01
Anh trở về giữa trời gió tuyết.
Nhà gỗ nhỏ chợt có hơi lạnh ùa vào, lạnh đến mức tôi phải run lên.
"Ui, lạnh quá..."
Người đàn ông vội đóng cửa lại rồi đặt súng săn lên bàn:
"Anh đốt thêm chút than cho em."
Anh cởi áo ngoài ra, hình dáng cơ bắp cứng rắn khỏe mạnh lập tức lồ lộ ra.
Tôi hào hứng dạt dào nhìn chằm chằm thân thể cao lớn cường tráng của anh, hắng giọng bảo:
"Vẫn lạnh quá, lưỡi sắp đông cứng rồi ạ, có thể đưa vào khoang miệng anh sưởi ấm chút không?"
Người anh chợt cứng lại, anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi bổ sung, "Anh yên tâm, em chỉ đưa vào một lần, tuyệt đối không làm loạn đâu."
"Anh sẽ làm loạn!" Anh cố nén giận nhìn đăm đăm vào tôi một chốc rồi thở hổn hển đi nấu cơm.
02
Tôi tên là Lê Thanh Thanh, trước khi tới rừng núi tuyết này, tôi là một đứa theo đuôi.
Nói chính xác hơn, là tôi là một đứa bám đuôi gắn với hệ thống chinh phục.
Tôi cần mẫn theo đuôi Yến Tá sáu năm, anh ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với tôi.
Khi tôi bị bắt cóc, anh ta còn đang xem pháo hoa với người trong lòng.
Lúc nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, anh ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng:
"Lê Thanh Thanh, cô lại đang chơi trò mới nào thế?
"Muốn giết con tin thì giết đi, đừng làm phiền tôi là được."
Anh ta cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai tôi:
[Ký chủ chinh phục thất bại, sắp bị xóa bỏ.]
Nghe thông báo tử vong, tôi lại có cảm giác như đã được giải thoát.
Yến Tá thủ thân như ngọc vì người trong lòng hết sáu năm.
Tôi vừa không thể chinh phục được trái tim anh ta, cũng chẳng chiếm được thân thể anh ta.
Ngày ngày mộng xuân, không nếm được chút vị mặn nào.
Hiện giờ, rốt cuộc công cuộc bám đuôi miễn phí này cũng kết thúc rồi.
Không đợi bọn cướp ra tay, tôi đã tự vùng ra nhảy xuống vách núi.
Vào giây phút bị nước biển bao phủ, tôi chỉ có một tâm nguyện...
Kiếp sau, tôi muốn làm một người đàn ông.
Tốt nhất là giống như trong giấc mộng xuân của tôi.
03
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện vậy mà mình lại không chết.
Một người đàn ông trên núi đã nhặt tôi về ngôi nhà gỗ nhỏ của anh ấy.
Anh ấy nói anh ấy là người canh gác cánh rừng rậm rạp này, khi tuần tra ở bờ biển đã phát hiện ra tôi.
Tôi cảm thấy hơi lạ.
Chẳng lẽ, chương trình xóa bỏ của hệ thống cũng sẽ bị người bình thường làm gián đoạn?
Với lại, mặc dù ngọn núi tôi nhảy lạnh, nhưng tuyệt đối không bị tuyết bao phủ khắp núi đồi như này.
Mà nơi này --
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng tầng tầng lớp lớp khắp trời, bám đầy trên ngọn cây.
Như là một thế giới khác vậy.
Nhưng mọi hiềm nghi đều chững lại, biến mất vào lúc tôi thấy dáng người của tên đàn ông đó.
Vai rộng, eo nhỏ, mông đùi căng tràn, đường nét toàn thân hoàn mỹ như một con báo săn.
Theo như tôi tả, thì vóc dáng này không khác gì dáng vẻ trong giấc mộng xuân hằng đêm của tôi.
Thật sự chính là mọc lên từ điểm G của tôi.
Đêm tuyết trong nhà gỗ, rừng rậm hoang dã, và sự im lặng của anh ta.
Thế này rồi mà còn không làm tí, sao mà coi được chứ?
Khi tôi đang mơ mộng thì người đàn ông đã mở miệng.
Anh ấy hỏi tôi:
"Cô tên gì? Nhà ở đâu?"
Tôi lập tức cảnh giác.
Anh ấy định đưa tôi về hả? Không được!
Yến Tá đang mặn nồng với người trong lòng rồi.
Người nhà của tôi thì đã mất từ lâu.
Càng quan trọng hơn là, vất vả lắm tôi mới sống sót thoát khỏi tay hệ thống, nếu như nó phát hiện tôi vẫn chưa chết hẳn, không chừng nó còn tính xóa bỏ tôi thêm lần nữa...
Thế nào cũng không thể trở về!
Tôi "ôi" một tiếng, đau đớn ôm đầu:
"Em chẳng nhớ được gì cả, dường như là... Mất trí nhớ rồi."
"Mất trí nhớ hả?" Người đàn ông nghi ngờ.
Tôi trợn to mắt nói:
"Nhưng em vẫn nhớ rõ anh."
"Ồ?"
Tôi nhăn nhó dịch dịch về phía anh ta, đưa tay đặt lên cơ bụng của anh ta:
"Yên tâm đi, em có quên ai cũng không quên anh đâu. Chồng ơi!"
Cơ bụng dưới tay như đông cứng lại.
Nhưng mà nóng đến mức bỏng cả tay.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông dâng trào, anh ta nhìn tôi không chớp mắt:
"Em chắc chắn, anh là chồng của em à?"
Tôi chân thành gật đầu.
"Mặc dù bây giờ bọn mình không quen biết, nhưng em có dự cảm, sau này chúng ta sẽ quen đến mức không mặc quần áo."
"Rơi xuống nước nên chập mạch rồi hả? Uống thuốc nhé."
"Anh chính là thuốc của em."
"..."
Anh ấy rạo rực quay người đi: "Ngoan ngoãn đợi đi, anh đi tắm rửa đã."
Tôi túm lấy cánh tay anh ấy: "Mình tắm cùng đi."
Người đàn ông đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngồi, anh ấy đứng, hơi thở nóng bỏng thuộc về đàn ông trưởng thành đang dần tỏa ra trên đầu tôi.
Tôi ngửi được mùi khói thoang thoảng trên người anh ấy.
Cách quá gần nên hơi thở đó thoảng qua mặt.
Tôi vừa mới nói lời cợt nhả phách lối chợt ngừng thở, không thể phản ứng được, chỉ cảm thấy bị giam trong đôi mắt nóng bỏng của anh ấy.
"Ờm... Em cảm thấy, em nên suy nghĩ lại một chút."
Còn chưa dứt lời thì đột nhiên anh ấy đưa tay nâng mặt tôi lên.
Bàn tay to lớn thô ráp vừa khớp với đường cong dưới hàm của tôi.
Tôi bị anh ấy giam cầm, như một con chim sẻ trong bàn tay anh ấy, không thể suy nghĩ, không thể trốn thoát.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, giọng nói khàn khàn vang lên: "Tới thôi."
04
Phòng tắm ngập tràn hơi nóng.
Con mắt của tôi trượt từ khuôn mặt tuấn tú của anh ấy xuống thẳng vị trí được khăn tắm bao quanh.
Tôi không khỏi nuốt nước bọt.
"Anh xem, em ngậm anh thế nào mới phù hợp đây?"
Người đàn ông im lặng nhìn tôi.
Ta chột dạ bổ sung, "Ý của em là, nhiệt độ nước nên là bao nhiêu độ?"
Anh ta đột nhiên vươn tay bế ngang tôi lên rồi thả vào bồn tắm.
Nụ hôn nóng hừng hực rơi xuống.
Ngoài cửa sổ là trời băng đất tuyết, người anh ta lại như ngọn lửa, thoải mái thiêu đốt dục vọng, ngày càng nghiêm trọng.
Anh ta nắm chặt bàn tay chìm trong bồn tắm của tôi rồi giơ cao lên đỉnh đầu, một tay khác bấu vào eo tôi, cánh môi ẩm ướt chạy khắp người tôi.
Dục vọng của tôi mất khống chế tuôn trào ra như mật hoa, thân thể cường tráng khỏe mạnh của anh ta mạnh mẽ chiếm cứ điểm quan trọng nhất của sinh mệnh tôi.
Vào một khắc tiến vào, tôi có cảm giác rất lạ.
Như thể tôi đã quen thuộc với thân thể anh ta từ lâu, mỗi một chỗ đều rất ăn khớp.
Trong màn hơi nước, tôi nghe anh ta nhẹ nhàng hỏi bên tai: "Em có biết, tên anh không?"
"Dạ?"
"Nhớ cho kỹ, anh tên Mạnh Diên."
"Mạnh Diên."
"Gọi thêm lần nữa."
"Mạnh Diên..."
Sự cứng rắn và nóng rực của anh ta bao trùm lấy tôi.
Da thịt nóng bừng, mạnh mẽ xâm nhập, đảo loạn tâm can, như muốn khiến tôi khắc ghi anh ta, muốn lấp đầy, muốn máu thịt giao hòa.
Giây phút lên đỉnh, tôi thầm nghĩ.
Thì ra cảm giác giấc mộng hóa thành thật là như thế này.
Sớm biết vậy thì còn làm kẻ bám đuôi làm gì.
Chẳng bằng đăng cơ sớm cho vui sướng.
…
Tôi không nhớ đêm ấy thiếp thế nào.
Chỉ nhớ mang máng, ở trong mộng có người vuốt ve mặt tôi, gọi tôi là: "Thanh Thanh."
Tôi lầm bẩm: "Chồng ơi..."
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, người đàn ông mỉm cười, giọng khàn khàn kìm nén vang lên: "Ngoan, anh ở đây."
05
Buổi sáng khi mở mắt ra, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.
Bắp ngô, quả mọng, và cả cháo nóng hổi.
Người đàn ông giống báo săn như Mạnh Diên đang ngậm điếu thuốc, đeo một chiếc tạp dề hoa đứng cạnh bếp lò đảo đảo nồi.
Tôi chống cằm thưởng thức thân thể cường tráng của anh.
Dường như Mạnh Diên nhận thấy được ánh mắt của tôi, anh thắt chặt tạp dề hơn.
Cuối cùng anh bưng hai đĩa trứng ốp đến, nói gọn lỏn:
"Dậy, ăn nào."
"Đều là đồ em thích!" Tôi đắc ý bò từ giường xuống, bấy giờ mới phát hiện hai chân mình trần truồng đang chao đảo dưới chiếc áo phông rộng lớn.
"Có quần áo cho em mặc không?"
Mạnh Diên không lên tiếng, chỉ yên lặng mở tủ quần áo ra.
Bên trong treo ngay ngắn các kiểu trang phục nữ.
Lại toàn là kích thước của tôi.
"Oa..."
Dưới sự ngạc nhiên cảm thán của tôi, khóe môi Mạnh Diên hơi nhếch lên.
Nhưng lời tiếp theo của tôi lại khiến anh nhanh chóng thu lại nụ cười.
"Em mà mặc thì nữ chủ nhân của những bộ quần áo này có tức giận không ạ?"
Mạnh Diên "hừ" một tiếng, cứng rắn nói: "Mua cho em đấy."
"Mua cho em ư?"
Tôi nhìn những bộ quần áo này, quả nhiên đến mác còn chưa xé.
Anh chuẩn bị đầy đủ sớm thế à?
"Đi lên trấn không tiện nên đi một lần thì mua nhiều chút."
"Đồ ăn cũng lên trấn mua sao?"
"Ừm."
Tôi thay quần áo mới, hưởng thụ mỹ thực.
Không ngờ, Mạnh Diên không chỉ xuất sắc trên giường, mà tài nấu nướng cũng không tệ.
Tôi từng vì nịnh nọt Yến Tá mà làm bữa sáng mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng, nhưng chỉ đổi được cái khịt mũi coi thường của anh ta.
Sau này mỗi ngày tôi chỉ làm có một phần, đợi sau khi bị anh ta từ chối thì tự mình ăn luôn.
Đây là lần đầu tiên có người đàn ông xuống bếp vì tôi.
Mũi tôi cay cay, thấy hơi cảm động, vì vậy nên đã muốn tỏ chút quan tâm:
"Trấn xa lắm à? Lần sau em đi cùng anh đi."
Ai ngờ vừa nói ra câu này thì vẻ mặt Mạnh Diên lập tức đanh lại:
"Em muốn rời khỏi đây ư?"
"Không phải ạ." Tôi yếu ớt nói, "Anh mua nhiều đồ thế, em có thể xách về giúp anh. Với cả..."
Tôi nuốt nước bọt, bổ sung thêm, "Ngày nào anh cũng trực ở rừng, đến đêm còn phải tăng ca ở đây, em muốn tiết kiệm chút sức cho anh thôi ạ..."
"Không cần."
Mạnh Diên thu bớt khí thế lại, dịu giọng nói:
"Nếu em thật sự muốn tiết kiệm sức cho anh thì cứ ngoan ngoãn đợi ở nhà. Lên trấn cả đi cả về cũng mất hết ngày, với cái thân thể nhỏ bé này của em, đến lúc đó anh còn phải cõng."
"Với lại vùng rừng rú này có rất nhiều trộm cướp, những người này không phải loại lương thiện gì. Nếu như gặp được cô gái xinh đẹp như em, chẳng khác gì cừu non lạc vào động sói."
Hiếm khi nghe anh ấy nói nhiều như thế.
Xem ra đêm qua anh ấy đã bị mị lực của tôi chinh phục, sợ tôi chạy mất.
"Thế còn anh? Anh cũng là sói à?"
Tôi sờ sờ cơ bụng của anh ấy, ngo ngoe muốn động.
Mạnh Diên lại không tiếp chiêu, quay người cầm một cái hòm ra.
"Đây là cái gì?"
Mạnh Diên mở ra, một hòm vàng thỏi rực rỡ sáng mù mắt tôi luôn.
Chỗ này... Ít cũng phải khoảng 6, 7 triệu đấy nhỉ?
Một tên gác rừng như anh ấy, sao lại có nhiều tiền thế chứ?
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở trên núi tuyết này một năm, những thứ này đều là của em."
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Còn có chuyện tốt thế này à?
"Ờm... Em còn được sờ cơ bụng anh nữa không?"
Vẻ mặt Mạnh Diên cứng đờ, một lát sau cười khẽ một tiếng:
"Được, đều tùy em."
Tôi cười cong mắt.
Tuy vàng tốt, nhưng trai đẹp vẫn ngon hơn. Khi chị đây nhảy xuống vách núi chỉ nghĩ đến đàn ông, giờ không chỉ được một tên, còn được tặng cả vàng nữa.
Còn có quãng thời gian nào tốt đẹp hơn chứ?
Tôi mừng khấp khởi bỏ hòm đầy vàng vào túi:
"Chúng ta như này, có xem như bao nuôi không?"
Anh ấy lườm tôi: "Em không phải vợ của anh à? Vợ không nên giữ tiền sao?"
"À đúng đúng đúng."
Thì ra anh ấy thích chơi trò vợ chồng, tôi vội đổi giọng: "Chồng à, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không bước xuống núi một bước."
Cuối cùng Mạnh Diên cũng hài lòng, anh ôm tôi đặt lên trên bàn ăn.
Hơi thở hai người lại hòa quyện vào với nhau.
Bình luận facebook