1.
Sau khi Huệ Tần c/h/ế/t, ta được Nội Vụ Phủ sắp xếp đến chỗ của Thuận Quý Phi.
Thuận Quý Phi là người có tính tình tệ nhất trong cung.
Hoàng Thượng phong nàng ta một chữ Thuận, chính là muốn cảnh cáo nàng ta, để nàng ta nhu thuận ôn hoà một chút.
Chiếc vòng trên cổ tay nàng ta lại kêu leng keng, nàng ta xoa nhẹ tóc mai nặng nề, trong lúc nâng mắt lên nhìn, không chút do dự đập vỡ chiếc bình hoa sứ ngọc cao bằng nửa người.
Mảnh vỡ của bình hoa rơi đầy trên mặt đất, nàng ta không quan tâm mà giẫm lên, giữa giày chảy ra một màu đỏ tươi.
Giang công công tới tuyên chỉ bị dọa sợ, run cầm cập quỳ xuống, giọng nói run rẩy.
"Nương nương chú ý ngọc thể, Hoàng Thượng nhất định sẽ đau lòng."
Nàng nện thánh chỉ phong Quý Phi lên người Giang công công:
“Hắn thật sự coi ta thành người tài hoa xinh đẹp như Huệ Tần à!"
Huệ Tần tài hoa xinh đẹp thế nào, trong cung này sợ chỉ có người từng là thị nữ thân cận như ta rõ nhất.
Thế là ta quỳ xuống, gắt gao dán sát mặt đất.
"Dung nhan của Quý Phi, không phải người thường có thể so sánh được."
Rốt cuộc nàng ta cũng chú ý đến ta, nheo mắt lại thờ ơ.
"Mới đến sao? Nhìn mặt ngươi khá quen."
Ta cúi đầu nặng nề, đổi lại đôi giày sạch sẽ cho nàng.
"Nô tỳ là Tương Hoà, ban đầu vốn hầu hạ Huệ Tần."
Nàng thưởng thức nhìn Giang công công sợ c/h/ế/t khiếp mà trốn đi, tuỳ ý để tỳ nữ quét dọn những mảnh vỡ của bình sứ.
Thuận Quý Phi nổi lên hứng thú:
"Nghe nói Huệ Tần xem ngươi như tỷ muội?"
Nàng ta nhìn dáng vẻ khúm núm nịnh bợ của ta, cười lên.
"Nhưng bây giờ, ngươi lại rất giống con chó bỏ chủ cầu vinh."
2.
Bọn họ đều nói ta xui xẻo.
Khi ta đi dọc theo con đường tường cung dài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những lời bàn tán trong cung.
Chẳng qua là lời đồn liên quan đến Huệ Tần.
Nàng cứ nhẹ nhàng c/h/ế/t đi như vậy, lúc quan tài được hạ táng, trong quan tài lại không có một bóng người.
Nhất thời trở thành một câu chuyện kỳ lạ.
Đến cả nơi nàng từng sống là Điện Tuyên Lâm cũng bị niêm phong, không còn ai sống ở đó nữa.
Tiểu Vũ từng hầu hạ Huệ Tần cùng ta nắm tay thở dài nói:
“Hoàng Thượng của chúng ta đúng là thâm tình."
Ta cau mày:
“Sao lại nói như vậy?"
Tiểu Vũ nhìn về Dưỡng Tâm Điện xa xa, lộ ra vẻ khát khao.
"Sau khi Huệ Tần nương nương c/h/ế/t, Hoàng Thượng ba ngày không lên triều, không gặp ai, nhớ thương nương nương đến tận x/ư/ơ/n/g tuỷ."
Ta không nhịn được bật cười.
Tiểu Vũ lắc lư tay của ta:
“Tương Hoà tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy?”
Ta không cười nữa:
“Khi Huệ Tần nương nương còn sống, ngươi từng thấy Hoàng Thượng đến thăm nàng chưa?"
“Khi còn sống thì mặc cho nàng tự sinh tự diệt, một cung nhân cũng có thể tuỳ tiện khinh thường nhục nhã nàng."
“Sau khi c/h/ế/t lại bắt đầu giả bộ thâm tình, làm vậy để cho người còn sống xem, hay là để cho người c/h/ế/t xem?”
Ta lười kể chi tiết, những ngày gần đây, ta luôn cảm thấy thể lực không được tốt, đầu óc không được tỉnh táo.
Ta nghĩ là do lâu không được ăn thịt người.
Huệ Tần còn nợ ta một bữa ăn ngon, ta phải đòi về.
Nàng dùng đôi tay trao đổi một cơ hội với ta.
Ta vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ lúc đó của nàng.
Nàng nhìn ta gần như là cầu xin:
"Tương Hoà, ta cầu xin ngươi giúp ta."
Ta không dao động:
“Huệ Tần nương nương, ta không làm ăn lỗ vốn."
Huệ Tần lôi kéo tay của ta:
“Ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ của ta, Tương Hoà, ngươi giúp ta với."
Ta cụp mắt xuống không nhìn nàng, cố ý nói.
"Ta rất kén ăn, chỉ ăn vật quý giá. Nghe nói tay nghề của ngươi rất tốt, có một đôi tay tuyệt diệu, không biết ngươi có tình nguyện..."
"Ta tình nguyện! Ta tình nguyện!"
Huệ Tần ngắt lời của ta, gần như là tranh nhau để trả lời.
Ta nhìn vào mắt nàng, trong đó lộ ra sự điên cuồng.
Huệ Tần rất tốt với ta.
Ta làm ăn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mở miệng khuyên người khác.
"Nương nương, người nghĩ cho kỹ, cơ hội này chỉ có thể giúp người trở về quá khứ, nhưng có thể làm hắn hồi tâm chuyển ý hay không thì còn rất khó nói."
"Huống hồ, người vứt bỏ đôi tay, sau này làm sao sống sót, làm sao giành được sự thương tiếc của Hoàng Thượng."
Huệ Tần cười nhạt, chỉ hỏi ta một câu.
"Khi trở về thời không trong quá khứ, hai tay của ta có hoàn chỉnh hay không?"
"Tứ chi của người hoàn chỉnh, thân thể khỏe mạnh."
Huệ Tần yên tâm rồi:
“Vậy thì tốt."
Ta không nói là đồng ý, cũng không nói là không đồng ý.
Khi ta quay đầu rời khỏi, đột nhiên bị nàng gọi lại.
"Tương Hoà!"
Ta đứng lại.
Nàng vuốt ve đôi tay của mình, cười dịu dàng.
"Ta không thể chấp nhận được việc mình không có hai tay, cũng không thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái người khác, ta không muốn sống nhếch nhác như vậy đến hết đời."
"Tương Hoà, xin nhờ ngươi, giờ tý tối nay nhặt xác cho ta.”
Bình luận facebook