-
Chương 5 HOÀN
(Kết thúc)
“Phương Đạt, anh có thừa nhận hành vi phạm tội của mình không?”
Trong căn phòng trắng tinh có một chiếc giường trắng, trên chiếc giường trắng là một người đàn ông trung niên mặc quần áo sọc.
Bạn từ từ mở mắt ra, dường như bạn đã mơ một giấc mơ rất dài.
Bạn nhìn xung quanh, tự hỏi liệu tất cả những điều trước mắt bạn có phải là sự thật hay không.
Bạn nhìn viên cảnh sát và bác sĩ đang đứng trước mặt, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Bạn bị kiểm sát trưởng khởi tố với tội danh cố ý giec người, hành vi phạm tội là giec hại và ăn thịt vợ của mình.
Nhưng mãi đến cuối cùng, bạn cũng không có thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân.
Bởi vì trong tiềm thức bạn tin rằng, bản thân sẽ không giec người vợ mà mình yêu nhất.
Cơ quan tư pháp mượn dùng kỹ thuật mới nhất của bác sĩ tâm lý —— phương pháp hồi tưởng tinh thần để nhìn lại và trải qua tất cả.
Việc bạn liên tục sống lại cũng là do phương pháp này.
“Tôi nhận tội.”
Bạn cúi đầu, chân thành sám hối tội lỗi của chính mình.
Bạn không muốn phải trải qua t..ử v..ong lập đi lập lại như vậy nữa, so với việc ăn một phát đạn, nó còn đau khổ gấp ngàn vạn lần.
Mỗi một lần t..ử vong, là mỗi một lần cơ thể được sống lại, nhưng linh hồn của bạn lại đang không ngừng dày vò.
Sống lại như vậy, chẳng khác gì chịu hình cả!
Bạn nhìn mái nhà loang lổ cũ nát, ánh mắt thản nhiên, môi mỉm cười, sung sướng cảm thán: “Thật tốt quá, còn một tuần nữa là có thể chec thật rồi.”
Phiên ngoại
Tôi là Phương Đạt, tên thật là Phương Truyền Tông.
Tôi sinh ra ở thôn Phương gia - nơi được bao quanh bởi một ngọn núi lớn.
Nơi này, vật chất cằn cỗi, tư tưởng thiếu thốn.
Tôi chỉ có một người chị, ồ, không đúng, phải nói là tôi chỉ thấy qua một người chị.
Nghe chị Xuân Hoa nói, năm chị hai tôi ba tuổi, chị ấy không may rớt xuống giếng và chec, còn chị ba và chị tư thì vừa sinh ra đã mất, chỉ có chỉ cả còn sống.
Năm tôi chào đời, người chị duy nhất may mắn còn sống sót này đã bị bán cho cha con Lý gia làm con dâu nuôi từ bé.
Năm tôi năm tuổi, tôi đã nhìn thấy chị ấy ở chợ phiên trong thôn.
Chị ấy không giống tôi một chút nào cả, vừa gầy vừa đen, đứng đó trông như một cây trúc đen thui vậy.
Hơn nữa trông chị ấy có vẻ rất ngốc, đôi mắt đờ đẫn, không nói câu gì.
Tôi mới không muốn chị ấy làm chị gái của tôi đâu, nhưng chị Xuân Hoa nói chị ấy đúng là chị gái của tôi.
Haiz, thật là phiền não.
Mặc dù lúc đó tôi còn không biết cái gì gọi là mất mặt, nhưng mà tôi rất chán ghét chị ấy.
Tôi trở về tìm bà nội, làm nũng với bà ấy, bà nội nói, chị ấy đã sớm không phải là người nhà của chúng ta, đương nhiên cũng không phải là chị gái của tôi.
Tôi rất vui vẻ.
Nhưng mà sau đó tôi nghe chị Xuân Hoa nói chị ấy đã chec.
Tôi không thích chị ấy, nhưng trước nay tôi chưa hề nghĩ đến việc chị ấy sẽ chec.
Nhưng mà cũng chỉ hơi nghẹn lòng lúc nghe tin như vậy thôi, dù sao thì, tôi và chị ấy cũng không thân, hơn nữa cũng đâu phải là tôi làm hại chị ấy.
Sau đó, chị Xuân Hoa cũng đã chec.
Cha của chị Xuân Hoa muốn gả chị ấy cho một người đàn ông góa vợ hơn 50 tuổi, bởi vì đối phương có thể lấy 500 đồng tiền làm sính lễ.
Chị ấy không muốn, cho nên chị ấy muốn rời khỏi thôn Phương gia, nhưng mà trên đường đi lại bị rắ..n độc cắn chec.
Cuối cùng, cha chị ấy thậm chí còn không thèm nhặt x..ác cho chị ấy, mắng chị ấy là thứ hàng thêm tiền, thà chec cũng không để ông ta kiếm tiền, cuối cùng thì những người khác đã đào hố chôn giúp.
Khi tôi nghe nói chuyện này, trong lòng cảm thấy rất thổn thức, nhưng mà bây giờ tôi đã rời khỏi Phương gia thôn, loại chuyện này cũng chỉ có thể cảm thán mà thôi.
Dù sao thì có rất nhiều bé gái muốn chạy trốn ra khỏi thôn Phương gia, chec ở trên đường cũng rất nhiều.
Đến nỗi tôi, bà nội nói tôi không chỉ có có thể nối dõi tông đường, mà còn có thể quang tông diệu tổ.
Vì vậy, khi tôi học cấp hai, bà nội và bố mẹ tôi đã rời khỏi thôn Phương gia, đến thành phố làm việc.
Người dân trong thành phố sống rất sung túc, thậm chí còn không quan tâm đến trứng gà.
Ngay cả uống cũng phải uống sữa bò được đóng gói trông vô cùng mắc tiền.
Tôi rất hâm mộ, nhưng trong lòng cũng có cảm giác tự ti.
Kể từ khi bị con trai chủ nhà chế nhạo tên tôi thật quê mùa, tôi kịch liệt kháng nghị với mọi người trong nhà, muốn sửa tên.
Lúc đầu bà nội không cho.
Tôi khóc lóc làm ầm ĩ, nói không đổi tên thì sẽ không đi học, điều này khiến bà nội tôi rất lo lắng, bà ấy vẫn luôn trông cậy vào ta sẽ làm quang tông diệu tổ.
Cuối cùng, bà ấy đồng ý tôi sửa tên thành Phương Đạt.
Lúc đi học, có một bạn nữ nghèo y hệt tôi.
Nhưng tôi thông minh hơn cậu ta nhiều.
Bởi vì tôi biết nói dối.
Không ai biết điều kiện gia đình của tôi, đương nhiên mọi người sẽ không nhắm vào tôi.
Nhưng nhà nữ sinh kia làm nghề nhặt ve chai, các bạn học đều nói trên người cậu ta có một mùi chua, gọi là mùi chua của nghèo khổ.
Tôi không ngửi được.
Nhưng tôi không nói.
Tất cả mọi người đều đã từng b..ắt n..ạt cậu ta, dù nhiều dù ít, đương nhiên tôi cũng đã từng tham dự.
Nếu tôi không hùa theo bọn họ, lỡ bọn họ quay lại bắt nạt tôi thì sao.
Tôi thật là thông minh.
Cứ như vậy, tôi thuận lợi thi đậu cấp 3, trong lúc đó còn có một người bạn gái.
Nhưng mà sau đó tôi gặp được một nữ sinh khác, cậu ấy không những xinh đẹp mà trong nhà lại còn có tiền, thế là tôi chia tay với bạn gái hiện tại.
Bởi vì bà nội tôi nói, nữ sinh nhà giàu kia mới là mẫu vợ mà tôi nên cưới.
Tôi biết, chỉ cần bản thân có thể bắt lấy cậu ấy, nửa đời sau của tôi sẽ không cần phải sầu nữa.
Trong nhà cậu ấy chỉ có cậu ấy là con gái một, vậy nên không phải là sau này, khối tài sản khổng lồ đó sẽ thuộc về tôi hay sao.
Nhưng mà đột nhiên cậu ấy lại chia tay với tôi, cho dù tôi có tìm cách gì đi chăng nữa cũng không thể níu kéo cậu ấy.
Trái tim của phụ nữ thật là tàn nhẫn!
Tôi không thể trơ mắt mà nhìn tài sản sắp tới tay lại bay đi như vậy được.
Bà nội cũng vậy.
Vậy là bố mẹ tôi đã b..ắt c..óc cô bạn gái giàu có của tôi.
Động miệng một chút thôi là có thể kiếm được 50 vạn rồi!
Nhưng mà cha không biết chừng mực gì cả, không chỉ vẫn luôn tăng giá, còn không cẩn thận giec chec cậu ấy.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Bà nội rất sốt ruột, tôi cũng rất sợ hãi.
Tôi sợ sẽ làm liên lụy đến tôi.
Thành tích học tập của tôi khá ưu tú, tính tình rộng rãi, tướng mạo đường đường, là hình mẫu tiềm năng trong lòng giáo viên và các bạn cùng lớp.
Tôi không thể bị chuyện này huỷ hoại được.
Cho nên tôi đề xuất ý kiến với bà nội, để mẹ tôi đi gánh tội thay.
Đây chính xác là những gì bà nội muốn!
Bà nội luyến tiếc cha tôi, nhưng lại khinh thường mẹ tôi.
Vấn đề là phải làm thế nào để thuyết phục mẹ tôi cam tâm tình nguyện dốc hết sức gánh chịu tội danh này.
Mấu chốt ở chỗ tôi, tôi là điểm yếu của mẹ tôi, vì tôi, mẹ nguyện ý làm tất cả mọi việc.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân là đa..o phủ giec chec mẹ của mình, vốn dĩ mẹ tôi đã có tội, tôi chỉ đóng một vai trò nhỏ trong đó mà thôi.
Sau đó cuối cùng tôi cũng biết vì sao người bạn gái có tiền kia của tôi lại chia tay tôi rồi, đều là chuyện tốt do bạn gái cũ của tôi làm.
Nhưng bây giờ tôi đã không thể ở đây nữa rồi.
Cha tôi cũng sợ hãi, không muốn ở bên ngoài, một mình trở về thôn Phương gia.
Về phần bà nội và tôi, chúng tôi chỉ có thể di chuyển đến nơi khác, rời khỏi thành phố này.
Số phận thật kỳ diệu.
Tôi gặp lại người bạn gái cũ đã hủy hoại tương lai và vận mệnh của tôi.
Lần này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Tôi cố tình tiết lộ với cô ta thông qua người khác rằng có một công ty đang tuyển dụng, và cô ta đã thật sự đến đó.
Mặc dù tôi không biết chính xác công ty này làm gì nhưng chắc chắn là nó không an toàn.
Một trong những người bạn cùng phòng thời đại học của tôi làm việc bán thời gian ở đó rồi biến mất.
Không ai biết anh ấy đã đến công ty này trước khi biến mất, chỉ có mình tôi biết.
Quả nhiên sau đó, tôi đã không thấy cô bạn gái cũ này của tôi nữa.
Nghe nói ngày nào cha mẹ của cô ta cũng dán thông báo tìm cô ta nữa, nhưng việc này thì có liên quan gì đến tôi đâu!
Sau khi tốt nghiệp, tôi được giới thiệu đi xem mắt với một người phụ nữ.
Cô ấy rất bình thường, không phải là mẫu hình tôi thích.
Nhưng bây giờ tôi không tìm thấy người nào tốt hơn.
Suy cho cùng, so với hầu hết mọi người trong thành phố, tôi thuộc tầng lớp dưới chót.
Ngoại trừ một tấm bằng đại học ra, tôi chẳng có gì cả.
Cho dù tôi không yêu cô ấy, tôi vẫn cố hết sức theo đuổi cô ấy.
Không bao lâu, chúng tôi kết hôn.
Bà nội tôi muốn bồng chắt trai, cho nên, rất nhanh sau đó cô ấy đã mang thai.
Bà nội vô cùng vui mừng, bà ấy đã chuyển đến ngôi nhà nhỏ của chúng tôi để chăm sóc cho đứa chắt quý giá của bà ấy.
À, phòng cưới của chúng tôi là do người phụ nữ đó tự trả tiền mua.
Phụ nữ thành phố thật có tiền, tốt hơn những bà vợ ở nơi sơn thôn nhỏ bé kia của chúng ta rất nhiều.
Nhưng mà khi bụng vợ tôi càng lúc càng lớn, bà nội tôi lại càng ngày càng không vui.
Bà ấy đã nhiều lần bí mật nói với tôi rằng vợ tôi sắp sinh con gái.
Suy cho cùng, bà ấy rất có kinh nghiệm trong việc xem tướng thai nhi.
Đều là từ mẹ tôi mà ra.
Sau đó, vợ của tôi mất vì khó sinh.
Bà nội nói cô ấy lớn tuổi không chú ý nên mới phát sinh ngoài ý muốn.
Thật ra tôi cũng không để bụng là nguyên nhân gì cả.
Đối với việc vợ tôi chec, nói thật, tôi không cảm thấy đau buồn chút nào, ngược lại còn có hơi vui vẻ.
Bởi vì vợ tôi là trẻ mồ côi, không có bất kỳ thân nhân nào.
Cho nên căn hộ kia là của tôi, là của một mình tôi!
Không ngờ, sau khi tốt nghiệp một năm, tôi có thể có một căn phòng xép ở chốn thành thị này.
Hình như sau khi vợ tôi chec, vận may của tôi cũng từ từ đến.
Sự nghiệp xuôi gió xuôi nước, tình trường cũng như cá gặp nước.
Nhưng không ngờ việc tôi đạp chân hai thuyền lại bị phát hiện.
Bạn gái của tôi đã biết sự tồn tại của một người bạn gái khác.
Cô ấy xông lên lột sạch quần áo của người bạn gái khác giữa phố xá đông người, lại còn có lợi dụng internet đăng video lên mạng xã hội, làm cô ấy t..ự s..át.
Phụ nữ thật là đáng sợ.
Tôi nhanh chóng tìm cớ chia tay với cô ấy.
Cô ấy khóc lóc ầm ĩ, nhưng sao cô ấy có thể là đối thủ của tôi.
Tôi lăn lộn trong bụi hoa nhiều năm, lại có thể không dính lấy một chiếc lá, tất nhiên là có bản lĩnh riêng của mình.
Mãi cho đến năm 35 tuổi, tôi gặp được tình yêu của đời mình.
Cô ấy xinh đẹp, mạnh mẽ, lại rất đặc biệt.
Chúng tôi kết hôn, sống rất hạnh phúc.
Mặc dù trước khi kết hôn cô ấy có nói cô ấy là kiểu DINK, nhưng tôi thật sự rất thích cô ấy, chỉ muốn có được cô ấy đã.
Tôi không ngờ cô ấy lại kiên trì đến thế.
Bà nội tuyệt đối sẽ không đồng ý, còn tôi, đương nhiên tôi cũng muốn để lại một đứa con cháu trên đời.
Vì thế, tôi tìm một người bạn gái để hoàn thành nhiệm vụ này.
Chúng tôi kết hôn mười lăm năm, sống rất vui sướng, cũng rất hạnh phúc.
Nhưng không ngờ cô ấy lại phát hiện ra chuyện con ngoài giá thú.
Cô ấy muốn ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất đời, làm sao tôi có thể buông tay cô ấy được.
Nhưng cô ấy thực sự đã đâm đơn kiện, không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý trước.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi bỏ cuộc, dù chúng tôi có ly hôn thì cô ấy vẫn là của tôi.
Tôi không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô ấy, tôi sẽ dùng sự chân thành của mình khiến cô ấy cảm động.
Nhưng người phụ nữ này, cứng mềm gì cũng không chịu.
Tôi muốn phát điê..n, vì sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy?
Rõ ràng là tôi yêu cô ấy đến thế, nhưng vì sao cô ấy lại không yêu tôi?
Tôi muốn cô ấy sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi.
Tôi đã làm được!
Tôi nuốt từng mảnh nhỏ cơ thể của cô ấy vào bụng, như vậy, cô ấy sẽ vĩnh viễn là của tôi.
Vào ngày chấp hành án t..ử hình, cai ngục tiện thể để lại lời nhắn cho tôi, nói là bà nội tôi đã chec.
Không xong, tôi quên mất bà nội rồi!
Tôi sợ vợ và bà không hòa thuận nên cứ giấu diếm sự tồn tại của bà nội, thuê cho bà ấy một cái nông trại nhỏ có sân ngoài thành, tôi thường đến thăm bà mỗi tháng một lần, lần này, bởi vì chuyện ly hôn nên đã lâu lắm rồi tôi chưa đến thăm bà, không ngờ bà nội đã chec.
Nghe nói khi được phát hiện, bà nội đã che hơn một tháng, thân thể đã h..ư t..hối hơn phân nửa.
Bà nội chec thật là thảm.
Truyền Tông không thể thờ phụng cho bà nội, là Truyền Tông thất ước.
Bởi vì Truyền Tông cũng sắp chec.
(Hết)