Đang ở thời hiện đại, tôi không nghĩ tình tiết tiểu thuyết ngôn tình ba xu lại xuất hiện với mình.
Bạn cùng phòng kéo một người con trai, trên người đầy vết thương về phòng, không nói một lời trực tiếp để lên giường của tôi.
“Khương Khương nhìn anh ấy rất đáng thương, chúng ta giúp anh ấy đi!”
Trong mắt cô ta tràn ngập lo lắng.
Nếu ai không biết tưởng đâu tên con trai này là cha cô ta không chừng.
Không chút do dự, tôi bế hắn quăng lên giường cô ta.
“Đây là ký túc xá nữ.”
Vết máu cộng với vết bẩn trộn lại làm dơ gra giường của cô ta, cô ta khẽ nhíu mày.
“Sao cậu lại vô cảm vậy.”
“Nằm lên giường cậu một chút có chết đâu.”
Tôi sẽ chết.
Thật sự là vậy.
Đời trước tôi đã chết như vậy.
Cô ta như thánh mẫu, ở đâu lụm về một người con trai.
Hắn tên là Lâm Sâm. Con riêng của người giàu nhất thành phố A, đang bị vợ cả đuổi giết.
Sau khi tôi cứu sống hắn, bởi vì Tô Mạt ngày ngày bên cạnh chăm sóc, hắn tưởng lầm là Tô Mạt đã cứu hắn.
“Nếu tôi không cứu cậu, cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
"Lúc đó Thẩm Khương Khương liền không chịu để anh nằm trên giường của cậu ta, còn nói là ký túc xá nữ, muốn em đuổi anh đi."
“May mắn, may mắn là em không nghe lời cậu ta.”
Cô ta dùng dăm ba câu tranh công, sau khi Lâm Sâm thừa kế tài sản, liền đem tôi ra hành hạ đến chết.
Nhưng ông trời đã rủ lòng thương, cho tôi cơ hội sống lại một đời.
Là Tô Mạt tự lụm cái rắc rối này về, thì tự cô ta gánh chịu.
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Nằm kia một chút thì cậu sống không tốt ha gì”
“Hắn bị thương sao cậu không đưa đến bệnh viện.?”
Cô ta ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày.
“Cậu xem hắn bị thương như vậy, khẳng định là có người cố ý gây chuyện, không chừng hắn có thân phận đặc biệt, lỡ bị người ta phát hiện thì sao, như vậy chẳng khác nào hại hắn?”
“Ba mẹ cậu không phải là bác sĩ sao, chắc cậu cũng biết chút ít chứ, hay cậu giúp hắn ta đi.”
Tôi hơi hơi cười.
“Ba mẹ tôi là bác sĩ, nhưng tôi không phải.”
“Nếu cậu không muốn đưa đến bệnh viện thì thôi, chúc hai người may mắn.”
Cô ta lâp tức nghẹn họng.
“Cậu…thật sự không giúp được sao?”
Tôi dùng ánh mắt khích lệ cô ta.
“Không phải cậu không muốn đưa hắn đi bệnh viện sao, là cậu tự lụm hắn về, cố lên.”
Cô ta dường như đang kìm nén điều gì đó.
Cô ta khịt mũi lạnh lùng và trợn mắt nhìn tôi.
"Được, tôi sẽ tự cứu!"
2.
Đời trước, tôi cũng khuyên Tô Mạt như thế, nhưng cô ta cứ mơ mộng mình là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, còn nói tự mình sẽ chăm sóc Lâm Sâm.
Tôi mới là người đem Lâm Sâm đi bệnh viện, chữa trị thật tốt.
Bác sĩ nói tình trạng của hắn rất nguy kịch, hai chân bị người ta đánh gãy, may mắn là tôi đã bó nẹp sơ cứu kịp thời, hơn nữa còn chạy nhanh đến bệnh viện. Nếu chậm một chút nữa có lẽ sẽ bị tàn tật vĩnh viễn.
Đời này, tôi cái gì cũng chưa có làm.
Tôi thờ ơ, Tô Mạt không ngừng múc nước, giúp Lâm Sâm lau dọn cơ thể, còn lấy mấy cái phương thuốc kỳ quái trên mạng giúp hắn băng bó vết thương.
Cô ta mệt mỏi thở hổn hển, còn không quên liếc cho tôi mấy cái.
“Lòng người làm bằng xương bằng thịt, nhưng có người trái tim còn lạnh hơn băng.”
“Hôm nay tôi vì mọi người, sau này mọi người vì tôi.”
“Nếu sau này cậu mà xảy ra chuyện gì cũng không ai thèm cứu.”
cứ như vậy, Lâm Sâm ở trong ký túc xá 3 ngày.
Ba ngày này tôi luôn tìm lý do, qua phòng ký túc xá kế bên ngủ, buổi sáng quay về xem Tô Mạt làm gì.
Dù sao chỉ cần Lâm Sâm còn thở thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dù sao nam chính vẫn là nam chính, mạng hắn vẫn lớn.
Sang ngày thứ tư tôi thấy lông mi của Lâm Sâm khẽ rung lên, tôi cười.
Tô Mạt chưa kịp phản ứng, tôi liền giật cái thau nước của cô ta.
“Tới liền, tới liền.”
Lâm Sâm tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh đánh giá tình hình.
Ta hét lên trước khi Tô Mạt kịp mở miệng: “Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại, anh không sao chứ?”
"May mắn là tôi cứu được anh, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy cả đời!"
"Xem ra tôi thật sự là ngôi sao may mắn của anh! Tôi tự giới thiệu, tôi là Thẩm Khương Khương!"
Tôi lặp lại những gì mà Tô Mạt đã nói kiếp trước, thiệt ghê tởm xém chút muốn ói.
Nhưng hình như Lâm Sâm thích như vậy.
Hắn cảm kích nhìn ta gật đầu.
“Tôi tên Lâm Sâm, sau này tôi sẽ báo đáp cô!”
Tô Mạt hét to một tiếng:
“Thẩm Khương Khương, cậu có ý gì! Rõ ràng anh ta là do tôi cứu!”
Tôi nhanh chóng kéo Tô Mạt lại đây để Lâm Sâm có thể nhìn rõ mặt cô ta.
"À đúng rồi, chưa kịp giới thiệu với anh, cô ấy tên là Tô Mạt, cô ấy lụm anh về!"
“Nói ra cũng thật trùng hợp, một người chỉ biết một đường đi đến thư viện , phòng học và ký túc xá, vậy mà tìm được anh.”
“Đúng rồi, anh có muốn đi bệnh viện không, tôi đang tính đưa anh đi bệnh viện, nhưng Tô Mạt không cho, cậu ấy nói anh có thân phận đặc biệt!”
Là một đứa con riêng, vừa mới bị vợ cả truy sát, trong lòng Lâm Sâm luôn nghi ngờ đề phòng thà giết lầm 3000 người còn hơn để sót một người.
Tôi biết hắn suy nghĩ cái gì.
Một nữ sinh viên đơn thuần có vòng tròn bạn bè đơn giản, làm sao biết được những chuyện đen tối ngoài kia.
Làm sao cô ta biết hắn có thân phận đặc biệt.
Sau khi tôi vu vơ kể vài ba câu, Lâm Sâm liền nhìn Tô Mạt với ánh mắt âm trầm.
Tô Mạt tức muốn hộc máu: “Cậu!”
Lâm Sâm đầu óc nhanh nhạy đã nhận định rằng tôi là người đã cứu anh ta.
Giống như đời trước dù tôi có giải thích thế nào hắn cũng chỉ tin mình Tô Mạt vậy.
Tôi nghe hắn nói: “Cảm ơn cô Khương Khương”
“Tôi bị thương rất nghiêm trọng, làm phiền cô đưa tôi đến bệnh viện.’’
Tôi nhìn kỹ vết thương của hắn một chút.
Rất tốt, sau ba ngày không kịp chữa trị.
Vết thương đã bị hoại tử và có giòi.
Chắc sắp cắt luôn rồi.
Bình luận facebook