8.
Mới sáng sớm Trình An Nguyệt đã chui vào trong phòng bếp nhỏ, làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng nấu được một bát cháo trông không ngon lắm.
Nàng ta sải bước, ngẩng đầu đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Giang công công ngăn nàng ta lại:
"Hoàng Thượng đang lâm triều."
Trình An Nguyệt gật đầu:
“Mấy ngày trước ta đến tìm mèo chỉ sợ quấy nhiễu đến Hoàng Thượng, hôm nay đặc biệt nấu cháo đến cáo lỗi với Hoàng Thượng."
Nàng ta vừa mới nói xong, đã thấy một người mặc áo màu vàng nhạt, cài trâm vàng trên đầu đi tới, cây quạt trong tay chuyển động, đánh rơi bát cháo trong tay Trình An Nguyệt.
Nước cháo dính nhớt rơi đầy góc váy của Trình An Nguyệt, nàng ta tức giận chửi ầm lên.
"Không muốn sống nữa à! Muốn mưu sát bổn cung sao!"
"Mong Quý Phi nương nương thận trọng lời nói việc làm."
Nữ tử váy vàng vươn tay, dùng móng tay bén nhọn nắm lấy gương mặt của Trình An Nguyệt, giọng nói lạnh nhạt:
“Không xem xem bản thân mình được mấy cân mấy lượng, có tư cách đến Dưỡng Tâm Điện hay không."
Làm sao Trình An Nguyệt chịu nổi cục tức này.
Nàng ta hất tay của nữ tử kia ra, khi nhìn rõ mặt của người kia, nàng ta mới bình tĩnh lại.
"Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa?"
Trình An Nguyệt chỉnh lại tóc mái, nhìn về phía nữ tử váy vàng đang nắm tay một bé trai, ôn chuyện như chưa có việc gì xảy ra:
“Húc Ninh tiểu điện hạ đã cao như vậy rồi sao? Thật là thông minh giống người."
Trình An Nguyệt đúng là… Co được dãn được.
Có đôi khi ta rất bội phục tố chất tâm lý mạnh mẽ này của nàng ta.
Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa bình tĩnh liếc nàng ta một cái:
“Hoàng Thượng không thích ăn cháo, Quý Phi hầu hạ bên người nhiều năm, không phải là không biết đấy chứ?"
Trình An Nguyệt rất biết lắng nghe:
"Đương nhiên là biết, chỉ là hôm nay muốn cho Hoàng Thượng đổi khẩu vị."
Đôn Nhạc không nói lời nào, nắm lấy tay Húc Ninh rời đi.
Mãi cho đến khi bóng người Đôn Nhạc biến mất không thấy nữa, Trình An Nguyệt mới nở nụ cười.
Nàng ta tức giận đến ngứa cả răng, trên đường trở về hận không thể trút hết lên cây cỏ trong Ngự Hoa Viên.
“Đôn Nhạc chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt! Dựa vào cái gì mà kiêu căng ngạo mạn với ta! Trình An Nguyệt ta cả đời này chưa từng chịu phải cục tức như này!"
Xuân Hạnh bị dọa sợ mất hồn:
"Nương nương của ta ơi, tai vách mạch rừng! Người đừng nói nữa!"
Trình An Nguyệt che hai tai lại dậm chân, giương nanh múa vuốt, giống như nổi điên vậy.
"Dựa vào cái gì mà không thể nói! Nếu không phải có Trình gia ta thì không biết có bao nhiêu trung thần tráng sĩ trong thiên hạ cung cúc tận tụy cho hoàng tộc bọn họ, dựa vào mấy người Lý gia bọn họ, sao có thể yên giấc trên bảo tọa!"
Xuân Hạnh hận không thể tự đánh mình ngất đi, coi như chưa nghe thấy cái gì.
Ta nhìn Trình An Nguyệt:
“Vừa rồi hình như Trưởng Công Chúa đang nhắc nhở người, chớ có đến gần Dưỡng Tâm Điện."
Ta tiếp tục nói:
“Nương nương, người từng nhắc nhở Tương Hoà chớ có đến gần Dưỡng Tâm Điện, Dưỡng Tâm Điện này có cái gì không cho người khác thấy được sao?"
Trình An Nguyệt trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Sự hoảng loạn nhanh chóng xuất hiện trên mặt nàng ta, bước đi vội vàng, không được tự nhiên.
"Dưỡng Tâm Điện còn có thể có cái gì? Chỗ có thiên tử phù hộ, hoàng ân mênh mông rộng lớn, không phải là nơi một tiểu cung nữ như ngươi có thể tới!"
Ta nhìn bóng dáng nàng ta, không nói gì.
Năm nay Thuận Quý Phi mới hai mươi tuổi, đã học được cách để tồn tại.
Trong Dưỡng Tâm Điện cất giấu thứ gì, Lý Sóc của hiện tại có phải là Lý Sóc của năm xưa, năm đó Trình An Nguyệt mười sáu tuổi tay không lật qua lật lại từng cỗ thi thể, vẩy đầy rượu mạnh vào bụi cây huyền hoa, soi đường thay Lý Sóc và đại ca, thay các vong hồn trong rừng cây huyền hoa là đủ hiểu rõ rồi.
Đúng lúc ta thay đổi đề tài.
"Nương nương, ngày thường hình như rất ít khi thấy Trưởng Công Chúa?"
Trình An Nguyệt siết chặt khăn, quay đầu nhìn về hướng Dưỡng Tâm Điện, thở dài nặng nề.
Thật lâu sau, nàng ta mới nói.
"Mệnh của Đôn Nhạc cũng đủ khổ, vừa rồi ta thật sự có hơi quá."
Nàng ta dựa vào Xuân Hạnh, chậm rãi trở về.
"Nội loạn giữa các hoàng tử của triều đại trước, quan thần hỗn loạn, Đôn Nhạc là vị công chúa duy nhất, được tiên hoàng gả cho Tiết Vương Hầu."
Trình An Nguyệt cau mày:
“Nói cái gì mà cha con tình cảm sâu nặng, chẳng qua là dâng nữ nhi của mình xin Tiết Vương Hầu chi viện, sợ mất đi ngôi vị hoàng đế của chính mình mà thôi."
"Nhưng việc này liên quan đến một cuộc mua bán trong thiên hạ, sao có thể chỉ hy sinh một nữ tử là có thể giải quyết? Tiết Vương Hầu thê thiếp vô số, Đôn Nhạc gả qua đó, chẳng qua chỉ là một con rối, chịu đựng lạnh nhạt một cách vô ích, quan hệ với Tiết Vương Hầu còn không hoà hợp."
"Hoàng Thượng là huynh trưởng cùng mẫu thân với nàng, cho dù đăng cơ cũng chẳng quan tâm đến nàng."
Trình An Nguyệt đếm ngày:
“Có lẽ trong lòng nàng oán hận nên từ sau khi gả đi, vẫn chưa từng vào cung vấn an Hoàng Thượng."
Xuân Hạnh tò mò:
“Vậy lần này sao nàng lại đến?"
Trình An Nguyệt hận rèn sắt không thành thép:
“Ngươi ngốc quá! Không thấy nàng còn mang theo Húc Ninh tiểu điện hạ sao? Thế lực của Tiết Vương Hầu ngày càng mạnh, khó tránh khỏi sự kiêng kị của hoàng gia, chỉ sợ Hoàng Thượng muốn đón Húc Ninh vào cung, lấy điều này để áp chế Tiết Vương Hầu không làm ra hành động thiếu suy nghĩ."
Xuân Hạnh kinh hãi:
“Vậy Trưởng Công Chúa sẽ đồng ý sao?"
Sắc mặt Trình An Nguyệt nghiêm trọng:
“Đương nhiên là không chịu, chỉ sợ lần này nàng vào cung là để xin Hoàng Thượng cho mình tự nuôi nấng Húc Ninh."
Xuân Hạnh lắc đầu:
“Đúng là đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ."
Trong lúc nói chuyện thì đã về đến cung, Trình An Nguyệt tự rót cho mình một ly trà lạnh trước:
“Chỉ có Trưởng Công Chúa đau lòng cho con, Tiết Vương Hầu có nhiều nữ nhân và con cái như vậy, đối với hắn ta, phụ thân chẳng qua là một tiếng gọi mà thôi, sao có thể so với nỗi khổ tâm mang thai con chín tháng mười ngày của Trưởng Công Chúa được?"
Không biết vì sao, sự xuất hiện của Trưởng Công Chúa và Húc Ninh làm lòng ta hoảng sợ vô cớ.
Chạng vạng hôm nay, khi ta đến Ngự Thiện Phòng dặn bọn họ mang nhiều dưa hấu ướp lạnh đến cho Trình An Nguyệt chút thì gặp được Tiểu Vũ.
Nàng ấy bị điều đến Dưỡng Tâm Điện làm việc, nhận được nhiều sự chú ý.
Ta nhân cơ hội này hỏi thăm sự tình của Trưởng Công Chúa.
Tiểu Vũ thở dài:
“Đừng nói nữa, ai có thể xoay chuyển được tâm ý của Hoàng Thượng chứ? Trưởng Công Chúa chẳng qua chỉ như châu chấu đá xe."
Ta tiếp tục hỏi:
“Vậy hiện tại Trưởng Công Chúa xuất cung rồi sao?"
Tiểu Vũ lắc đầu:
“Trưởng Công Chúa rất cứng đầu, bây giờ Húc Ninh tiểu điện hạ được đưa đến cho Hoàng Thượng nuôi nấng, nàng như đang gặp kẻ thù, mặc cho khuyên như thế nào cũng không chịu trở về."
Ta kinh hãi:
“Hoàng Thượng nuôi nấng? Không phải nên giao cho cung phi nuôi nấng tiểu điện hạ sao?"
"Ai mà biết được? Có thể là Hoàng Thượng thấy tiểu điện hạ có duyên, nói tóm lại, đây là phúc của tiểu điện hạ."
Tiểu Vũ vừa trò chuyện cùng ta, vừa gọi thức ăn với Ngự Thiện Phòng:
"Ba cân thịt sống, gà đen vịt béo mỗi loại năm con, một bát huyết dê tươi, tất cả đưa đến Dưỡng Tâm Điện."
Ta hít một ngụm khí lạnh:
“Hoàng Thượng thích ăn những món này à?"
Tiểu Vũ cau mày:
“Mấy ngày gần đây đúng là Hoàng Thượng thích ăn mặn, không có tiết chế, chẳng qua hiện tại thân thể khoẻ mạnh, chắc là không có gì đáng ngại."
Ta im lặng một lúc, vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Vũ, gần vua như gần hổ, nếu có cơ hội… Ngươi vẫn nên rời khỏi Dưỡng Tâm Điện đi."
Tiểu Vũ kỳ quái cười nhìn ta:
“Tương Hoà ngươi nói gì vậy! Có bao nhiêu người muốn làm việc trong Dưỡng Tâm Điện còn không được đâu! Nhà ta còn đệ đệ muội muội phải đi học, nãi nãi vẫn đang đau bệnh trên giường, ta phải chăm chỉ kiếm tiền, gửi càng nhiều tiền về nhà càng tốt."
Nàng ta xua tay với ta:
“Ta nghe nói tính tình Thuận Quý Phi rất kém, lại đối xử không tồi với ngươi. Tương Hoà ngươi phải làm thật tốt, tiền mới là thứ bảo vệ được tính mạng."
Ta gật đầu, cổ họng chua xót, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Ta nhìn nàng ta biến mất dưới con đường dài.
Đột nhiên cảm thấy, làm người thật là khổ.
Bình luận facebook