có chút hoảng hốt, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Người đến ôm ta vào lòng, trong ngực có hơi thở sạch sẽ đặc trưng của hắn.
“Kiều Kiều, ta biết là nàng, ta đến muộn."
"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ chẳng lẽ là nhận sai người, thần thiếp khuê danh là Khương Đào Nhiên, cha mẹ trong nhà đều gọi ta là Đào Đào." Ta căng thẳng giải thích, sợ có bất kỳ giao thoa nào với quá khứ.
Thẩm Sơ Phóng mười phần kiên định, ôm chặt tay ta hơn nữa: "Kiều Kiều, đừng trốn ta, ta rất nhớ nàng."
Không đợi ta tiếp tục phân biệt, Thẩm Sơ Phóng giơ cao một bức tranh.
Đó là cảnh đại ca ta thất bại trong trận chiến, bị khâu đầu sói.
"Kiều Kiều, những bức tranh khác có thể giải thích, việc Sở thế tử bỏ mình liên quan đến triều chính, chính là bí mật, không phải là một phi tần cấp thấp có thể biết được."
“Kiều Kiều, chuyện phụ thân nàng, là lập ra một cái bẫy chỉ là để diễn một vở kịch, bắt được gian tế trong quân, rửa oan cho đại ca nàng, cung yến trung thu hôm đó cũng là do ta và Phụ quốc tướng quân bàn bạc lập ra, chính là để bắt gọn toàn bộ tay sai của Quý Minh Thành."
“Kiều Kiều, từ khi nàng đi, ta nhìn ai cũng giống nàng, ta sai rồi, nàng trở về được không?"
"Chúng ta, vẫn sẽ có con, rất nhiều rất nhiều, con cái..."
Giọng nói Thẩm Sơ Phóng nhẹ đến mức chỉ có mình ta nghe thấy. Đế vương Đại Lương sợ là lần đầu tiên trong đời, cúi gầm đầu kiêu ngạo.
Nhưng con ta thì sao? Ngươi có rất nhiều cơ hội để bảo vệ nó, cũng có rất nhiều cơ hội để bảo vệ thân thể ta. Những hình ảnh ngày ngày đêm đêm co quắp trong Trường Môn cung chờ chết cứ hiện lên mãi, lặp đi lặp lại.
Ta không hề giãy giụa, không hề phân biệt, thờ ơ.
Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nhưng người bị tổn thương cũng có quyền từ chối tha thứ.
10.
Về việc Thẩm Sơ Phóng cho rằng ta sống lại, ta không nói gì thêm.
Quý Như Nhân bỏ mình trong cung biến, Thẩm Sơ Phóng vốn muốn để ta chuyển về Phượng Tê cung, ta từ chối. Hắn bèn ngày ngày đến đây, nghỉ lại trong lãnh cung.
Các cung nhân hầu hạ mất hai ngày để trang hoàng nơi đây lại cho rực rỡ. Mỗi tối hắn đều ôm ta ngủ, lực ôm mạnh đến mức ta suýt ngạt thở. Ta cũng chẳng buồn vùng vẫy, hắn muốn ôm thì cứ ôm, lò sưởi tự nhiên thì đừng bỏ phí.
Ban ngày hắn thượng triều, ta liền bắt đầu chép tranh, nghiền nghệ tây. Ước chừng năm bao nghệ tây, luyện ra nghệ tây cũng đủ dùng rồi.
Lúc Sở Phục tiến vào trò chuyện với ta, thấy ta xắn tay áo lên, như một thợ rèn, đang mài bột vàng. Nàng nghi hoặc hỏi: "Đào Đào, em đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị màu vẽ, ta muốn vẽ một bức tranh lưu danh muôn thuở, loại có thể lưu giữ được rất lâu rất lâu." Ta mỉm cười dịu dàng.
Ta mất một tháng trời, dùng nghệ tây và bột vàng để luyện ra được một màu vàng có thể lưu giữ được trăm năm mà không bị bong tróc.
Thẩm Sơ Phóng là một vị hoàng đế tốt, sau khi rửa mặt xong hôn lên trán ta, rồi thượng triều như thường lệ. Trước khi đi hắn nói với ta, sẽ đi săn thú ba ngày, hỏi ta có đi không.
Ta mỉm cười từ chối: "Thần thiếp không được khỏe, không đi theo được, chúc bệ hạ thắng lợi trở về, săn bắn vui vẻ."
Ta nhờ Sở Phục một việc, nhờ nàng giúp ta bói toán về kiếp trước kiếp này. Sở Phục nói, kiếp sau ta sẽ là nữ nhi của một gia đình bình thường, sống và làm việc theo trình tự, nhi nữ song toàn, phu thê hòa thuận, cả đời bình an.
Đã đủ rồi.
Sau khi tiễn Sở Phục đi, ta xắn tay áo bắt đầu làm việc, cầm lấy cọ bắt đầu trát phấn mặt tường. Ước chừng bận rộn ba ngày mới xong, nhưng trong lòng lại đặc biệt thỏa mãn.
Đêm tối tĩnh lặng vô biên, ta tắm rửa xong nằm xuống, uống một lượng lớn thuốc chì.
Nhắm mắt lại, trong đầu ta quanh quẩn lời của Thẩm Sơ Phóng khi cầu thân ta cách đây hơn mười năm: “Nếu được làm phu quân A Kiều, ta sẽ xây kim ốc để giữ nàng.”
Ai biết lúc bấy giờ chuyện trong cung, A Kiều giải bội cùng người nào.
Thẩm Sơ Phóng, lần này, ta thực sự đã buông bỏ, mong ngươi cũng sớm được giải thoát.
Ta nhờ Sở Phục xem qua thời tiết ngày mai, là một ngày đông ấm áp quang đãng không mây, ánh nắng rất tốt, loại có thể khiến người ta không mở mắt ra được.
Ta nghĩ, kim ốc dưới ánh nắng mặt trời, được khảm những hạt vàng lấp lánh, hẳn sẽ rất đẹp.
- Hết -
Bình luận facebook