• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sói mặt trắng (2 Viewers)

  • Phần 3 END

15.

Tôi hẹn Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm ra gặp mặt.

Hai đứa chúng nó cho rằng tôi muốn cúi đầu với chúng, vì thế cố ý đến chậm.

Tôi cười lạnh, trực tiếp bảo phục vụ mang thức ăn lên, tôi, Tống Thần và Triệu Ích ăn trước.

Đợi đến khi Thẩm Minh Tâm và Thẩm Thành Nhược tới, mặt bọn chúng đều xanh mét.

“Chị, chị đây là có ý gì! Hai người kia dựa vào cái gì mà ở đây! "

Thẩm Thành Nhược hét to, ánh mắt nhìn Tống Thần oán hận.

Thẩm Minh Tâm mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt cũng lạnh xuống.

Trong khoảng thời gian này Tống Thần và Triệu Ích được nghỉ hè, vì thế tôi dứt khoát mang theo bọn họ bên người, tận tay chỉ dạy bọn họ.

Tôi cũng đã dạy Thẩm Thành Nhược theo cách này khi hắn học năm thứ hai trung học.

Chẳng qua Thẩm Thành Nhược có ý chí cao nhưng lại không có kiên nhẫn, cảm thấy mình vừa vào công ty nên nhận chức vụ tổng giám đốc, không cần làm những công việc cấp thấp kia.

Nhưng Tống Thần và hắn hoàn toàn bất đồng, ngay cả thư ký Trần từ trước đến nay vô cùng nghiêm khắc cũng ở trước mặt tôi khen cậu ấy nhiều lần.

Tống Thần thông minh.

Cậu ấy đại khái có thể đoán được cái gì.

Nhưng tôi không mở miệng, cậu ấy cũng làm bộ không biết, chỉ thỉnh thoảng nấu canh cho tôi, sau đó nhắc nhở tôi nghỉ ngơi nhiều một chút.

Điều này khiến tôi càng cảm thấy có lỗi với Tống Thần, đồng thời hận ý đối với những kẻ kia càng sâu hơn.

Tôi lau miệng: "A Thần và Tiểu Ích là học trò chị nhìn trúng, cũng là người một nhà."

"Người một nhà?" Thẩm Thành Nhược cười lạnh, vẻ mặt kỳ quái.

Thẩm Minh Tâm hiểu rõ.

"Những tên rác rưởi này cũng xứng đáng trở thành người nhà của mình sao? Chị ơi, chị cũng đã ở tuổi này rồi đừng để bị sắc đẹp làm mờ mắt."

Nó che miệng lùi lại vài bước, giọng điệu lộ ra vẻ kinh hãi nói: "Chị, chị làm như vậy có xứng đáng với anh Ninh không?"

Người Thẩm Minh Tâm gọi “anh Ninh” chính là bạn trai của tôi.

Chỉ là sau khi được sống lại tôi đã chia tay người này.

Cũng do tôi ngu xuẩn, đời trước lại không nhìn ra Ninh Bình Trạch có tình ý với Thẩm Minh Tâm.

Người có trái tim quả nhiên nhìn cái gì cũng bẩn.

Tôi tức cười: “Chị có điểm nào không xứng với hắn? Ngược lại là hắn không xứng với chị! "Ánh mắt sắc bén đảo qua Thẩm Minh Tâm.

Nó vô thức hoảng hốt, lùi lại vài bước trốn sau lưng Thẩm Thành Nhược, ánh mắt lóe lên.

Tôi cũng lười suy nghĩ xem lúc này Thẩm Minh Tâm có quan hệ gì với Ninh Bình Trạch hay không, ngược lại gõ gõ bàn: "Thật vất vả mới có cơ hội ăn bữa cơm, hai đứa xác định là muốn cùng chị cãi nhau?"

“Ăn cơm? Được."Thẩm Thành Nhược ngồi xuống, chỉ vào Tống Thần: "Chị bảo bọn họ cút đi, em sẽ ăn bữa cơm này. Chị, chị đừng quên ai mới là người nhà của chị! "

Ngữ khí hắn thoải mái, giống như khẳng định tôi sẽ vì hai đứa chúng nó mà đuổi Tống Thần cùng Triệu Ích đi.

Tôi gật đầu, gọi người phục vụ vào.

Vẻ mặt Thẩm Thành Nhược càng thêm đắc ý.

Cho đến khi tôi chỉ vào hắn và Thẩm Minh Tâm - - "Đuổi hai người này ra ngoài."

Vẻ mặt đắc ý của Thẩm Thành Nhược trong nháy mắt cứng ngắc.

“Thẩm Minh Ý, chị có ý gì!”

Hắn đột nhiên nổi giận, chỉ vào mũi tôi: “Chị thật sự coi hai tên rác rưởi này là báu vật sao? Chị nhìn cho rõ đi, tôi mới là họ Thẩm! Sau này chị già rồi, cũng chỉ có tôi mới đến chăm sóc cho chị thôi! Tôi khuyên chị nhanh chóng xin lỗi tôi, nếu không đến lúc đó người nhặt x ác cho chị cũng không còn!"

Thẩm Minh Tâm cũng rất tức giận: “Chị ơi, chị thật sự đã đi quá xa rồi! Em cho rằng chị đã nhận thức được sai lầm của mình, thậm chí còn muốn giúp chị đi khuyên A Lãng để anh ấy tha thứ cho chị, nhưng em không ngờ đến bây giờ chị vẫn còn chưa nhận ra được lỗi lầm của mình!"

Tôi cũng lười nói thêm với hai tên ngốc này.

Thẩm Thành Nhược thấy tôi không để ý, tức giận muốn xông lên, kết quả bị Tống Thần ngăn lại.

Hắn đương nhiên là đánh không lại Tống Thần.

Tôi chỉ giả vờ ngăn cản một chút, sau đó liền để Tống Thần đến đánh hắn.

Mà Triệu Ích cũng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Thẩm Minh Tâm, vẻ mặt kích động.

“Được rồi, A Thần. "Tôi lên tiếng ngăn lại, Tống Thần lập tức dừng tay.

Cậu ấy đứng bên cạnh tôi với một cử chỉ bảo vệ.

Tôi vỗ vỗ cánh tay cậu tỏ vẻ an ủi, sau đó giơ ly rượu lên đổ lên đầu Thẩm Thành Nhược, đột nhiên lạnh mặt: "Các người đã không muốn vui vẻ ăn bữa cơm này, vậy thì đừng ăn. Nể tình quen biết mười mấy năm, tôi phải nhắc nhở hai người một câu, bên cạnh Thẩm Minh Ý tôi không thiếu người."

Nhưng rõ ràng hai tên ngốc này không hiểu ý tôi.

Thẩm Minh Tâm vẫn đang khóc, còn Thẩm Thành Nhược hung tợn nhìn chằm chằm tôi, đáy mắt tràn đầy oán hận.

Tôi cười khẽ, mang theo Tống Thần cùng Triệu Ích rời đi trước.

Bữa cơm này đã đạt được mục đích, cần gì phải tiếp tục tùy ý để hai tên cặn bã này làm bẩn mắt?

16.

Thẩm Thành Nhược và Thẩm Minh Tâm tạm thời an phận.

Dù sao một kẻ có hệ thống trao đổi, một kẻ có hào quang nhân vật chính, công ty mà hai người cùng hợp tác để thành lập cũng từng bước đi vào quỹ đạo.

Có lẽ là do có chung kẻ thù, hai người bọn họ hợp tác sớm hơn không ít.

Nhưng mà một kẻ là côn đồ chưa tốt nghiệp trung học, một người là phú nhị đại chưa học xong đại học, thành thật mà nói tôi thực sự không coi trọng bọn họ.

Thật muốn nói tiếp, kiếp trước hai người có năng lực cũng là nhờ tôi.

Tuy rằng tôi ghét Trần Lãng, nhưng cũng không đành lòng trách móc nặng nề Thẩm Minh Tâm.

Vì thế Thẩm Minh Tâm dùng tiền tôi cho nó đi giúp đỡ Trần Lãng học xong đại học, Trần Lãng cũng kết bạn với một số anh em tốt có năng lực trong thời gian học đại học.

Mà Thẩm Thành Nhược lại bị tôi ép buộc phải chăm chỉ đọc sách, tôi còn đích thân dẫn hắn vào vòng tròn này.

Nhưng hiện tại tôi đã cắt đứt tiền của Thẩm Minh Tâm, hủy bỏ tài trợ cho Trần Lãng, đồng thời cho phép Thẩm Thành Nhược nghỉ học.

Những người này tưởng rằng họ đang trả thù tôi, nhưng thực ra họ chỉ đang tìm cách tự hủy hoại chính mình.

Tôi cười lạnh, sau khi cho người theo dõi Tống Khang, tôi lại đi tìm Tống Thần cùng Triệu Ích.

Hai người đều là học sinh năm cuối cấp ba.

Vốn dĩ tôi muốn họ đến học cùng tôi trong kỳ nghỉ, nhưng Tống Thần nói rằng cậu ấy cũng có thể nghỉ cuối tuần.

Tôi lo lắng sẽ làm chậm trễ việc học tập của Tống Thần, cho đến khi mấy lần thi cậu ấy đều đạt được thành tích đứng đầu khối.

Tôi trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn từ chối: "Nhiệm vụ hàng đầu của cậu bây giờ chính là học tập thật tốt, thi đậu vào một trường đại học tốt!"

Đôi mắt Tống Thần lập tức tối sầm, giống như một chú cún con bị tủi thân.

Triệu Ích ở bên cạnh không nhịn được len lén cười ra tiếng.

Tôi cũng cười cười, ánh mắt ôn hòa.

17.

Tống Khang bây giờ đã không nhịn nổi nữa.

Đặc biệt là khi ông ta nhìn thấy Tống Thần sau khi được tôi nuôi lớn càng ngày càng giống tôi, hắn quyết định ra đòn phủ đầu.

Sản phẩm mới mà Thẩm thị nghiên cứu phát triển bị người ta trộm tư liệu cốt lõi bán cho công ty đối thủ, gây ra vấn đề trong chuỗi tài chính.

Trong khi đó, trên mạng xuất hiện không ít tin tức tiêu cực về tôi.

Ví dụ như cưỡng ép phá bỏ và dời đi nơi khác lại không trả tiền, bức bách dân chúng, ăn bánh bao m áu người.

Ví dụ như vì xí nghiệp gia tộc không nhận em gái ruột em trai ruột của mình, thậm chí còn đuổi người ta ra khỏi nhà không quan tâm.

Thêm một ví dụ khác là dù đã có bạn trai nhưng tôi vẫn cặp kè với những người đàn ông khác...

Cổ phiếu tập đoàn Thẩm thị giảm mạnh.

Mà công ty của Thẩm Thành Nhược và Trần Lãng lại phát triển không ngừng.

Người trong giới hoặc nhiều hoặc ít đều biết tôi cùng hai người kia khó đối phó, một đống người ngoài sáng trong tối chuẩn bị xem náo nhiệt.

Nhất là lúc trước khi công ty Thẩm Thành Nhược xảy ra vấn đề, tôi lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, xoay người đi chăm sóc hai người mới khác.

Rõ ràng là muốn xem xét thái độ của Thẩm Thành Nhược.

Vì thế vào lúc này, Thẩm Thành Nhược đột nhiên gióng trống khua chiêng muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho tôi.

Tôi hiếm khi tổ chức sinh nhật.

Ít có mấy lần sinh nhật cũng chỉ là cùng Thẩm Minh Tâm, Thẩm Thành Nhược ở nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Mà Thẩm Thành Nhược vào lúc này gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc sinh nhật, đơn giản là muốn làm bẽ mặt tôi.

Triệu Ích tức giận gần chet.

Tống Thần không nói gì, nhưng đáy mắt mang theo ác ý.

Tôi vỗ vỗ hai đứa nhỏ, an ủi: "Chúng ta không phải đang đợi thời khắc này sao?"

Không ngờ cơ hội này lại tự mình đến trước cửa nhà mình.

18.

Thẩm Thành Nhược mời rất nhiều người, dùng danh nghĩa Thẩm gia.

Tại bữa tiệc, ba người bọn họ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, ngược lại so với nhân vật chính trên danh nghĩa như tôi còn giống nhân vật chính hơn.

“Chị ơi, gần đây chị gầy đi không ít.”

Thẩm Thành Nhược tươi cười nghênh đón, ánh mắt khinh thường đảo qua Tống Thần cùng Triệu Ích: "Xem ra ánh mắt chọn người của chị không được tốt lắm. Cũng đúng, hai người này vừa nhìn đã biết không phải là người có thể chăm sóc chị rồi."

Thẩm Minh Tâm đứng ở cách đó không xa, sắc mặt lạnh lùng, nói rõ nếu như tôi không chủ động đến đó nó cũng sẽ không để ý tới tôi.

Trần Lãng đang trao đổi với những người khác, mà Tống Lan thì ở bên cạnh hắn.

Thái độ thậm chí có thể gọi là cẩn thận từng li từng tí.

Điều này khiến tôi phải nhìn thêm vài lần nữa, nhưng tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Thấy tôi không lên tiếng, Thẩm Thành Nhược càng cảm thấy tôi đang chột dạ.

“Chị, chỉ cần chị thành tâm nói lời xin lỗi với chúng tôi thì chuyện này sẽ kết thúc.”

Hắn đảo tròng mắt, tốt giọng khuyên tôi: "Dù sao một nét bút viết không ra hai chữ trầm, chúng ta mới thật sự là người một nhà nha."

"Đúng vậy đúng vậy."

Xung quanh cũng có không ít người đi theo khuyên nhủ, thậm chí còn có người bày ra tư thái trưởng bối: "Tiểu Ý à, Tiểu Nhược tuổi trẻ tài cao, so với những người không đứng đắn kia tốt hơn nhiều. Nghe Trương thúc nói một câu khuyên bảo, kiềm chế tính nóng nảy của mình lại. Người một nhà nào có thù qua đêm đâu?"

“Chị ta cũng chưa từng coi chúng tôi là người một nhà.”

Thẩm Minh Tâm đi tới, giọng nói lạnh như băng lại tràn ngập chán ghét: "Chị ta chỉ cần tiền và quyền."

"Cái này..."

"Cô nói đúng," tôi đột nhiên nở nụ cười, "Dù sao chúng ta cho tới bây giờ cũng không phải người một nhà, tôi làm sao có thể coi hai người là người một nhà được?"

Lời này vừa nói ra, cả bữa tiệc đều rơi vào im lặng.

Thẩm Thành Nhược sắc mặt nhất thời bối rối trong, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: "Chị, chị đang nói lung tung cái gì vậy!"

Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ: "Thẩm tổng lời này cũng không thể nói lung tung được, hiện tại Thẩm gia cũng chỉ còn lại có ba chị em các người.”

“Đúng vậy, nếu như không phải người một nhà, Tiểu Thẩm làm sao có thể phí tâm tư tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu?"

"Vậy phải hỏi Tiểu Thẩm tổng là có ý gì."

Tôi bảo Tống Thần lấy văn kiện đã chuẩn bị sẵn ra, cười hỏi: "Không bằng Tiểu Thẩm tổng đến nói cho tôi biết, vì sao giám định DNA lại chứng minh cậu và Tống quản lý của công ty chúng tôi mới là cha con ruột vậy?"

Vẻ mặt Thẩm Thành Nhược cứng đờ.

Toàn hội trường xôn xao.

19.

"Chị nói bậy!"

Hắn theo bản năng lớn tiếng phản bác, nhưng ánh mắt lại bộc lộ ra sự hoảng hốt.

Thẩm Thành Nhược tựa như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên tỉnh táo lại cười lạnh: "Thẩm Minh Ý, cho dù chị muốn độc chiếm sản nghiệp của Thẩm gia, cũng không đến mức dùng tới loại nói dối như thế này chứ?"

Tôi không để ý đến hắn, mà nghiêng đầu mở miệng với người lúc trước tự xưng là chú Trương: "Chú Trương, chú nhìn xem, là Thẩm Thành Nhược giống cháu hay là A Thần giống cháu hơn?"

“Cái này…..”

Chú Trương cứ so sánh mãi, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không thể nói rằng tôi và Thẩm Thành Nhược giống nhau hơn.

“Thẩm Minh Ý!”

"Nếu cậu cảm thấy phần giám định DNA này là tôi giả mạo, vậy cậu có thể vào tù làm lại với Tống quản lý một lần nữa."

“Ý chị là gì?” Sắc mặt Thẩm Thành Nhược thay đổi.

“Tống Khang đã biển thủ công quỹ và làm rò rỉ bí mật công ty trong nhiều năm, điều này đã cấu thành tội phạm kinh tế. Hơn nữa, ông ta còn dính líu đến buôn người, nửa giờ trước đã bị bắt rồi.”

Tôi vui vẻ giải thích cho Thẩm Thành Nhược, lại lấy ra một phần văn kiện: "Đúng rồi Tiểu Thẩm tổng, cậu đoán xem số tiền đó của ông ta đã đưa cho ai?"

Thẩm Thành Nhược cắn răng, sau đó liều lĩnh muốn xông lên phá hủy văn kiện trên tay tôi, lại bị Tống Thần một cước đá văng.

Hắn còn muốn đứng lên, nhưng không ngờ lại bị cảnh sát xông vào khống chế.

“Thẩm Minh Ý!”

Thẩm Thành Nhược hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn tôi, như là hận không thể ăn sống tôi: "Chị đã sớm biết có đúng hay không, nên mới ở đây chờ ta, mọi chuyện đã được tính trước có phải hay không?”

Tôi cười khẽ: "Bây giờ cậu thông minh hơn nhiều đó."

Tôi đi tới tát hắn mấy cái thật mạnh, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cậu dựa vào cái gì mà hét lên với tôi? Cậu chiếm lấy thân phận em trai ruột của tôi, ở Thẩm gia hưởng thụ hết những thứ không nên thuộc về cậu, mà em trai ruột của tôi lại gặp nhiều đau khổ như vậy. Thẩm - - không đúng, Tống Thành Nhược, cậu có tư cách gì nói chúng ta mới là người một nhà!”

Tôi dừng lại, cúi người thì thầm vào tai Thẩm Thành Nhược: "Cậu cho rằng sau khi vào tù tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao? Tống Thành Nhược, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi!"

Lúc này Tống Thành Nhược mới bắt đầu sợ hãi.

Hắn vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin tôi: "Chị ơi, chị ơi, em sai rồi! Chị ơi, em sai thật rồi! Làm ơn tha cho em đi được không? Em, em cũng là người bị hại, em căn bản cũng không biết những chuyện này, đều là Tống Khang làm, đều là hắn cho em! Chị buông tha em được không? Em là do một tay chị nuôi lớn mà, chị ơi!"

“Chị ơi, xin hãy tha thứ cho em được không? Chị có thể tha thứ cho em vì mối quan hệ nhiều năm của chúng ta, được không? ? Chị ơi, em không muốn vào tù. Nếu vào tù, cuộc đời em sẽ bị hủy hoại mất, chị ơi!”

Nhưng mà tôi chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó nói cho hắn biết: "Tống Thành Nhược, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các người!"

Sự trừng phạt chỉ mới bắt đầu thôi.

Tống Thành Nhược hét to lên, nhưng rất nhanh đã bị cảnh sát bắt giữ và đưa đi.

Mọi thứ thay đổi nhanh đến mức nhiều người không kịp phản ứng.

Mà Thẩm Minh Tâm cũng không còn lãnh đạm như lúc trước, trong ánh mắt nhìn về phía tôi mang theo vài phần sợ hãi.

Tôi vừa định tìm cô ta, lại bị Tống Thần kéo mạnh -- "Cẩn thận!" vừa dứt lời, Tống Thần đã bị một chai bia đ ập mạnh vào đầu.

Trần Lãng thấy mình đánh nhầm người, theo bản năng muốn bỏ chạy, lại bị cảnh sát còn chưa đi xa lập tức bắt giữ.

Thấy Trần Lãng cũng bị bắt, Thẩm Minh Tâm lúc này mới "A" kêu một tiếng, ngất đi.

Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn.

20.

Trần Lãng cũng bị bắt vì cố ý làm người khác bị thương.

Tống Thần bị khâu mấy mũi trên trán.

Tuy rằng em ấy vẫn nói không có việc gì, nhưng tôi vẫn rất đau lòng, yên lặng ghi nhớ mối thù này.

Ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng buổi tối Tống Thần và Triệu Ích vẫn nấu cho tôi một chén mì trường thọ.

Coi như là quà sinh nhật tôi.

Tôi không cảm thấy gì, nhưng hai đứa trẻ lại rất đau lòng.

Triệu Ích là một cô nhi, nhiều năm như vậy là dựa vào tài trợ và tự mình làm việc để tiếp tục học tập.

Cô bé có tấm lòng nhân hậu, rưng rưng nước mắt nói rằng sau này sẽ đối xử tốt hơn với tôi.

Tống Thần bị thương không nói gì, nhưng yên lặng đứng ở bên cạnh tôi, vô hình trung đã cho tôi dũng khí để tiếp tục.

Chân tướng đổi con năm đó cũng bị tôi vạch trần ở trước mặt công chúng.

Nhưng trong chuyện này cũng có chút rắc rối.

Bởi vì chuyện này còn liên quan đến vụ bê bối của Thẩm gia - - mẹ tôi đã sớm thông đồng với Tống Khang, mà Thẩm Minh Tâm chính là con gái của mẹ tôi và Tống Khang.

Tống Khang đầy tham vọng.

Ông ta ghét cha tôi vì lúc đầu chỉ cho ông ta làm tài xế.

Khi đó hai nhà vừa vặn cùng sinh con trong một ngày, Tống Khang liền nổi lên ý định tráo hai đứa bé.

Mà vợ Tống Khang lại khó sinh t ử vong vào ngày đó, tình cảnh hỗn loạn vừa vặn thuận tiện cho Tống Khang động tay động chân.

Sau đó Tống Khang lo lắng đứa nhỏ ở bên cạnh hắn sẽ xảy ra chuyện, vì thế liền đem em trai tôi tặng cho một người bà con xa không thể sinh con.

Tôi đem chân tướng tra được nói cho Thẩm Thần.

Hiện tại em ấy đã đổi về họ Thẩm.

“Chị, chị nghĩ thế nào? "Thẩm Thần trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn hỏi ý kiến của tôi.

Mẹ tôi rốt cuộc đã chet.

Vì thế cuối cùng tôi chỉ nói ra tội ác đổi con của Tống Khang, đồng thời che giấu quá khứ đáng xấu hổ của mẹ tôi và Tống Khang.

Nhưng chuyện này tôi vẫn nói cho Thẩm Minh Tâm.

Sau khi tỉnh lại, cô ta khóc lóc cầu xin tôi buông tha cho Trần Lãng.

Tôi chú ý thấy, lúc Thẩm Minh Tâm quỳ xuống cầu xin tôi còn vô thức ôm bụng mình.

Mà sau khi tôi nói với Thẩm Minh Tâm Tống Khang mới là cha ruột của cô ta, Thẩm Minh Tâm ngay cả câu "Chúng ta mới là người một nhà" cũng không nói nên lời.

"Vậy... vậy tôi phải về nhà lấy hết đồ đạc của tôi về!", Thẩm Minh Tâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ánh mắt đều sáng lên.

Lúc trước cô ta còn có thể dựa vào Thẩm Thành Nhược, nhưng hiện tại Thẩm Thành Nhược và Trần Lãng đều vào tù, trên người Thẩm Minh Tâm cũng không có tiền.

Vì vậy, cô ta mới nghĩ tới chuyện đó.

"Em biết chị không thích em," Thẩm Minh Tâm khóc đến đáng thương, "Nhưng đó là đồ của em, em có tư cách lấy lại chúng!"

“Có tư cách?”

Tôi không nhịn được bật cười, trào phúng: "Trong phòng cô có thứ gì mà không phải tiêu tiền của tôi? Thẩm Minh Tâm, cô có tư cách gì nói đó là đồ của cô!"

Sắc mặt Thẩm Minh Tâm tái nhợt, môi cô ta lẩm bẩm, nhưng rốt cuộc da mặt mỏng cái gì cũng nói không nên lời.

Tôi đi ngay khi xong việc.

Đối phó với Thẩm Minh Tâm, căn bản không cần tôi tự mình động thủ.

Quả nhiên, sau khi Tống Lan biết Thẩm Minh Tâm không chiếm được gì ở chỗ tôi, liền thay đổi thái độ hiền lành lúc trước, nặng lời với cô ta.

Nhất là khi biết tôi ngay cả tiền viện phí cũng không trả, bà ta vừa mắng chửi, vừa kéo Thẩm Minh Tâm ra khỏi bệnh viện.

Bà ta hét lớn: "Đến lúc này rồi mà mày còn coi mình là tiểu thư được nuông chiều à? Ngất xỉu thôi cũng phải nằm viện, bà đây lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho mày chứ! Mau cút về nhà đi!”

21.

Thẩm Minh Tâm không thể kiên trì được mấy ngày.

Vài ngày sau, một đoạn video trên mạng đã trở thành hotsearch.

Trong video Thẩm Minh Tâm khóc sướt mướt nói tôi mặc kệ cô ta, tùy ý để cô ta bị một tên côn đồ chà đạp: “Chị tôi vẫn luôn rất nghiêm khắc với tôi.”

Thẩm Minh Tâm lau nước mắt: "Tôi nhiều lần bị chị ấy áp bức đến mức trầm cảm, nhưng chị ấy lại không cảm thấy mình có lỗi. Hiện tại chị ấy thậm chí còn vì muốn độc chiếm gia sản, cả em gái ruột cũng không muốn nhận!"

Vụ việc thiếu gia thật giả nhà họ Thẩm vừa xảy ra cách đây không lâu vừa hạ nhiệt, mà giờ vì đoạn video này của Thẩm Minh Tâm lại khiến Thẩm gia tiếp tục đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Cô ta chắc chắn rằng tôi sẽ lo lắng cho thanh danh của mẹ tôi, nên không thể tiết lộ danh tính thực sự của bà ấy.

Thẩm Minh Tâm khóc lóc kể lể khiến cho rất nhiều cư dân mạng không rõ chân tướng phẫn nộ: [Mẹ kiếp, sao còn có thể có chị gái như vậy chứ!]

[Bạn của con gái chú tôi làm việc dưới tay người đàn bà độc ác đó, nghe nói bình thường cô ta đối xử với cấp dưới của mình máu lạnh như vậy, không ngờ ngay cả em gái ruột của mình cũng không buông tha!]

[Thẩm Thành Nhược kia tuy rằng không phải là em trai ruột, nhưng tốt xấu gì cũng đã nuôi nhiều năm như vậy, Thẩm Minh Ý không phải nói đưa vào ngục giam là liền đưa vào sao? Một chút nhân tính cũng không có!]

[Người này tôi biết! Chính cô ta không biết xấu hổ, cố ý muốn đi theo một tên côn đồ, chị cô ta khuyên rất nhiều lần đều vô dụng.]

[Đúng vậy đúng vậy, tôi là bạn học của Thẩm Minh Tâm. Thẩm tổng đối với cậu ta thật sự rất tốt. Một người bận rộn công việc như vậy, nhưng mỗi lần họp phụ huynh đều sẽ tự mình tới tham gia, ai nghĩ tới lại nuôi ra được một con sói mắt trắng như vậy chứ!]

[Tôi là giáo viên của Thẩm Minh Tâm. Tôi chỉ có thể nói, Thẩm tổng là một người rất tốt, cô ấy giúp đỡ rất nhiều học sinh được đi học. Bao gồm cả tên côn đồ trong lòng Thẩm Minh Tâm kia, cũng là Thẩm tổng giúp đỡ. Nhưng tên côn đồ kia vẫn luôn nhục mạ Thẩm tổng, Thẩm Minh Tâm cũng biết chuyện này.]

Một đám người bước ra tố cáo Thẩm Minh Tâm là sói mắt trắng.

Sau này tôi mới biết được, là Thẩm Thần cùng Triệu Ích vẫn luôn lo lắng Thẩm Minh Tâm sẽ gây bất lợi với tôi, cho nên trước tiên hai đứa nó đi tìm những người này, nhờ bọn họ nói ra chân tướng sự việc.

Thậm chí còn có cư dân mạng cẩn thận nhận ra Thẩm Minh Tâm vẫn hay ôm bụng dưới hơi nhô ra, suy đoán có phải cô ta chưa kết hôn đã có thai hay không.

Vì thế người nói thay Thẩm Minh Tâm bắt đầu quay lưng mắng cô ta "Không biết xấu hổ", "Sói mắt trắng".

Và đỉnh điểm của chuyện này là sau khi tôi phát tán đoạn ghi âm đó.

Trong đoạn ghi âm, Thẩm Minh Tâm đi khắp nơi bảo vệ tên côn đồ, đ âm sau lưng chị ruột mình, bộ mặt thật của cô ta bị vạch trần.

Trong một thời gian, Thẩm Minh Tâm ở trên mạng bị cư dân mạng khắp nơi mắng chửi, giống như chuột chạy qua đường.

Tống Lan thấy cô ta dùng phương pháp này cũng không lấy được tiền của tôi, thậm chí còn vì vậy mà xé rách mặt nạ, hơn nữa vì Trần Lãng vào tù nên bà ta bắt đầu gây khó dễ với Thẩm Minh Tâm.

Bà ta ép Thẩm Minh Tâm đang mang thai phải đi tìm việc làm, sau khi trở về lại làm hết việc nhà.

Thậm chí nếu không vui sẽ bạo hành Thẩm Minh Tâm.

“Mang thai thì sao? Năm đó lúc tao mang thai Trần Lãng còn có thể xuống ruộng làm việc, bây giờ mày tưởng mày vẫn còn là tiểu thư quý giá của Thẩm gia à? Đi làm việc ngay cho tao!”

Sau này Tống Lan thậm chí còn cảm thấy chính là bởi vì Thẩm Minh Tâm, nhà bọn họ mới không có tiền, Trần Lãng mới bị tống vào tù.

Vì thế đánh chửi cô ta càng nhiều hơn.

Thẩm Minh Tâm chịu không nổi, vì thế len lén chạy tới tìm tôi, cầu xin tôi cứu cô ta. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Thẩm Minh Tâm.

Không giống lúc trước được nuông chiều từ bé, bây giờ Thẩm Minh Tâm hai mắt vô thần, gầy gò xanh xao, điều này càng khiến bụng của cô ta nhô ra càng lớn.

Toàn thân cô ta đều là vết thương do Tống Lan gây ra.

"Chị ơi, chị cứu em với!" Thẩm Minh Tâm khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng dập đầu cầu xin tôi cứu cô ta.

Tôi hỏi Thẩm Minh Tâm muốn cứu cô ta như thế nào.

Cô ta sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Chị hãy thả A Lãng ra đi! Chị có năng lực như vậy, chị nhất định có thể giúp A Lãng thoát khỏi nơi đó mà, đúng không? Chị, chỉ cần chị để A Lãng ra tù, em sẽ không sao nữa!"

Triệu Ích ở một bên nghe được nhíu mày, một chút đồng tình đối với cô ta cũng tiêu tán.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô bé ấy, cười cười.

Thẩm Minh Tâm nói như vậy, quả thật là ở trong dự tính của tôi.

Vì thế tôi nói với Thẩm Minh Tâm: "Giet người đền mạng là lẽ đương nhiên."

Thẩm Minh Tâm nghĩ thầm không rõ vì sao Trần Lãng lại giet người. Tôi cũng không định giải thích nhiều.

Sau nhiều lần cầu xin tôi cũng vô dụng, Thẩm Minh Tâm đã bị Tống Lan vội vàng chạy tới túm tóc trở về.

Ngay từ đầu Tống Lan còn cẩn thận đánh giá thần sắc của tôi.

Sau khi chú ý tới tôi thật sự từ bỏ Thẩm Minh Tâm, Tống Lan dứt khoát mắng mỏ cô ta: "Đồ đê tiện! Quần áo trong nhà còn chưa giặt mà mày dám chạy ra ngoài à? Nhìn xem hôm nay tao có đánh chet mày không!”

Mọi người vây quanh xem kịch. Còn có không ít người nhận ra đây chính là sói mắt trắng Thẩm Minh Tâm lúc đó.

Thẩm Minh Tâm xấu hổ phẫn nộ muốn chet, vì thế sau khi Tống Lan lại một lần nữa giơ tay lên đánh, cô ta cố lấy dũng khí đẩy Tống Lan ra, sau đó chạy về phía trước.

Nhưng cô ta vội vàng chạy trốn, không chú ý nên đã bị xe đ ụng. Người không sao, nhưng đứa bé không còn nữa.

Lần này, Tống Lan đánh chửi càng thêm không kiêng nể gì.

Nghe nói sau đó còn đem Thẩm Minh Tâm bán cho một người đàn ông khác, Thẩm Minh Tâm cầu sống không được cầu chet không xong, mỗi ngày đều sống rất khổ sở.

Nhưng chuyện này không còn liên quan đến tôi nữa.

Tống Thành Nhược, Trần Lãng và Tống Khang sống trong tù cũng không dễ chịu gì.

Tôi bảo người ta điều tra tỉ mỉ Trần Lãng, hóa ra hắn ta có liên quan đến một vụ án chet người khi còn là một tay xã hội đen.

Vì thế Trần Lãng bị kết án chung thân. Mà tôi đã sớm an bài người chờ bọn họ trong tù.

Ba người sau khi vào đó đều bị đánh chửi mỗi ngày.

Trần Lãng và Tống Khang thì không sao, nhưng Tống Thành Nhược được nuông chiều từ nhỏ căn bản là không chịu nổi chênh lệch lớn như vậy.

Hơn nữa sau khi hắn vào tù cái gọi là hệ thống kia liền mất đi hiệu lực. Vì thế không lâu sau truyền đến tin tức Tống Thành Nhược sau khi gãy một tay đã phát đ iên rồi, hơn nữa còn cố gắng tự s át trong tù.

Nhưng làm thế nào tôi có thể để hắn t ự t ử thành công chứ? Những người này, chỉ có sống mới có thể chịu tội tốt hơn! Sự trừng phạt, chỉ vừa mới bắt đầu......

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom