• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Tống Tích Âm (1 Viewer)

  • Phần 4 END

17.

Ngày hôm sau ta báo lại một phần tin tức Nhị hoàng tử giao cho ta cho Liễu Tố Ngọc, ngay từ đầu chỉ là chuyện Thục phi và Tống Khanh Khanh hợp tác, Liễu Tố Ngọc vẫn giữ thái độ khinh thường.

Nhưng sau đó ta đem chuyện Thái phó cùng triều thần muốn liên hợp buộc tội Liễu đại tướng quân nói cho Liễu Tố Ngọc, Liễu Tố Ngọc không thể bình tĩnh được nữa, nhất là khi nàng nhận được tin tức này chỉ hai ngày sau khi ta báo cho nàng biết, nàng ta bắt đầu lo lắng.

Sau đó nghe nói Thái tử bắt đầu liên lạc với các triều thần, khiến cho lời buộc tội của Thái Phó đại nhân buộc theo gió mà bay.

Liễu Tố Ngọc vui vẻ không thôi, thưởng cho ta một ít vàng. Sau đó dưới sự an bài của Nhị hoàng tử, ta lại cố ý để lộ ra một ít tin tức cho Liễu Tố Ngọc.

Mà Thái tử cũng tiếp tục sử dụng lại chiêu cũ, mỗi một lần đều ngăn chặn Thái Phó đại nhân.

Nhưng Thái phó đại nhân dù sao cũng là người đứng đầu văn thần, cho dù Thái tử có chuẩn bị trước vẫn nhiều lần bị Thái phó làm cho mặt xám mày tro, vì điều này mà Liễu Tố Ngọc cực kỳ tức giận.

Lại qua ba tháng, tinh thần Liễu Tố Ngọc đột nhiên phấn chấn trở lại, bởi vì con trai của Liễu đại tướng quân, em trai của Liễu Tố Ngọc là Liễu Vũ từ biên giới trở về chúc thọ Liễu Tố Ngọc...

Chuyện này là lúc ta ở Vị Ương cung báo tin cho Liễu Tố Ngọc, len lén nghe được.

Trong lòng ta có chút sốt ruột, Liễu Vũ trở về, Liễu Tố Ngọc kia không phải như hổ thêm cánh sao?

Chờ đến khi trở lại Cẩm Tú cung, ta liền nói chuyện này cho Thục phi cùng Nhị hoàng tử biết, nào ngờ hai người sau khi nghe nói đều nở nụ cười.

Ta không rõ nguyên do, có chút sững sờ. Nhị hoàng tử hừ nhẹ một tiếng: "Liễu gia quả nhiên đều là võ phu, kiêu ngạo ương ngạnh đã nhiều năm, phụ hoàng đối với bọn họ có không ít kiêng kỵ."

“Bọn họ dám tính kế muội muội, vậy thì phải trả giá thật lớn!”

Thục phi không nói tiếp mà nhìn về phía ta: "Nha đầu, ngươi hiểu chưa?”

Đầu óc ta có chút hỗn loạn, không rõ vì sao Liễu Vũ trở về, Thục phi cùng Nhị hoàng tử lại cao hứng như vậy, không phải là nên lo lắng sao?

Thục phi thấy vẻ nghi vấn trên mặt ta, nhắc nhở ta một câu: "Liễu Vũ trở về, ngươi còn biết tin trước chúng ta..."

Ta lập tức hiểu được, Thục phi và Nhị hoàng tử không biết chuyện này, vậy nói rõ Thái Phó đại nhân cũng không biết, nói không chừng Hoàng Thượng cũng không biết.

Liễu gia làm như thế thật sự là tát vào mặt Hoàng thượng, Liễu gia ở biên cảnh nhiều năm, quả thật ủng binh tự trọng, không có lòng kính sợ.

Ta cũng nhớ tới lời Thục phi nói hôm đó, Hoàng thượng là giả bệnh, vậy đang giả bệnh cho ai xem đây?

Trong khoảng thời gian này ta vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ phút này ta đã hiểu được, Hoàng thượng kiêng kỵ Liễu gia, giả bệnh cho Liễu gia xem, Hoàng thượng vẫn luôn đề phòng Liễu gia.

Dù sao Liễu gia nắm giữ binh quyền, Thái tử cũng có một nửa huyết mạch Liễu gia.

Vừa rồi Nhị hoàng tử nói Liễu gia tính kế Linh Vân công chúa, làm cho ta nhớ tới chuyện Hách Triết bộ muốn Linh Vân công chúa hòa thân.

Biên cảnh có Liễu đại tướng quân đóng giữ, bộ lạc Hách Triết chỉ là bộ lạc nho nhỏ, lại dám mở miệng muốn công chúa hòa thân, đây rõ ràng là Liễu gia cố ý dung túng, cũng là Liễu gia để cho Hoàng thượng nhìn xem, nếu không có Liễu gia trấn thủ, một bộ lạc nho nhỏ cũng dám đòi công chúa đi hòa thân.

Cho nên Hoàng thượng tất nhiên đã sớm bất mãn với Liễu gia.

Đoạn thời gian trước Thái tử qua lại với các triều thần, thường xuyên có biến động, mà Liễu Vũ lúc này lại đột nhiên về kinh, Hoàng thượng vốn đa nghi, khẳng định sẽ suy nghĩ nhiều, nói không chừng sẽ ra tay với Liễu gia.

Trong lòng ta khiếp sợ, nhìn về phía Thục phi, cho nên tất cả đều nằm trong tính toán của Thục phi và Nhị hoàng tử?

18.

Thục phi như nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, nàng cười nói: "Nha đầu, đây là cung đấu......”

“Sớm xử lý Liễu gia, ta cũng chuẩn bị về nhà…”

Nói tới đây Thục phi nhìn về phía ta: "Hiện tại Hoàng thượng chỉ thiếu một cơ hội để ra tay với Liễu gia, cơ hội này cần ngươi đi làm..."

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mọi chuyện chỉ chờ Liễu Vũ trở về.

Quả nhiên mười ngày sau, Liễu Vũ đột nhiên hồi kinh, khiến tất cả các đại thần trong triều đều chấn động. Liễu Vũ gióng trống khua chiêng chúc thọ Liễu Tố Ngọc, từng rương lễ vật đưa đến Vị Ương cung, đều là đồ vật vô giá, rõ ràng là đến làm chỗ dựa cho Liễu Tố Ngọc và Thái tử, cũng là để uy hiếp những triều thần muốn buộc tội Liễu gia.

Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi Liễu Vũ, còn ban thưởng Liễu Vũ, cũng khích lệ Hoàng hậu và Thái tử, làm ai cũng cảm thấy Liễu gia như mặt trời ban trưa.

Nhưng ta lại biết, đây là hồi quang phản chiếu của Liễu gia mà thôi. Liễu Vũ hồi kinh, Liễu Tố Ngọc có chỗ dựa, ta cũng lặng lẽ đi tới Vị Ương cung.

"Hoàng hậu nương nương, Tống Khanh Khanh sắp đến ngày sinh theo dự tính, mời thái y bắt mạch, thái y nói trong bụng nàng là một hoàng tử..."

"Nếu Tống Khanh Khanh sinh hạ hoàng tử, vậy Thục phi bên kia sẽ có hai hoàng tử, địa vị của Thái tử sẽ gặp nguy..."

Lời nói của ta khiến sắc mặt Liễu Tố Ngọc rất khó coi.

Nàng hừ lạnh một tiếng: "Sinh ra mới là hoàng tử, sinh không ra chỉ là một miếng thịt nát mà thôi..."

Ta biết, Liễu Vũ trở về đã giúp cho Liễu Tố Ngọc có dũng khí, cái gọi là hoàng tử này chỉ là một mồi lửa tăng thêm dũng khí của nàng ta mà thôi.

Kiếp trước Liễu Tố Ngọc dám động thủ với ta, vậy đời này sẽ càng không buông tha Tống Khanh Khanh cùng một hội với Thục phi trên danh nghĩa.

19.

Ngày Tống Khanh Khanh động thai, Liễu Tố Ngọc đã sớm có chuẩn bị, nàng bảo Liễu Vũ tiến cung tìm Hoàng thượng bàn chuyện chính sự, ý đồ ngáng chân Hoàng thượng.

Bảo Thái tử đến Cẩm Tú cung ổn định Thục phi và Nhị hoàng tử. Còn nàng thì mang theo ta tới Khải Tường điện.

Giống như kiếp trước, Khải Tường điện đã sớm là người của Liễu Tố Ngọc, trong ngoài đều canh giữ nghiêm ngặt.

Ta đi theo Liễu Tố Ngọc tới cửa điện Khải Tường, nghe bên trong Tống Khanh Khanh đang kêu thảm thiết, cùng với đó là giọng bà đỡ trấn an.

Sau khi hét gần một canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội. Liễu Tố Ngọc cười lạnh một tiếng, dẫn người đi vào.

Ta đi theo sau Liễu Tố Ngọc vào trong, nấp trong bóng tối.

Ta thấy Liễu Tố Ngọc ôm tiểu hoàng tử, sau đó dữ tợn véo tiểu hoàng tử, ta thấy Tống Khanh Khanh khàn giọng kêu khóc, thậm chí quỳ gối trước mặt Liễu Tố Ngọc, cầu xin nàng ta buông tha.

Trong lòng ta có chút không đành lòng, nhưng ta cũng không muốn ngăn cản, đây cũng là báo ứng.

Tống Khanh Khanh tuyệt vọng, nàng nhào tới muốn x é n át Liễu Tố Ngọc, lại bị ma ma bên cạnh Liễu Tố Ngọc đè ở trên giường, giống như ta của kiếp trước.

Nhưng có một điểm khác chính là, ta kiếp trước không có người nào tới cứu giúp, mà hôm nay nàng vẫn có người đến cứu.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, một đội Ngự lâm quân lao vào, Hoàng thượng cùng Thục phi đi theo phía sau Ngự lâm quân.

Sắc mặt Liễu Tố Ngọc trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất.

Liễu Tố Ngọc mưu hại hoàng tự, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hoàng thượng tức giận, trực tiếp ban chet.

Liễu Vũ và Thái tử là đồng lõa, một người trực tiếp bị tống vào ngục, một người bị phế Thái tử, giam cầm trong phủ Hoàng tử, Liễu Đại tướng quân bị triệu hồi trị tội.

20.

Trong Cẩm Tú cung, Thục phi nhìn ta hỏi: "Tống Khanh Khanh không chet, ngươi có phải không cam lòng hay không?”

Ta khẽ lắc đầu: "Hiện giờ nàng so với chet cũng không khác nhau!"

Tận mắt chứng kiến hài tử của mình bị giet chet, thật sự sống không bằng chet, cảm giác này ta hiểu rất rõ.

Thục phi cười cười: "Không phải ta không giet nàng, mà là mấy ngày nay không thể giet, ta đã để Hạo nhi sau khi đăng cơ sẽ giet nàng..."

Ta sửng sốt: "Vì sao hiện tại không thể giet?"

Vấn đề này vừa hỏi ra khỏi miệng, ta lập tức nhớ tới một chuyện: "Người là lo lắng nàng sống lại?"

Thục phi gật đầu: "Qua hai ngày chính là mùng bốn tháng ba, kiếp trước ngươi cũng sống lại vào khoảng hai ngày này.”

Thục phi dường như biết rất nhiều về chuyện sống lại, ta không khỏi có chút chần chờ nhìn về phía nàng: "Người biết ta sống lại bằng cách nào?"

Thục phi đứng dậy: "Đi theo ta......”

Ta đi theo Thục phi tới hồ sen hậu viện Cẩm Tú cung, lúc này trăng sáng rọi, bốn phía hồ sen yên tĩnh, nhưng ta lại cảm giác nơi này có gì đó không ổn.

Thục phi cười nói: "Có lẽ ngươi cũng nhìn ra, ta không phải người ở thời đại này, ta là xuyên tới đây, mười sáu năm trước vào ngày mùng bốn tháng ba ta đã xuyên vào cơ thể này, ngay tại hồ sen bên này."

“Mặc dù bị Hoàng thượng ép vào cung, nhưng ta cũng đang tìm đường về nhà.Ta tính toán thời gian, phát hiện vào ngày mùng bốn tháng ba mười sáu năm sau khi ta xuyên tới, ngươi đã sống lại.”

“Xuyên không và sống lại tuy rằng khác nhau nhưng cũng là sự giao thoa của hai thời không. Trong khoảng thời gian này ta đã phát hiện ra từ trường ở đây bắt đầu hỗn loạn, điều này khiến ta cảm thấy tính toán của mình là chính xác. .."

Bây giờ ta mới hiểu vì sao ngày đó ta nói với Thục phi nương nương mình sống lại vào ngày mùng bốn tháng ba, nàng lại vui mừng như vậy, là bởi vì nàng đã tìm được đường về nhà sao?

Cho nên nàng mới bắt tay vào đối phó Liễu gia, diệt trừ chướng ngại trên con đường đăng cơ của Nhị hoàng tử.

Thục phi nhìn về phía ta: "Ta còn muốn làm xong một chuyện cuối cùng......”

“Chuyện gì?” Ta hỏi.

Nhưng Thục phi không trả lời ta.

21.

Hai ngày sau, trăng lại chiếu sáng trên khắp hồ sen Cẩm Tú cung, Thục phi và Hoàng thượng đang chèo thuyền, ta và đám người Nhị hoàng tử canh giữ ở bên bờ.

Hoàng thượng rất cao hứng, Thục phi cũng tươi cười dịu dàng.

Nhị hoàng tử thần sắc không tốt, ta cũng lo lắng không thôi, hôm nay là ngày Thục phi về nhà, vì sao nàng lại mời Hoàng Thượng tới? Nàng không phải hận Hoàng thượng nhất sao?

Trong đầu ta hiện lên một ý nghĩ không thể kiềm chế được, Thục phi muốn giet Hoàng thượng......

Ta theo bản năng nhìn về phía Nhị hoàng tử, sắc mặt hắn càng ngày càng không tốt, hiển nhiên hắn cũng nghĩ tới chuyện này.

Lúc này trên thuyền hai người uống rượu thưởng nguyệt, đột nhiên mặt Hoàng Thượng biến sắc, phun ra một ngụm m áu, chỉ vào Thục phi tức giận nói: "Ngươi muốn giet vua?"

Thục phi thấy vậy cười to. Hoàng thượng vội vàng kêu cứu, nhưng bốn phía ngoại trừ ta và Nhị hoàng tử căn bản không có ai khác, những người khác đã sớm bị Nhị hoàng tử đuổi ra ngoài viện.

Hoàng thượng thấy kêu cứu vô dụng, vội vàng đánh bài tình cảm: "Ái phi, trẫm đã yêu nàng nhiều năm như vậy, sao nàng không nhìn ra chân tình của trẫm?"

“Trẫm có thể cam đoan, sau này hậu cung chỉ có một mình nàng, trẫm thật sự yêu nàng......”

“Mấy năm nay, chẳng lẽ nàng thật sự không động tâm với trẫm sao?”

Thúc phi cười nói: “Yêu ngươi? Thật nực cười. Tại sao ta lại phải yêu một kẻ cư*ng hi*p ta?”

Hoàng thượng sắc mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào Thục phi mắng to: "Tiện nhân, ngươi dám đem trẫm so sánh với kẻ cư*ng hi*p? Ngươi chính là một tiện nhân, trẫm thật hối hận khi không sớm giet chet ngươi, ngươi tỏ ra thanh cao cái gì, ngươi chỉ là một nữ nhân bẩn thỉu.”

Thục phi nghe vậy lại cười to: "Ngươi còn không bằng kẻ cư*ng hi*p, ít nhất bọn họ dám làm dám chịu, ngươi còn giả vờ thâm tình, quả nhiên là vô sỉ lại hạ lưu..."

Hoàng thượng tức giận, toàn thân run rẩy nhưng cũng không nói gì, trực tiếp nhảy xuống thuyền bơi về bờ, Thục phi theo sát phía sau cũng nhảy xuống thuyền.

Thục phi không có trúng đ ộc, cho nên so với Hoàng Thượng bơi nhanh hơn nhiều, đến gần bờ thì túm được Hoàng Thượng, trực tiếp ấn Hoàng Thượng xuống nước.

22.

Ta ở trên bờ nhìn mà hết hồn hết vía, sợ Thục phi không giet được Hoàng thượng, lại sợ tiếng động khiến thủ vệ bên ngoài chú ý.

Theo bản năng nhìn về phía Nhị hoàng tử, đã thấy Nhị hoàng tử quay đầu nhìn sang một bên.

Không biết qua bao lâu, tiếng động trong nước đã dần nhỏ lại, sau đó một người chậm rãi đi lên bờ, chính là Thục phi nương nương.

Ta vội vàng tiến lên, đỡ lấy Thục phi nương nương. Thục phi toàn thân mềm nhũn ngã vào trong lòng ta.

Nàng vẻ mặt sức cùng lực kiệt, lại vô cùng thỏa mãn: "Ta báo thù, ta báo thù được rồi, lão nương chịu nhục nhiều năm như vậy, rốt cục đã báo được thù rồi..."

Lúc này ta cảm nhận được không khí bốn phía đều không thích hợp, trên mặt đất bắt đầu nổi lên những cơn gió lạ.

Thục phi dường như nhận ra gì đó, trên mặt lộ vẻ kích động: "Ta muốn về nhà......”

Ta cảm nhận được thân thể Thục phi đang nằm trong ngực mình bắt đầu mềm xuống, toàn thân bắt đầu suy sụp, trong lòng hoảng sợ: "Nương nương, nương nương... Người thấy thế nào rồi?"

Thục phi yếu ớt vẫy tay với Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử tiến lên quỳ bên cạnh Thục phi.

“Hạo nhi, nhớ phải chăm sóc Linh Vân thật tốt, mẫu phi sắp phải đi rồi......”

Nhị hoàng tử cắn môi gật đầu.

"Tống Tích m, ta nhận nàng làm nghĩa nữ, về sau nàng sẽ là tỷ tỷ của ngươi, Linh Vân đơn thuần, có nàng ở bên cạnh Linh Vân, ta cũng yên tâm..."

Thục phi đột nhiên nhắc tới ta, Nhị hoàng tử lại gật đầu. Ta biết đây là Thục phi bảo Nhị hoàng tử giữ lại mạng cho ta, dù sao ta cũng đã tận mắt thấy Thục phi giet vua.

Thục phi cười cười, ghé sát vào tai ta nói: "Ta lừa Hạo nhi ngươi có thể sống lại, là người may mắn, nếu giet không chừng ngươi sẽ sống lại lần nữa, không bằng sống có giá trị, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chet.”

Ta muốn nói lại thôi, nghĩ nếu Hoàng thượng sống lại thì làm sao bây giờ.

Thục phi dường như cũng nhìn ra ý nghĩ của ta: "Thời không lẫn lộn, coi như Hoàng thượng sống lại, cũng không nhất định sống lại ở nơi này mà sống lại ở thân thể của người khác, hắn khẳng định chịu không nổi sự chênh lệch này, nói không chừng sẽ tức đến chet."

“Nếu hắn muốn xuyên đến thời đại của ta, ta có thể đùa chet hắn. Dù sao ta nhất định phải giet hắn một lần, uất nghẹn nhiều năm như vậy phải trả thù sảng khoái một chút."

"Về sau ngươi hãy giúp ta chăm sóc tốt Linh Vân, mẫu thân như ta đã khiến nàng thất vọng, nhưng nàng vẫn có ca ca và nhà ngoại, mà cha mẹ ta chỉ có mình ta, bọn họ càng cần ta hơn..."

Ta gật đầu, nước mắt bất giác đã đầy mặt. Giọng nói của Thục phi càng ngày càng yếu, không khí bốn phía yên tĩnh, đến thở cũng không thở được.

"Ta mệt mỏi quá, xuyên qua mệt mỏi quá, thời đại này mệt mỏi quá... không bao giờ muốn xuyên qua nữa..."

“Mẹ, con rất nhớ mẹ......”

"Mẹ, con rất muốn ăn thịt kho tàu, cho ít đường một chút, con giảm... giảm béo..."

Thục phi cuối cùng đã nhắm mắt lại, nhưng bên miệng nàng lại mang theo nụ cười.

23. Tái bút:

Năm Đại Lương thứ mười bảy, Lương đế và Thục phi đi dạo đêm bị thích khách ám sát, cả hai đều không qua khỏi.

Nhị hoàng tử đăng cơ làm Tân đế.

Linh Vân công chúa được phong Ninh quốc trưởng công chúa, ban thưởng đất phong thực ấp.

Cung nữ Tống Tích Âm bên người Thục phi có công trong việc bảo vệ Nhị hoàng tử tránh khỏi ám sát, được phong làm huyện chủ Vinh Nam, tháp tùng công chúa tới đất phong.

[HẾT]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Tống Nguyên
  • Dịch: Tiểu An Bảo Bối
Phần IV END
[Zhihu] Cá Koi Báo Thù
Chương 3 END
[Zhihu] Hỉ xung hỉ
Chương 3 END
[Zhihu] Đừng tin ai
Chương 4 END
[Zhihu] Ai đã hại Tĩnh Tĩnh?
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom