• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tiếu ngữ phi dương (1 Viewer)

  • Chương 2

5.

Lúc em trai 5 tuổi, chính là tiểu bá vương trong thôn. Đánh nhau, leo cây, trộm tiền, mỗi thứ hắn đều thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ học tập.

Bà nội nuông chiều hắn, mẹ tôi cũng chiều chuộng hắn khi bà đã có một cậu con trai những năm cuối đời, ba tôi làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, dù mệt đến mức không thể đứng thẳng nhưng ông vẫn vui vẻ.

Ông nói rằng ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì lợi ích của con trai mình. Chị hai lên trung học phổ thông, thành tích không lý tưởng, chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy cảm thấy đi học không phải lối thoát duy nhất.

"Chị, chị quên lời chị cả nói rồi sao?" Chị ấy quay đầu sang một bên. Lúc chị ấy đề xuất không thi đại học, ba mẹ đều vui mừng muốn chet.

Em trai cười lạnh, học theo giọng điệu của bà nội nói một câu: "Một nha đầu cũng không nên học lên đại học, nếu không tâm tư sẽ không còn như trước nữa.”

Nhìn người một nhà như vậy, trong lòng tôi một mảnh bi thương. Tôi bắt đầu chăm chỉ đọc sách hơn, học ngày học đêm, làm bài thi đến mức nôn mửa.

Tôi thi đậu vào trường trung học trọng điểm trong thị trấn, ba không muốn cho tôi đi, nhưng hiệu trưởng đến hai chuyến, nói miễn học phí cho tôi, còn có học bổng.

Ông ta động tâm, lại bị bà nội nói một câu "Không bằng giữ lại lập gia đình", khiến ông ta do dự.

Tôi quấn quít lấy mẹ tôi, mỗi ngày tan học liền làm việc nhà nông, em trai đánh tôi, mắng tôi, tôi đều cười và cố nhẫn nại.

Tôi đang dùng hành động nói cho bà ấy biết, tôi rất yêu bà ấy, tôi rất yêu gia đình này, đây là nhà của tôi.

“Mẹ, chờ con lấy được học bổng, đều cho mẹ hết, con mỗi ngày học tập, cũng không có chỗ cần dùng tiền.”

“Ba, con tốt nghiệp trung học sẽ trở về, con thích thôn chúng ta, con muốn lập gia đình sớm một chút.”

Khoảng thời gian đó, em trai tôi luôn tìm tôi kiếm chuyện, còn cùng bọn côn đồ trong thôn đòi tiền tôi.

"Tôi không có tiền, tiền không phải đều cho cậu hết rồi sao?"

"Cái rắm, chị khẳng định có giấu tiền, tôi nhìn thấy chị đi mua sách, chị không cho tôi tiền, tôi sẽ méc ba mẹ!"

Tôi oán hận nắm chặt nắm đấm, đó là tiền chị tôi để lại cho tôi đọc sách, tuyệt đối không thể bị ba mẹ biết.

Tôi hỏi bạn học vay mượn, tôi giúp cô ấy làm bài tập.

"Vậy sau này cậu cũng giúp tớ làm bài tập!"

Vì không muốn ba mẹ biết tôi có tiền, tôi chỉ có thể đáp ứng. Mà em trai tôi hình như phát hiện ra con đường phát tài, nó ở lớp bọn họ dùng tôi kiếm tiền, một phần bài tập 5 đồng.

Tôi ngoại trừ đi học, còn phải làm bài tập tiểu học, từ tối đến hừng đông. Bởi vì ngủ không đủ giấc, thân hình tôi gầy gò ốm yếu, hiệu trưởng nói nhìn tôi giống như một con chuột nhỏ.

Nhưng nỗ lực thì sẽ được đền đáp. Tôi gạt người trong nhà, các bạn học của tôi cũng giúp tôi, giáo viên cũng giúp tôi, tôi thuận lợi tham gia thi đại học.

Thanh Hoa giúp tôi có cơ hội rời khỏi sơn thôn nhỏ này thay đổi vận mệnh của mình, tôi gọi điện thoại cho chị cả, chị ấy mừng đến phát khóc.

Vào thời điểm đó, chị đã mở hết cửa hàng Taobao này đến cửa hàng khác ở Nghĩa Ô bằng sự chăm chỉ của mình.

Chị ấy nói với tôi, chị ấy đã mua nhà, tìm bạn trai và chuẩn bị kết hôn. Tôi có chút lo lắng, hộ khẩu của chị ấy vẫn còn trong tay ba mẹ.

Chị cả ở trong điện thoại nở nụ cười, nói: "Mộng Nam, em yên tâm, chị nhất định sẽ không để cho hai người bị bọn họ ức hiếp.”

6.

Chị cả đã trở lại, trong kỳ nghỉ hè tôi sắp tới Thanh Hoa. Khi chiếc xe con mới tinh lái vào thôn, trẻ con cả thôn đều đi ra vây xem.

Chị cả mặc một chiếc váy thời trang, quấn khăn lụa thời thượng, đội một chiếc mũ rộng vành để che nắng.

Nhìn thấy những vết bầm tím tím trên người tôi, chị ấy tức giận đến đỏ cả mắt: “Mộng Nam, chị cả về muộn rồi.”

Chị cả vung tay quyên tiền xây dựng lại từ đường cho thôn, ba tôi trong nháy mắt trở thành người hùng của thôn.

Đêm khuya yên tĩnh, tôi nghe thấy chị cả đang tâm sự với mẹ tôi: "Con thấy giá phòng ở Bắc Kinh sớm muộn gì cũng tăng lên, Mộng Nam thi đậu Thanh Hoa, sau này nhất định có thể có hộ khẩu ở đó, mẹ nghĩ xem, nếu chúng ta mua một căn nhà ở Bắc Kinh, lại có hộ khẩu, cả nhà không phải đều thăng chức rất nhanh sao?"

Mẹ tôi là một người phụ nữ chỉ mới đến thị trấn xa nhất, căn bản nghe không hiểu, nhưng ba tôi hiểu.

"Nhưng hộ khẩu này là của Mộng Nam, có quan hệ gì với chúng ta?"

"Ba, ba nghĩ xem, Mộng Nam sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nếu gả cho người Bắc Kinh, hộ khẩu sẽ vô dụng, có thể cho em trai!"

Thấy bọn họ còn đang do dự, chị cả lại ra thêm một đòn: "Đối tượng của con là một người nhu nhược, dù con có luôn hướng về nhà mẹ đẻ thì anh ấy cũng không nói được gì, con nói phải tu sửa từ đường, anh ấy còn lấy tiền ra cho con, nhưng Mộng Nam đâu?”

“Chúng ta phải dỗ dành con bé, chờ con bé tốt nghiệp có hộ khẩu, liền đem hộ khẩu cho em trai.”

Cuối cùng, ba mẹ bị chị cả vẽ bánh thuyết phục, lấy ra một quyển sổ nhỏ. Trên đó, có hộ khẩu của tôi và chị hai, chị cả.

Chị cả lấy hộ khẩu của mình, lại thận trọng giao hộ khẩu của tôi cho tôi: "Chuyển đến trường học, đừng quay lại nữa!"

Cả đêm không ăn gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Tôi bật vòi hoa sen lên, dòng nước chảy xuống, lặng lẽ trút ra sự vô lý của ngày hôm nay.

Ba mẹ và em trai tôi, đây là dự định ở lại Bắc Kinh không đi nữa. Họ biết tôi không có tiền, nhưng cố ý nhắc tới chị gái tôi.

Bọn họ nhất định muốn tôi giao hộ khẩu, và ép chị cả tôi bỏ tiền ra. Chúng tôi không thể xé rách khuôn mặt của họ. Bởi vì lúc ấy bọn họ đề phòng, nên trong tay còn giữ chặt hộ khẩu của chị hai tôi.

7.

Tôi đã từng đến đồn công an hỏi qua, có thể trực tiếp di dời hộ khẩu hay không, nhưng đáp án nhận được lại không như ý.

Đồn công an nói, người trưởng thành có thể có hộ khẩu độc lập, nhưng phải cầm hộ khẩu cũ đến đồn công an địa phương làm thủ tục đóng dấu.

Tôi căn bản không biết ba mẹ để sổ hộ khẩu ở đâu. Tôi đã tìm, chị cả cũng đã trở về tìm, chúng tôi lục lọi toàn bộ phòng cũng không tìm được. Chị cả từng đề nghị mua cho ba mẹ một căn hộ ở thị trấn, để lừa bọn họ lấy hộ khẩu ra.

Nhưng nhà ở thị trấn căn bản không thỏa mãn được tham vọng của bọn họ.Nhất là dưới sự cổ động của những người bà con cùng thôn, tham vọng của bọn họ càng lớn.

Con gái có thể sống tốt, dựa vào cái gì bọn họ không thể sống tốt? Tôi cũng từng gào khóc trong vô số đêm, không ngừng tự hỏi tại sao ba mẹ tôi lại như vậy?

Tôi cũng từng ghen tị với những đứa trẻ sau giờ học được bố mẹ đến đón cùng với những chiếc kẹo bông màu hồng trên tay và một chú gấu chỉ thuộc về cô ấy.

Tôi đã mất 10 năm để chấp nhận sự thật rằng "ba mẹ tôi không yêu tôi nhiều như vậy". Tôi bấm số điện thoại của chị cả.

“Em gái, làm khó em rồi.” Chị ấy đang chuẩn bị mang thai, tôi nghe thấy tiếng chị ấy uống nước.

“Chị, sao giờ chị mới ăn cơm?” Giọng nói của chị ấy tựa hồ cũng rất mệt mỏi, trong lòng tôi căng thẳng.

“Có chút đói bụng, nên ăn khuya.”

Chị cả chuyển đề tài này, ngược lại hỏi ý định của ba mẹ.

“Bọn họ hạ quyết tâm muốn em mua cho Trương Trác Tuyệt một căn nhà ở Bắc Kinh.”

Chị cả cười lạnh một tiếng: "Mua nhà thì không có khả năng, cho dù mua, đó cũng phải là chị bỏ tiền ra mua cho em.”

“Chị, em không cần tiền của chị, tự em có thể kiếm tiền, hơn nữa em còn trẻ, qua vài năm nữa em sẽ đi tìm chị, tìm chị hai, ba người chúng ta ở Hàng Châu sống thật tốt.”

Hai chị em chúng tôi trò chuyện vài câu, chị cả luôn luôn thông minh có chủ ý: "Ba mẹ đến công ty em náo loạn, bí thư chi bộ thôn của chúng ta hẳn là không biết đâu nhỉ?"

Hai mắt tôi sáng ngời, bí thư chi bộ thôn Lý bá, là học sinh trung học duy nhất trong thôn chúng tôi. Năm đó tôi có thể thuận lợi rời khỏi thôn để học lên đại học, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều.

Ba mẹ muốn học bổng Thanh Hoa cho tôi, nhưng không có học bổng tôi sẽ không có tiền đóng học phí. Tôi đã trưởng thành và tôi không muốn dùng tiền của chị mình.

Tôi khóc lóc chạy đến nhà bác Lý cầu xin, bác ấy mời những người già được tôn trọng trong thôn vây quanh ba mẹ tôi: "Lão Trương, sao ông lại làm như vậy? Tiền học của đứa nhỏ mà cũng muốn lấy?!"

“Tiền này là đứa nhỏ tự mình kiếm được, con trai ông muốn tiền thì phải chăm chỉ học hành, nhà trường sẽ cấp cho nó!”

Tôi hiểu ý của chị cả, nhưng lại hơi lo lắng.

“Liên lạc với bác Lý trước xem có cách gì không, có thể nhờ công an giúp đỡ.”

8.

Bên này tôi vừa liên lạc với bác Lý, bên kia đã xảy ra chuyện. Lúc nhận được điện thoại của trung tâm thương mại, tôi đang phân công công việc kế tiếp.

Điện thoại reo rất lâu, khi tôi nhấc máy, đầu bên kia là giọng nói giận dữ: “Chị chet rồi hả?!!!”

Đây là thằng em trai tốt của tôi, mỗi lần mở miệng điện thoại đều nguyền rủa tôi chet sớm.

“Lại có chuyện gì?”

“Cái cửa hàng rách nát này, chỉ muốn xem vòng ngọc một chút. Nhưng tên nhân viên phục vụ không có mắt kia tự mình cầm không chắc, lại đổ thừa là mẹ chúng ta làm vỡ nó.”

Trái tim tôi ngừng đập. Tôi không thể nói một lời nào với hắn. Vòng ngọc nhất định đã vỡ, nhưng khẳng định không phải là lỗi của nhân viên phục vụ!

Khi tôi vội vàng chạy đến Trung tâm Thương mại Quốc tế, đã thấy mẹ tôi ngồi dưới đất còn em trai tôi thì khoanh tay đứng một bên.

Người vây xem không ít, tôi cố gắng đi lên phía trước.

“Xin chào, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

Em trai tôi nhìn thấy tôi, giống như có người tới làm chỗ dựa cho nó, lời thô tục trong miệng không ngừng nhảy ra, còn dùng ngón tay chỉ vào nhân viên bán hàng đang khóc đến lê hoa đái vũ kia.

“Mày câm miệng cho tao!” Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, một tay hất ngón tay đang chỉ người của hắn.

“Người ngoài khi dễ tôi, chị hét em trai chị làm gì?!”

Mẹ tôi không vui, vừa đứng dậy khỏi mặt đất, đã bắt đầu kêu trời gọi đất.

"Ôi, tôi không sống nổi nữa, một nhân viên bán hàng nho nhỏ cũng có thể khi dễ tôi, con gái tôi còn giúp đỡ người xấu..."

Tôi cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như bị người ta tát.

"Xin hỏi cô là người nhà của bọn họ sao?"

Tôi nhìn thấy trước ngực người đàn ông đang nói chuyện đeo một tấm bảng tên, hẳn là quản lý trung tâm thương mại.

“Vị khách này nhất định đòi xem vòng ngọc này, nhân viên bán hàng của chúng tôi nhắc nhở bà ấy động tác nhẹ một chút, bà ấy lại cảm thấy là đang xem thường mình nên mắng người bán hàng coi thường người khác. Nhân viên bán hàng tốt bụng đề nghị hỗ trợ giúp bà ấy đeo thử, bà ấy nhất định phải tự mình đeo nhưng bà ấy đeo không được, thẹn quá hoá giận nên đập chiếc vòng ngọc vào tủ kính.”

“Mày nói bậy! " Em trai tôi hét lên, ánh mắt liếc nhìn chung quanh. Trong đám người xôn xao bàn tán, hình như vừa rồi có một số khách hàng đã nhìn thấy cảnh này.

“Có giám sát không?” Tôi hít một hơi thật sâu. Về mặt lý trí, thật khó để tôi không tin lời quản lý. Nhưng về cảm xúc và ví tiền, tôi hy vọng họ không đi quá xa.

Khi đến phòng giám sát, tôi thấy rõ mẹ tôi đang cắn chiếc vòng và chửi thề. Chiếc vòng tay bị nứt, bà chết lặng, nhân viên bán hàng vừa khóc vừa gọi bảo vệ.

Mà em trai tôi ở một bên, toàn bộ quá trình đều thờ ơ lạnh nhạt. Thật nhục nhã. Tôi đã xin lỗi người quản lý và nhân viên bán hàng, và nói rằng chúng tôi sẵn sàng bồi thường.

Người quản lý nhìn họ, lại nhìn tôi lần nữa và thở dài. Vàng có giá ngọc vô giá, tôi chỉ có thể cầu nguyện quản lý sẽ không rao giá trên trời, muốn tôi mua vòng tay này.

“Tại sao phải trả tiền?!!! Vòng tay của các người chất lượng quá kém mới có thể nứt. Nếu các người cưỡng ép tôi mua nó, tôi sẽ kiện các người!”

Mắt thường cũng thấy được lông mày của người quản lí đang giật giật, thấy thế tôi quay người lại tát cho thằng em trai một cái.

“Câm miệng ngay cho tao!”

Hắn bối rối, mẹ tôi cũng mơ hồ, quản lý và nhân viên bán hàng cũng sững sờ tại chỗ. Ngay cả bản thân tôi cũng kinh ngạc trước hành động của mình.

Quả quyết như vậy, sử dụng toàn bộ sức mạnh của cơ thể, giống như...

Một cái tát này chứa đựng sự oán giận bao nhiêu năm của tôi đối với hắn, vì sự vô lí và càn quấy của hắn.

“Cmn chị dám đánh tôi!” Hắn nói xong muốn nhào tới đánh tôi, lại bị bảo vệ nhanh tay ấn ngã xuống bàn.

“Cô cũng thật không dễ dàng.” Ánh mắt đồng cảm của quản lý khiến tôi càng xấu hổ vô cùng. Cuối cùng, quản lý chỉ bảo tôi bồi thường giá của chiếc vòng, cũng may vòng tay này chỉ có một vạn tám, bằng tiền lương nửa tháng của tôi.

“Số tiền này, là tôi cho mẹ mượn.”

Trong ánh mắt mẹ tôi tràn ngập không thể tin, không có bảo vệ ngăn cản, em trai tôi lại xắn tay áo lên muốn đánh tôi.

“Trương Trác Tuyệt, cậu nghĩ kỹ đi, nơi này không phải trong thôn, nơi này là Bắc Kinh, nếu tôi báo cảnh sát bắt cậu vào, cậu sẽ có tiền án, đến lúc đó đừng nói mua nhà, ngay cả công việc cậu cũng không tìm được.”

“Con thật độc ác!” Mẹ tôi lại bắt đầu khóc, rất lớn tiếng, như là muốn hấp dẫn ánh mắt của người qua đường đến bức ép tôi khuất phục. Tôi cười, thật sự rất buồn cười.

Tất cả mọi người ở thành phố lớn đều vội vã, không ai xen vào việc của người khác.

“Khóc đủ rồi thì đón xe về. Ngày mai tôi sẽ đến khách sạn trả phòng, hai người trở về đi.”

Tôi thật sự không dám nghĩ, nếu bọn họ còn ở lại chỗ này, không biết còn phát sinh bao nhiêu chuyện thái quá nữa đây.

“Không thể nào! Trương Mộng Nam, tôi nói cho chị biết tôi sẽ không rời đi! Tiểu Nhan nói cậu hai của cô ấy ở Bắc Kinh, có thể sắp xếp công việc cho chúng tôi, chỉ cần tôi có nhà, cô ấy sẽ kết hôn với tôi!"

Tiểu Nhan? Tôi nhớ ra, là cô gái lúc trước mẹ tôi nói qua điện thoại. Tôi thật nghĩ mãi mà cũng không hiểu, loại con gái nào lại coi trọng loại cặn bã như em trai tôi?

“Cô ấy bảo cậu mua nhà, cậu có thể tìm ba mẹ cậu nhưng đừng tìm tôi, tôi là chị cậu, không phải mẹ cậu.”

Tôi cố tình nói như vậy trước mặt mẹ tôi. Lúc trước muốn chet muốn sống sinh con trai, con trai không giúp ích được liền bắt đầu chèn ép con gái, vậy tại sao ngay từ đầu không giáo dục nó thật tốt?

"Mẹ ơi, mẹ có bao giờ nghĩ tại sao thằng bé lại bỏ học và không đạt được thành tựu gì dù chân tay khỏe mạnh và có bộ não bình thường không? Mẹ có thực sự nghĩ nó là đứa con trai tốt nhất trên thế giới không?"

Đây là câu đố không có lời giải giấu ở trong lòng tôi bấy lâu nay. Tôi không hiểu, chị cả học tập tốt như vậy, lại ép chị ấy nghỉ học. Chị hai đi làm truyền hình trực tiếp, bị bọn họ mắng mất mặt. Tôi học lên Thanh Hoa, bọn họ lại mắng tôi là sói mắt trắng.

“Mẹ, hãy nói cho con biết tại sao! Tại sao mẹ lại đối xử với chúng con như vậy!"

“Bởi vì mấy đứa là con gái! Em trai con……Em trai con là con trai một nhà chúng ta!”

“Ha ha ha…..”

Gió tháng mười hai ở Bắc Kinh làm tôi rơi lệ, thì ra là thế, quả nhiên là thế .Bởi vì là con gái, cho nên trời sinh thấp hơn một bậc. Bởi vì là con gái, cho nên mặc dù đã có ba đứa con, nhưng thằng ch ó vô dụng này vẫn là "con một".

"Được, vậy hai người hãy bảo vệ tốt đứa con một của các người, không cần lại đến làm khó dễ chúng tôi!"

Cảm ơn mẹ tôi, vào năm tôi 25 tuổi đã nói ra lời trong lòng, từ nay về sau, đại lộ hướng lên trời mỗi người đi nửa đường, tôi sẽ không hy vọng xa vời bất cứ sự quan tâm và yêu thương nào đến từ cha mẹ nữa.

Tôi cũng không quay đầu lại mà đi, mặc cho phía sau tiếng chửi bậy không ngừng phát ra.

Bác Lý nhắn tin lại cho tôi, nói ba mẹ và em trai tôi đã rời làng trong đêm. Nếu ông ấy biết bọn họ muốn tới Bắc Kinh tìm tôi, nhất định sẽ ngăn cản bọn họ.

Tôi càng cười to hơn, đây là ba mẹ ruột của tôi, họ có thể không ngại vất vả đường xa suốt đêm tới đây, chỉ để ép buộc và uy hiếp tôi!

Ngay lúc tôi ngồi vào trong xe, điện thoại di động nhận được một lời mời kết bạn, trên đó viết hai chữ đơn giản: [Tiểu Nhan.]

9.

Tiểu Nhan hẹn tôi gặp mặt, cô ấy nói cô ấy có người thân ở Bắc Kinh, tình cờ lần này cô ấy cũng đi cùng với ba mẹ tôi.

Theo cách nói của mẹ tôi, bọn họ mới nói chuyện ba tháng, cô gái này đã có thể khuyến khích em trai tôi ầm ĩ muốn mua nhà cho cô ấy ở Bắc Kinh, không phải một nhân vật đơn giản.

Gặp hay không gặp? Trong khi tôi đang do dự, tôi nhận được một cuộc gọi khác. Là chị hai. Từ khi chị hai đi Hàng Châu phát sóng trực tiếp, chúng tôi ít liên lạc với nhau nhưng sự hiểu lầm về việc chị ấy bỏ học đã được giải quyết sau khi nhìn thấy cuộc sống và địa vị hiện tại của chị ấy.

“Em gái, bây giờ chị đang ở dưới lầu nhà em.”

Chị hai ngồi trên giường của tôi, nhìn hành lý tôi đã đóng gói xong: “Hôm nay chuyển nhà? Sao em không gọi công ty chuyển nhà?”

“Em hẹn họ nửa giờ nữa, vì chị đến.”

Chị ấy mặc áo khoác màu yến mạch, trên mặt trang điểm tinh xảo, bỗng nhiên ngồi lại ôm lấy tôi.

“Em vất vả rồi!”

Tôi vỗ vỗ lưng chị ấy: "Sao đột nhiên lại cảm động thế?"

“Chị hai biết hết rồi, bọn họ tới rồi phải không?”

Chị hai cười lạnh một tiếng: "Nhà chúng ta, chỉ có em từ nhỏ đã tốt bụng, chị vốn không muốn phá hoại chút mộng tưởng tốt đẹp trong lòng em đối với bọn họ. Nhưng hôm nay họ lại tính toán trên đầu em, người làm chị như chị không phải là tới chống đỡ cho em sao?”

Chị hai có thể tạo được chỗ đứng trong giới beauty blogger, công lao của chị ấy không hề nhỏ.

“Chị, chị muốn làm gì?”

Chị ấy lấy điện thoại ra, là đang nói chuyện phiếm với em trai.

“Em chuyển nhà trước, dọn nhà xong thì cùng chị đi hành hạ đồ cặn bã!”

Tôi do dự một giây, rồi nói cho chị ấy biết bạn gái Tiểu Nhan của em trai đã thêm wechat của tôi.

“Đã qua rồi, đương nhiên phải đích thân gặp mặt. Chị muốn xem một chút quỷ xà thần nào có thể thích đứa con hoang đàng này của nhà chúng ta?"

Avatar của Tiểu Nhan là ảnh selfie của cô, rất nổi tiếng trên mạng. Sau khi tôi đồng ý lời mời kết bạn, cô gần như trả lời ngay, giống như đang chờ tôi.

[Chào chị.]

Tôi nhắn lại: [Xin chào.]

[Chị, em là bạn gái của em trai chị, gọi em là Tiểu Nhan là được rồi.]

[Ừm.]

[À chị, hôm qua em còn nói với Trác Tuyệt, muốn mời chị ăn cơm.]

Chị hai trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của tôi, bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

[Chọn ngày không bằng đụng ngày, tối nay cũng được, vừa vặn chị hai cũng ở đây.]

Đối phương im lặng một lúc rồi miễn cưỡng gửi một biểu tượng cảm xúc.

[Vậy, tối nay tụi em mời hai chị đi ăn lẩu nha.]

[Chị hai nghe nói em trai có bạn gái rất vui vẻ, lần đầu tiên chị ấy tới Bắc Kinh, muốn ăn một món đặc sắc. Địa chỉ chị sẽ gửi cho em.]

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Chị, sao lại gọi cô ấy tới chỗ đó? Còn nữa, quán ăn cô ta đặt quá đắt, mời bọn họ cũng thật tốn kém!"

Chị hai nhướng mày, như cười như không: "Em nói nhảm cái gì vậy? Chị em kiếm tiền không dễ dàng gì, không phải bọn họ bảo mời chúng ta sao?"

Đến buổi tối, tôi và chị gái trực tiếp đón xe từ căn nhà mới thuê của tôi đến khách sạn. Bữa ăn theo set rẻ nhất tại cửa hàng trực tuyến này có giá 899 tệ/người.

Chờ chúng tôi đến phòng bao, phát hiện người đến quả nhiên đông đủ.

“Hừ.” Ba tôi vốn mặt mày hớn hở, sau khi nhìn thấy hai chúng tôi lập tức trở nên u ám.

“Ai da, đã lâu không gặp mà cổ họng ba vẫn khó chịu à? Đờm mắc trong cổ họng từ lúc con học tiểu học đến bây giờ, cảm giác nó sống kiên cường còn hơn ba nữa đó.”

"Con đang nói cái gì vậy!", mẹ tôi trừng mắt nhìn Tiểu Nhan, lại vội vàng nở nụ cười.

“Chị hai này của Trác Tuyệt, khi còn bé không chăm chỉ đọc sách, bây giờ làm cái gì mà dẫn chương trình."

“Đúng đúng đúng, con học kém, cũng không biết nhà chúng ta có đốt pháo ở mộ tổ tiên hay không, mới sinh ra được em gái là một sinh viên đại học Thanh Hoa," chị hai khoa trương nhìn về phía tôi ngồi ở một bên, "Có phải còn có hai học vị gì không?"

Tôi nghẹn cười, gật gật đầu.

“Ôi, tôi sùng bái nhất, chính là sinh viên hai học vị ở Thanh Hoa. Tiểu Nhan, em học trường nào vậy?”

Theo mẹ tôi nói, Tiểu Nhan tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đó lên đại học, vẫn giống như em trai tôi, mua bằng.

"Xí, khoe khoang cái gì..." Em trai tôi ghét người khác nói tôi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, nhất là khi chị hai của tôi đã làm mất mặt Tiểu Nhan, nhưng vì có người yêu ở bên nên hắn không trực tiếp đứng lên mắng chị hai.

“Đương nhiên phải khoe khoang, em trai à, em so với chị còn tệ hơn. Nghe lời chị, nói ít lại để tránh làm cho người ta chê cười.”

Mẹ tôi vỗ vỗ tay em trai tôi trấn an, sau đó gọi nhân viên phục vụ gọi món.

“Chị hai làm người dẫn chương trình ở đâu? Người dẫn chương trình cũng rất tốt, nghe nói rất kiếm tiền.”

Tiểu Nhan vẻ mặt tươi cười đưa thực đơn cho chị tôi, trực tiếp lướt qua em trai tôi.

“À, cũng tạm được.”

Hôm nay chị hai tôi đeo một cái túi xách Hermes, quần áo mặc rất đắt tiền, trên tay còn đeo vòng vàng, nhìn sang trọng mười phần.

“Túi của chị thật đẹp, khí chất cũng rất tốt.”

“Cái túi này cũng không đắt, đeo vui thôi.”

"Chậc chậc, túi rách rồi, còn không đẹp bằng của em đâu."

Sắc mặt Tiểu Nhan cứng đờ, rất rõ ràng, em trai tôi không hiểu. Thừa dịp người khác gọi món ăn, Tiểu Nhan lén lút cất túi CK của cô ra sau lưng.

"Chị hai, chị lần đầu tiên gặp Tiểu Nhan, có phải nên tặng quà gặp mặt hay không!"

Em trai tôi tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng nhìn ánh mắt hâm mộ của Tiểu Nhan, lúc này liền có chủ ý xấu.

“Tôi là mẹ cậu sao? Tiểu Nhan là con dâu tôi à?”

Mắt thấy ba tôi sắp nổi điên, chị hai vội vàng rót chén trà nóng: “Em trai à, khi còn bé không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng gì coi như thôi đi, trưởng thành sao vẫn còn như vậy? Ba mẹ còn ngồi ở chỗ này, em mở miệng lại đòi quà gặp mặt cho bạn gái, Tiểu Nhan sẽ nghĩ gì đây? Ai không biết còn tưởng em không cha không mẹ đó.”

Tôi tưởng chị ấy muốn rót nước cho ba tôi để ông tắt máy, không ngờ chị ấy lại tự mình uống. Hiển nhiên, ba tôi cũng không nghĩ tới, mặt nghẹn thành màu cà tím.

Trong lúc ăn cơm, Tiểu Nhan rất lễ phép, trên mặt luôn mang theo nụ cười, chỉ là trong lời nói đều là muốn tìm hiểu tôi và chị hai kiếm được bao nhiêu tiền, nhà chúng tôi có bao nhiêu tiền.

“Tiểu Nhan, chị muốn kính em một ly.”

Chị hai ăn rất vui vẻ, đột nhiên đứng lên, rót một ly rượu trắng.

“Tuy rằng em và thằng em trai bất tài này chỉ yêu nhau có ba tháng, nhưng chị tuyệt đối tin tưởng hai người là tình yêu đích thực.”

Sắc mặt Tiểu Nhan có chút căng thẳng nhưng vẫn lễ phép cười: “Chị thật khiêm tốn, Trác Tuyệt rất tốt."

“Quả thật..." Chị hai tôi vẻ mặt thâm tình nhìn Tiểu Nhan, không biết còn tưởng rằng đang thổ lộ.

“Nó 3 tuổi còn đái dầm, 5 tuổi trèo cây bị rắn cắn vào bộ phận trọng điểm, 9 tuổi còn chưa biết đọc ABC, nhưng không sao, tuy rằng bằng đại học của nó là mua, nhưng trình độ trí lực coi như người bình thường."

“Tuy rằng nhà chị nghèo, chỉ có một căn nhà cũ và một căn hộ nhỏ ở tầng hai, nhưng em yên tâm, với tư cách là chị, nếu sau này em lấy em trai chị, chị sẽ trả tiền sửa sang lại căn hộ tầng hai. Còn nhà ở quê để em dùng làm phòng cưới!"

“Còn nữa, chị thật sự không hề khiêm tốn, em trai chị năm nay mới 18 tuổi, hai người có thể phải mất hai năm mới lấy được bằng cấp, nhưng hai đứa có thể sinh con trước! Dù sao ba mẹ nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ chăm sóc em bé. Về công việc thì có rất nhiều người đàn ông tốt không có việc làm ở tuổi 18, và em trai chị không phải là người duy nhất!”

Chị hai quá dũng cảm. Đây cũng là lời tôi muốn nói, hôm nay chị ấy thật sự muốn xé rách mặt bọn họ!

“Cmn chị nói cái gì?!” Em trai tôi nổi giận, lúc đứng dậy còn cầm theo ly trà.

“Mày chính là muốn em trai mày sống không thoải mái! Đồ súc sinh, tao không có đứa con gái như mày!”

Ba tôi hét lên, mẹ tôi cũng vẻ mặt oán giận nhìn chị hai. Tôi đứng dậy, cầm tay chị hai, cánh tay kia chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản em trai và ba tôi.

“Sao mẹ lại lo lắng như vậy? Những lời con nói không phải là sự thật sao? Ba mẹ, ba mẹ không nói rõ ràng với cô bé về hoàn cảnh gia đình của chúng ta đúng không? Nếu chúng ta kết hôn, đó là cuộc hôn nhân lừa đảo!"

Chị hai vẻ mặt kinh hãi, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Em trai tôi tức giận muốn tới xé nát miệng chị hai, ba tôi cũng cầm thìa lên ra sức gõ bát trên mặt bàn, mẹ tôi lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết chuẩn bị diễn kịch.

Toàn bộ vùng Tây Bắc đều loạn thành một nồi cháo. Nhưng Tiểu Nhan, lại bất động thanh sắc ngồi vững vàng, mỉm cười ngay cả nếp nhăn cũng không có.

Khóe miệng chị hai dừng lại, chúng tôi liếc nhau. Đây là một trò lừa đảo!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom