13.
Trước cửa nhà trưởng thôn, tôi nhặt một viên gạch rồi ném vào cửa lớn.
"Lý Nguyệt Nguyệt, cô ra đây cho tôi!"
Hoa khôi thôn thôn không có động tĩnh gì, còn trưởng thôn thì hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài chửi bới: "Con nhóc khốn kiếp, mày thi đậu Thanh Hoa thì ghê gớm lắm sao? Nhìn bộ dạng không biết lớn nhỏ, vào được Thanh Hoa thì cũng thất bại..."
Những lời tiếp theo bị trưởng thôn nuốt xuống.
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy người cha giàu có đang đi theo tôi tới đây.
"Trưởng thôn, ông nói sai rồi, con gái của tôi không phải vô duyên vô cớ mà tức giận, là con gái bảo bối của ông xé giấy thông báo nhập học của Tống Từ nhà tôi!"
Hai tay tôi chống nạnh gật đầu theo.
Sáng nay tâm trạng tôi như đang đi tàu lượn siêu tốc.
Trưởng thôn nghe vậy rõ ràng đã rất ngạc nhiên.
"Không, không thể nào. Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy."
Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Nếu Nguyệt Nguyệt bị ủy khuất thì hiện giờ cô ta đã sớm lăn ra khóc lóc la lối rồi.
Trưởng thôn đại khái là nói không lại cha tôi nên cuối cùng ông ta cũng gọi hoa khôi thôn ra.
Nguyệt Nguyệt loạng choạng bước ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy tôi, cô ta chỉ nói ba chữ: “Không phải tôi”.
“Không phải cô thì còn có thể là ai?”
Trước cửa nhà thôn trưởng ngày càng có nhiều người vây quanh.
Mọi người từ trước đến nay đều là gió chiều nào theo chiều ấy.
Trước mặt người cha giàu có nhất của tôi, mọi người đều bắt đầu nói Nguyệt Nguyệt có tính cách không tốt.
"Mấy người đừng nói bậy! Ở đây giả vờ làm người tốt cái gì? Tôi nói không phải tôi là không phải tôi, tin hay không tùy mấy người!"
Người cha giàu có nhếch lên khóe miệng khẽ hừ một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm vài lần.
Tôi vốn tưởng ông ấy lại muốn gọi điện thoại cho ai đó.
Lại không nghĩ tới lần này ông trực tiếp đưa màn hình tới trước mặt Nguyệt Nguyệt. Chỉ thấy cả người cô ta run lên.
"Camera giám sát?"
14.
Mắt tôi sáng lên.
Có camera giám sát thì mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều!
Trưởng thôn không khỏi mất hết mặt mũi, liên tục truy hỏi Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc có phải là do con làm hay không?”
"Không, không phải con..."
Còn cãi bướng?
Cha và tôi nhìn nhau.
"Gọi cảnh sát đi."
Vẻ mặt trưởng thôn trầm ngâm, muốn nói một câu tốt đẹp nào đó.
Nhưng cha tôi trực tiếp quay đầu lại.
Chúng tôi sẽ không nói thêm lời nào cho đến khi cảnh sát tới.
Trong khi chờ đợi, tôi sao chép bản sao camera giám sát vào điện thoại di động của mình.
Nguyệt Nguyệt đỏ mặt khom cổ đứng tại chỗ. Đôi mắt tức giận vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Mười phút sau, xe cảnh sát tới.
Nhóm người ngồi lên xe đi thẳng tới đồn cảnh sát.
Không biết vì sao mà trưởng thôn lại không đi theo.
Có lẽ là vì xấu hổ.
Cảnh sát đại khái đã nhìn thấy tính khí của cha tôi lần trước.
Sau khi xem camera giám sát, sau câu hỏi đầu tiên cảnh sát đã ngay lập tức nghiêm túc chỉ trích và phê bình giáo dục Nguyệt Nguyệt.
"Cô đã là người thành niên, loại hành vi này có thể bị đưa vào trại tạm giam đó!"
Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhưng đuôi mắt vẫn liếc nhìn về phía tôi.
Tôi cau mày, thật sự rất khó hiểu.
"Chú cảnh sát, chú có thể để hai chúng tôi nói riêng vài câu với nhau được không?"
Cảnh sát vừa rời đi, Nguyệt Nguyệt liền thôi giả vờ.
"Thu Vũ, mày cho rằng mình thi đậu Thanh Hoa là lợi hại lắm sao?"
"Hết thảy mọi thứ mày có bây giờ đều là do cha mày mang đến, mày nghĩ mày là ai?"
Tôi cau mày không hiểu sự căm ghét của Nguyệt Nguyệt đối với tôi là từ đâu mà đến.
“Tôi và cô đều bị lừa bán, tại sao lại thù địch với tôi như vậy?”
"Đó là cha ruột của tôi, cô rảnh rỗi thì đều thèm muốn đồ của tôi, sao không đi tìm người nhà của mình đi?"
Hoa khôi thôn tự giễu cười.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt cô ta rơi xuống.
“Mày cho rằng ai cũng may mắn như mày sao?”
"Con không chê mẹ xấu, chó không..."
Tôi tận tình khuyên bảo, muốn khuyên cô ta quay đầu là bờ.
Nguyệt Nguyệt đột nhiên hét lớn: "Tao bị lừa bán đi, nhưng khi bọn buôn người đưa tao đi, mẹ tao lại trốn trong bóng tối trơ mắt mà nhìn tao bị bắt. "
“Ngay từ đầu tao đã bị vứt bỏ, mày hiểu không?”
15.
Tôi cau mày mím môi.
Đúng là đáng thương.
Nhưng không thể bởi vì bản thân mình đáng thương thì liền nhắm mục tiêu vào người khác chứ?
Nguyệt Nguyệt dường như nhìn ra được suy nghĩ của tôi.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô ta tự giễu cười: “Tao hận mày, khi bị bắt tới đây mày mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, nhưng tao lại mặc quần áo rách rưới thô kệch. "
"Mày biết không, trưởng thôn vốn là muốn nhận nuôi mày."
Nguyệt Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt mang theo hận ý.
"Nếu không phải thừa dịp mày bất tỉnh nhân sự, tao liền thay bộ váy xinh đẹp của mày, làm sao tao có cơ hội được trưởng thôn nhận nuôi!"
"Quên đi, mày rõ ràng là được một người đàn ông nghèo nhận nuôi, nhưng mày vẫn xinh đẹp hơn tao! Để không bị so sánh với mày, mỗi ngày tao đều hao tâm tốn sức cố gắng trang điểm cho chính mình! Rõ ràng mày mặc bộ quần áo cũ đến bạc màu, nhưng lại có thể làm cho các bạn nam trong trường chú ý!”
Tôi im lặng.
“Vậy cho nên khi tôi còn là học sinh năm nhất trung học, cô đã đẩy tôi?” Cuối thôn phía đông có một dòng sông chảy xiết.
Nguyệt Nguyệt lợi dụng lúc tôi không chú ý, có lần trực tiếp đẩy tôi xuống. Nếu không phải tôi biết bơi, chỉ sợ khi đó cái mạng này đã không còn.
Nguyệt Nguyệt nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Mày biết đó là tao?"
Sự điên cuồng của Nguyệt Nguyệt làm cho tôi sợ hãi lùi về phía sau nửa bước.
Cô ta không hề hối hận.
"Tại sao lúc đó mày không chet đi? Nếu mày chet thì bây giờ sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy!"
16.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cảnh sát đã trực tiếp ập vào còng tay Nguyệt Nguyệt.
"Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Cô ta đáng bị như vậy! Cả hai đều bị bán tới đây, dựa vào cái gì cô ta sống tốt hơn tôi kia chứ?"
Tiếng hét của Nguyệt Nguyệt vang vọng trong văn phòng nhỏ. Người cha giàu có nhìn Nguyệt Nguyệt điên cuồng thì lắc đầu.
“Đứa trẻ này lớn lên chỉ sợ là một mầm tai họa.”
"Mặc kệ nó đi, nhưng thông báo nhập học của con thì làm sao bây giờ?"
Cha gãi gãi trán nói: “Báo Thanh Hoa gửi thêm một cái nhé?”
Nhìn vẻ mặt bối rối của cha, tôi không khỏi bật cười. "Không sao đâu, con có cách giải quyết~"
Nói xong không bao lâu, một chiếc xe Hồng Kỳ (*) dừng lại trước cửa cục cảnh sát.
{Hong Qi (Hồng Kỳ) là dòng xe siêu sang dành riêng cho các quan chức Trung Quốc. Hồng Kỳ xuất hiện vào năm 1958 với tư cách là thương hiệu hạng sang của FAW và được gọi là "Bentley Trung Quốc".}
Một người đàn ông trung niên vội vàng bước vào cục cảnh sát.
Đi theo phía sau ông ấy là một nam sinh tuổi xấp xỉ với tôi.
Khi nhìn thấy tôi, người đàn ông lập tức xua tay.
"Thu Vũ! Con gái bảo bối của cha!"
Tôi theo bản năng muốn đến gần ông ấy, nhưng lại bị cha tôi ở bên này nắm lấy tay tôi kéo lại.
Ánh mắt của ông như đang hỏi tôi:
“Rốt cuộc con có bao nhiêu người cha vậy?”
Tôi ngượng ngùng mỉm cười: “Cha, đây là cha nuôi của con”.
Nói xong, tôi lại ở bên tai ông nói bồi thêm một câu: “Là cục trưởng, tới giúp con giải quyết vấn đề giấy thông báo nhập học!”
Tôi đem đoạn video giám sát đã sao chép ra cho cha nuôi cục trưởng xem.
Sắc mặt người cha giàu có thay đổi rất nhanh.
Không chờ tôi chủ động, ông liền đi lên trước bắt tay với cục trưởng.
"Thì ra là cha Vạn, cha nuôi của Tống Từ nhà chúng tôi, vừa rồi thật xin lỗi."
Hai người cha của tôi nhanh chóng tụ lại và trò chuyện rất vui vẻ.
Tôi cùng với con trai của cha nuôi, Vạn Húc, bất đắc dĩ nhìn hai người họ nói chuyện phiếm. Các cảnh sát cũng hai mắt nhìn nhau mà ở bên cạnh chờ.
"Cha!"
Tôi u oán kêu lên một tiếng.
Hai người đàn ông này đồng thời lên tiếng đáp lại.
"Về lá thư nhập học của con thì sao đây ạ?
“Con sẽ không thể đến trường phải không?”
Cha nuôi cục trưởng xua tay.
"Có cha nuôi của con ở đây, sao có thể được?" Cha nuôi liên hệ với Bộ Giáo dục, yêu cầu Thanh Hoa bên kia gửi một lá thư khác đến. “
"Nếu không được thì để Vạn Húc đưa lá thư của nó cho con!
" Cha……”
Vạn Húc nhàn nhạt liếc nhìn cha ruột của mình.
Tôi vừa mừng vừa sợ nhìn chàng trai bên cạnh.
Cậu ấy cũng thi đậu Thanh Hoa!
Cha nuôi cục trưởng của tôi căn bản không để ý tới Vạn Húc.
"Nếu không phải lúc trước con cứu nó một mạng, hiện tại nó làm sao có thể thi đậu Thanh Hoa được?"
Người cha giàu có của tôi nghe được cảm thấy lọt vào trong sương mù.
Tôi thấp giọng cùng ông giải thích hai câu.
Mấy năm trước, tôi đã tình cờ cứu Vạn Húc khỏi chet đuối.
Bởi vậy sau này tôi mới được cục trưởng ưu ái nhận làm con nuôi.
Những năm này, sau cái chet của cha nuôi, tôi cũng không thể sống nếu thiếu sự chăm sóc của cha Vạn.
17.
Sau khi Nguyệt Nguyệt bị cảnh sát bắt đi, cô ta vẫn còn la hét như lúc đầu.
Sau khi la hét ầm ĩ, những lời nói đó liền lọt vào tai cha nuôi cục trưởng. Cha nuôi rất nghiêm túc.
Trực tiếp sử dụng Nguyệt Nguyệt Lan làm tài liệu về người xấu giảng dạy và phổ biến nó ở nhiều trường học khác nhau.
Cảnh cáo các trường học phải bồi dưỡng tam quan của học sinh.
Ngoài việc giảng dạy, điều quan trọng hơn là giáo dục con người.
Hiện giờ Nguyệt Nguyệt ở địa phương nhỏ này cũng coi như là khá nổi tiếng.
Nghe nói cô ta đã được nhận vào một trường cấp hai ở địa phương.
Không biết cô ta về sau còn có thể có được chỗ đứng ở đây hay không.
Thông báo nhập học mới được gửi cho tôi năm ngày sau đó.
Cha đưa tôi về nhà ở Bắc Kinh.
Nghèo đói quá lâu, bỗng nhiên được sống trong một căn biệt thự nguy nga, tôi vẫn còn có chỗ chưa thích ứng được.
Nhưng điều khiến tôi khó chịu còn phải kể đến dì bảo mẫu trong nhà.
Tại sao tôi có cảm giác như bà ta luôn lén lút nhìn chằm chằm vào tôi vậy kìa?
Biết bao lần tôi muốn nói nhưng lại thôi, cha tôi lặng lẽ thở dài: “Dì Hứa là người lớn tuổi trong nhà, khi mẹ con còn sống vẫn luôn do dì ấy chăm sóc.”
"Nếu con cảm thấy có chỗ nào bất tiện, cứ nói thẳng với dì ấy."
Nghe cha nói như vậy, tôi cũng đành phải thôi.
Nhưng đến ngày thứ ba sau khi tôi vào cửa, dì Hứa đã đến gặp cha tôi.
"Tống tiên sinh, nhà chúng ta vừa mất một chiếc đồng hồ."
“Đồng hồ gì cơ?”
Cha tôi không chút để ý hỏi.
"Là cái mà ông thích đeo nhất. Có giá hơn 1 triệu. "
Tôi đang ngồi trên ghế sofa thì nghe thấy có gì đó không ổn.
Hai ngày nay không có ai đến nhà.
Người duy nhất có thể coi là người ngoài, ở trong lòng dì Hứa có lẽ chính là tôi nhỉ?
Ý bà ta là tôi trộm nó à?
Cha quay đầu lại và nhìn quanh phòng.
“Chắc là tôi để quên ở đâu rồi, dì đừng lo.”
Dì Hứa đan hai tay vào nhau, cúi đầu nhìn tôi trong phòng khách: "Hôm qua tôi thấy Tống Từ đi quanh phòng ngủ của ông, không biết có phải..."
Cha tôi nghe vậy thì đập mạnh chiếc điện thoại và ném nó lên bàn.
"Dì Hứa, sao dì lại nói những lời như vậy?”
“Đừng nói con gái tôi không có khả năng làm chuyện đó, nếu con bé lấy thì sao? Tôi là cha nó!”
Dì Hứa bị mắng đến co rúm bả vai.
"Nhưng……"
Lời tiếp theo bị ánh nhìn của cha tôi trừng trở lại.
“Chiếc đồng hồ trị giá một triệu đô la, tôi chẳng thèm để vào trong mắt đâu.
“Nếu Tống Từ muốn, tôi mỗi ngày mua một cái để con bé ném chơi tùy thích.”
Tôi bước tới, nghi ngờ nhìn thoáng qua dì Hứa.
Sao tôi lại cảm thấy bà ta giống như Nguyệt Nguyệt cố ý nhắm vào tôi nhỉ?
Cha quay đầu lại nhìn tôi rồi lại quay người lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi.
"Dì Hứa, cảm ơn dì đã ở lại nhà tôi lâu như vậy, cầm tiền rồi rời đi đi, ngày mai dì không cần tới đây nữa."
18.
Dì Hứa nghe vậy, khuôn mặt lập tức đau khổ xin tha, nhiều lần bảo đảm về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Thái độ của cha rất kiên quyết.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt mơ hồ của dì Hứa, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cha, dì Hứa làm vậy cũng là vì tốt cho gia đình này, việc mất đồng hồ cũng không phải chuyện nhỏ.”
"Cho dì Hứa một cơ hội thì thế nào ạ?"
Cha tôi sửng sốt: “Được, nghe lời con gái yêu.”
Dì Hứa có vẻ thở phào nhẹ nhõm, muốn cảm ơn tôi.
Nhưng tôi lại đổi chủ đề: “Đưa dì Hứa đến cục cảnh sát để điều tra. Nếu không có vấn đề gì, dì sẽ tiếp tục ở lại nhà chúng tôi.”
Dì Hứa cau mày, lập tức xua tay không chút do dự: “Thôi bỏ đi, cùng lắm thì tôi đi là được.”
“Tôi không làm nữa.”
Dì Hứa quay người muốn rời đi, lúc này cha mới chú ý đến các manh mối. Không nói hai lời liền đem dì Hứa đến Cục Cảnh sát.
Sau một tuần điều tra, phát hiện dì Hứa mới chính là thủ phạm đứng sau vụ bắt cóc tôi.
Lúc trước gia đình bà ta đang cần tiền gấp.
Vì 50.000 nhân dân tệ, bà ta liền hợp tác với bọn buôn người bắt tôi đem bán.
Hiện tại tôi đã trở về thì bà ta lại tìm mọi cách đuổi tôi ra khỏi nhà.
Bà ta sợ một ngày nào đó tôi sẽ nhớ lại sự tình năm xưa rồi khai bà ta ra.
Sau khi cha tôi biết được chuyện này, ông đã đau khổ tức giận đến mức chỉ tay vào dì Hứa chất vấn: “Bà không có lương tâm à?”
Rốt cuộc thì năm đó bà ta là người đã chứng kiến mẹ tôi vì đau khổ mà qua đời.
Còn cha tôi vì chuyện này mà bị đả kích nặng nề.
Say mèm ba ngày, sau đó khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại.
Để bù đắp cho tôi, cha tôi đã trực tiếp chuyển nhượng toàn bộ 376 căn nhà dưới danh nghĩa của tôi.
Mỗi ngày còn mua đủ loại đồ trang sức cho tôi.
“Con gái bảo bối à, nếu con không thích thì cứ vứt nó ra đường.”
"Cha chỉ cần con được hạnh phúc!”
"Chỉ cần con vui, cha không cầu mong gì nữa!"
Sau khi báo danh ở Đại học Thanh Hoa, những gì tôi nhìn và nghe thấy đều sâu rộng hơn rất nhiều. Sau khi bàn bạc với cha một phen, tôi quyết định vì thành lập một quỹ để giúp đỡ những trẻ em bị bắt cóc.
Giúp đỡ những đứa trẻ bị lạc trở về nhà.
Vào ngày thành lập quỹ, tôi đứng trên sân khấu phát biểu.
Dưới khán đài, một chàng trai vẫn luôn nhìn chăm chú vào tôi không chớp mắt.
Trong đôi mắt rực rỡ chứa đầy sự cảm kích và yêu thích.
Là Vạn Húc.
Chàng trai năm đó mà tôi cứu giờ đã trở thành vận động viên bơi lội cấp hai quốc gia.
Cùng nhau rèn luyện tiến về phía trước.
[Hoàn]
Bình luận facebook