• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tĩnh Tĩnh cố lên (4 Viewers)

  • Chương 5

11.
Như thường lệ tôi với một nhà ba người của Tô Nam Nam ăn cơm tối, giờ mọc thêm một Diệp Bạch.

Mẹ nuôi dùng đũa gắp cho Diệp Bạch một miếng cua rang tỏi

“Diệp Bạch, nghe ba cháu bảo cháu rất thích ăn món này, đây là dì dặn đầu bếp làm riêng cho cháu.”

Diệp Bạch được yêu thương vừa mừng vừa lo: “Cảm ơn dì.”

Ba nuôi cười: “Đứa nhỏ này nói cảm ơn gì chứ, vậy thì quá xa lạ rồi. Chú với ba cháu là anh em tốt, cháu lại hiểu chuyện nữa nên chú xem cháu là con trai trong nhà cũng có gì sai đâu.”

“Đúng vậy, cháu cứ xem nơi này là nhà mình đi. Chú với dì đều là người thân của cháu nên cháu không cần khách sáo như vậy.”

Diệp Bạch cảm động.

“Chú với dì đối với cháu tốt quá, cháu không biết nên báo đáp hai người như thế nào.”

Mẹ nuôi cười nói:

“Cháu cứ cố gắng học tập, thi đỗ một đại học tốt, vậy chúng ta với ba mẹ cháu sẽ rất mừng.”

Cậu ấy gật đầu: “Cháu nhất định sẽ nỗ lực học tập, không làm hai người thất vọng.”

Lại nói tiếp: “Thế này đi, cháu sẽ dạy kèm Nam Nam một khóa, để cậu ấy cũng đỗ một đại học tốt.”

Tôi cho rằng Tô Nam Nam sẽ cự tuyệt, dù sao cô ta cũng chẳng thích học hành.

Muốn cô ta học thôi thà g.iết cô ta còn hơn.

Nhưng ngoài dự đoán Tô Nam Nam cũng không từ chối Diệp Bạch, ngược lại còn hỏi:

“Như vậy có ảnh hưởng việc học của cậu không?”

“Không đâu.”

Diệp Bạch khẽ cười, nghiêm túc nói: “Chuyện của Nam Nam cũng quan trọng như chuyện của tớ.”

Khuôn mặt Tô Nam Nam ửng hồng: “Ừm…..”

Không đợi cô ta đồng ý, ba nuôi đã nói:

“Thôi được rồi Nam Nam, con đừng làm ảnh hưởng đến chuyện học của Diệp Bạch.”

Tôi thấy được vẻ không tán thành trong mắt của ba mẹ nuôi.

Tôi hiểu rõ điều họ bâng khuâng.

Vẻ ngoài Diệp Bạch không tồi, khi không cười tựa như trăng sáng trên trời, cười rộ lên lại như băng tuyết đang tan, ôn nhuận như ngọc, lại còn ưu tú.

Tô Nam Nam rất khó để không bị Diệp Bạch hấp dẫn.

Mà ba mẹ nuôi sợ nhất là Tô Nam Nam nảy sinh tình cảm với Diệp Bạch.

Nếu bọn họ cướp lấy trí thông minh của tôi không thành thì đối tượng bị ngắm tiếp theo chắc chắn là Diệp Bạch.

Mà nếu Tô Nam Nam cứ ở cạnh Diệp Bạch mãi chắc sẽ có khả năng cô ta sẽ thật lòng yêu Diệp Bạch, không muốn lấy trộm đầu óc của cậu ấy, khiến cậu ấy trở thành gã ngốc.

Tô Nam Nam làm nũng với ba mẹ nuôi.

“Ba mẹ ơi Diệp Bạch cũng đã nói vậy rồi, con nhất định sẽ không làm ảnh hưởng chuyện học của cậu ấy, mọi người cũng đừng lo lắng. Chẳng lẽ hai người không muốn nhìn con gái hai người trở nên giỏi giang hơn hay sao?”

Ba mẹ nuôi biết tính Tô Nam Nam phản nghịch.

Bọn họ càng không cho, cô ta càng muốn.

Hai người họ thở dài:

“Vậy làm phiền cháu rồi Tiểu Diệp.”

Khi họ nói câu này thì ánh mắt khẽ liếc về phía tôi.

Tôi biết họ đang nghĩ gì, họ nghĩ tôi chắc chắn là đứa hiểu chuyện cam tâm tình nguyện dâng tặng trí thông minh cho Tô Nam Nam.

Đến lúc đó chuyện bọn họ lo lắng sẽ không xảy ra, cũng không cần đến đầu óc Diệp Bạch.

Diệp Bạch vẫn tiếp tục nói chuyện với ba mẹ nuôi của tôi.

Sau đó cậu ấy liếc nhìn Tô Nam Nam một cái, giọng điệu dịu dàng.

“Không phiền đâu ạ, Nam Nam chỉ hơi ham chơi thôi chứ vẫn rất thông minh.”

Khuôn mặt Tô Nam Nam càng ửng đỏ.

Tôi nhìn Diệp Bạch một cái thật sâu.

Tôi ở cạnh Tô Nam Nam ba năm, tôi rất rõ mấy năm nay cô ta đâu chỉ ăn chơi sa đọa, còn đã sớm mất đi khả năng học tập.

Tôi không chắc Diệp Bạch nói lời này là vì muốn lấy lòng nhà họ Tô hay có mục đích khác với Tô Nam Nam.

Chàng trai khí chất lạnh lùng, không giống người dụ lợi. Bỗng tôi cảm thấy tôi không cần quá lo Diệp Bạch sẽ bị nhà họ Tô ăn đến không còn xương cốt.

Cậu ấy không phải loại người dễ dàng bị lợi dụng, ngược lại nhà họ Tô phải lo vì đã dẫn một con sói về nhà.

12.
Từng ngày trôi qua chẳng mấy chốc đã đến gần ngày thi tuyển sinh đại học.

Mối quan hệ giữa tôi với nhà họ Tô cũng lại như lúc ban đầu, như thể chưa từng phát sinh mâu thuẫn gì.

Tôi cũng đã nghĩ ra kế hoạch tỉ mỉ trộm miếng ngọc bội của nhà họ Tô.

Khoảng một tuần trước khi thi, Tô Nam Nam người luôn bám dính lấy Diệp Bạch bỗng đến tìm tôi.

“Đây là đá may mắn em đến chùa xin cho chị.”

Tô Nam Nam đưa cho tôi một chuỗi vòng tay màu hồng sáng lấp lánh.

“Lúc thi đại học chị đeo nó lên nhất định sẽ đạt điểm cao.”

“Cảm ơn em.”

Trước đây mỗi lần Tô Nam Nam tìm tôi đều sẽ có chuyện, lần này cũng không ngoại lợi.

Tôi im lặng đợi cô ấy nói tiếp.

Đúng như dự đoán cô ấy tiếp lời:

“Hâm mộ thành tích của chị ghê, nếu em được phân nửa trí thông minh của chị thì tốt rồi. Chị ơi, chị có chịu cho em đầu óc thông minh của chị không?”

Tôi giật mình.

Đây không phải những lời Tô Nam Nam nói ở kiếp trước khi muốn chiếm đoạt trí thông minh của tôi sao?

Tôi nhớ những lời này được nói vào buổi sáng hôm thi đại học.

Nhưng bây giờ cô ta lại hành động trước.

Có lẽ xích mích lần trước của tôi với mẹ nuôi đã khơi dậy cảnh giác trong lòng Tô Nam Nam.

Cô ta sợ rằng tôi sẽ không nghe lời giống như trước nên quyết định trộm trí thông minh của tôi trước thời hạn.

Nếu tôi không chịu, cô ta sẽ tìm ứng viên khác thay thế.

Tôi điềm tĩnh uống một ngụm sữa bò, nói lời giống y kiếp trước:

“Cái này đâu phải chị muốn cho là cho được.”

Tô Nam Nam ôm lấy cánh tay tôi làm nũng: “Chị chỉ cần nói được hay không thôi.”

Tôi nhớ rõ kiếp trước tôi không nghĩ ngợi gì đã nói được.

Kể từ đó Tô Nam Nam sở hữu trí thông minh của tôi, thành thủ khoa đại học, lại dựa vào năng lực tiếp thu của bộ óc ấy với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời nên cô ta ẵm luôn giải ảnh hậu.

Còn tôi trở thành đứa ngốc bị nhà họ Tô với thầy Lý hắt nước bẩn, đuổi khỏi nhà, chỉ có thể làm công trong một tiệm ăn nhỏ, bị đồng nghiệp xem thường, cuối cùng xảy ra tai nạn xe rồi c.hết trong đêm đông rét lạnh lặng yên không tiếng động.

Tôi cụp mắt, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Thấy tôi mãi chưa trả lời, Tô Nam Nam nóng nảy:

“Chị ơi chị không chịu sao?”

Tôi thu lại cảm xúc, cười cười nói:

“Nam Nam, chị đồng ý cho em phân nửa số điểm khi thi đại học, đừng nói chị keo kiệt đó nha.”

Mặt Tô Nam Nam đột nhiên tối sầm lại.

“Chị! Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đó.”

“Chị cũng nói chuyện nghiêm túc với em mà, trí thông minh đâu thể nói chia là chia. Thay vì mơ mộng hảo huyền thì thà em làm nhiều thêm mấy bộ đề thi đi.”

Tôi đứng lên.

“Được rồi, chị đi học bài đây.”

Tôi chậm rãi đi khỏi phòng khách, vẫn cảm thấy ánh mắt tràn ngập không cam lòng của Tô Nam Nam nhìn chằm chằm vào tôi.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Tô Nam Nam à, tôi đã sớm không còn là đứa ngốc bị mấy người xoay vòng vòng rồi.

Đến chỗ rẽ, tôi thấy Diệp Bạch đang nhíu mày nhìn tôi.

Tôi kìm nén ý cười, liếc mắt nhìn cậu ấy rồi trở về phòng mình.

Vào buổi tối, một vị khách không mời mà đến đến phòng tôi.

13.
Khách không mời mà đến không ai khác chính là Diệp Bạch.

Tôi im lặng nhìn cậu ấy.

Từ khi đến nhà họ Tô, chúng tôi hiếm khi trò chuyện chứ đừng nói đến cậu ấy chủ động tìm đến cửa.

“Cậu đến đây làm gì?”

Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt tràn đầy địch ý.

Mấy ngày nay tôi thấy cậu ấy với Tô Nam Nam ngày càng thân thiết, sắp như hình với bóng luôn rồi.

Tô Nam Nam là một đứa kiêu căng nhưng giờ vừa mở miệng toàn là “Diệp Bạch nhà tôi nói”, chắc đã bị Diệp Bạch thao túng đến gắt gao.

Tâm tư Diệp Bạch rất sâu.

Trong sáu tháng nay ngoại trừ xây dựng quan hệ tốt với Tô Nam Nam thì cậu ấy không làm chuyện gì nữa.

Tôi vẫn không hiểu lắm rốt cuộc cậu ấy trăm phương nghìn kế tiếp cận Tô Nam Nam nhằm mục đích gì chứ.

“Có chuyện gì sao?”

Mặc dù tôi vẫn kiêng dè cậu ấy, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt sau đó rót cho cậu ấy một ly nước.

Diệp Bạch chỉ nói một câu:

“Tô Tĩnh, vì lợi ích của cậu nên nếu lần sau Tô Nam Nam nói bóng nói gió muốn cậu trao trí thông minh cho cậu ta, cậu nhất định phải từ chối biết không.”

Thì ra là muốn nhắc tôi chuyện này.

Địch ý trong ánh mắt tôi đã tiêu tán một ít.

Diệp Bạch nói xong những lời vô nghĩ này cũng lập tức rời đi.

Nhìn bóng dáng cậu ấy tôi thoáng chốc chần chừ.

Khi cậu ấy đi đến cửa, tôi thầm quyết định nên đã gọi cậu ấy lại.

“Diệp Bạch, chúng ta hợp tác đi.”

14.
Diệp Bạch dừng bước chân.

Tôi nói tiếp:

“Cậu trăm phương nghìn kế tiếp cận Tô Nam Nam hẳn là vì muốn làm rõ chân tướng nhà cậu năm đó phá sản phải không?”

Khi Diệp Bạch nhắc tôi đừng để bị Tô Nam Nam cướp lấy trí thông minh, tôi đã đoán được phần nào mục đích đến nhà họ Tô của cậu ấy.

Diệp Bạch nghĩ rằng chuyện nhà mình phá sản ít nhiều cũng liên quan đến nhà họ Tô.

Lần này cậu ấy đến là vì muốn tìm ra chân tướng.

Diệp Bạch xoay người nhìn tôi một cái thật sâu.

Tôi vỗ nhẹ ghế dựa bên cạnh, ý bảo cậu ấy ngồi.

“Cậu điều tra được gì rồi? Chúng ta có thể trao đổi thông tin rồi cùng nhau hợp tác.”

Diệp Bạch vẫn do dự nhìn tôi, tựa như đang suy ngẫm tôi liệu có phải một đối tượng hợp tác đáng tin cậy hay không.

Tôi bình tĩnh nói:

“Nếu hợp tác thì tôi sẽ thể hiện một chút thành ý. Tôi không biết cậu đã tra được cái gì rồi nhưng tôi có thể nói chính xác cho cậu biết năm đó nhà họ Tô có thể khiến gia đình cậu phá sản đều nhờ một miếng ngọc bội.”

Lúc Diệp Bạch nhắc nhở tôi đừng để bị Tô Nam Nam lợi dụng, tôi đã biết cậu ấy vẫn giữ vững điểm mấu chốt của mình.

Phải biết rằng tôi với cậu ấy chẳng có liên quan gì đến nhau, cậu ấy có thể hoàn toàn mặc kệ tôi.

Cậu ấy ngoài lạnh trong nóng, tôi cũng không cần lo cậu ấy sẽ bán đứng tôi.

“Ngọc bội?”

Xem ra Diệp Bạch vẫn chưa biết chuyện này.

Tôi đáp lời: “Đến lượt cậu.”

Diệp Bạch uống một ngụm nước ấm, thật lâu sau mới nói ra:

“Giống như cậu nói, tôi đến nhà họ Tô là vì muốn điều tra chân tướng chuyện nhà tôi phá sản năm đó.”

Diệp Bạch nói khi cậu ấy còn nhỏ, nhà họ Diệp với nhà họ Tô vẫn thường xuyên lui tới.

Lúc ấy công việc kinh doanh của ba Diệp như mặt trời ban trưa, mà ba Tô lại ảm đạm ế ẩm, ông ta vẫn hay tìm ba Diệp vay tiền.

Ba Diệp thường nói ông ta không có duyên buôn bán nên kêu ông ta tìm một công việc ổn định thì tốt hơn.

Mà bỗng một ngày mọi thứ đều thay đổi.

Đường làm ăn của ba Tô đột nhiên mở ra, chuyện kinh doanh như cá gặp nước.

Còn người trên thương trường thuận lợi từ xưa đến nay - Ba Diệp lại bắt đầu gặp khó khăn liên miên, cuối cùng phá sản.

Sau đó ông ấy vẫn nhiều lần muốn đông sơn tái khởi nhưng đều thất bại.

Ba Diệp vẫn hay tự giễu, liệu có phải năm đó ba Tô hỏi ông ấy rằng ông ấy có chịu cho ba Tô bản lĩnh kiếm tiền hay không, bởi vì muốn bạn mình thoát khỏi cảnh sinh hoạt khốn đốn nên ba Diệp đồng ý, mọi chuyện mới biến hóa thành như vậy.

Người nói vô tình, người nghe có ý. Khi ấy Diệp Bạch nghe xong đã đem lời này để trong lòng.

Sau này ba Diệp đến nhà họ Tô vay tiền lần nào cũng bị cự tuyệt.

Ba Diệp nói lúc ấy mình nhìn lầm người rồi, ông ấy xem ba Tô như bạn tốt, khi ông ta khó khăn đều không keo kiệt đưa tay giúp đỡ, vậy mà ba Tô phát đạt rồi, lại một chân đá văng ông ấy.

“Tô Hùng ích kỷ thành tính, tôi không tin ông ta bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mới mang tôi đến nhà họ Tô. Ông ta đối tốt với tôi chắc chắn có mục đích khác. Mà tôi cũng muốn điều tra rõ chân tướng ba tôi phá sản năm xưa nên mới tuỳ ý theo ông ta về nhà họ Tô.”

Tô Nam Nam cũng ích kỷ không kém.

Tuy rằng cô ta thích Diệp Bạch nhưng vẫn xem cậu ấy là trí thông minh dự phòng, cũng không nói với cậu ấy nhà cô ta dựa vào miếng ngọc bội để đánh cắp vận khí.

Về quy tắc không được đồng ý cho Tô Nam Nam trí thông minh của mình. Có một lần Diệp Bạch đến đón cô ta say rượu, là cô ta đã nói cho cậu ấy biết.

“Đó là tất cả những gì tôi biết.”

Diệp Bạch nhìn về phía tôi như thể đang nói đến lượt cậu.

Tôi không giấu giếm, nói cách sử dụng miếng ngọc đó và nơi cất giấu nó.

Diệp Bạch tức đến bật cười.

“Nói như vậy chúng ta đều là trí thông minh dự phòng của cô ta.”

Khuôn mặt cậu ấy sa sầm.

“Hại ba tôi, còn muốn hại tôi, Tô Hùng với nhà ông ta cũng thú vị thật.”

“Những người xấu như vậy phải bị tiêu diệt.”

Diệp Bạch khẽ cau mày.

“Phòng làm việc bị khóa lại rồi, bên trong lại có camera theo dõi, miếng ngọc cũng không biết giấu ở chỗ nào trong phòng, rất khó thuận lợi lấy đến tay.”

“Tôi đã có kế hoạch.”

Tôi nói kế hoạch của tôi cho Diệp Bạch nghe, cậu ấy lập tức thông suốt.

“Đến lúc đó tôi sẽ phối hợp tốt với cậu.”

Cứ như vậy chúng tôi có chung bí mật, trở thành đồng phạm.

15.
Mấy hôm sau Tô Nam Nam dù vô tình hay cố ý đều nhắc tới chuyện tôi trao trí thông minh cho cô ta nhưng đều bị tôi cự tuyệt.

Gần đến ngày thi đại học, người nhà họ Tô càng ngày càng nôn nóng.

Khi Tô Nam Nam lần nữa nhắc đến chuyện này bị tôi từ chối, ba nuôi đã mở miệng:

“Tĩnh Tĩnh à, con đồng ý với Nam Nam đi. Nam Nam chỉ là muốn cọ may mắn của học sinh giỏi trong kỳ thi đại học thôi, con bé ôm tâm lý an ủi phần nào đấy mà.”

Tô Nam Nam hùa theo:

“Đúng rồi chị, nhớ lúc đồng ý cũng phải thành khẩn nữa nha.”

Tôi chịu mới là lạ.

Tôi nghiêm túc “dạy dỗ” ba mẹ nuôi:

“Cuộc sống không có đường tắt, nỗ lực mới là con đường duy nhất đến thành công. Đạo lý này Nam Nam không hiểu mà ngay cả ba mẹ cũng không hiểu sao?”

Nói xong tôi lấy ra một cái áo thun đã chuẩn bị sẵn, trên đó in to tám chữ: “NHẬN RÕ HIỆN THỰC, TỪ BỎ ẢO TƯỞNG.”

Diệp Bạch nhìn thấy chiếc áo này thì khẽ nhếch môi.

Nhưng sắc mặt người nhà họ lại không đẹp như vậy, đặc biệt là Tô Nam Nam.

“Chị có ý gì vậy chứ?”

“Nam Nam nếu có thời gian quấn lấy chị, chi bằng học bài không tốt hơn sao.”

Tôi đem áo thun dúi vào tay Tô Nam Nam.

“Nếu lần sao em lại mơ tưởng có trí thông minh của chị là có thể đạt được điểm cao thì cứ xem lại tám chữ to in trên đây.”

Tô Nam Nam bực tức, đem áo thun trả lại cho tôi.

“Ai cần áo thun của chị chứ.”

Cô ta thấy rõ chắc chắn không cướp được trí thông minh của tôi nên đem ý đồ dời lên người Diệp Bạch, nhưng Diệp Bạch có mơ mới đồng ý đấy.

Mỗi lần cô ta nói bóng nói gió, Diệp Bạch đều sẽ lấy ra một bộ đề thi.

“Vẫn là dạy Nam Nam làm bài tập tốt hơn.”

Dáng vẻ đều vì tốt cho cô ta.

Tô Nam Nam gấp sắp c.hết rồi nhưng lại không thể tức giận với cậu ấy được.

Tới trước hôm thi đại học cô ta vẫn cắn chặt chúng tôi không buông.

Nhà họ Tô cũng nghĩ đến việc đánh cắp trí thông minh của ai khác ngoài kia.

Nhưng những người quan hệ tốt với Tô Nam Nam đều ăn chơi sa đọa mà nhà họ Tô chỉ đánh cắp vận khí được một lần, Tô Nam Nam xem thường đầu óc của mấy người đó và không muốn lãng phí cơ hội vào họ.

Thế nên buổi sáng hôm thi đại học, tôi với Diệp Bạch tinh thần sáng láng đi đến điểm thi.

Người nhà họ Tô sắc mặt người sau còn khó coi hơn người trước, nhất là Tô Nam Nam, quầng thâm mắt cực dày vừa nhìn là biết ngủ không ngon giấc.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến cực khổ nuôi hai cái trí thông minh dự phòng cho Tô Nam Nam nhưng lại không bắt được cái nào đến tay.

Trước khi vào phòng thi, Tô Nam Nam lần nữa hỏi tôi với Diệp Bạch có chịu mang trí thông minh cho cô ta hay không.

Diệp Bạch tiếc nuối, thở dài: “Tiếc là đã vào phòng thi nếu không tớ còn có thể dạy cậu thêm vài bộ đề nữa.”

Thấy Diệp Bạch dầu muối đều không ăn, khuôn mặt Tô Nam Nam ngay lập tức đen còn hơn than.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cậu ấy một cái, xoay người rời đi.

Sau khi vất vả nín nghẹn cuối cùng tôi cũng phụt cười.

Diệp Bạch nhìn tôi: “Tô Tĩnh thi tốt nhé.”

“Cậu cũng vậy.” Tôi bước vào phòng thi.

Giờ đây lúc cầm bút, đầu óc tôi không hề trống rỗng, tôi viết đáp án tỉ mỉ cho những câu trả lời không quá khó đối với mình.

Giây phút đó tôi biết được bánh răng vận mệnh của mình đã thay đổi.

Tôi mừng đến phát khóc.

Tôi vẫn hay mơ thấy ác mộng, mơ về hôm thi đại học ở kiếp trước tôi ngay cả một câu cũng không trả lời được, chỉ biết nộp giấy trắng.

Trong mơ tôi đổ mồ hôi lạnh, bất lực tuyệt vọng.

Dù đã sống lại nhưng tôi vẫn hay thường mơ giấc mơ đó.

Sau khi thi xong, cơn ác mộng đã đeo bám tôi hai kiếp hẳn là sẽ biến mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom