12/
Sự việc phát triển đúng như Lục Cảnh Từ dự đoán, Tiêu Sách cùng với Trình Dã cũng đã âm thầm rút ruột những đối tác làm ăn trước đây. Ở đằng sau lưng Lục Cảnh Từ giành lấy mảnh đất ở khu Tây và đã bắt đầu công trình.
Ngày biết tin, tôi vội vã đến phòng ngủ của Lục Cảnh Từ để xem anh ra sao.
Mở cửa phòng, anh đang cầm máy tính bảng xem tin tức.
Tôi thăm dò hỏi: "Anh biết mọi chuyện rồi à?"
"Ừm."
"Anh cũng đừng nản lòng, mà nhìn xem thế giới có bảy lục địa lớn, đều là đất..."
Tôi chưa nói hết câu, Lục Cảnh Từ bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhắm mắt tựa đầu vào tay tôi.
Trong giây phút này, anh cuối cùng đã gục ngã vì kiệt sức, tôi dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
Lục Cảnh Từ nói: "Giang Đình, giờ thì em có thể ngủ một giấc ngon rồi."
Chúng tôi ngủ nguyên 1 ngày, thoải mái đến khi tự tỉnh.
Tối đó sau khi ăn xong, từ những gì Lục Cảnh Từ kể cho tôi cùng với thông tin hệ thống truyền đến, tôi mới hiểu ra. Hóa ra trước kia Lục Cảnh Từ đã giả vờ vô số lần.
Anh ta từng biết rõ mảnh đất khu Tây không có giá trị phát triển, mua nó chỉ là để dụ dỗ nam chính mua lại.
Tiêu Sách nếu thích xen ngang thì đáng lẽ phải bị dạy dỗ. Nhiều đối tác mà Lục Cảnh Từ trước đây kéo vào đều là những kẻ sau đó phản bội anh, Tiêu Sách khi quyết định rút ruột thì sẽ phải tung ra nhiều lợi ích hơn.
Hơn nữa mảnh đất khu Tây, Lục Cảnh Từ đã sớm dùng tên người khác mua lại, mục đích giả vờ chính là để khi Tiêu Sách tranh đất thì dám bỏ ra nhiều tiền hơn.
"Nói cách khác, anh ấy làm trung gian kiếm được tiền của Tiêu Sách, rồi lại bán cho anh ta một mảnh đất bỏ hoang."
Hệ thống: 【Không chỉ có thế, Lục Cảnh Từ còn dùng tiền Tiêu Sách mua đất để đầu tư vào dự án mới.】
Tôi: 【Bộ óc của các nhà tư bản quả nhiên là hữu dụng.】
Trong trò chơi này, tôi luôn bị che mắt.
13/
Ba ngày sau, Lục Cảnh Từ quay trở lại công ty. Toàn bộ nhân viên trong công ty cũng đã biết mục đích công việc trước đây và bây giờ họ rất tin tưởng vào Lục Cảnh Từ.
Cũng coi như là chiến thắng trong thương trường, đồng thời cũng chiếm được trái tim mọi người.
Bởi vì trong cuộc đấu giành mảnh đất khu Tây đã thu hút hầu hết lực lượng của đối thủ, nên các dự án khác mà công ty đầu tư cũng đều có lợi nhuận tốt.
Tôi vẫn ngồi trên ghế sofa, vừa xem phim vừa nhìn Lục Cảnh Từ làm việc. Lục Cảnh Từ đẩy xe lăn tới quan sát biểu cảm của tôi, tôi quay mặt sang hướng khác để anh ấy không thấy. Anh ấy cười một cách bất đắc dĩ, sau đó lặng lẽ vào phòng ngủ của công ty, và khi ra thì tay cầm theo một chú chó nhỏ.
"Đừng giận nữa." Anh ấy đặt chú chó nhỏ lên đùi tôi.
Chú chó golden nhỏ nhắn, tròn trịa, đưa lưỡi liếm tôi. "Đừng tưởng rằng, đừng tưởng như vậy là tôi sẽ tha thứ cho anh."
Tôi ôm chú golden nhỏ không nhịn được mà hôn nó. Anh ấy làm sao mà biết tôi thích golden như vậy, thật là quá đáng yêu.
Nhìn thấy chú chó, cơn giận của tôi đã giảm đi một nửa, nhưng tôi vẫn cố tình làm mặt lạnh: "Được rồi, tôi tha thứ cho anh, nhưng anh không được lừa dối tôi nữa nhé."
Lục Cảnh Từ nhẹ nhàng đẩy kính, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: "Thực ra còn một việc nữa chưa nói."
"Anh còn lừa tôi à!"
"Đó là một bất ngờ đấy, em chọn lúc nào muốn biết."
Tôi ôm chú golden nhỏ, sau khi suy nghĩ đã quyết định: "Thôi thì sau này biết cũng được."
Bình luận facebook