• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tống Nguyên (3 Viewers)

  • Phần II

6.

Khi đỡ ta, vẻ mặt tỷ tỷ tràn ngập lo lắng, nhưng trước khi xoay người lại ghé sát tai ta cười nhẹ:

“Minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.”

“Muội muội ngốc của ta, ngươi thật sự nghĩ rằng Thái Tử điện hạ năm đó có thời gian rảnh rỗi thư từ tâm sự với ngươi ư?”

Minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.

Năm đó Bùi Diễn từng viết thư cho ta:

“Giai nhân như minh châu, minh châu phủ bụi, không ai thưởng thức.”

“Nhưng ắt sẽ có ngày…”

Hắn nói ta là minh châu phủ bụi.

Nói ta rất tốt.

Nói ta xứng đáng được yêu thương.

Những lời này của hắn như ánh trăng trong sáng chiếu rọi cuộc đời u ám của ta.

Nhưng sao Tống Tri Vi lại biết được?

Không để cho ta nghĩ nhiều, cổ trùng kia vừa chui vào cơ thể đã bắt đầu gặm nhấm máu thịt ta.

Ta nằm trên giường, cả người run rẩy, cố gắng cắn chặt răng không để không phát ra tiếng rên rỉ.

Sẽ bị người ta cười nhạo.

Ta gả cho Bùi Diễn khi hắn còn thất thế, dùng thân phận Thái Tử Phi tiến cung.

Cuối cùng lại được phong là “Thần phi”.

Bọn họ đã cười mệt lắm rồi.

Ngày bọn họ biết được Bùi Diễn ép ta nuôi cổ cứu Hoàng Hậu của hắn.

Ta lại trở thành trò cười khắp đầu đường cuối ngõ.

Ta cuộn tròn người lại, giống như khi còn nhỏ muốn được ôm ấp nhưng lại chẳng có ai dang tay ra ôm ta.

Cả người ta túa mồ hôi.

Trong cơn đau đớn đến nghẹt thở, tất cả những chuyện khiến ta thống khổ cứ lần lượt lướt qua trong đầu.

Thôn trang hẻo lánh, hạ nhân cũng dám bắt nạt ta.

Mẫu thân lạnh lùng sắc bén:

“Bọn họ gây khó dễ cho con? Con đường đường là tiểu thư phủ thừa tướng, tại sao bọn họ lại dám gây khó dễ cho con?”

“Có phải con nên tự xem lại chính mình trước đi không?”

“Có phải con cư xử không đúng mực, lời nói việc làm không phù hợp không?”

Phụ thân lạnh nhạt ít nói.

Tỷ tỷ miệng nam mô bụng bồ dao găm: “Muội muội ngày càng xinh đẹp nha, thật đúng là không khí biệt viện tốt, muội sẽ không trách cha mẹ không thường xuyên tới thăm muội đấy chứ?”

Trong đại lễ phong Hậu long trọng, phu quân ta sánh vai bên tỷ tỷ.

“Không hổ là Hoàng Hậu do bệ hạ bất chấp quần thần phản đối chọn lựa, so với nhị tiểu như như hồ ly tinh kia đoan trang hơn nhiều.”

“Độc sủng mười năm thì có ích gì? Mười năm không sinh được con, bệ hạ không bỏ nàng ta đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi!”

Khi hạ thân ta đau đớn như bị xé rách, thậm chí còn phảng phất có tiếng khóc nỉ non của hài tử:

“Ôi, một tiểu công chúa thật xinh xắn!”

“Rốt cuộc là ai lại dám hạ dược phu nhân chứ! Thật là đáng ch*t!”

Không.

Không phải.

Cuộc đời ta không tan nát như thế.

Bùi Diễn cũng không phải người như thế.

Hắn là người chưa bao giờ bước vào phòng bếp nhưng lại vì ta mà học làm mì trường thọ.

Hắn là người luôn coi trong mặt mũi nhưng lại vì sinh nhật ta mà chạy vạy khắp nơi mượn bạc.

Hắn là người ngay cả khi cần phải giữ mình nhất, vẫn sẵn sàng vung tay đánh người bên đường, vì người ta dám đàm tiếu về ta.

Hắn là người khi quay về Đông Cung đã ba lần cự tuyệt mỹ nhân bệ hạ ban cho.

Chỉ độc sủng một mình ta.

Hắn là người luôn ôm ta thì thầm:

“Nguyên Nguyên, tất cả sẽ tốt lên thôi. Nhất định sẽ có một ngày, nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất thế gian.”

“Ta muốn đem tất cả những báu vật quý giá nhất trên đời này về đặt trước mặt nàng.”

Hắn là người liên tục gửi thư cho ta.

Cũng nhờ vậy mà hạ nhân trong thôn trang không dám bắt nạt ta nữa.

Hắn là người nói ta là minh châu quý giá.

“Minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.”

Nhưng… Tại sao Tống Tri Vi lại biết chuyện này?

Tất cả là… hắn với Tống Tri Vi mang ta ra làm trò đùa sao?

Tất cả… đều là giả sao?

Ta đột nhiên trợn trừng mắt, từng cơn đau như những lưỡi dao sắc bén xuyên thấu từng ngóc ngách trên cơ thể.

Ta gượng dậy:

“Phu quân, phu quân…”

Lâm Lang vội vàng chạy tới: “Nương nương, nương nương sao vậy?”

“Bệ hạ, bệ hạ đâu?”

“Ta… Ta…” Nước mắt ta rơi đầy mặt: “Ta đau quá.”

Cổ trùng kia dường như muốn chui đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng ta mà cắn nuốt.

Gặm nát cả trái tim ta.

“Nương nương… Bây giờ bệ hạ…” Lâm Lang cũng khóc theo: “...đang ở cung Hoàng Hậu.”

Oạch!

Ta ngồi sụp xuống đất.

Dường như có thứ gì đó vừa sụp đổ.

Sau đó ta nôn ra một ngụm máu tươi.

Là giả…

Tất cả… đều là giả!

Cái gì mà minh châu, cái gì mà phu thê, đều là giả hết.

“Nương nương, để nô tỳ… Nô tỳ đi tìm bệ hạ!”

Ta nằm co quắp trên mặt đất, nhìn ánh trăng thanh u ngoài cửa sổ.

Cơn đau trí mạng qua đi, chỉ còn sót lại cảm giác tê ngứa.

Những hình ảnh khiến ta thống khổ cũng dần dần mờ nhạt đi.

Rồi lại rõ nét trở lại.

Vẫn là bộ dáng đó nhưng lại có gì đó không giống nhau.

Cũng không biết qua bao lâu.

Trong đầu ta lặp đi lặp lại hai câu:

Ái sinh sân, ái sinh hận, ái sinh si, ái sinh niệm.

Vô sân, vô hận, vô si, vô niệm.

Cũng là… vô ái.

Ta bò dậy khỏi mặt đất.

Bên ngoài Lâm Lang vui vẻ hô lớn:

“Nương nương, bệ hạ tới, nương nương!”

7.

Tống Tri Vi và Bùi Diễn cùng nhau tới.

Vừa vào cửa, tỷ ấy đã đỏ mắt chạy tới chỗ ta:

“Muội muội tốt của ta, muội phải chịu khổ rồi!”

Nhưng khi vào phòng, thấy ta bình yên vô sự, tỷ ấy sững người đứng im tại chỗ.

Bùi Diễn theo sau, nhìn thấy ta cũng ngẩn người.

“Phu quân nói đúng, chút đau đớn này đối với muội muội thật chẳng thấm vào đâu.”

Tống Tri Vi quay đầu lại, hờn dỗi chui vào lòng Bùi Diễn.

Ta nghiêng nghiêng đầu.

Lạ thật.

Phản ứng của ta hình như hơi không đúng.

Nghe Tống Tri Vi gọi Bùi Diễn là “phu quân”, ta đáng ra nên khổ sở.

Nhưng hiện tại, nội tâm lại bình tĩnh như không.

“Nhưng mà muội muội… sao nàng lại đập nát cả phòng thế này?”

“Ngọc bội kia có phải là vật tùy thân của bệ hạ ngày còn là Thái Tử không?”

Ta nhìn bốn xung quanh.

Một ít ký ức ùa về.

Ta rất đau.

Đau đớn triền miên không dứt.

Đau đến mức không chịu nổi, ta đã đập hết những thứ trong tầm mắt.

Ngọc bội kia đúng là của Bùi Diễn.

Là vật đính ước giữa ta và hắn, ta vẫn luôn coi như bảo bối.

Giờ vỡ tan tành thành mấy mảnh, vương vãi trên mặt đất.

Bùi Diễn cay mày, đương nhiên là không vui:

“Đã không làm sao thì nàng phát điên cái gì?”

Liếc xuống chân ta, mày càng nhăn hơn:

“Còn không mang giày, là sợ chính mình không bị thương hả?”

Bùi Diễn tiến về phía ta.

“Au ui…”

Tống Tri Vi khẽ kêu lên, nước mắt dạt dào: “Bệ hạ…”

Tỷ ấy cố ý dẫm chân vào một mảnh sứ vỡ trên mặt đất.

“Tri Vi!” Bùi Diễn lập tức xoay người bế Tống Tri Vi lên.

“Nguyên Nguyên, nàng thật là không hiểu chuyện!”

Hắn hung hăng trừng ta một cái.

“Truyền thái y!”

Ta lẳng lặng nhìn hắn vội vã rời đi.

Lẳng lặng nhìn nụ cười khiêu khích của Tống Tri Vi.

Xoa xoa ngực trái.

Lạ thật.

Chẳng có cảm giác gì.

8.

Thế giới này hình như không còn như trước nữa.

Nói đúng hơn thì ta không còn như trước nữa.

Trước đây ta không thích ra khỏi Thần Lộ Cung.

Từng cành cây ngọn cỏ trong hoàng cung đều khiến ta nghĩ đến chuyện mình bị giáng thê làm thiếp.

Khiến ta nghĩ đến chỗ này Bùi Diễn cũng từng cùng Tống Tri Vi nắm tay nhau dạo qua.

Nhưng hôm nay.

Hoa trong Ngự Hoa Viên đẹp như vậy, nước trong hồ Bích Ba xanh như vậy.

Cảnh xuân sáng rỡ như vậy, sao ta lại không ra ngoài thưởng thức chứ?

Trước đây ta nghe thấy tin từ Phượng Nghi Cung, trong lòng sẽ buồn bực.

Bệ hạ lại ban thưởng cho Hoàng Hậu nương nương.

Bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương đàn sáo thâu đêm không ngủ.

Bệ hạ lại vì Hoàng Hậu nương nương mà không lên triều.

Bây giờ…

Chuyện của Phượng Nghi Cung liên quan gì đến ta chứ?

Thậm chí nhớ đến những chuyện trước kia với Bùi Diễn, trong lòng ta cũng hoàn toàn bình tĩnh.

Cảm giác rung động, cảm giác đau lòng.

Tất cả đều đã biến mất.

Ta phát hiện thế giới này bỗng trở nên thanh tĩnh hơn bao giờ hết.

Tâm trí ta cũng trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

Vậy nên khi thái giám bên người Bùi Diễn đến thông báo cho ta chuẩn bị, lát nữa vu sư sẽ tới lấy máu.

Phản ứng đầu tiên của ta là: Tại sao?

Máu của ta tại sao phải cho người khác để giải độc?

Lấy máu… rất đau nha.

Ta không muốn.

Ta nói Lâm Lang cho người đóng cửa Thần Lộ Cung.

Chặn hết đám người vu sư bên ngoài.

Ta có thất sủng nhưng vẫn là một trong hai nữ nhân duy nhất trong hậu cung.

Cửa cung ta không mở, không kẻ nào dám xông vào.

Rất nhanh, bên ngoài Thần Lộ Cung truyền đến tiếng rống giận của Bùi Diễn:

“Tống Nguyên! Nàng làm cái trò gì vậy?!”

9.

Thật ra Bùi Diễn rất ít khi nổi giận.

Ít nhất là nổi giận trước mặt ta thế này.

Vì ta luôn đội hắn lên đầu.

Hắn nói gì, ta cũng nghe.

Dù ta không vui, hắn chỉ cần dịu giọng một chút, ta lại chấp nhận nhường.

Lần này đại khái là việc lớn sắp thành, ta lại đột nhiên đổi ý, khiến hắn tức muốn hộc máu.

Khi hắn mặt mũi sa sầm tiến vào, ta đang thêu hoa.

“Nguyên Nguyên, ý của nàng là sao? Tri Vi đã mang thai bốn tháng rồi, chậm một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm!”

Tiến cung mới ba tháng đã mang thai bốn tháng.

Nói ra cũng chẳng ngượng miệng.

Ta không ngẩng đầu lên.

“Trẫm biết nàng oán trẫm bảy ngày qua không đến thăm nàng, nhưng quốc sự bận rộn, thai tượng của Hoàng Hậu lại bất ổn.”

“Bình thường nàng luôn hiểu chuyện, sao lần này lại náo loạn lên vậy!”

Ta vẫn ngồi thêu hoa.

“Còn nữa, trẫm có lừa nàng không? Nàng có bị tổn thương cọng lông sợi tóc nào không?!”

Ta kéo chỉ.

“Nguyên Nguyên.” Chiêu trò quen thuộc, dịu giọng lại rồi.

“Nàng ngoan chút được không, đi theo trẫm nào, nhé?”

Ta cảm thấy trong lòng.

Không có gì dị thường.

Ngay cả khi đối diện với gương mặt quen thuộc này, ta vẫn bình tĩnh.

“Bệ hạ.” Ta nhìn khung vải thêu rực rỡ, “Thần thiếp sẽ qua đó.”

“Đợi đến khi Hoàng Hậu nương nương băng thệ, thần thiếp sẽ tới đưa tang.”

“Làm càn!”

Bùi Diễn đột nhiên hét lớn.

Cùng lúc đó là tiếng dao kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ.

Hắn mang theo Kim Ngô Vệ.

Vây kín Thần Lộ Cung của ta.

Ta suy nghĩ tỉnh táo: Địch nhiều ta ít, lấy cứng đối cứng, không có phần thắng.

“Tống Nguyên, nàng…”

“Đi thôi.” Ta buông khung thêu xuống, đứng lên.

“Nguyên Nguyên.”

Bùi Diễn đột nhiên nắm cổ tay ta: “Nàng quay đầu lại.”

“Nhìn ta.”

10.
Ta nhìn Bùi Diễn.

So với khi hắn mới bước vào, ta nhìn kĩ càng tỉ mỉ hơn nhiều.

Nhìn từ mi đến mắt, từ mắt đến môi.

Càng nhìn ta càng cảm nhận rõ ràng hơn, nội tâm ta không chút gợn sóng.

Trên mặt Bùi Diễn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy, bàn tay đang nắm tay ta siết chặt hơn.

“Nguyên Nguyên, nàng…”

“Bệ hạ! Hoàng Hậu nương nương bị đau bụng mãi không giảm, đang ở Phượng Nghi Cung…”

Bùi Diễn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, không đợi nô tỳ nói hết câu đã kéo tay ta lôi đến Phượng Nghi Cung.

Tống Tri Vi đương nhiên không hề đau bụng gì cả.

Tỷ ấy quen diễn mà thôi.

Vừa nhìn thấy ta, trong mắt lập tức xuất hiện ý cười quen thuộc, ý cười của kẻ chiến thắng.

Tỷ ấy đã thắng thật rồi.

Độc này đã trong người tỷ ấy mười năm.

Trong phủ Thục Vương có một tiểu thiếp đến từ dị tộc, ngày đầu tiên tỷ ấy gả vào phủ Thục Vương đã bị hạ độc.

Vì độc quá sâu, quá hiếm nên không phải được.

Hiện giờ lại muốn lấy máu ta giải độc.

Ta nhìn tỷ ấy, rồi lại nhìn Bùi Diễn.

Nội tâm vẫn không hề gợn sóng.

Đến khi chủy thủ cắt ngang tay ta, máu tươi trào ra, vẻ mặt ta cũng vẫn bình tĩnh như thường.

Không chỉ đau đớn về mặt tâm lý, mà cả đau đớn về mặt sinh lý cũng đã biến mất hoàn toàn.

Ta hơi nhúc nhích tay.

Thật sự một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng Bùi Diễn đứng bên cạnh lại quát lên một tiếng: “Nguyên Nguyên.”

Hơi động tay chút thôi mà, cũng chẳng ảnh hưởng đến công hiệu của máu.

Hắn gấp cái gì?

Có lẽ do vẻ khinh thường trên mặt ta quá rõ ràng, trước khi ta rời đi, Bùi Diễn lại ngăn ta lại.

“Nguyên Nguyên, rốt cuộc nàng sao vậy?”

Thoạt nhìn hắn có chút bực bội.

“Thần thiếp vui.” Ta trả lời: “Cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh, có thể trở về.”

“Trầm biết nàng phải chịu thiệt rồi, trẫm hứa với nàng, sau chuyện này…”

“Sau chuyện này, bệ hạ ở Phượng Nghi Cung bồi Hoàng Hậu nương nương đi, cùng Hoàng Hậu nương nương hòa hợp yêu thương, không cần đến Thần Lộ Cung nữa.”

“Tống Nguyên!” Sắc mặt Bùi Diễn lạnh tanh: “Giận dỗi cũng có mức độ thôi!”

“Thần thiếp không giận dỗi.”

Ta đang nói lời thật lòng mà.

“Bệ hạ, thần thiếp không muốn nhìn thấy ngài xuất hiện tại Thần Lộ Cung nữa.”

Tuy là ta không có cảm giác với hắn, ngay cả cảm giác chán ghét cũng không.

Nhưng ta không muốn bị cả đám Kim Ngô Vệ vây quanh, tùy thời đều có khả năng bị ép đi làm chuyện mình không muốn.

“Giỏi, giỏi lắm rồi!”

Bùi Diễn nghiến răng: “Tống Nguyên, tới lúc đừng có tới cầu trẫm!”

Sau đó phất tay áo rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom